Thần Thú Khổng Tước là vô giá, nhưng Dương Thiên muốn đoạt lấy nó là vì nguyên nhân khác. Khi ở Phàm Vũ Giới, Cự Lực Viên Vương có nói Khổng Tước Vương đã bại trong tay nó rồi bỏ trốn. Tuy không hiểu vì sao Khổng Tước Vương tu vị vẫn là tứ cấp hậu kỳ lại có thể đến được Thủy Hoàng Giới, nhưng dựa vào khí tức, Dương Thiên có thể khẳng định con Khổng Tước đang bị nhốt trong lồng kia chính là nàng.
Ở đây có rất nhiều tu sĩ Hợp Thể kỳ, Dương Thiên cũng không muốn gây chú ý, tốt nhất là chờ kẻ nào đó mua xong chặn đường cướp của là được. Loại việc này hắn làm nhiều thành quen, có thể nói là kinh nghiệm đầy mình.
Cạnh tranh ngày càng khốc liệt, chỉ trong một thời gian 1bcG3mx ngắn đã có người ra giá đến 3 vạn thượng phẩm linh thạch. Cái giá này đã vượt xa gia thân của một tên Hợp Thể kỳ, bằng thu nhập nhiều năm của một đại môn phái. Nhiều người bắt đầu tĩnh tâm suy nghĩ, quyết định bỏ cuộc.
Ngay lúc môn phái kia tưởng rằng sắp đạt được thì một âm thanh từ trên cao phát ra:
- 4 vạn thượng phẩm linh thạch. Con Khổng Tước này, lão phu muốn có nó.
Nghe được âm thanh này, Đồ đại sư cũng không tự chủ được run lên, làm rơi tấm vải đỏ đang cầm trên tay. Trong lòng hắn thầm mắng to: “Rốt cuộc là tên nào tiết lộ khiến cho vị kia tìm đến đây?”.
Nhân Tộc yếu hơn Thủy Tộc nhưng cũng có hai vị Đại Thừa kỳ, âm thanh kia chính là của một trong hai vị đại năng kia. Nói vậy cũng không hoàn toàn đúng, hai vị kia đang ở một nơi rất xa, xuất hiện ở đây chỉ là một khối phân thân mà thôi.
Trần của sàn đấu giá bị thổi bay, một đạo thân ảnh từ trên cao hạ xuống. Hắn ném cho Đồ đại sư một cái không gian giới chỉ rồi cầm lấy cái lồng kia bay đi. Tác phong hành sự ngang ngược bá đạo nhưng không có một ai dám ngăn cản. Đồ đại sư nhìn thân ảnh kia biến mất cũng thờ ra một hơi, may mắn vị kia không chất vấn hắn vì sao không thông báo, bằng không hắn cũng sẽ không dễ chịu. 4 vạn thượng phẩm linh thạch còn vượt hơn dự đoán của Đồ đại sư một chút, buổi đấu giá này xem như thành công tốt đẹp.
Đấu giá kết thúc, những tên kia không vội bỏ đi mà lần lượt rời khỏi phòng của mình, bước xuống đàm đạo với Đồ đại sư để tạo dựng quan hệ. Dương Thiên nhân lúc không ai chú ý đã mang Vọng Nguyệt bay đi theo cái lỗ hổng ở trần nhà kia.
Đến một nơi vắng người, Dương Thiên hạ xuống, nói với Vọng Nguyệt:
- Ngươi ở đây đợi một lát, ta có việc cần phải giải quyết.
Vọng Nguyệt níu tay áo hắn:
- Ngươi muốn đi đâu? Ta cũng muốn đi.
Dương Thiên xoa đầu nàng:
- Ngươi ngoan ngoãn đợi ở đây, khi ta trở về nhất định sẽ có quà cho ngươi.
Vọng Nguyệt do dự một lát rồi gật đầu:
- Được, ngươi không được đi quá lâu a.
- Yên tâm, ta rất nhanh sẽ trở về.
Dương Thiên xoay người, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo. Phân thân kia tu vị cũng chỉ là Hợp Thể hậu kỳ, hơn nữa cũng không dùng toàn lực phi hành nên Dương Thiên không tốn bao nhiêu công sức liền đuổi kịp, chặn ngay trước mặt.
Bất ngờ bị ngăn cản, tên kia theo bản năng vung tay, một đạo chưởng ấn khổng lồ dài hơn trăm trượng đánh xuống Dương Thiên. Dương Thiên cong tay búng nhẹ, hàng ngàn đạo kiếm khí như cá bơi ra, trong nháy mắt liền đem chưởng ấn đánh nát.
Phân thân dừng lại, ánh mắt sắc bén nhìn Dương Thiên:
- Ngươi muốn chết?
Dương Thiên bật cười:
- Chỉ là một khối phân thân mà thôi, có gì mà tự cao?
Khóe miệng Phân Thân nhếch lên:
- Một tên Hợp Thể sơ kỳ nhỏ nhoi cũng dám ở trước mặt ta ngông cuồng. Hôm nay bản tọa sẽ cho ngươi biết cảm giác trừu hồn luyện phách là như thế nào.
Dương Thiên nhín mày:
- Ngươi mạnh mồm như vậy không sợ gió thổi đau lưỡi sao?
Công phu miệng lưỡi của Dương Thiên rất tốt, đã thành công chọc giận phân thân kia. Trên tay hắn xuất hiện thêm một cái la bàn, tỏa ra ánh sáng tám màu khác nhau. Vừa trông thấy nó, Dương Thiên hơi khựng lại:
- Bát Ma Bàn.
Phân Thân hừ lạnh:
- Sợ rồi sao?
Dương Thiên lắc đầu, nhìn thấy Bát Ma Bàn khiến hắn nhớ đến lần đầu tiên gặp Liễu Mị, không biết các nàng ở trái đất hiện tại có khỏe không. Hắn đã dùng Linh Quyết giúp các nàng tu luyện, tặng cho các nàng công pháp đỉnh cấp, dùng vô thượng tiên lực tạo ra một vị diện linh khí đầy đủ chỉ dành cho riêng các nàng. Đã làm nhiều như vậy, nhưng một hơi đi hơn 300 năm, Dương Thiên vẫn không khỏi lo lắng.
Trong khi Dương Thiên còn đang cảm khái, phân thân đã phát động công kích. Bát Ma Bàn xoay tròn, tám loại linh lực hòa lại làm một, phối hợp với linh lực của phân thân, hóa thành một luồng sáng bắn thẳng đến chỗ Dương Thiên.
Công kích đến gần, Dương Thiên từ trong cảm khái tỉnh lại, Phá Thiên hiện ra trên tay, một cột lửa khổng lồ lập tức phóng ra, va chạm với luồng sáng nhiều màu kia. Bất ngờ là, chín loại linh lực dung hợp kia lại tỏ ra yếu thế, dần bị cột lửa đẩy lùi.
Cột lửa đến sát, phân thân vội né qua một bên, suýt chút nữa bị nó đánh trúng. Phân thân ngẩn đầu nhìn Dương Thiên, ánh mắt mang theo vẻ kinh dị:
- Hỏa Pháp Tắc, ngươi rốt cuộc là ai?
Có thể sử dụng pháp tắc tu vị tối thiểu cũng phải đạt đến Đại Thừa kỳ, phân thân kia gần như chắc chắn, Dương Thiên cũng giống như hắn, chỉ là một khối phân thân. Dương Thiên đương nhiên biết tên kia đang nghĩ gì, nhưng hắn mới lười giải thích những chuyện này.
Phân thân thấy Dương Thiên không đáp thì ra vẻ suy ngẫm:
- Thủy Hoàng Giới có tổng cộng 5 tên Đại Thừa kỳ. Trong đó lĩnh ngộ Hỏa Pháp Tắc chỉ có một kẻ, ngươi chính là phân thân của Liệt Viêm Kình.
Liệt Viêm Kình, một trong ba tên Đại Thừa của Thủy Tộc, thất cấp yêu thú, cũng chính là kẻ được mọi người công nhận là đệ nhất tu sĩ tại Thủy Hoàng Giới. Liệt Viêm Kình tuy thuộc Thủy Tộc nhưng lại tu luyện một loại hỏa linh lực đặc biệt gọi là Thủy Viêm Lực. Bản chất của loại linh lực này vẫn là hỏa linh lực, bất quá bên trong lại ẩn chưa một phần đặc tính của thủy linh lực. Uy lực không cuồng bạo như hỏa linh lực thông thường nhưng dùng trong chiến đấu lại phát huy hiệu quả không ngờ.
Lĩnh ngộ của Liệt Viêm Kinh đối với Hỏa Pháp Tắc cũng rất cao thâm. Vì vậy, cho dù Dương Thiên chỉ là Hợp Thể sơ kỳ, phân thân kia cũng không dám khinh thường hắn chút nào.
Ánh mắt phân thân hiện lên sự quyết liệt, hắn ném Bát Ma Bàn lên cao, hai tay không ngừng huy động đánh ra hàng trăm đạo pháp quyết. Bát Ma Bàn to lên, che phủ cả một khu vực rộng lớn. Từ tám cạnh của nó phát ra ánh sáng chiếu xuống mặt đất, sau đó nối lại với nhau thành một khối kín, đem Dương Thiên cùng phân thân kia nhốt vào bên trong.
Thi triển đại chiêu xong, phân thân hừ lạnh:
- Liệt Viêm Kình, ngươi đã biết về sự tồn tại của Khổng Tước, hôm nay ngoan ngoãn nằm lại ở đây đi.
Dương Thiên không để tâm đến lời đe dọa của phân thân, hắn nhìn vào không gian do Bát Ma Bàn vừa tạo ra để nhốt mình rồi cười nhạt:
- Bát Ma Giới? Ngươi có biết sau khi sử dụng pháp thuật này, Bát Ma Bàn chắc chắn sẽ bị phá hủy hay không?
Phân thân gật đầu:
- Phá hủy thì đã sao? So với Thần Thú Khổng Tước, một cái Bát Ma Bàn có đáng là gì?
Dương Thiên chống cằm suy ngẫm:
- Không sai, một con Khổng Tước giá trị vượt xa cái Bát Ma Bàn kia. Bất quá, ngươi thực sự cho là một cái Bát Ma Giới liền giữ chân được ta sao?
- Liệt Viêm Kình, cho dù người có là tu sĩ mạnh nhất Thủy Hoàng Giới thì hiện tại cũng chỉ là một cái phân thân, có gì mà tự cao?
Dương Thiên câm nín, tên này dám nhái lại nguyên văn câu nói của hắn, thực sự có tài năng a. Phá Thiên đưa cao, Dương Thiên thản nhiên:
- Để ta xem thử, rốt cuộc là Bát Ma Giới của ngươi lợi hại, hay là Phá Thiên của ta mạnh hơn.
Pháp bảo trên tay Dương Thiên rất lạ mắt, phân thân không hề dám khinh thường chút nào. Phàm là những pháp bảo có hình dáng kỳ dị đều có công năng đặc biệt. Hơn nữa đối thủ là Liệt Viêm Kình, cho dù là Hợp Thể sơ kỳ vẫn rất đáng sợ.
Phân thân hai tay huy động, vô số ký tự đặc biệt từ tay hắn bay ra, đánh lên bề mặt Bát Ma Bàn. Từ trong Bát Ma Bàn, rất nhiều tiếng kêu gào đau đớn phát ra. Tiếp theo đó, tám thân ảnh màu sắc khác nhau lần lượt từ bên trong đi ra, mỗi thân ảnh đều mang theo oán khí vô cùng mạnh.
Dương Thiên thở dài:
- Oán khí mạnh như vậy chắc hẳn khi chết còn nhiều điều tiếc nuối không cam lòng, để ta giải thoát cho các ngươi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...