Phong Lưu Chân Tiên

300 năm trước, khi đại chiến hai tộc lần đầu nổ ra, hai vị đại năng Phân Thần kỳ của Yêu Tộc bị tu sĩ đến từ Tịnh Thổ cầm chân, Cự Lực Viên Vương đã từng giao chiến với Nguyệt Hoa. Hắn lúc đó đã đặt một chân vào cánh cửa Phân Thần kỳ, so với tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong mạnh hơn rất nhiều. Hơn nữa, dựa vào một thân lực lượng, Cự Lực Viên Vương tin rằng mình có thể đánh ngang với tu sĩ Phân Thần kỳ nên đã không chút do dự mà đối đầu với Nguyệt Hoa.

Nhưng nó đã sai, một bước vào Phân Thần thì vẫn không phải là Phân Thần. Nguyệt Hoa cũng không đơn giản chỉ là tu sĩ Phân Thần sơ kỳ. Tuy vậy, vào lúc đó nàng đã cảm nhận được sự uy hiếp của Cự Lực Viên Vương trong tương lai. Nếu nó thành công bước vào Phần Thần kỳ sẽ là đại họa của Nhân Tộc. Vì vậy Nguyệt Hoa đã quyết định giết chết nó. Đáng tiếc, Cự Lực Viên Vương lực phòng ngự quá mạnh, cộng thêm hai tên Phân Thần kỳ của Yêu Tộc kịp thời đến tiếp ứng, cuối cùng vẫn giữ lại được mạng sống.

Cho dù là vậy, nó vẫn bị thương rất nặng, đó là lý do vì sao trong vòng 300 năm nay, Cự Lực Viên Vương rất hiếm khi xuất hiện mà để mọi chuyện cho chín tên Yêu Vương khác xử lý. Lần này Cự Lực Viên Vương xuất hiện, Nguyệt Hoa có thể cảm nhận được nó đã hoàn toàn khôi phục, thậm chí còn tiến bộ không ít. Chỉ cần thêm một thời gian nữa, nó chắc chắn sẽ bước vào Phân Thần kỳ, đây không phải là tin vui đối với toàn thể tu sĩ Nhân Tộc.

Đó là chuyện sau này, hiện tại Cự Lực Viên Vương xuất hiện, chỉ một cái quạt tay liền đem Cực Nhạc Ngự Yêu Trận phá nát. Cho dù trận pháp đã suy yếu rất nhiều, nhưng chừng đó cũng đủ cho thấy sức mạnh khủng bố của hắn. Nguyệt Hoa bị Lục Xà cuốn lấy, vô pháp phân thân, chuyện ở dưới kia chỉ còn cách giao lại cho tu sĩ Nhân Tộc. Nàng không hi vọng bọn hắn giành chiến thắng, chỉ cần chống đỡ một khoảng thời gian là được rồi.

Thế tấn công của Nguyệt Hoa trở nên dữ dội, Lục Xà càng thêm hưng phấn, dốc toàn lực đón đỡ. Tuy hắn hiểu rõ vì sao Nguyệt Hoa vội vã đến vậy, chỉ cần giữ chân nàng Yêu Tộc sẽ nắm chắc phần thắng, nhưng với bản tính khát máu của mình, Lục Xà mới không cần dùng đến những chiêu trò kia. Quan trọng hơn là, hắn tin mình mạnh hơn Nguyệt Hoa, chắc chắn sẽ không thất bại.

Một đòn phá hủy trận pháp, Cự Lực Viên Vương thu nhỏ thân hình, biến thành một thanh niên thân hình vạm vỡ, từng khối cơ bắp cuồn cuộn. Hắn cởi trần, một vết sẹo rất lớn chạy dài từ mặt xuống đến bụng. Đây là vết thương do Nguyệt Hoa gây ra, tuy Cự Lực Viên Vương có thể xóa nó đi nhưng hắn vẫn giữ lại như một bài học để nhắc nhở mình về hậu quả của sự tự cao, rằng Phân Thần và Nguyên Anh chênh lệch lớn đến mức nào.

Cự Lực Viên Vương đứng đó, khí thế của một mình hắn áp đảo hàng vạn tu sĩ Nhân Tộc. Với tư cách là Nhân Tộc đệ nhất tu sĩ, Cực Đạo Chân Nhân không còn cách nào khác là bay lên, đứng đối mặt với Cự Lực Viên Vương. Vẻ mặt của hắn có chút sợ hãi, không hề có phong phạm của một tu sĩ hàng đầu:

- Cự Lực Viên Vương, đã lâu không gặp.


Cự Lực Viên Vương nhìn qua Cực Đạo Chân Nhân:

- Ngươi là kẻ nào?

Cực Đạo Chân Nhân méo mặt:

- Ta là Cực Đạo Chân Nhân của Cực Linh Môn, trước đây từng có một lần may mắn được diện kiến Viên Vương.

Cự Lực Viên Vương suy nghĩ trong vài giây:

- Ngươi chính là cái tên đến chỗ của ta tìm Thanh Linh Tuyền, cuối cùng bị đánh gần chết phải sử dụng Thế Thân Phù để bỏ trốn đúng không?

Mặt già của Cực Đạo Chân Nhân đỏ lên, tên này đem mọi thứ nói thẳng ra, không chừa cho hắn chút mắt mũi nào. Bất quá, hắn đang ở thế yếu nên đành lựa chọn cách nhún nhường:


- Đúng là ta.

Hai mắt Cự Lực Viên Vương hiện lên vẻ hưng phấn:

- Mấy trăm năm qua chưa từng có tên tu sĩ Nhân Tộc nào trốn thoát khỏi tay ta, ngươi là người đầu tiên làm được, chuyện đó thực sự khiến ta rất khó chịu. Bây giờ gặp lại thì tốt rồi, mau tiếp tục trận đấu ngày hôm đó đi.

Cực Đạo Chân Nhân vội nói:

- Khoan đã, ta tìm ngươi là có chuyện muốn thương lượng.

Cự Lực Viên Vương lắc đầu:

- Ta biết ngươi muốn nói gì, nhưng chuyện đó là không cần thiết. Nhân Tộc và Yêu Tộc đã đến bước này thì không thể dừng lại được nữa. Với tư cách là Đệ Nhất Yêu Vương, ta tất nhiên phải ra mặt. Yên tâm đi, tình cảnh Nhân Tộc bị Yêu Tộc hủy diệt ngươi sẽ không nhìn thấy, vì khi đó ngươi đã không còn sống nữa rồi.


Cự Lực Viên Vương vừa dứt lời liền xông đến, Cực Đạo Chân Nhân vội vã ném ra một tấm thuẫn màu trắng chống đỡ. Hắn cũng không hi vọng Cự Lực Viên Vương sẽ đồng ý với đề nghị của mình. Với tư cách là tu sĩ đứng đầu Nhân Tộc, hắn có trách nhiệm cầm chân Cự Lực Viên Vương, nếu để tên kia tự do tung hoành, Nhân Tộc rất nhanh sẽ tan vỡ.

Cực Đạo Chân Nhân dùng tính mạng của mình ngăn cản Cự Lực Viên Vương, tu sĩ Nhân Tộc như được tiếp thêm dũng khí, đồng loạt lao lên tấn công. Yêu Tộc tổn thương thê thảm bởi Cực Nhạc Ngự Yêu Trận, cộng thêm khí thế bị áp đảo, trong nhất thời chỉ biết chống đỡ mà không phản công lại được.

Hắc Thử Vương cùng Huyền Hạt Vương là thống lĩnh của Yêu Tộc, thấy vậy lập tức lao vào vòng chiến. Bọn hắn tung hoành không ai địch lại, chỉ trong một thời gian ngắn đã có hai vị Nguyên Anh kỳ ngã xuống, nguyên anh trong cơ thể cũng không kịp chạy thoát, bị Hắc Thử Vương nuốt sống.

May mắn, Nhân Tộc dựa vào lợi thế trận pháp, chia thành từng nhóm, cuối cùng cũng đem hai tên Yêu Vương ngăn lại. Nguyên Anh đấu Nguyên Anh, Kim Đan đấu Kim Đan…mỗi phút mỗi giây đều có người ngã xuống. Xác chết trải đầy trên mặt đất, máu tươi đem cả vùng rộng lớn nhuộm thành màu đỏ.

Bầu trời đủ các loại pháp bảo cùng pháp thuật giao tranh, mặt đất không ngừng rung chuyển, từng cái hố lớn nhỏ dần xuất hiện. Máu tươi chảy vào trong tạo nên những hồ máu nhỏ, công kích rơi xuống lại khiến nó bắn ra tung tóe.

Tất cả khung cảnh này chỉ có thể dùng hai từ để hình dung, thảm khốc. Đang lúc trận chiến đến giai đoạn quyết định, một bóng người từ trên cao rơi thẳng xuống mặt đất, tạo thành một vứt nứt cực lớn kéo dài hàng trăm mét. Nằm dưới vết nứt, Cực Đạo Chân Nhân không ngừng phun ra máu tươi cùng mảnh vỡ nội tạng. Trên bụng của hắn có một lỗ hổng to, máu từ bên đó chảy ra, cho dù vận dụng linh lực cũng khó khiến nó dừng lại được.

Tay Cự Lực Viên Vương vẫn còn đang nắm một đống nội tạng pha lẫn máu tươi đang không ngừng nhỏ giọt. Hắn hoàn toàn không cho Cực Đạo Chân Nhân cơ hội khôi phục, lập tức từ trên cao phóng thẳng xuống, một quyền toàn lực nện lên người Cực Đạo Chân Nhân.

Đại địa rung động mãnh liệt, một quyền này trực tiếp tạo ra một cái hố khổng lồ sâu hoắm, đất đá văng tung tóe khắp nơi. Dưới một quyền này, cơ thể Cực Đạo Chân Nhân lập tức bị đánh thành thịt vụn. May mắn hắn đã kịp cho Nguyên Anh ly thể, tạm thời tránh được một kiếp.


Cực Đạo Chân Nhân lúc này là một cái nguyên anh màu trắng cao hơn 10cm, một cái thuẫn màu xám đầy vết nứt cùng một miếng ngọc bài màu sắc mờ nhạt đang bay cạnh hắn. Hai thứ này đều là pháp bảo đỉnh cấp của Cực Đạo Chân Nhân, sau một trận chiến với Cự Lực Viên Vương gần như đã bị phá hủy.

Nhìn nguyên anh đang sợ hãi đứng cách đó không xa, Cự Lực Viên Vương lắc đầu:

- Còn tưởng ngươi đã có tiến bộ, ai ngờ vẫn kém như vậy, thật sự khiến ta quá thất vọng. Ài, có lẽ chỉ có Khổng Tước Vương đủ sức đánh với ta một trận. Đáng tiếc, không biết hiện tại nàng đã trốn đến nơi nào.

Cực Đạo Chân Nhân không có tâm trí nghe Cự Lực Viên Vương cảm thán. Hắn không nói hai lời lập tức xoay QPPN2od người bỏ chạy. Thân thể bị phá hủy, pháp bảo sắp tan vỡ, linh lực suy yếu, cho dù có ở lại cũng không có tác dụng gì. Trận chiến ngày hôm nay hắn đã dốc hết sức, xem như không hổ thẹn với toàn thể tu sĩ Nhân Tộc.

Cự Lực Viên Vương thấy nguyên anh bỏ chạy chỉ cười nhạt:

- Ngươi cho rằng có thể một lần nữa trốn thoát khỏi tay của ta ư. Vọng tưởng.

Cự Lực Viên Vương nhún chân một cái, bằng một tốc độ khủng khiếp lao đến nguyên anh, tay phải mở ra như muốn tóm lấy hắn. Đúng lúc này, một cánh tay không biết từ đâu xuất hiện giữ chặt hắn lại. Cự Lực Viên Vương dùng đến tám phần lực lượng cũng không rút tay ra được. Âm thanh của một thanh niên trẻ vang lên:

- Ta vừa mới rời đi một thời gian ngăn, Yêu Tộc đã đem Phàm Vũ Giới làm loạn đến mức này. Hiện tại ta có một chút khó chịu a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui