Phong Lưu Chân Tiên

Vẫn giữ vẻ mặt lo lắng, giọng của Dương Thiên run run:

- Vậy ta phải làm sao?

Người kia vội chớp lấy thời cơ:

- Chuyện này rất đơn giản, chỉ cần ngươi nhận một vị Thế Tôn làm sư phụ, kẻ nào dám làm tổn thương ngươi? Lửa giận của một vị Thế Tôn, Phật Đà Sơn cũng chịu không nổi.

Dương Thiên nghi hoặc:

- Là vị Thế Tôn nào cử ngươi đến đây?

- Là Đại Thế Tôn.

"Quả nhiên là hắn", Dương Thiên thầm nghĩ. Tên Đại Thế Tôn này tâm cơ không bằng Nhị Thế Tôn, tất nhiên phải chọn cách âm thầm ra tay trong bóng tối, hơn nữa còn phải làm thật nhanh.

Đám người này diễn kịch rất khá, nhưng Dương Thiên thừa biết, tên đang nằm dưới đất kia chẳng qua là vật thế mạng mà thôi. Muốn lung lạc nhân tâm, cách này quả thực rất hiệu quả. Bất quá, đối với Dương Thiên mà nói nó hoàn toàn vô dụng.

- Gửi lời cảm ơn của ta đến Đại Thế Tôn. Nói với hắn ta sẽ cân nhắc chuyện này, nhanh chóng cho hắn câu trả lời.

Người kia không tiếp tục gượng ép, hắn lấy từ trong người ra ba miếng ngọc bài đưa cho Dương Thiên:

- Đây là vật mà Đại Thế Tôn đặc biệt chế tạo cho ngươi. Chỉ cần gặp nguy hiểm liền kích hoạt nó, lập tức sẽ có người đến cứu ngươi.

Thu hồi ba miếng ngọc bài, Dương Thiên mỉm cười:


- Cảm tạ.

Ngươi kia cũng không nói gì thêm, khẽ cúi chào rồi biến mất. Dương Thiên cảm thấy hơi khó hiểu, tu chân giả muốn tìm một đệ tử tài giỏi kế thừa y bát là chuyện rất bình thường. Nhưng dùng mọi cách, bất chấp thủ đoạn tranh giành thì quả thực có điểm đáng nghi. Có lẽ chuyện này cũng không đơn thuần là tìm đệ tử như hắn vẫn nghĩ.

Tạm gác chuyện này qua một bên, Dương Thiên nhắm mắt ngủ một giấc ngon lành. Sáng hôm sau, hắn tìm đến tên quản sự của Hoàng Phong. Vừa nhìn thấy Dương Thiên, tên này nở nụ cười rất tươi:

- Dương sư đệ, ngươi đến tìm ta sớm như vậy là có việc gì?

- Quản sự, ta muốn đi quanh đây tham quan nhưng sợ bị những người khác ngăn cản.

Quản sự hiểu ý, lấy từ trong người ra một cái phật ấn:

- Chỉ cần đưa thứ này ra, ngươi có thể tự do đi lại trong bốn ngọn tiểu phong. Nhớ kĩ, không được đến gần các khu vực cấm cùng Phật Đà Sơn.

Tiếp nhận phật ấn, Dương Thiên cười nói:

- Quản sự yên tâm, chuyện này ta hiểu rất rõ.



Có được vật thông hành, Dương Thiên dễ dàng tiến vào Huyền Phong. Khác với Hoàng Phong, nơi này đa số đều là khổ tu giả, đi rất lâu mới có thể nhìn thấy người. Dương Thiên mở ra thần thức, nhanh chóng tìm được một cái cửa đá tương tự cái lần trước.

Tiến vào bên trong, Dương Thiên cũng lười nói nhiều mà thả Độc Nhãn ra, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống, để bọn chúng tự mình thương lượng với nhau. Gần một tiếng sau, Độc Nhãn rốt cuộc cũng thuyết phục được phần còn lại ký kết khế ước với Dương Thiên. Khế ước hoàn thành, Dương Thiên QLBAhRm tiếp tục tìm đến hai ngọn tiểu phong còn lại.


Mọi chuyện diễn ra khá thuận lợi. Thu cả bốn phần vào trong người, Dương Thiên đã có tất cả 5 miếng kim bài. Hắn lập tức rời khỏi Phật Đà Tông, tìm đến một nơi cách đó khá xa, sau đó thả bốn phần của Độc Nhãn ra.

Vừa thoát ra ngoài, bốn phần của Độc Nhãn lập tức tiến hành hợp thể. Một cơn lốc xoáy linh khí khổng lồ bao lấy bọn chúng, uy thế vô cùng kinh khủng.

Đứng cách đó một đoạn, Dương Thiên nheo mắt:

- Đoán chứng là Phân Thần sơ kỳ, không tệ lắm, có thể giúp ta được vài việc.

Phải mất một lúc lâu, lốc xoáy linh khí mới tán đi, hiện nguyên hình là một con địa long, trên trán có một con mắt màu xám nhạt tỏa ra khí tức cổ xưa. Long phân thành ba loại chính: ngư long, địa long và thiên long. Trong ba loại, thiên là được xưng tụng là mạnh nhất, địa long cùng ngư long luôn xếp dưới nó một bậc. Thái Cổ Độc Nhãn Long cùng Tam Vĩ Long đều là địa long, trong Long Tộc thứ hạng cũng không cao.

Thấy Thái Cổ Độc Nhãn Long nguyên hình là địa long, Dương Thiên cũng có chút thất vọng. Nếu nó là thiên long, miễn cưỡng thu làm tọa kỵ linh thú, sử dụng một đoạn thời gian cũng tốt. Tốc độ của thiên long cực nhanh, so với phi hành pháp bảo thông thường thì vượt xa rất nhiều. Hơn nữa, cưỡi rồng bay lượn, nhìn qua rất có phong độ a.

Độc Nhãn từ trên cao hạ xuống, giọng nói băng lãnh:

- Tiểu tử, ngoan ngoãn giao trả kim bài cho ta. Ta sẽ cho ngươi một cái chết nhẹ nhàng.

Dương Thiên đã đoán trước chuyện này, mỉm cười nói:

- Chúng ta còn chưa giải trừ khế ước, ngươi không thể làm gì được ta.

Độc Nhãn khinh thường nói:


- Tu sĩ tại hạ vị diện thật sự quá thiếu hiểu biết. Từ Phân Thần kỳ về sau, linh hồn đã có sự biến đổi về chất. Chỉ cần tu vị vượt xa chủ nhân, yêu thú có thể trả một cái giá để đơn phương giải trừ khế ước.

Dương Thiên giả vờ sợ hãi:

- Không thể nào.

Độc Nhãn càng thêm đắc ý:

- Để ta cho ngươi tâm phục khẩu phục.

Độc Nhãn há to miệng, một luồng khí tức cổ xưa từ bên trong phun ra. Đồng thời, một bản khế ước tương tự với bản đã đưa cho Dương Thiên xuất hiện ngay trước mặt nó, bị luồng khí kia mạnh mẽ đánh vào. Cảm nhận được luồng khí tức cổ xưa kia có pha lẫn lực lượng linh hồn, Dương Thiên không khỏi đánh giá Độc Nhãn cao hơn một bậc.

Có thể đem linh lực là hồn lực phối hợp trong một đòn tấn công, đây là thần thông chỉ có Hợp Thể kỳ mới làm được. Thứ mà Độc Nhãn thi triển chẳng qua chỉ là chút râu ria bên ngoài, nhưng cũng đủ nói rõ bản thể của nó ít nhất đã đạt đến Hợp Thể kỳ. Nghĩ kĩ lại thì cũng không sai, muốn phái phân hồn hạ giới, tối thiểu tu vị cũng phải đạt đến Hợp Thể kỳ, phân hồn đủ mạnh để không bị vị diện bài xích nghiền nát.

Bị luồng khí kia đánh vào, khế ước run lên một cái rồi vỡ vụn. Độc Nhãn chưa kịp vui mừng thì mắt đã trợn to, máu tươi từ trong miệng không ngừng tràn ra. Dương Thiên đứng ở một bên, vỗ tay nói:

- Chúc mừng ngươi giải trừ khế ước thành công. Chúng ta từ nay về sau xem như không có quan hệ gì.

Giọng nói của Độc Nhãn tràn đầy sự phẫn nộ:

- Rốt cuộc ngươi đã làm gì?

Dương Thiên nhún vai:

- Chẳng qua là thêm một vài điều kiện ràng buộc trên khế ước mà thôi. Ầy, nói thứ này với một kẻ như ngươi thật phí sức, bỏ qua đi.

Độc Nhãn há to miệng không nói được lời nào. Dương Thiên là chủ nhan, nhưng khế ước là do nó tự nguyện đưa lên, nếu Dương Thiên động tay động chân, sao nó lại không cảm ứng được.


Độc Nhãn không biết, thực tế Dương Thiên không có cùng nó ký khế ước chủ tớ. Khi thành lập khế ước, Độc Nhãn sẽ đưa ra một phần linh hồn làm vật dẫn để ký kết. Dương Thiên bề ngoài đã thực hiện khế ước, trở thành chủ nhân của nó. Nhưng sự thực không phải vậy, hắn dùng một loại pháp thuật đặc biệt đem phần linh hồn kia hợp nhất với khế ước. Khi Độc Nhãn phá hủy khế ước, nó cũng đồng thời phá hủy phần linh hồn kia, dẫn đến bản thể bị tổn thương rất lớn.

Trong bất kỳ trường hợp này, bị thương về linh hồn so với thể xác đáng sợ hơn rất nhiều. Dương Thiên ngần đầu lên:

- Ta còn chuẩn bị cho ngươi một phần quà đặc biệt. Hi vọng là ngươi sẽ thích.

Độc Nhãn trừng mắt nhìn Dương Thiên:

- Đừng quá ngạo mạn. Ngươi cho rằng chỉ với chút thương thế này, người liền có thể chiến thắng được ta?

Dương Thiên phất tay:

- Ta biết ngươi là ngũ cấp sơ giai yêu thú, tương đương với Phân Thần sơ kỳ của nhân loại. Rất lợi hại có đúng không?

Độc Nhãn khóe miệng nhếch lên nụ cười độc ác:

- Ta đến từ Linh Giới, những pháp thuật của ta, những tu sĩ hạ vị diện như các ngươi còn lâu mới so sánh được. Cho dù là hai con lừa trọc kia xuất hiện, ta cũng có thể đem bọn hắn đánh bại.

Dương Thiên khỉnh bỉ nói:

- Thứ nhất, ngươi vừa mới hợp nhất bốn phần lại, còn chưa trở về thời kỳ đỉnh phong. Thứ hai, ngươi bị thương ở linh hồn, chắc chắn chiến lực sẽ giảm mạnh. Thứ ba, trong hai tên Thế Tôn có một tên đã đạt đến Phân Thần trung kỳ, ta nghĩ ngươi dù đang ở thời kỳ toàn thịnh, muốn cùng lúc đánh bại hai tên là chuyện không thể nào.

- Ngươi vừa nói gì? Phân Thần trung kỳ?

Dương Thiên không trả lời câu hỏi của Độc Nhãn, hắn nhìn về vầng sáng màu vàng đằng xa:

- Vừa hay, có dịp để ngươi chứng minh lời nói của mình. Cố gắng thể hiện cho tốt a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui