Phong Lưu Chân Tiên

Tiêu Viễn thanh âm có hơi cao khiến mọi người xung quanh quay lại nhìn. Hắn gật đầu tỏ ý xin lỗi rồi đi vào nhà vệ sinh gần đó:

- Ngươi nói rõ ràng một chút. Nam nhân kia là ai, có phải là người thuộc đoàn làm phim hay không?

- Không phải, ta chưa từng gặp qua hắn. Chín phần mười không phải người của phim trường.

- Nơi này có rất nhiều đoàn làm phim sử dụng, ngươi làm sao biết được hắn không phải người của phim trường này.

- Hắn khá đặc biệt, nếu ta đã từng gặp qua chắc chắn sẽ không quên.

- Đặc R4Y4OlG biệt?

- Phải, hắn rất đẹp trai a.

Tiêu Viễn đưa tay lên bóp trán, giọng nói có điểm tức giận:

- Được rồi. Giả sử hắn từ bên ngoài đến, tại sao lại xuất hiện trong xe của Lăng Nhã Kỳ mà người trông coi nhà xe như ngươi lại không hề hay biết. Hơn nữa, ta vừa mới chia tay nàng chưa đến 5 phút, trong thời gian ngắn như vậy, vốn là chuyện không thể nào. Trừ phi hắn đã ngồi sẵn trong xe đợi nàng.

Nhân viên bảo vệ đầu óc không được tốt lắm, hắn còn chưa suy nghĩ xa đến mức đó:

- Tiêu Viễn tiên sinh, vậy chúng ta phải làm thế nào?

- Ngươi lên phòng của ta, ở đó có một họa sĩ. Ngươi giúp hắn vẽ lại chân dung của nam nhân kia. Nếu cần thiết, tối nay ta sẽ đẩy nhanh tiến độ một chút.

Tiêu Viễn tắt máy, khóe miệng nở nụ cười dâm tà. Mục tiêu của hắn từ trước đến nay chưa từng có người nào thoát được.

Trong tất cả những người làm việc tại trường quay khổng lồ này, không quá 10 người biết được thân phận của Tiêu Viễn. Hắn mới chính là chủ nhân của nơi này. Tiêu Bắc vì muốn bù đắp cho Tiêu Viễn nên luôn chiều theo ý của hắn. Vì Tiêu Viễn ưa thích nhất chính là những nữ diễn viên trẻ tuổi xinh đẹp, Tiêu Bắc đã thay hắn âm thầm mua lại phim trường này. Cho đến nay, những nữ diễn viên đã qua tay Tiêu Viễn không đến 100 cũng là 80.

Lăng Nhã Kỳ chính là mục tiêu kế tiếp của hắn. Xinh đẹp không cần bàn cãi, lại tài năng, có một vẻ gì đó hút hồn. Tiêu Viễn không muốn dùng thủ đoạn như những lần trước mà dự định từ từ chinh phục nàng. Nhưng sự xuất hiện của Dương Thiên đã khiến Tiêu Viễn dè chừng. Nếu bọn họ thực sự là một cặp, Tiêu Viễn bằng mọi giá cũng phải đoạt lấy Lăng Nhã Kỳ. Đập chậu cướp hoa, hắn làm việc này khá thành thạo, cũng rất ưa thích a.




Xe chạy gần đến nhà, Lăng Nhã Kỳ mới chợt nhớ ra, hỏi Dương Thiên:

- Đúng rồi, ngươi đang ở chỗ nào, để ta đưa ngươi về.

Dương Thiên nhún vai:

- Ta vừa đến đây, hiện chưa tìm được chỗ thích hợp, dự định sẽ đến nhà ngươi ở vài ngày.

Lăng Nhã Kỳ không cần suy nghĩ, lập tức từ chối:

- Không được. Nhà của ta rất nhỏ, chỉ đủ để mình ta ở.

- Đừng nói dối, Lăng gia cũng tính là có tiền, ngươi lại là đại minh tinh, có thể ở trong một ngôi nhà nhỏ sao. Đây rõ ràng là cố ý từ chối ta.

- Ngươi hiểu được là tốt rồi.

- Tại sao?

- Dẫn sói vào nhà, ta còn không có ngốc như vậy a.

Dương Thiên một thân toát ra chính khí:

- Ngươi nhìn xem, ta anh tuấn tiêu sái, có chỗ nào giống sói hay sao?

Lăng Nhã Kỳ cố nhịn cười:

- Từ đầu đến chân, chỗ nào cũng giống.

Dương Thiên chán nản:


- Thật không biết thưởng thức nghệ thuật.

- Để ta tìm cho ngươi một khách sạn gần đây.

Lăng Nhã Kỳ kéo tay lái, dự định đổi hướng. Dương Thiên vội vã ngăn lại, nắm chặt lấy tay nàng:

- Đại gia, chẳng lẽ không thể cho một kẻ nghèo khó như ta nương tựa vài ngày sao?

- Ngươi nghèo khó? Vậy trên thế giới này sẽ không còn người giàu nữa.

- Những kẻ khác muốn bao nuôi ta còn không được, ngươi lại nỡ lòng từ chối.

Lăng Nhã Kỳ vẫn bình tĩnh nói:

- Vậy ngươi đi tìm những kẻ đó đi.

Nói cứng nói mềm đều không được, Dương Thiên quyết định dùng tuyệt chiêu cuối cùng:

- Đại gia, cầu bao nuôi.

Dương Thiên vừa nói vừa nắm lấy cánh tay Lăng Nhã Kỳ kéo mạnh khiến tay nàng suýt nữa rời khỏi tay lái, chiếc xe thiếu chút nữa đâm vào cột điện bên đường. Lăng Nhã Kỳ hoảng sợ la lên:

- Dương Thiên, ngươi làm gì vậy, mau buông tay ta ra.

Dương Thiên một bộ lợn chết không sợ nước sôi:

- Buông ra cũng chết, không buông ra cũng chết. Được chết cùng mỹ nữ như ngươi cũng không tệ.


- Ngươi không nhanh buông ra hai ta thật sự sẽ chết.

- Ngươi không cho ta ở cùng ta sẽ chết đói a.

- Được rồi, ta đồng ý, mau thả ra đi. Aaaaa…

Lăng Nhã Kỳ hét to, trước mặt nàng là một chiếc xe tải cỡ lớn vừa từ trong hẻm lao ra. Xe hơi của nàng lại đang đâm thẳng vào hướng đó, khoản cách quá gần, có muốn tránh cũng không kịp nữa rồi. Chẳng lẽ thực sự phải chết ở đây hay sao?

Lăng Nhã Kỳ nhắm mắt, âm thầm cầu nguyện. Mãi hơn 10 giây sau vẫn chưa nghe thấy âm thanh va chạm, Lăng Nhã Kỳ lén mở mắt nhìn lên, chiếc xe tải kia đã không thấy bóng dáng, rất nhiều xe đang lưu thông trên đường cũng biến mất. Để lại một mình chiếc xe của Lăng Nhã Kỳ một đường chạy thẳng. Dương Thiên ở phía sau lên tiếng nhắc nhở:

- Khi lái xe không được nhắm mắt, đây là một trong những điều tối kị.

- Không thể nào.

- Cái gì không thể nảo?

- Rõ ràng ta nhìn thấy một chiếc xe tải từ trong hẻm lao ra, xung quanh đây còn có rất nhiều những chiếc xe khác, tại sao…

Dương Thiên đặt tay lên trán nàng:

- Hơi nóng, ta nghĩ ngươi làm việc quá mệt mỏi, bị cảm nhẹ sinh ra ảo giác mà thôi. Lát nữa về nhà ta sẽ giúp ngươi chữa trị.

Lăng Nhã vẫn không tin mình bị ảo giác, chuyện này thực quá vô lý. Nghĩ mãi không ra nàng đành tạm gác chuyện đó lại một bên, cẩn thận lái xe về nhà. Dương Thiên đạt được mục đích, thoải mái dựa đầu vào lưng ghế, nhắm mắt thư giản.

Thiên Thư chương thứ 2: Tiện. Nữ nhân không thích nam nhân quá xấu xa, vô sỉ, nhưng trong một vài trường hợp ngươi cần phải làm vậy để đạt được mục đích. Chỉ cần không quá đáng, hiệu quả đạt được sẽ khiến ngươi bất ngờ. Đây là sơ qua vài dòng giới thiệu về chương 2, Dương Thiên khi đọc thấy rất hay. Hiện tại thử nghiệm quả nhiên không làm hắn thất vọng. Hai ngươi ở chung nhà, Lăng Nhã Kỳ có thể thoát khỏi ma trảo của hắn sao?



Ở một bãi đất trống cách đó vài trăm mét, một đám xe cộ không biết từ đâu xuất hiện, nằm lung tung khắp mọi nơi. Khoảng chừng 20 phút sau, các loại xe kéo, bốc dỡ được đưa đến để giải quyết vấn đề. Phóng viên, nhà báo rất nhanh tìm đến nơi để lấy tin về sự kiện kỳ lạ này.

Lúc này, kẻ gây ra tất cả mọi chuyện đang ung dung bước vào nhà trong ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn của Lăng Nhã Kỳ. Dương Thiên ngồi trên ghế, cười nói:

- Đến đây, để ta giúp ngươi kiểm tra sức khỏe.

- Không cần.


- Nhã Kỳ, ngươi mời ta đến đây làm khách, tại sao lại tỏ thái độ khó chịu?

Lăng Nhã Kỳ muốn phát điên:

- Ai mời ngươi đến làm khách, rõ ràng là ngươi…

- Ta làm sao?

- Hừ, không nói chuyện với ngươi nữa. Ta phải ngủ lấy sức, ngươi lo chuẩn bị cơm trưa đi.

Lăng Nhã Kỳ nói xong liền đi vào phòng đóng cửa lại. Dương Thiên dùng thần thức tìm một nhà hàng gần đó, tiện tay mua vài chục món về bày biện kín bàn ăn, sau đó chọn một phòng trống trong nhà ngủ ngon lành.

Mấy ngày nay Lăng Nhã Kỳ làm việc rất vất vả, đến tận tối mịt mới về nhà. Hôm nay gặp phải sự cố kia, cộng thêm việc tối nay có cuộc họp báo, nàng mới được về sớm để nghỉ ngơi. Lăng Nhã Kỳ ngủ một giấc đến tận 3 giờ chiều, mãi đến khi chuông điện thoại reo mới quơ tay cầm lấy, nói bằng giọng ngái ngủ:

- Ai vậy?

Giọng nói của nữ quản lý vang lên:

- Nhã Kỳ, ngươi đang làm gì?

- Ta đang ngủ.

- Hả? Hôm nay không phải có lịch quay phim sao? Ta bận thảo luận với vài đối tác nên không đến được, có chuyện gì sao?

- Chút việc vặt mà thôi, ngươi gọi cho ta có chuyện gì không?

- Ta muốn nhắc nhở ngươi về buổi họp báo tối nay, nhất định phải đến đúng giờ.

- Được rồi, ta tắt máy đây…

- Nhờ giữ gìn sức khỏe, ăn uống…

Đầu dây bên kia vang lên một tràng tút tút tút…, nữ quản lý lắc đầu cười khổ. Khi đang ngủ, Lăng Nhã Kỳ vẫn thường hay làm vậy a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui