Phong Lưu Chân Tiên

Phá Thiên đã hoàn thiện, Dương Thiên cũng không tiếp tục ở lại Tử Vị Diện. Hắn dùng tốc độ tối đa, trong chớp mắt đã trở lại biệt thự. Do tính toán thời gian có chút sai lệch, đám người Hạo ca đã sớm chờ hắn ở trước cửa.

Bốn người đang trò chuyện rôm rã thì nghe thấy tiếng của Dương Thiên từ trong nhà phát ra:

- Đứng ở ngoài đó làm gì, vào nhà đi.

Đối với Dương Thiên việc thoát ẩn thoát hiện, bọn họ đã thấy mãi thành quen. Bốn người bình thản đi vào nhà. Có mỹ nữ ở đây, Dương Thiên cũng thể hiện thái độ hiếu khách:

- Các ngươi ngồi đi, cứ xem đây là nhà của mình, đừng ngại.

Hạo ca, Mã Mãnh, Mã Đạt nhìn nhau, trong mắt ba người đều hiện buH1LP4 lên vẻ bất đắc dĩ. Lần trước bọn hắn đến đây Dương Thiên hình như không có niềm nở tiếp đón như vậy a. Tương truyền Dương thiếu là hoa hoa công tử, đối xử với mỹ nữ rất dịu dàng, quả nhiên không sai.

Irena thì không biết những chuyện đó, thoải mái ngồi xuống. Dương Thiên nhìn ba người còn lại:

- Sao các ngươi còn chưa ngồi, chẳng lẽ cần ta đem ghế đến mời từng người sao?

- Dương thiếu, bọn ta không có ý đó…

Ba người chưa nói hết câu, vài chiếc ghế đã tự động trượt đến ngay sau lưng họ. Dương Thiên hòa ái nói:

- Đã được rồi chứ, ta rất biết chiều lòng khách.

Sau lưng là ghế da mềm mại, trong mắt ba người lại giống như lò than. Cả ba cắn răng ngồi xuống, Hạo ca kéo ghế lại gần Irena, muốn dùng nàng làm lá chắn. Thái độ của bọn họ làm Dương Thiên bật cười, ta đáng sợ đến mức đó sao?

- Tiểu Hạo, Irena, mọi chuyện đã kết thúc. Tiếp theo các ngươi dự định sẽ làm gì?

Irena không cần suy nghĩ liền trả lời:

- Ta sẽ trở về gia tộc chờ cha mẹ.


Hạo ca lén thở dài một hơi, nói:

- Ta sẽ đi theo Irena.

- Các ngươi không sợ bị gia tộc ngăn cản sao?

Câu hỏi của Dương Thiên đã nói đúng vào điều khiến Hạo ca lo lắng nhất. Lỡ như bọn hắn trở về lại bị người nhà của Irena ngăn cản. Đến khi đó không có Dương Thiên làm hậu thuẫn, Hạo ca chỉ là phàm nhân, dựa vào cái gì để bọn họ chấp nhận hắn?

Irena cũng nhận ra điểm này, nhưng nghĩ đến an nguy của cha mẹ, bằng mọi giá nàng cũng phải trở về. Nàng dùng giọng cầu khẩn nhìn Dương Thiên:

- Dương Thiên đại ca, ngươi có cách nào giúp đỡ bọn ta hay không?

Dương Thiên tùy ý chỉ tay về phía hai người Mã Mãnh:

- Để bọn hắn lo liệu là được.

- Bọn họ?

Irena ngạc nhiên hỏi lại. Hai người này từ đầu đến cuối chỉ cầm súng làm nền cho Dương Thiên nên Irena cũng không biết bọn họ có điểm nào lợi hại. Phải biết gia tộc của nàng cũng thuộc thập đại gia tộc, rất ít thế lực có năng lực đả động đến quyết định của bọn hắn.

- Yên tâm đi, tu vị bọn họ đều là Trúc Cơ hậu kỳ, lại là thành viên gia tộc Roll. Có bọn hắn lo liệu, hẳn là không có vấn đề gì?

- Trúc Cơ hậu kỳ, gia tộc Roll!

Lời nói của Dương Thiên khiến Irena bị chấn động không nhỏ. Trúc Cơ hậu kỳ tất nhiên lợi hại, nhưng chưa đến mức được thập đại gia tộc xem trọng. Phải biết, thập đại gia tộc đều có Kim Đan kỳ tu sĩ tọa trấn, ba gia tộc đứng đầu thậm chí còn có nhiều hơn 1 vị.

Gia tộc Roll thì khác, nó đứng vững ở vị trí đệ nhất gia tộc nhiều năm qua. Không những có tiềm lực tài chính rất mạnh, quan trọng hơn là gia chủ đã đạt đến Kim Đan trung kỳ. Nghe nói đệ nhị gia tộc có đến 5 tên Kim Đan, bất quá không có ai đạt đến trung kỳ. Bấy nhiêu đó cũng đã đủ khiến không ai lay chuyển được địa vị của gia tộc Roll.

Irena đang định quay lại cầu xin, Mã Đạt đã vội ngăn nàng lại:


- Dương thiếu đã có lời, bọn ta chắc chắn sẽ toàn lực giúp ngươi. Nếu bọn hắn dám phản đối, ta diệt cả tộc bọn hắn.

Irena hoảng hốt:

- Đừng làm vậy a, bọn họ đều là người thân của ta.

Mã Đạt có chút xấu hổ:

- Lỡ lời, là lỡ lời mà thôi. Ngươi cũng đừng cho là thật.

Những lời phía trên của Mã Đạt bề ngoài là nói với Irena, thực tế là đang muốn lấy lòng Dương Thiên. Chút tâm tư này, hắn sao lại không nhìn ra. Nghĩ đến bọn họ phối hợp diễn màn cướp dâu rất tốt, Dương Thiên quyết định tặng bọn hắn một món phi hành pháp bảo.

- Các ngươi ở đây chờ một lát, ta sẽ xuống ngay.

Dương Thiên nói xong liền bỏ đi lên lầu, để lại bốn người ngồi ở dưới. Mã Mãnh lặng lẽ truyền âm cho Mã Đạt:

- Ngươi nói xem, có phải Dương thiếu đi lấy phi hành pháp bảo tặng cho chúng ta không?

- Làm người nên biết đủ, hắn cứu chúng ta một mạng đã là rất tốt, đừng quá hi vọng xa vời.

- Ngươi nói đúng. Aiii, đáng tiếc, đó là phi hành pháp bảo, vạn kim khó cầu.

Mã Đạt không nói gì, trong lòng lại đang tiếc đứt ruột. Hắn nói vậy chỉ để tỏ vẻ chút thôi, đó là phi hành pháp bảo a, ai mà không muốn có được một cái.

Khoảng 5 phút sau, Dương Thiên từ trên lầu đi xuống, trên tay hắn cầm theo hai chiếc máy bay đồ chơi nhỏ. Bồn người ngạc nhiên hỏi:

- Dương thiếu, đây là?


Dương Thiên nhún vai:

- Chẳng phải các ngươi vẫn muốn có một món phi hành pháp bảo sao, ta tặng mỗi bên một cái, vẹn cả đôi đường.

- Phi hành pháp bảo hình máy bay?

- Có vấn đề gì sao, hai cái phi hành pháp bảo này không có năng lực ẩn thân. Ta thiết kế hình dạng này, lỡ có bị vệ tin nhìn thấy cũng sẽ không nghi ngờ. Các ngươi yên tâm, tốc độ so với loại máy bay hiện đại nhất cũng nhanh hơn nhiều, lại có năng lực phòng ngự nhất định.

Hai người Mã Mãnh cố ngăn mình cười to, cảm ơn rối rít:

- Dương thiếu, ân tình này…

- Dừng, đừng nói những lời thừa thải.

Dương Thiên ném một chiếc cho hai người. Mã Đạt dùng tốc độ nhanh nhất chụp lấy, hai người cẩn thận ngắm ngía, ánh mắt rất giống sắc lang đang nhìn một mỹ nữ không mặc quần áo. Dương Thiên có chút buồn nôn, chỉ là một món pháp bảo cấp thấp, các ngươi có cần bày ra bộ mặt kinh tởm đó hay không?

Bỏ qua hai người, Dương Thiên đưa chiếc máy bay cho Hạo ca:

- Vừa này tiện tay làm 2 cái, ngươi cầm lấy đi. Dùng thứ này làm lễ vật cầu hôn, ta nghĩ những lão già kia vui mừng con không kịp, chắc chắn sẽ không phản đối chuyện của các ngươi.

Hạo ca đối với phi hành pháp bảo hiểu biết rất ít, nhưng chỉ cần nhìn thái độ của hai người Mã Mãnh đã đủ hiểu được mức độ trân quý của thứ này. Hắn liên tục lắc đầu từ chối:

- Dương thiếu, thứ này quá mức quý trọng, ta không dám nhận. Từ đầu đến cuối đều là ngươi giúp đỡ bọn ta, bây giờ…

- Ngươi dài dòng y hệt nữ nhân. Đệ muội, cầm lấy đi.

Irena thoải mái tiếp lấy, cúi đầu:

- Cảm ơn Dương Thiên đại ca.

Mặc cho Hạo ca sửng sốt, Dương Thiên nói tiếp:

- Món quà ngươi chọn lựa trên Phi Linh Chu đâu, sao còn chưa lấy ra.

Được Dương Thiên nhắc nhở, Hạo ca liền lấy chiếc vòng làm bằng Ngũ Thải Cảm Thạch từ trong túi ra. Có quá nhiều chuyện xảy ra khiến hắn quên mất thứ này. Hạo ca ngại ngùng đặt vào tay Irena:


- Đây là thứ ta tốn rất nhiều công sức mới có được, hiện tại tặng cho ngươi.

Irena hai má hơi ửng hồng:

- Chỉ cần là do ngươi tặng, ta đều sẽ ưa thích.

Dương Thiên đứng một bên trợn mắt. Tên Hạo ca này quá dối trá, rõ ràng là lựa đồ từ chỗ của hắn, lại dám nói tốn rất nhiều công sức. Mà thôi, không nên phá hỏng giây phút lãng mạn của người khác. Với lại, một chiêu này rất đáng học hỏi a.

Chiếc vòng làm bằng Ngũ Thải Cảm Thạch vừa đeo vào cổ Irena đã chuyển thành màu hồng, đại biểu cho việc nàng đang rất hạnh phúc. Irena lao vào ngực Hạo ca, ôm chặt lấy hắn.

5 phút sau, Dương Thiên giả vờ ho khan vài tiếng:

- Các ngươi đã xong chưa?

Irena bị Dương Thiên đánh thức, vội đẩy Hạo ca ra, xấu hổ nhìn Dương Thiên:

- Dương Thiên đại ca.

- Ha ha, ta làm phiền các ngươi ân ái sao?

Mặt Irena đã đỏ như quả gấc:

- Bọn ta…không có.

- Đùa với ngươi thôi, đừng tức giận, để ta đền cho ngươi.

Dương Thiên đi lại gần, đưa tay vuột nhẹ lên vòng ngọc khiến nó lóe sáng lên rồi vụt tắt. Do chất liệu đặc biệt, chiếc vòng này miễn cưỡng được tính là bán thành phẩm pháp bảo. Dương Thiên vừa khắc vài đạo cấm chế phòng ngự lên đó để nó trở thành một món pháp bảo hoàn chỉnh. Irena cũng cảm nhận được chiếc vòng có gì đó thay đổi, nàng nhẹ giọng nói:

- Cảm ơn.

Dương Thiên đã giúp bọn họ quá nhiều, ngoài hai từ này ra, Irena cũng không còn cách nào khác biểu lộ sự biết ơn của mình. Dương Thiên khoác tay, nhẹ nhàng nói:

- Hôn lễ của các ngươi ta không đến dự được. Đây xem như là quà mừng tặng trước. Đã xong, các ngươi có thể về rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui