Dưới sự uy hiếp cùng dụ dỗ của Dương Thiên, Hạo ca đành khuất phục, ngoan ngoãn kể lại.
- Ta gặp Irena 5 năm về trước, khi đó ta đang làm ông chủ một khách sạn nhỏ. Irena theo vài người bạn đến đó du lịch. Vài ngày sau bọn họ rời đi, tối hôm đó Irena trở lại, trên người đầy thương tích. Ta liền thay nàng băng bó vết thương, sau đó đưa nàng xuống hầm trú ẩn tránh bọn người kia truy sát. Tiếp đó…
Dương Thiên nghe hết câu chuyện liền thở dài một hơi:
- Chuyện của ngươi quá mức hi hữu, không có tính chất tham khảo. Những thứ này hầu như chỉ xuất hiện trên phim ảnh.
Hạo ca khiêm tốn nói:
- Nếu không có sự kiện này, một nữ nhân cao quý như nàng sao có thể thích một kẻ phàm tục như ta.
Hạo ca dùng từ “phàm tục” và “cao quý” để nói lên sự khác biệt giữa mình và những Tu Chân giả cao cao tại thượng kia. Sau khí biết Irena cũng thuộc thập đại gia tộc, cộng thêm ký ức về những hành động kỳ lạ của nàng, Hạo ca đã chắc chắn rằng nàng cũng là một Tu Chân giả. Nghĩ đến đây, Hạo ca có chút tự hào.
Dương Thiên nhìn tên trước mặt đắc ý, trong lòng rất buồn bực. Vì lý do gì mà đến Hạo ca cũng sắp được ôm mỹ nhân về nhà, còn hắn vẫn phải một mình trong căn biệt thự rộng lớn. Không được, lần này trở về nhất định phải cầu hôn từng người một. Không thành công thì cũng thành nhân, tối thiểu cũng sẽ có vài người đồng ý a. Nghĩ đến đây, Dương Thiên đắc ý cười thầm.
Mộng tưởng thường trái ngược với thực tại, Dương Thiên còn chưa biết chuyện tứ nữ gặp nhau. Nếu biết, tin rằng hắn sẽ không cười nổi nữa.
Trong khi Dương Thiên và Hạo ca đàm đạo, bên dưới lễ đường, khách tham dự kéo đến ngày một đông. Hôn lễ được tổ chức tại nơi này rất nhiều, thế nhưng trên đảo Altas này thì thực sự ít đến đáng thương. Dù sao cũng không có nhiều thế lực đủ khả năng đáp ứng yêu cầu cần thiết.
Những người được mời đến dự lễ toàn bộ đều là Tu Chân giả, kém nhất cũng là Trúc Cơ sơ kỳ, mạnh nhất chính là 5 vị lão giả Kim Đan hậu kỳ đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên.
Dương Thiên nâng ly trà lên uống, nhàn nhã nói:
- So với tứ đại thế lực cũng không thua kém chút nào.
Hạo ca tò mò hỏi:
- Dương thiếu, ngươi đang nói gì vậy?
- Không có gì, khách nhân đã đến đông đủ, chúng ta cũng nên chuẩn bị thôi.
- Chuẩn bị, còn phải chuẩn bị gì nữa?
Dương Thiên không trực tiếp trả lời câu hỏi của Hạo ca mà hướng về hai người Mã Đạt gọi:
- Đã đến giờ, hai người các ngươi mau đến đây đi.
Hai người nghe tiếng gọi của Dương Thiên, tiếc nuối bỏ lại chiếc bình cổ quý giá trên tay, bước lại trước mặt Dương Thiên:
- Dương thiếu, bọn ta vẫn luôn sẵn sàng.
Dương Thiên đánh giá hai người vài giây rồi lắc đầu:
- Chưa được, vẫn còn thiếu.
- Còn thiếu?
- Đúng vậy, tiểu Hạo, ngươi lấy cho ta hai cây súng trường, tìm loại nào có vẻ ngoài càng bắt mắt càng tốt.
Hạo ca theo lệnh Dương Thiên mở túi đựng vũ khí, lấy từng món ra lựa chọn kĩ càng. Cuối cùng hắn lấy ra hai cây AK loại đặc biệt, thân súng màu xanh, phía trên xăm hình một con báo đang phóng đi, nhìn qua rất có phong cách. Hạo ca thuyết giảng:
- Đây là AK-X8 do ta đích thân nghiên cứu và chế tạo. Ưu điểm là hỏa lực mạnh, tốc độ bắng 150 viên trên phút, ít bị rung giật nên độ chính xác khá cao, tầm hoạt động là 500m, vượt ra ngoài sát thương và độ chính xác sẽ bị giảm mạnh. Nhược điểm duy nhất là trọng lượng khá nặng, không phù hợp cho di chuyển đường dài.
- Trọng lượng không thành vấn đề.
Mã Đạt vừa nói vừa tiến lên cầm lấy hai khẩu AK-X8 trên tay Hạo ca. Mã Mãnh đang định bước lên cầm lấy thì Mã Đạt đã hướng hắn bóp cò. Một tràng nổ dài vang lên, Mã Mãnh bị đẩy lùi đi hơn 20 mét, tức giận mắng to:
- Tên khốn kiếp, ngươi muốn chết sao?
Mã Đạt nhìn khẩu AK-X8 trên tay, thất vọng nói:
- Chỉ được vẻ đẹp mắt, không có điểm nào gì đặc biệt.
Hạo ca xấu hổ, mặt có chút đỏ lên, đám Tu Chân giả này, mỗi một kẻ đều là quái vật, vốn không thể dùng lẽ thường để đánh giá. Dương Thiên đi lại gần Hạo ca, cầm lấy cây AK-X8 ném về phía Mã Đạt. Tên kia theo quán tính đưa tay chụp lấy. Tay hắn vừa chạm vào thân súng đã bị một cỗ cự lực đập văng ra. Tiếp theo đó, thân súng nện mạnh lên người, Mã Đạt bay hơn 50 mét mới nặng nề ngã xuống đất.
Dương Thiên cười mà như không cười, nói:
- Đã thấy năng lục của nó hay chưa?
Mã Đạt méo mặt, cái này gọi là cả vú lấp miệng em, rõ ràng là Dương Thiên dùng linh lực cực mạnh đập hắn, vậy mà lại nói là năng lực của khẩu súng kia. Bất quá, Mã Đạt không dám phản đối, nếu lỡ làm Dương Thiên phật ý cắt mất phần thưởng kia, chưa nói đến tộc trưởng, Mã Mãnh nhất định sẽ đánh chết hắn.
- Dương thiếu nói đúng, khẩu súng này quả thực rất lợi hại. Là ta không biết nhìn hàng.
Dương Thiên cố nín cười:
- Đừng diễn trò nữa. Ta bảo tiểu Haoj đưa thứ này cho các ngươi không phải để chiến đấu.
- Vậy là để làm gì?
Ba người đồng thanh hỏi, súng không dùng để chiến đầu thì dùng để làm gì? Chẳng lẽ để ném vào mặt đối thủ như Dương Thiên vừa làm, nhưng cái đó cũng tính là tấn công kẻ địch a.
Dương Thiên thản nhiên đáp:
- Để tạo phong cách?
- Tạo phong cách?
- Đúng vậy, ta cướp dâu đương nhiên phải khác biệt so với người bình thường. Không thể cứ xông vào cửa chính, ôm lấy cô dâu rồi bỏ trốn được.
Hạo ca dường như đã nghĩ ra cái gì đó:
- Dương thiếu, ngươi muốn phá vỡ trần nhà rồi xông vào đúng không?
Dương Thiên dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Hạo ca:
- Không tệ, mới đó mà đã đoán ra được. Hai người các ngươi lại đây, ta sẽ nói rõ kế hoạch cụ thể. Lần này phải làm cho tốt, nếu không…
Hai người nghe Dương Thiên nhắc đến phần thưởng, vội nghe lời chạy đến. Tiểu tổ tông, ngươi muốn bọn ta làm gì cũng được, nhất định đừng cắt “phần thưởng” a.
- Là thế này, trước tiên ta sẽ...
Trong lúc Dương Thiên đang thuyết giảng kế hoạch cho ba người, thần thức của hắn vẫn luôn giám thị phía dưới để chọn đúng thời điểm xuất hiện. Khách tham dự đến ngày một đông, cơ hồ đã ngồi kín cả lễ đường. Những sự kiện thế này khách dự thường sẽ nhận được lễ bao, trừ khi có việc gì quá bận, nếu không nhất định sẽ sắp xếp thời gian đến tham dự. Lần này chú rể lại là con nuôi của một vị phó hội trưởng, lễ bao so với người bình thường còn “nặng” hơn nhiều.
Đến giờ, hai hàng pháo treo trước cửa lễ đường được đốt, tiếng kèn Tây cũng theo đó vang lên. Mọi người đồng loạt đứng lên, người đại diện hai họ bước ra. Chủ trì buổi lễ dùng micro bắt đầu nói những lời tốt đẹp.
Đợi hắn nói xong, Irena được một người đàn ông trung niên dắt tay đi vào, phía sau là hai người đang giúp nàng nâng áo cưới. Chú rể vội bước lên, người đàn ông trung niên nói gì đó rồi đưa tay cô dâu cho tên kia. Ông ta vỗ vai chú rể vài cái rồi đi sang cái ghế trông ngay bên cạnh ngồi xuống.
Hai người đứng trước mặt người chủ trì, nghe hắn nói những câu như trong một buổi lễ truyền thống:
- Mọi người rất thân mến, để cử hành nghi lễ này, chúng ta vui mừng sum họp trong lễ đường, chung quanh Hank và Irena trong ngày họ quyết định lập gia đình. Đối với họ, đây là giờ phút quan trọng đặc biệt...
Lời lẽ dài dòng, Dương Thiên nhàm chán ngáp dài. Người chủ trì nói liên tục, đến cuối cùng mới hỏi:
- Hank, ngươi có đồng ý ở bên Irena trọn đời, dù giàu có hay nghèo khó, bệnh tật hay khỏe mạnh, mãi mãi ở bên nhau trọn đời hy không?
- Ta đồng ý.
- Còn Irena, ngươi có hứa...
Gương mặt Irena hơi cứng lại, khóe mắt ngấn lệ. Nghĩ đến Hạo ca đã chết, nàng cắn răng nói:
- Ta...
Ở trên Phi Linh Chu, Dương Thiên gọi to:
- Chính là lúc này.
Nói xong, hắn liền từ Phi Linh Chủ nhảy xuống, ba người kia nhận được hiệu lệnh cũng nhảy xuống theo. Khi chân Dương Thiên sắp chạm vào trần nhà, một tiếng nổ to vang lên. Trần nhà mở ra một cái lỗ lớn để bốn người thuận lợi nhảy vào. Tốc độ của cả bốn được Dương Thiên điều khiển chậm lại, giống như nối dây, từ trên cao chậm rãi hạ xuống. Mã Đạt cùng Mã Mạnh nhìn nhau, gật đầu một cái, khẩu AK-X8 trên tay mỗi người bắt đầu hướng lên trời bóp cò. Trần và tường nhà làm bằng đá từng mảnh vỡ vụn rơi xuống đất.
Trong sự kinh ngạc đến trợn mắt há mồm của đám người, bốn người Dương Thiên đáp xuống thảm đỏ. Mã Mãnh cùng Mã Đạt đưa AK hường về hai bên, Dương Thiên tay cầm Phá Thiên nâng lên ngang ngực, đứng sau Hạo ca một khoảng ngắn. Hạo ca mang theo một bó hoa hồng rất lớn, cả người đứng như tượng đó nhìn Irena ở đằng xa. Dương Thiên nhìn quang một vòng, mỉm cười nói:
- Xin chào, chúng ta đến cướp dâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...