Triệu Vũ Hinh mặt đỏ bừng, tức giận mắng nhỏ:
- Ngươi đang nói bậy bạ gì đó?
Dương Thiên bình tĩnh đáp:
- Ta nói thật lòng, không phải nói bậy a.
- Hừ, không nói chuyện với ngươi nữa, đã về đến nhà của ta rồi, tạm biệt.
Dương Thiên nhìn lên, quả thực đã đến nhà của Triệu Vũ Hinh, mặt hắn méo xệch. Không nên trùng hợp như vậy a, vừa nãy phải đi chậm hơn, thất sách. Triệu Vũ Hinh không biết Dương Thiên đang nghĩ gì, chỉ lo đi nhanh vào nhà. Đến gần cửa, nàng đột nhiên quay người lại, chạy nhanh đến chỗ Dương Thiên, hôn nhẹ lên má hắn, nói thầm vào tai:
- Đây là tiền công. Muốn hơn nữa, không có cửa đâu.
Nói xong, Triệu Vũ Hinh một mạch chạy thẳng vào nhà, không ngoái lại nhìn Dương Thiên thêm một lần nào nữa. Xoa xoa mặt mình, Dương Thiên bất mãn nói:
- Chỉ có chút này mà muốn hết nợ sao, không có cửa đâu.
…
Dương Thiên cũng không vội đến chỗ đám người Hạo ca mà trở về nhà nghỉ ngơi trước. Ăn chơi ngủ nghỉ chán chê, đến tận tối ngày hôm sau, Dương Thiên mới theo ấn ký để lại tìm đến chỗ trực thăng.
Trực thăng hiện tại đang đậu tại một khu vực vắng vẻ, bốn bề là sa mạc để tiếp nguyên liệu. Do múi giờ chênh lệch, khi Dương Thiên đến nơi đang là 9 giờ sáng. Những người xung quanh thấy Dương Thiên đột ngột xuất hiện, vội vàng nắm lấy vật dụng kế bên cạnh mình, nhìn hắn cảnh giác. Đứng trên gác cao, vài người đã chĩa súng xuống, chỉ cần Dương Thiên có hành động bất thường sẽ lập tức nổ súng. Đúng lúc này, trong trực thăng vang lên tiếng hét to bằng ngôn ngữ lạ:
- EtTp7qd “Các ngươi làm gì vậy, mau bỏ vũ khí xuống, là người mình”.
Mọi người nghe vậy liền bỏ vũ khí xuống, tiếp tục làm việc như chưa từng có việc gì xảy ra. Cửa trực thăng mở ra, Hạo ca vui vẻ gọi to:
- Dương thiếu, cuối cùng ngươi đã quay trở lại, ta còn tưởng…
- Ngươi tưởng ta bỏ trốn?
Hạo ca hoảng sợ:
- Dương thiếu đừng hiểu làm, ta chỉ lo ngươi gặp phải rắc rối gì đó.
Dương Thiên bật cười:
- Chỉ đùa với ngươi thôi, đừng căn thẳng như vậy. Đúng rồi, hai tên kia đang ở đâu?
Hạo ca chỉ về phía vài người đang kiểm tra trực thăng:
- Khi đáp xuống chỗ này để tiếp nguyên liệu, nghe nói có vài vấn đề nhỏ khiến cho nguyên liệu tạm thời không có đủ. Nơi này cách thành phố gần nhất hơn 100 km, hai người bọn họ đã đích thân đến đó để mua. Đồng thời cho kĩ sư kiểm tra lại tình hình của trực thăng.
Nhìn đám người đang hì hục tháo lắp, Dương Thiên cũng mặc kệ bọn họ, nhảy lên trực thăng, đóng cửa lại. Bên trong là một bãi chiến trường cho Hạo ca bày ra, súng ống, bom đạn và vô số các thứ tạp nham khác. Hạo ca cười khổ:
- Trên đường đi quá nhàm chán, ta đành đem những thứ này ra kiểm tra kĩ càng, tránh cho đến lúc cần thiết lại gặp vấn đề.
- Nhàm chán? Ngươi nhìn đi, cái này gọi là nhàm chán sao?
Dương Thiên lần lượt chỉ tay qua kệ rượu, truyền hình màng hình cỡ lớn cùng một đống đĩa phim. Hạo ca cười nói:
- Dương thiếu, ta thực sự không có tâm trạng để ý đến những thứ đó.
- Trẻ không biết tận hưởng, về già sẽ hối tiếc.
Đang định bước lại ghế sa lông, Dương Thiên chợt chú ý đến hai khẩu súng ngắn được đặt gần đó. Hắn tién lại, cầm lên ngắm ngía. Hạo ca ở bên cạnh thấy vậy liền giải thích:
- Đây là khẩu Desert Eagle loại cải tiến, băng đạn hơn 30 viên, nòng súng dài 30 cm, có bộ phận chống rung, cả khẩu súng là 50 cm, hơi dài so với súng ngắn thông thường nhưng bắn rất êm, lực sát thương lại gần ngang với một khẩu AK bình thường.
Dương Thiên quan sát khẩu súng một cách cẩn thận, nói:
- Ta không quan tâm đến những thứ đó, kiểu dáng khẩu súng này khá đẹp, ta rất ưa thích. Còn khẩu nào nữa hay không?
- Còn, ta còn một khẩu.
Hạo ca chạy về phòng, vài phút sau liền cầm một khẩu Desert Eagle tương tự đi ra. Dương Thiên mang hai khẩu súng làm vài động tác biểu diễn, hài lòng nói:
- Tiểu Hạo, ngươi nói xem, lúc xông vào cướp cô dâu, ta hai tay hai súng, có phải nhìn rất oai phong hay không?
Hạo ca ngốc trệ, thì ra đây mới là ý định của Dương Thiên. Súng là thứ dùng để sát nhân, trong mắt Dương Thiên lại trở thành vật trang trí, còn nói cái gì oai phong, thực sự quá khinh người a.
Hao ca đang muốn nói vài câu vuốt đuôi ngựa, bên ngoài đã vang lên một trận ồn ào, sau đó là âm thanh nổ súng cùng tiếng người la hét, chạy tán loạn. Hạo ca thao bản năng vội chụp lấy một khẩu súng ở gần mình nhất, phóng lại cửa máy bay, nhìn trộm qua kính. Dương Thiên thì không cần phiên phức như vậy, thần thức của hắn lập tức bao phủ toàn bộ nơi này, nhanh chóng hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Hai người đồng loạt nói một chữ:
- Cướp.
Dương Thiên lắc đầu ngao ngán:
- Gia tộc Rolls a, ta thật không hiểu các ngươi vì sao lại xây dựng trạm tiếp nguyên liệu ở một nơi chim không thèm ị thế này. Bây giờ đến đám cướp có trang bị vũ trang cũng gặp phải, thật là…
Hạo ca vẻ mặt nghiêm trọng:
- Dương thiếu, ngươi đừng đùa giỡn nữa. Bọn chúng có trang bị vũ khí hạng nặng, tên lửa loại nhỏ cùng súng chống tăng, trên xe còn cố định một khẩu Gatling Gun cỡ vừa, rất nguy hiểm.
- Hình như rất lợi hại a.
Hạo ca cho rằng Dương Thiên vẫn chưa hiểm được tình thế hiện tại, trong lòng nóng như lửa đốt:
- Đâu chỉ là lợi hại, Dương thiếu, ta biết Tu Chân giả các ngươi rất mạnh, nhưng những loại vũ khí kia uy lực vô cùng mạnh…
Dương Thiên khoát tay, ra hiệu cho Hạo ca dừng lại:
- Tiểu Hạo, trên đường đến đây, ta thấy ngươi đã luôn lo lắng. Để ta cho ngươi chứng kiến một chút sự lợi hại của Tu Chân giả cao cấp. Để ngươi hiểu được, vì lý do gì mà ta không ngại mang theo các ngươi xông vào tổng bộ Khai Quang cướp ngươi. Sao ngươi không nghĩ sâu một chút, vũ khí của Khai Quang so với những thứ này chắc chắn mạnh hơn rất nhiều, tại sao ta lại không hề e ngại bọn hắn?
Lời nói của Dương Thiên khiến Hạo ca khựng lại, bọn cướp xuất hiện quá đột ngột, tính mạng bị đe dọa khiến Hạo ca rối loạn, không nghĩ được xa đến vậy. Đến khi hắn đã hơi hiểu ra, ngẩn đầu nhìn lên thì Dương Thiên đã biến mất.
Mở cửa trực thăng, Dương Thiên mang theo hai khẩu súng mới có được nhảy xuống.
Tình cảnh quanh trực thăng khá hỗn loạn, những tên bảo vệ được trang bị vũ khí nóng của gia tộc Rolls đều đã bị hạ gục, bên phía bọn cướp cũng bị chết mất 3 tên. Những tên còn lại đang dùng vũ khí đe dọa những người còn lại, ép bọn họ lại thành từng nhóm, dùng dây thừng trói lại. Tên cầm đầu liên tục chửi bới bằng tiếng Anh. Điều này khiến Dương Thiên có hơi ngạc nhiên, khi nãy Hạo ca sử dụng một loại ngôn ngữ rất lạ để nói chuyện với những người này, còn đám cướp lại sử dụng tiếng Anh, chẳng lẽ đám người này là từ nơi khác đến.
- Nơi này là sa mạc, thành phố gần nhất cũng cách gần 100 km. Rất có thể là một nơi hỗn tạp, gồm nhiều dân tộc khác nhau, sử dụng ngôn ngữ khác nhau cũng là bình thường, có lẽ là do ta nghĩ nhiều a.
Dương Thiên từ trên không rơi xuống đất, tiếng động phát ra lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người ở đây. Phát hiện là kẻ lạ mặt, tên cầm đầu liền hô to:
- Bắt hắn lại, chống cự, giết.
Ba tên cầm theo súng trường, chĩa về phía Dương Thiên, chậm rãi đi đến.
- Bỏ vũ khí xuống, nếu không bọn ta sẽ nổ súng.
Dương Thiên đưa khẩu súng lên trước mặt, giả vờ suy nghĩ rồi lắc đầu, cười nói:
- Không được, khó khăn lắm mới tìm được hai khẩu súng vừa ý, sao có thể tùy tiện vứt đi được.
Hắn vừa dứt lời, ba tiếng súng vang lên gần như là đồng thời, nếu không nghe kĩ, rất dễ dàng nhầm lẫn là chỉ có một tiếng. Ba người đến hét cũng không kịp hét, trên đầu mỗi người xuất hiện một cái lỗ to bằng nữa mặt, ngã ra phía sau. Dương Thiên nhìn nòng súng còn phát ra khói, thỏa mãn:
- Sử dụng linh lực thi triển, uy lực quả thực không tệ. Nếu ta dùng các loại tài liệu cao cấp, luyện chế ra một cái pháp bảo hình súng, khi sử dụng nhất định sẽ rất có phong cách, thu hút mỹ nữ. Ừm, ý tưởng này rất hay, cứ quyết định như vậy đi.
Đám cướp cùng con tin bị một màn trước mắt làm ngỡ ngàng trong phút chốc. Tên cầm đầu nhanh chóng trấn tĩnh lại, gào to:
- Giết chết hắn, trả thù cho huynh đệ đã mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...