Phong Lưu Chân Tiên

Dương Thiên bỏ qua gương mặt bất ngờ của hai người, dò hỏi:

- Đúng rồi, hôn lễ sẽ được tổ chức ở đâu?

Hạo ca lắp bắp:

- Việc này, việc này…

Dương Thiên nhăn mặt:

- Ngươi không biết?

Hạo ca thở dài một hơi, nói:

- Ta thông qua một người bạn biết được tin tức này. Địa điểm cụ thể ta cũng không được biết rõ. Có điều nghe nói địa vị của tên kia tại Khai Quang khá cao, gia tộc phía sau lưng hắn cũng rất mạnh nên chín phần mười là hôn lễ sẽ được tổ chức tại tổng bộ của Khai Quang.

Dương Thiên có hơi bất ngờ:

- Tổ chức tại tổng bộ, địa vị của tên kia xem ra rất lớn a.

- Rất lớn, gia tộc của hắn được xếp vào hàng thập đại gia tộc.

Nói đến đây, Hạo có e ngại nhìn Dương Thiên. Hắn sợ Dương Thiên đổi ý, dù sao quan hệ giữa Hạo ca và Dương Thiên chỉ là quen biết thông thường. Vì hắn mà đắc tội một trong thập đại gia tộc thì không đáng.

- Ngươi sợ ta đổi ý?


Bị Dương Thiên đọc được ý nghĩ, Hạo ca định phủ nhận, nhưng suy nghĩ một lát lại gật đầu:

- Đúng vậy, ta với ngươi chỉ là người lạ từng gặp mặt, đến bạn bè cũng không tính. Vì ta mà đắc tội một trong thập đại gia tộc…

- Ngươi nói không sai, bất quá có một điểm ngươi đã nhầm lẫn.

- Việc gì?

Dương Thiên cười:

- Ta làm việc này không phải vì ngươi, chỉ vì ta cảm thấy có hứng thú với chuyện cướp cô dâu mà thôi.

Hạo ca nhìn qua Tiêu Chính Long, thấy hắn mỉm cười:

- Thiếu gia làm việc theo sở thích, hắn ưa thích, đó chính là lý do tốt nhất. Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, thiếu gia đã hứa giúp ngươi, chắc chắn sẽ không đổi ý. Ta đã từng nói với ngươi, thập đại gia tộc trong mắt thiếu gia, chỉ là một đám ô hợp.

Dương Thiên không nói gì, yên lặng rót một tách trà đưa lên miệng uống. Dường như chợt nhớ ra điều gì, hắn liền nói:

- Hạo ca, ta gọi ngươi là Tiểu Hạo được chứ?

- Dương thiếu cứ tùy ý.

- Tiểu Hạo, ta chợt nhớ ra, tối nay ta có cuộc hẹn với một vị khách đặc biệt. Hắn sẽ đưa chúng ta đến tổng bộ của Khai Quang chơi đùa một chuyến.


- Tối nay?

Hạo ca cùng Tiêu Chính Long bị Dương Thiên hù dọa, thất thanh kêu lên. Tuy rằng Hạo ca thực sự có ý định liều mạng đi cướp dâu, nhưng đột ngột như vậy hắn có chút không kịp thích ứng.

Tiêu Chính Long chỉ chịu trách nhiệm đưa Hạo ca đến đây xin sự trợ giúp của Dương Thiên, còn lại những việc phía sau không liên quan đến hắn. Có điều Dương Thiên làm hắn rất bất ngờ. Khai Quang lớn đến mức nào, Tiêu Chính Long không biết rõ, chỉ là, có sự tham gia của các thành viên thuộc thập đại gia tộc mạnh nhất thế giới, có thể yếu được hay sao?

Một tổ chức tầm cỡ, khống chế cả thế giới ngầm, tổng bộ của bọn hắn trong mắt Dương Thiên lại trở thành nơi du lịch, còn đi ngay trong tối nay, vô cùng tùy tiện. Đây nên gọi là tự tin hay tự cao?

Là một người vô cùng sùng bái Dương Thiên, Tiêu Chính Long đương nhiên sẽ chọn đáp án đầu tiên. Nghĩ vậy, hắn liền thay đổi chủ kiến. Vốn lúc đầu chỉ định đưa Hạo ca đến đây là xong, hiện tại Tiêu Chính Long cũng muốn đến tổng bộ Khai Quang chơi đùa.

- Thiếu gia, ta cũng muốn đến đó một chuyến.

- Ngươi không ở lại lo cho việc mở rộng thế lực của mình sao?

Tiêu Chính Long lắc đầu:

- Việc này thiếu gia yên tâm, ta cùng Hoa Thi Âm liên thủ, khống chế hắc đạo cả nước. Mọi kẻ thù chống đối phần lớn đều đã bị tiêu diệt, việc quản lý ta đã sớm giao lại cho thuộc hạ.

Thời gian vừa qua Tiêu Chính Long đã bỏ hẳn việc quản lý bang hội mà tập trung tu luyện. Sau lần chạm trán với những Tu Chân Giả kia, Tiêu Chín Long cảm thấy mình quá vô dụng. Việc này khiến cho khát vọng của hắn đối với sức mạnh ngày càng lớn hơn.

Nhìn ra được điểm này, Dương Thiên giả vờ tùy tiện nói:

- Tùy ngươi, có điều ta vẫn phải nhắc nhở, nói đó không có bất kỳ kẻ nào yếu hơn ngươi. Tu vị Địa cấp võ giả của ngươi đến đó chỉ để người ta chà đạp. Ta nghĩ tốt nhất ngươi không nên đi thì hơn.


- Cái này…

Tiêu Chính Long bị lời nói của Dương Thiên hù dọa không nhẹ. Địa cấp võ giả tại thế tục đã là cao thủ, đủ sức sáng tạo thế lực cho riêng mình. Đến nơi đó lại chỉ có thể tùy ý cho người ta chà đạp, chẳng lẽ tại đó toàn bộ đều là Tu Chân Giả, hơn nữa còn là cao cấp Tu Chân Giả?

- Thiếu gia, những gì ngươi nói đều là thật sao?

- Ta cần gì phải lừa gạt ngươi. Tiêu Chính Long, ta biết tham vọng của ngươi rất lớn, nhưng trên thế giới này có rất nhiều người mạnh hơn ngươi vô số lần. Ở lại nơi này, yên ổn làm Nrdb3ZH lão đại hắc bang mới là lựa chọn tốt nhất.

Tiêu Chính Long thở dài một hơi, mục tiêu ban đầu của hắn là đứng đầu hắc đạo cả nước. Từ khi gặp Dương Thiên, trải qua bao nhiêu chuyện, mục tiêu của hắn đã thay đổi. Đáng tiếc, có tâm nhưng vô lực a.

- Còn muốn đi hay không? Nếu đi, ta đương nhiên sẽ đảm bảo an toàn cho ngươi.

Dương Thiên cũng không định làm cho Tiêu Chính Long nản lòng thoái chí. Hắn chỉ không muốn Tiêu Chính Long hiểu rõ thứ gì mới là phù hợp với mình. Người càng tiếp xúc sâu với Tu Chân Giả sẽ bị thứ sức mạnh đó mê hoặc, cuối cùng không thoát ra được.

- Thiếu gia, ta hiểu ngươi muốn nói gì. Chuyện này ta sẽ không tham dự vào nữa.

- Ngươi nghĩ được vậy là tốt. Bây giờ vẫn còn sớm, có muốn uống chút gì đó hay không?

- Thiếu gia, ta còn có việc gấp phải đi trước.

- A, vậy ngươi đi làm việc của mình đi.

Tiêu Chính Long cúi đầu chào Dương Thiên rồi rời đi, hắn muốn tập trung xây dựng bang hội của mình thành tổ chức hắc đạo lớn mạnh nhất. Khoảng thời gian qua đã bỏ bê quá nhiều, cần phải nhanh chóng chấn chỉnh lại.

Chờ Tiêu Chính Long rời đi, Dương Thiên mới nhìn lại Hạo ca:

- Tiểu Hạo, còn ngươi thì sao?


Hạo ca kiên quyết:

- Dù nguy hiểm thế nào ta cũng phải đến đó.

- Ặc, ta không nói vấn đề này. Ngươi là kẻ cầm đầu phi vụ cướp cô dâu, dĩ nhiên là phải có mặt.

- Vậy Dương thiếu muốn nói…

- Ta hỏi ngươi là có cần về nhà chuẩn bị thứ gì hay không. Nếu có thì mau đi đi, ta đoán chừng vài tiếng nữa tên kia sẽ dẫn theo người đến đây.

Hạo ca nghe Dương Thiên nói cũng gấp theo, vội vả tạm biệt hắn, trở về chuẩn bị những vật dụng cần thiết. Hắn chỉ là người bình thường, đối đầu với đám Tu Chân giả khủng bố kia, sự trợ giúp của công nghệ là yếu tố nhất định phải có.

Hai người rời đi, Dương Thiên vui vẻ trở lại phòng tiếp tục chơi game. Khi nãy Dương Thiên cố ý đuổi Hạo ca đi, hắn đang trong chuỗi thăng hạn. Cần ba trận thắng nữa là lên được Kim Cương đoàn, tính theo thời gian đám người kia đến hẳn là dư giả.

Về phần thất bại, chuyện này Dương Thiên chưa từng nghĩ đến. Xét về kĩ năng, hắn tự nhận mình không thua bất kỳ game thủ chuyên nghiệp nào. Xử lý tình huống, tốc độ phản xạ của người bình thường có thể so sánh với Chân Tiên như hắn sao?

Về tư duy chiến thuật, điểm này Dương Thiên đã tìm hiểu rất kĩ, để hắn làm huấn luyện viên một đội tuyển chuyên nghiệp cũng không có vấn đề gì. Trong trường hợp tệ nhất là gặp đồng đội chơi quá kém, hắn có đến 5 trận, chỉ cần thắng 3, có gì phải sợ.

Ba tiếng sau, Dương Thiên mặt ngốc trệ, nhìn vào màn hình hiện lên hai chữ thất bại. Đến tận lúc nhà chính nổ tung, hắn vẫn chưa thể hình dung ra được lý do mình thua liên tục ba trận trong chuỗi xếp hạng. Lý do mà hắn thua trận là gì?

Là vì Teemo top tự nhận thách đấu đang cày thuê, feed liên tục cho Camille 5 mạng, mắng chửi đồng đội rồi rời game. Là vì Rengar đi rừng hiền hơn mèo nhà, ngoài việc chết 2 lần thì không có đóng góp gì hay Sona tay bị đau không ấn được nút R?

Bất kể là lý do gì, chuyện Dương Thiên toạch chuỗi vẫn không thể thay đổi được. Dương Thiên từng tự nhận, thứ làm khó được hắn trên thế giới này chỉ có mỹ nữ. Hiện tại phải thêm vào game Liên Minh và những thành phần phá game, mắng chửi đồng đội. Trước mắt, hắn vừa bị những thứ này làm cho thất bại một lần.

Ngàn ngẩm tắt máy, Dương Thiên định đi chuẩn bị chút đồ cho chuyến du lịch thì nhận được điện thoại của Triệu Vũ Hinh.

- Triệu lão sư, hiếm khi nào ngươi mới gọi điện cho ta, có việc gì cần giúp đỡ sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận