Phong Lưu Chân Tiên

Tình cảnh trước mắt rất giống một tên lolicon đang dùng kẹo để dụ dỗ tiểu nữ hài, hứa hẹn rằng nếu nàng đi theo hắn thì sẽ có nhiều kẹo hơn nữa. Thực tế cũng không khác biệt là mấy, Dương Thiên đang ra sức dụ dỗ Lý Nghiên từ bỏ Tĩnh Tâm Môn, theo hắn tu hành.

Lý Nghiên tuy đầu óc đơn giản nhưng vẫn hiểu rõ đạo lý có ơn phải báo. Sư phụ đối xử với nàng rất tốt, nếu nàng bỏ Tĩnh Tâm Công theo Dương Thiên tu luyện sẽ có lỗi với Tĩnh Tâm Môn.

Nhưng Lý Nghiên từ nhỏ một lòng tu đạo, pháp thuật cao cấp đối với nàng có sức mê hoặc rất lớn. Vì vậy, lúc này Lý Nghiên đang lâm vào tình trạng khó xử, không biết phải làm thế nào mới đúng.

Dương Thiên thấy tình hỉnh trước mắt, trong đầu liền nảy ra diệu kế. Lý Nghiên đang do dự khó quyết, chỉ cần Dương Thiên cho nàng chứng kiến thêm vài trò tiểu xảo, chẳng phải là được rồi sao?

Có kế sách, Dương Thiên lập tức thực hiện, hắn e hèm một tiếng:

- Tiểu Nghiên, chuyện này trong nhất thời khó có thể đưa ra quyết định. Trước tiên chúng ta tìm một nơi vằng vẻ, ta sẽ dạy cho ngươi chiêu vừa rồi.

Nghe Dương Thiên nói muốn truyền thụ cho nàng pháp thuật cao cấp, Lý Nghiên liền vứt bỏ tất cả những vướng mắt nãy giờ qua một bên, hào hứng nói:

- Dương Thiên đại ca, mau mau đi thôi, ta rất muốn học a.

- Được, ngươi mau nắm lấy tay ta đi.

Lý Nghiên có hơi cảnh giác, sư phụ đã dặn nàng không được tùy tiện tiếp xúc thân mật với người khác phái.

- Để làm gì?


Dương Thiên bộ dạng nghiêm túc:

- Tu vị của ngươi quá thấp, chỉ mới đạt đến Luyện Khí hậu kỳ, còn chưa có khả năng phi hành. Ngươi nắm lấy tay ta, ta sẽ đưa ngươi đến nơi thích hợp.

- Không phải muốn đưa người khác phi hành cùng cần phải có pháp khí sao. Sư phụ mỗi lần đưa ta đi đều cưỡi trên một thanh phi kiếm.

- Đó là do nàng tu vị còn thấp, ta thì không cần phiền phức như vậy. Thế nào, ngươi không tin Dương Thiên đại ca sao?

- Không có, ta đương nhiên tin tưởng ngươi.

Để chứng minh cho lời nói của mình, Lý Nghiên bước gần lại, hai tay nắm nhẹ lấy tay Dương Thiên, gương mặt có hơi ửng hồng. Dương Thiên đạt được ý đồ cũng không làm thêm hành động gì quá đáng. Hắn cười một tiếng rồi mang theo Lý Nghiên biến mất.

Vài phút sau, từ trong bóng tối có người bước ra, quan sát trong chốc lát rồi lấy điện thoại ra bấm số:

- Gia chủ, Dương Thiên đã mang theo Lý Nghiên tiểu thư biến mất. S8pprHv Chúng ta có cần đuổi theo hay không?

- Không cần, cứ để mặc bọn họ. Hơn nữa ngươi có thể đuổi theo được sao?

Người này cười khổ một tiếng, Dương Thiên biến mất không để lại chút dấu vết nào. Câu hỏi khi nãy chẳng qua là về mặt hình thức mà thôi.

Lý Quân tắt điện thoại, thở ra một hơi, gương mặt có chút vui vẻ:


- Hi vọng Tiểu Nghiên thành công, Lý gia ta sẽ một lần nữa quật khởi, trở thành đệ nhất gia tộc.

Trên đường phi hành, Lý Nghiên theo bản năng nhắm mắt lại. Chỉ vài giây sau đã nghe thấy tiếng Dương Thiên vang lên:

- Đã đến nơi, ngươi có thể mở mắt ra được rồi.

- Nhanh như vậy!

Lý Nghiên mở mắt ra, trước mắt nàng là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ. Sau lưng là rừng núi bao phủ, phía trước là những tảng đá to nhỏ khác nhau, sóng biển đang không ngừng đập vào bờ. Lý Nghiên vội buông tay Dương Thiên ra, tháo giầy rồi chạy nhanh ra biển nô đùa cùng những con sóng.

Dương Thiên đứng trên bờ, mặt ngốc trệ. Hắn đưa nàng đến đây để thi triển pháp thuật chứ không phải để nàng đi nghịch nước a.

Bất quá Dương Thiên vẫn không phá hỏng niềm vui của Lý Nghiên. Nàng tuổi tác còn nhỏ, ở trên núi tu luyện đã lâu, thấy biển nên vui mừng là điểu dễ hiểu.

Lý Nghiên lần đầu nhìn thấy biển, mãi vui mà quên hết tất cả mọi thứ. Dương Thiên nhàm chán đứng trên bờ, không có việc gì làm liền tiện tay bắt cá, ốc để nhóm lửa nướng.

Hòn đảo này nằm ở một múi giờ khác. Lúc Dương Thiên đến đây là khoảng 5 giờ chiều. Sắp xếp lò nướng từ những viên đá và cây gỗ xung quanh, Dương Thiên bắt đầu tự tay nấu nướng. Trù nghệ của hắn vốn không tệ, chỉ là do bản thân quá lười nên mới thường xuyên đi ăn tiệm, nhân đó tán tỉnh mỹ nữ.

Lý Nghiên chơi đùa rất lâu, bụng bắt đầu có chút đói. Nàng chỉ mới đạt đến Luyện Khí hậu kỳ, còn chưa có khả năng ích cốc. Ngửi được mùi đồ nướng thơm lừng trên bờ liền vội chạy đến.


Dương Thiên như đoán trước được, cầm lấy một que xiên cá, ốc đưa cho Lý Nghiên:

- Thử một chút đi, thứ này trên thế giới không mấy người có cơ hội được thưởng thức.

Dương Thiên nói món ăn này đặc biệt không phải ở nguyên liệu hay cách chế biến mà là ở người làm ra nó. Lý Nghiên đầu óc đơn giản, vốn không hiểu được ý nghĩa sâu xa trong câu nói của hắn, bĩu môi nói:

- Chỉ là hải sản nướng, ta cũng đã từng được ăn rất nhiều, có gì đặc biệt. Hải sản mà ta ăn là do đầu bếp 5 sao làm a.

Nói một đằng làm một nẻo, Lý Nghiên miệng chê bai, tay đã nhanh chóng cầm lấy que xiên trên tay Dương Thiên, đưa lên cắn mạnh xuống. Dương Thiên mỉm cười:

- Có ngon không?

Lý Nghiên vẫn làm cao:

- Tạm được.

Dương Thiên cũng không nói thêm gì nữa, cầm lấy que xiên, ngồi xuống một tảng đá lớn gần đó ngắm hoàng hôn. Lý Nghiên chần chừ một lúc rồi cũng chọn một vị trí ngay cạnh Dương Thiên ngồi xuống. Khung cảnh lãng mạn y hệt như trong tiểu thuyết ngôn tình.

Hai người cứ liên tục ăn hết que này đến que khác, vừa ăn vừa ngắm cảnh hoàng hôn buông xuống. Cho đến khi ăn hết toàn bộ số hải sản nướng, Dương Thiên mới nằm ngã về phía sau, hài lòng cười. Nhân sinh sống ở trên đời, chỉ cần thế này là đã đủ thỏa mãn rồi.

Đang suy nghĩ bâng quơ, Dương Thiên chợt thấy cánh tay có hơi nhói lên. Lý Nghiên ở bên cạnh, đang dùng que xiên hải sản vừa ăn xong đâm nhẹ vào cánh tay hắn. Dương Thiên vừa quay sang, nàng đã lên tiếng:

- Dương Thiên đại ca, đã ăn no rồi, ngươi mau dạy cho ta đi.

Dương Thiên bật cười, cô nàng này đúng là vui chơi không quên nhiệm vụ. Còn chưa kịp nghỉ ngơi đã hối thúc hắn. Dương Thiên đứng dậy, phủi sạch quần áo, hỏi:


- Tiểu Nghiên, pháp thuật cao cấp ta biết rất nhiều, thứ biểu diễn tại hội trường kia chỉ là chút tiểu xảo. Để ta cho ngươi xem thứ còn lợi hại hơn, sau đó, muốn học cái nào là tùy ngươi lựa chọn

Hai mắt Lý Nghiên sáng rực:

- Dương Thiên đại ca, ngươi mau biểu diễn cho Tiểu Nghiên xem đi.

- Nhìn cho kĩ.

Dứt lời, Dương Thiên đưa tay về phía trước mặt. Từ giữa không trung, một đại hỏa cầu xuất hiện. Xung quanh đại hỏa cầu là 8 cái tiểu hỏa cầu nhỏ, được kết nối với nhau bởi những sợi hỏa tuyến. Tám tiểu hỏa cầu đang không ngừng xoay tròn, hấp thu linh lực truyền vào đại hỏa cầu ở giữa khiến nó ngày càng to ra.

Lý Nghiên trợn mắt, há mồm, hoàn toàn bị một chiêu này chấn kinh. Dương Thiên quay lại nói:

- Đây là một môn cao cấp pháp thuật, gọi là Cửu Tinh Diệu Nhật. Nguyên lý bên trong rất phức tạp, nhưng ta sẽ giải thích một cách đơn giản nhất cho ngươi hiểu.

- Trong Cửu Tinh, ở chính giữa lấy một Đại Tinh làm trung tâm, Bát Tinh bên ngoài liên tục hấp thu, chuyển hóa linh lực, gia tăng uy lực của đại tinh. Uy lực của Cửu Tinh Diệu Nhật sẽ không ngừng tăng mạnh, cho đến khi đạt đến giới hạn khống chế của người thi triển thuật mới dừng lại.

- Sự lợi hại của pháp thuật này nằm ở chỗ, ngươi chỉ cần hao tổn rất ích linh lực, Bát Tinh sẽ thay ngươi hấp thu linh lực bên ngoài để bổ sung vào, đạt đến uy lực tối đa. Hạn chế duy nhất chính là thời gian thi triển, ta sử dụng hỏa linh lực thi triển, nơi đây lại là biển, hỏa linh lực thưa thớt, thời gian thi triển sẽ bị kéo dài. Ở những nơi hỏa linh lực nồng đậm như núi lửa, thời gian thi triển thuật sẽ được rút ngắn đáng kể. Tùy theo loại linh lực ngươi sử dụng, môi trường sẽ ảnh hưởng rất lớn đến pháp thuật này.

- Tất nhiên, ngươi cũng có quyền lực chọn phóng thích pháp thuật sớm. Làm vậy uy lực sẽ bị suy giảm đi đáng kể.

- Cái gì cũng có lý do của nó, Cửu Tinh Diệu Nhật tốn khá nhiều thời gian để thi triển, uy lực công phá cực mạnh, hơn nữa mọi cảnh giới đều có thể tu luyện được. Bằng vao tu vị Luyện Khí hậu kỳ của ngươi, miễn cưỡng có thể tu luyện tầng đầu tiên, Nhất Tinh. Thời gian tích tụ linh lực đầy đủ, đánh chết Trúc Cơ hậu kỳ cũng không phải không thể.

- Thế nào, có hứng thú học hay không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận