Phong Lưu Chân Tiên

- Nói rõ hơn đi, bọn hắn muốn nhờ ta giúp chuyện gì?

Lý Bàn hơi do dự nhưng vẫn nói ra:

- Bọn họ muốn ngươi đứng ra bình thường hóa mối quan hệ giữa Lý gia và Tần gia. Đồng thời thiết lập hiệp ước hòa bình. Chỉ cần ngươi đứng ra làm chủ, tin rằng sẽ không có bên nào dám vi phạm hiệp ước.

- Là chuyện này a. Ta nghe nói Lý gia là gia tộc đứng đầu trong 3 đại gia tộc, chỉ trong vài tháng liền bị Tần gia ép đến tình cảnh này sao?

Lý Bàn thở dài:

- Dương Thiên, tất cả còn không phải là do ngươi sao. Tần gia dựa hơi của ngươi, không ngừng tiến hành công kích các công ty, tổ chức của Lý gia. Trong vài tháng đã thâu tóm hơn 30% tổng thu nhập, chỉ thiếu chút nữa là động đến gân cốt.

- Gân cốt?

- Chính là nguồn thu các tài liệu quý hiếm, mục đích phục vụ cho việc tu luyện của Tu Chân giả trong gia tộc. Những ngày gần đây, Tần gia đã nhăm nhe nhòm ngó đến điểm này. Việc này khiến cao tầng Lý gia không thể tiếp tục nhẫn nhịn. Đích thân gia chủ Lý gia đã dẫn theo tiểu Vũ đến, mong ta thay bọn hắn cầu tình.

Dương Thiên có hơi bất ngờ:

- Linh thảo? Ta nghe nói thứ này rất quý hiếm, Lý gia các ngươi từ chỗ nào lấy được.

Trải qua nhiều năm, nồng độ thiên địa linh khí ngày càng giảm, các loại linh thảo có tác dụng hỗ trợ việc tu luyện đã trở lên rất khang hiếm. Việc này là do Diệp Vấn Thiên chính miệng nói cho hắn biết. Chỉ là tiểu thế lực lại có thể tìm được nguồn cung cấp linh thảo, việc này rất kỳ lạ.

Lý Bàn cũng không hiểu lắm về chuyện của Tu Chân giả, đành đáp lại theo sự hiểu biết hạn hẹp của hắn:


- Ta nghe nói đó là các loại thuốc quý có thời gian tồn tại hơn 100 năm, còn về phần có phải linh thảo hay không, ta mới tiếp xúc với cao tầng Lý gia trong thời gian ngắn, còn chưa hiểu rõ lắm.

Thảo dược bình thường tự thân không ẩn chứa thiên địa linh khí. Nhưng nếu tuổi thọ vượt quá trăm năm thì vẫn tích trự được một ít. Tu Chân giả sử dụng có thể tăng tiến một đoạn nhỏ, nếu luyện thành đan dược, hiệu quả sẽ lớn hơn. Thịt muỗi cũng là thịt, đối với Tu Chân giả, chỉ cần tu vị gia tăng một chút cũng đủ khiến bọn hắn bất chấp tất cả.

- A, thì ra là vậy. Chuyện này ta đã nhận lời với ngươi, đương nhiên sẽ thay người giải quyết. Khi nào hai bên tổ chức gặp mặt thì thông báo cho ta một tiếng là được.

Lý Bàn nghe Dương Thiên chấp thuận thì vô cùng vui mừng:

- Dương Thiên, ta biết ngươi là người bằng hữu tốt nhất của ta…

Dương Thiên cảm thấy có chút buồn nôn:

- Bàn Tử, ngươi có thể đừng nói những câu buồn nôn như vậy hay không.

- Được, tất nhiên là được. Bây giờ ta sẽ lập tức gọi điện cho gia chủ, bảo hắn sắp xếp gặp mặt với gia chủ Tần gia ngay trong tối nay.

- Ngay tối nay?

- Phải, đối với Lý gia, những tài nguyên kia là vô giá, mất đi một miếng cũng đủ khiến bọn hắn đau đến cắt da cắt thịt. Vì vậy gia chủ Lý gia đã dặn dò kĩ với ta, chỉ cần ngươi đồng ý nhận lời giúp đỡ liền thông báo cho hắn. Hắn sẽ lập tức triệu tập hội nghị thương lượng với Tần gia. Nghe nói còn mời mấy vị quan chức cấp cao trong bộ máy chính phủ đến làm chứng.

Chuyện tranh đấu của các đại gia tộc Dương Thiên không muốn dính líu nhiều, bọn hắn muốn làm gì tùy ý. Giải quyết xong ngay trong tối nay cũng tốt. Cuộc hẹn với gia chủ của gia tộc Roll cũng sắp đến, Dương Thiên còn phải chuẩn bị cho chuyến đi “du lịch” nước ngoài vài ngày.

- Ngươi thông báo cho bọn hắn đi, tối nay giải quyết cho dứt điểm. Chuyện vớ vẩn này đã làm phiền ta hơi nhiều, thực sự có chút khó chịu.


Lý Bàn đứng lên, đi ra ngoài gọi điện, khoản 10 phút sau mới quay trở lại, hưng phấn nói:

- Đã xong, khoảng 5 giờ chiều đích thân gia chủ Lý gia sẽ đưa xe đến đón hai người chúng ta. Tiểu Vũ cũng sẽ theo hắn đến đây.

Dương Thiên cười trêu chọc:

- Bàn Tử, hai ngươi yêu nhau đã lâu, gặp mặt cũng nhiều. Ngươi có cần phải phấn khích đến mức này hay không?

Lý Bàn vẫn cười đến không ngậm được mồm:

- Có việc ngươi còn chưa biết. Gia chủ Lý gia đã hứa, chỉ cần ta giúp hắn chuyện này, hắn sẽ tổ chức đính hôn cho ta và Tiểu Vũ. Sau đó, Tiểu Vũ sẽ chuyển trường đến sống cùng với ta, đợi đến khi cả hai bọn ta tốt nghiệp, đáp cưới sẽ được tổ chức. Lý gia còn chuyển quyền sở hữu một công ty lớn cho ta.

- Đường công danh, sự nghiệp, tình yêu đều vô cùng tươi sáng, ngươi nói ta có nên vui mừng hay không?

Nghe Lý Bàn khoe mẽ, Dương Thiên vội hỏi:

- Ngươi nói cái gì, Lý Vũ đồng ý đến ở chung nhà với ngươi, là thật sao?

Lý Bàn đang huyên thuyên liền khựng lại, tỏ vẻ ngại ngùng:

- Hình như, hình như đúng là vậy a.


- Hình như cái… Nói rõ ràng, có đúng là Lý Vũ sẽ về sống chung với ngươi hay không?

- Ặc, đúng là vậy. Dương Thiên, đừng nói với ta là ngươi đang ganh tị a.

Dương Thiên tất nhiên sẽ không chịu thừa nhận. Nữ nhân của hắn rất nhiều, nhưng đến hiện nay vẫn chưa có người nào đồng ý đến sống chung một nhà với hắn. Việc này khiến Dương Thiên có chút bất đắc dĩ, bỏ tiền mua ngôi biệt thự lớn mà chỉ có 1 người ở. Chuyện Tô Nguyệt Nhi và Liễu Mị đến đây lần trước không tính, hai nàng phần lớn thời gian là trốn trong phòng bế quan tu luyện, gặp nhau nói chuyện được vài câu.

Thấy Dương Thiên mặt mày cau có, Lý Bàn liền ngồi xuống an ủi:

- Ầy, Dương Thiên, người đừng buồn. Nữ nhân của ngươi quá nhiều, mỗi người đều là cực phẩm, tốn thời gian cũng là chuyện bình thường. Ngươi đến đây nhập học mới hơn nửa năm mà đã đạt được thanh tựu thế này, dù là tên Tình Thánh kia biết được, nhất định sẽ ganh tị đến chết mất.

Vốn tưởng Dương Thiên nghe xong sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, ai ngờ lại khiến hắn càng thêm khó chịu. Dương Thiên đạt đến Chân Tiên, phá RncjYT4 vỡ vài cái vị diện cũng chỉ là chuyện nhỏ, không tốn bao nhiêu thời gian. Đằng này đã tốn gần nửa năm vẫn chưa đưa được nữ nhân nào về, thật sự quá thất bại.

- Bàn Tử, đột nhiên ta cảm thấy hơi mệt, cuộc họp tối nay dời lại vào ngày khác đi.

Lý Bàn ngẩn người:

- Dời lại? Khi nào?

- Khi nào ta thích.

Lý Bàn gấp lên:

- Dương Thiên, là ta sai, ngươi đừng làm vậy. Nể tình bạn bè thân thiết, ngươi phải tội nghiệp cho ta đã độc thân hơn 20 năm trời a.

Dương Thiên trong lòng khinh bỉ, mới 20 năm thì tính là gì, hắn đã cô độc hơn ngàn năm. Nếu tâm tính Dương Thiên vẫn là của một lão già 1000 tuổi, đương nhiên sẽ không có vấn đề gì. Đằng này tâm tính của hắn chỉ dừng ở tuổi 20, ngàn năm cô độc thì vẫn còn đó, phàm nhân như Lý Bàn làm sao hiểu được.


- Bàn Tử, bằng hữu tốt. Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Ngươi muốn ôm mỹ nữ về nhà để lại ta một mình đơn côi sao?

- Ta…

Lý Bàn nghĩ mãi vẫn không thốt lên được lời nào. Dương Thiên đã đưa hắn vào một tình thế rất khó. Nếu hắn lựa chọn chờ Dương Thiên cùng ôm mỹ nữ về thì phải đợi đến lúc nào?

Ngược lại, nếu hắn không đồng ý, Dương Thiên sẽ lấy cớ đó để mặc kệ chuyện của Lý gia. Lời hứa của Lý gia gia chủ không còn hiệu lực. Lúc đó, Lý Bàn chắc chắn khóc không ra nước mắt. Chiêu này của Dương Thiên quá độc, tên này hình như chỉ tham dự môn Ngoại Giao- Đàm Phán vài buổi, không ngờ lại học được nhiều như vậy.

Dương Thiên thấy Lý Bàn im lặng, liền thừa thắng công kích:

- Bàn Tử, ngươi im lặng chứng tỏ là đồng tình với lời ta nói phải không? Đã vậy, chuyện của Lý gia cứ tạm thời dời lại, vài năm nữa lại tính.

Lý Bàn giật mình hét to:

- Không được, Dương Thiên ngươi ít nhiều cũng là Tu Chân giả cao cấp, tại sao lại tùy tiện nuốt lời?

Dương Thiên nhún vai:

- Ta nuốt lời khi nào, chỉ là dời lại một thời gian mà thôi.

- Ngươi còn dám nói. Dời lại vài năm, khi đó Tần gia đã thâu tóm Lý gia, còn đàm phán cái…

Dương Thiên nhún vai, không nói gì. Hắn chỉ định đùa giỡn Lý Bàn một chút, còn chưa đến mức chơi ác như vậy. Lý Bàn thấy tương lai tươi sáng có nguy cơ sụp đổ, suy nghĩ trong đầu xoay chuyển, tìm cách giải quyết.

Mãi đến hơn 15 phút sau, Lý Bàn mới lên tiếng:

- Dương Thiên, ta có một biện pháp rất hay, ngươi có muốn nghe không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận