Đợi Lý Bàn xem qua hết một lượt, Dương Thiên mới bắt đầu hỏi:
- Ngươi cảm thấy thế nào? Có cái nào phù hợp hay không?
Lý Bàn gật gù:
- Không tệ, ta nghĩ có một số biện pháp có thể áp dụng được. Ngươi xem, trước tiên ngươi hãy khiến các nàng yêu ngươi say đắm. Tốt nhất là khiến nàng có con với ngươi. Đến khi đó, dù ngươi có công khai có người khác, nàng cũng sẽ không thể bỏ ngươi được. Sau đó ngươi chỉ cần kiếm một nơi tổ chức một hôn lễ thật lớn là được.
Dương Thiên cũng không nghĩ đến Lý Bàn lại tìm ra được biện pháp này. Thoạt nghe qua thì rất có lý, nhưng chỉ là lý thuyết mà thôi. Ý kiến này lập tức bị bác bỏ:
- Lỡ như các nàng chịu không được làm ra chuyện gì dại dột thì sao. Hơn nữa, ta cũng không phải ngựa giống, sao có thể làm các nàng đồng thời mang con của ta được. Ta cũng không quá yêu thích trẻ con a.
Thấy Dương Thiên phủ nhận, Lý Bàn cũng tiếp tục tìm một biện pháp khác. Chính bản thân hắn cũng thấy biện pháp vừa rồi hơi hư cấu, chỉ phù hợp cho tiểu thuyết mà thôi.
- Có rồi, trong truyện này, nam chính hi sinh bản thân mình để cứu lấy những nhân vật nữ chính khác. Cuối cùng bọn họ cũng bỏ qua bất hòa, hợp sức cứu lấy nam chính. Sau đó tình cảm lẫn nhau tốt lên, chấp nhận nhau.
Dương Thiên suy nghĩ một chút rồi lắc đầu:
- Biện pháp này không khả thi, ta không nghĩ là có kẻ nào có thể đe dọa đến tính mạng của ta. Nếu kẻ đó có tồn tại, các nàng hợp lại cũng không làm gì được hắn.
- Ngươi có thể giả vờ a.
- Không được, những việc này sớm muộn gì các nàng cũng sẽ biết. Khi đó hậu quả thế nào ta cũng không tưởng tượng ra được.
Đưa tay lên bóp trán một cái, Lý Bàn trực tiếp lắc đầu:
- Đây là hai biện pháp tốt nhất ta tìm thấy. Những thứ còn lại cơ bản chỉ là rác rưởi. Quyết định thế nào tùy thuộc vào ngươi.
Cả hai bắt đầu yên lặng. Dương Thiên nhận ra một sự thật phũ phàng khác. Đôi khi thực lực quá mạnh cũng không phải là tốt. Hắn cũng muốn diễn khổ nhục kế, đáng tiếc không có tên phản diện nào xứng tầm.
Nhìn Dương Thiên vẻ mặt sầu khổ, Lý Bàn liền lảng tránh sang chuyện khác:
- Đúng rồi, trường chúng ta sắp tổ chức một chuyến đi chơi dã ngoại dành riêng cho năm 2 và năm 3. Nghe nói là có một công ty tài trợ. Ngươi có dự định tham gia hay không.
- Không đi.
Dương Thiên trả lời vô cùng dứt khoát. Hắn hiện tại không có tâm trạng lo đến những chuyện vớ vẩn đó.
Hiểu ngươi không ai hơn cha mẹ, nhưng Dương Thiên từ lâu đã không còn cha mẹ. Vì vậy, người hiểu hắn nhất bây giờ chính là Lý Bàn. Tên kia vẻ mặt hèn mọn cười nói:
- Nghe nói lần này Triệu Vũ Hinh lão sư cũng sẽ tham dự. Không phải ngươi nói mối quan hệ của hai người đang lâm vào bế tắc hay sao. Đây là một cơ hội tốt để đột phá a.
Nghe Lý Bàn nói vậy, Dương Thiên cũng chú ý hơn một chút. Nhưng suy nghĩ cẩn thận hắn lại lắc đầu:
- Không được. Nếu là tổ chức cho cả trường, Tần Tuyết cùng Mộc Vũ Hàm cũng sẽ tham gia. Ta đi theo còn có thể dẫn đên xung đột giữa hai nàng thì sao?
- Mộc Vũ Hàm thì ta không rõ, nhưng Tần Tuyết đã nói nàng sẽ không tham dự. Nghe nói là vì phải đến kinh thành vài ngày có việc.
- Như vậy a.
Thấy Dương Thiên vẫn còn do dự, Lý Bàn tiếp tục ném thêm một miếng mồi lớn:
- Dương Thiên, ngươi thử nghĩ xem. Nếu Tần Tuyết và Mộc Vũ Hàm gặp nhau, chắc chắn sẽ xảy ra chiến tranh. Nhưng Triệu Vũ Hinh lão sư thì khác, nàng đã trưởng thành, hơn nữa đã từng trải qua đổ vỡ trong tình cảm. Suy nghĩ hẳn là đã chín chắn hơn nhiều. Ngươi nên nhân cơ hội này tìm cách tạo mối quan hệ tốt cho hai nàng.
- Nếu hai người bọn họ chấp nhận được nhau thì mọi chuyện phía sau sẽ dễ dàng hơn nhiều. Cái gì cũng cần có tiền lệ, ta nghĩ ngươi nên từ chỗ Triệu Vũ Hinh lão sư cùng Mộc Vũ Hàm tạo ra tiền lệ đó. Dù sao tên của hai nàng đều có chung một chữ Vũ.
- Không liên quan.
Dương Thiên tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng cũng đa đồng ý với thuyết pháp của Lý Bàn. Có lẽ hắn phải tạo đột phá ở chỗ này.
- Tốt, vậy chuyến đi lần này ta sẽ tham dự. Bất quá ta cảm thấy có một điểm kỳ lạ, tại sao ngươi lại nhất quyết muốn ta cùng đi?
Lý Bàn lúc này vẻ mặt cũng chuyến sang chế độ nghiêm túc:
- Ngươi có biết lần này công ty tài trợ cho trường chúng ta là của ai không?
Vẻ mặt của Lý Bàn cũng khiến Dương Thiên hơi cảnh giác, tên này rất ít khi dùng vẻ mặt như vậy:
- Là ai?
- Lý Tưởng.
- Là hắn sao.
Gần đây Lý Tưởng dường như đã chán nản, không tiếp tục làm phiền Mộc Vũ Hàm nữa. Đây là báo hiệu cho chiến thắng của Dương Thiên. Vì vậy hắn cũng không có ý định làm khó tên kia nữa. Lý Bàn lại tiếp tục:
- Ngươi không cảm thấy chuyện này kỳ lạ sao. Tại sao Lý Tưởng đột nhiên muốn tổ chức một cuộc đi dã ngoại cho trường chúng ta. Lại chỉ cho năm 2 và năm 3. Ta thấy chín phần là nhằm vào ngươi.
- Ý của ngươi là hắn muốn chia rẽ ta và Mộc Vũ Hàm?
Lý Bàn không nói gì, đưa tay khuấy đều cốc cafe rồi đưa lên miệng uống, bộ dạng như một vị cao nhân. Đáng tiếc hành động này phối hợp với hình dạng bề ngoài của hắn chỉ khiến người khác buồn cười. Dương Thiên cũng bật cười, đưa tay vỗ đầu Lý Bàn một cái:
- Không cần ra vẻ thần bí trước mặt ta, có gì thì mau nói ra.
Thấy Dương Thiên không có hứng thú thưởng thức cảnh vui ý đẹp, Lý Bàn vẻ mặt đau khổ:
- Ngươi không thấy bộ dạng vừa rồi của ta trong rất ngầu sao. Ta…
Lại một tiếng bốp vang lên, Lý Bàn biết điều vội tiếp tục chủ đề:
- Ta đoán hắn muốn nhắm vào ngươi là chủ yếu. Với những gì ta được nghe về người này hắn chắc chắn muốn tính mạng của ngươi hơn bất kỳ thứ gì. Mỹ nữ tuy quan trọng, nhưng với hắn địa vị còn trọng yếu hơn nhiều. Vì vậy chuyến dã ngoại này có thể nguy hiểm đến cả đoàn. Để giết ngươi, ta tin Lý Tưởng không tiếc hi sinh vài người đâu.
- Thì ra mục đích chính của ngươi là muốn ta đi theo bảo vệ cho ngươi. Nghĩ rất tốt a.
Dương Thiên hoàn toàn không để tâm đến âm mưu của Lý Tưởng. Việc này vốn không đáng để hắn tốn thời gian suy nghĩ. Một hạt bụi có thể lấp đầy đại dương hay sao, quả là suy nghĩ ngây thơ.
Lý Bàn cười cười:
- Một công đôi việc mà thôi. Ngươi có thể lợi dụng cơ yKwkIXL hội này để diễn một hồi khổ nhục kế. Biết đâu lại có thành công bất ngờ.
Cuối cùng Lý Bàn cũng nói đến thứ khiên Dương Thiên đặc biệt quan tâm. Đúng vậy, nếu tận dụng tốt cơ hội này, vấn đề khó nhằng kia không phải không thể giải quyết.
- Bàn tử, ngươi rất không tệ.
- Quá khen, ta và ngươi đều là một loại người.
- Vậy sao, có cần ta kiếm thêm cho ngươi vài vị phu nhân nữa không?
Lý Bàn nghe đến đây không khỏi hốt hoảng. Nhớ tới tính cách hiền lành nhưng khi nổi nóng thì vô cùng đáng sợ của Lý Vũ, mồ hôi trên trán Lý Bàn lại chảy ra như tắm:
- Dương Thiên lão đại, ta van ngươi đừng làm như vậy. Không nên phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác.
Dương Thiên tỏ vẻ đắc ý:
- Không phải ngươi nói ta và ngươi giống nhau, đều là một loại người sao?
- Sao có thể, ta chỉ là một tiểu nhân vật. Đã có một nữ nhân xinh đẹp như Tiểu Vũ là được rồi. Nào dám mơ ước cao xa giồng như Dương Thiên lão đại. Ngươi là ánh trăng sáng trên bầu trời, ta chỉ là ánh đèn sau ô cửa sổ…
- Dừng.
Dương Thiên đã không chịu nổi nữa, tên Lý Bàn này có một kiểu nịnh bợ thật kinh dị khiến hẳn nổi da gà. Hai người bàn tán thêm một vài chuyện vặt vãnh nữa rồi đứng dậy ra về.
Thời gian cũng không còn sớm, Dương Thiên ghé vào một tiệm để ăn tối sau đó mới trở về nhà.
Khi gần đến nhà, Dương Thiên nhìn thấy trước cửa nhà hắn có đậu một chiếc xe nhìn khá sang trọng. Thần thức quét ngang qua, Dương Thiên nhanh chóng xác định được người phía trong là ai.
Lý Tưởng từ trên xe bước xuống, cười vui vẻ nhìn Dương Thiên:
- Ta đợi ngươi đã lâu. Thế nào, có hứng thù cùng ta uống một bữa hay không?
Dương Thiên hơi ngẩn ra:
- Uống rượu?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...