Phong Lưu Chân Tiên

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Dương Thiên giả vờ ngủ say không để ý. Người bên ngoài đứng ngoài cửa phòng một hồi lâu, dường như do dự không quyết. Cuối cùng cũng mở cửa bước vào. Người đến là Đình Đình.

Nàng bước lại gần chỗ Dương Thiên, không nói lời nào, nằm xuống bên cạnh hắn. Dương Thiên vẫn giả vờ như không biết gì, hắn muốn chờ xem nàng định làm gì. Nhưng Đình Đình dường như cũng không có ý định gì khác, nằm xuống liền nhắm mắt lại ngủ.

Chờ một lúc vẫn không thấy động tĩnh gì, Dương Thiên quay người lại, chạm vào người nàng:

- Ngươi tại sao lại ở đây?

Đình Đình mặt hơi đỏ, lí nhí xin lỗi:

- Thật xin lỗi, đã làm người tỉnh giấc.

- Không sao. Ngươi có chuyện gì, mau nói cho ta biết.

- Không biết tại sao ta cảm thấy rất cô đơn nên không ngủ được. Nằm cạnh ngươi khiến ta có cảm giác an toàn.

Không biết vì sao, Dương Thiên cảm thấy Đình Đình đang nói thật lòng. Không phải vì bất kì bí pháp gì, chỉ là cảm nhận của hắn mà thôi. Vươn tay kéo nàng vào trong lòng:

- Yên tâm đi. Đã có ta ở đây, ta sẽ không để ngươi cô đơn nữa.

Ánh mắt Đình Đình lóe lên một tia vui vẻ:

- Ngươi nói thật chứ.

- Đương nhiên.

Được Dương Thiên xác nhận, cơ thể Đình Đình cũng dần buông lỏng, nhắm mắt lại, rất nhanh đã ngủ thiếp đi. Đây là lần đầu tiên Dương Thiên ôm một mỹ nữ trong lòng nhưng không xuất hiện chút tà tâm nào. Hắn cảm thấy đau đầu, rốt cuộc cái nào là thật, cái nào là giả.


Sáng sớm hôm sau, Dương Thiên tỉnh dậy, trông thấy Đình Đình vẫn còn đang ngủ say. Nhẹ nhàng buông nàng ra, bước xuống giường, nhìn về phía bầu trời:

- Dù thế nào đi nữa, ta cũng sẽ không làm tổn thương ngươi.

Chờ Đình Đình tỉnh dậy, Dương Thiên cùng nàng tiếp tục đi dạo chơi trong thành phố. Đến chiều tồi, Dương Thiên nhận được điện thoại của Thanh Vũ:

- Ta đã chuẩn bị xong. Có thể bắt đầu hành động.

- Nhanh như vậy a. Không phải ngươi nói mất 3, 4 ngày hay sao.

- Ta chỉ nói tối đa là 3, 4 ngày. Hoàn thành sớm cũng là chuyện bình thường.

- Được rồi. Ta lập tức trở về ngay.

Dương Thiên dẫn Đình Đình trở về nhà xong liền nói với nàng:

- Ta hiện tại có việc phải đi.

Nghe Dương Thiên nói muốn đi, Đình Đình vội ngăn cản:

- Phải đi sớm như vậy sao, ngươi có thể ở chơi vài ngày nữa a.

- Không cần, ta có việc gấp, không thể trì hoãn được.

Đình Đình cũng không tiếp tục ngăn cản, chỉ là gương mặt của nàng hiện rõ sự buồn bã cùng thất vọng. Dương Thiên đưa tay kéo nàng lại, ôm vào lòng:

- Yên tâm, ta sẽ sớm quay trở lại.


Đình Đình không nói gì, kiễng chân lên hôn nhẹ vào mắt hắn rồi quay người chạy vào nhà. Dương Thiên đưa tay lên xoa mặt, nhìn theo bóng nàng, ánh mắt có chút bi thương:

- Hi vọng những gì ta nghĩ đều là sai lầm.

Dù biết trực giác của mình luôn chính xác, nhưng lần này Dương Thiên nguyện ý tin tưởng nó đã lầm.

Trở về căn nhà của Thanh Vũ, nàng cũng không hỏi hắn những ngày qua đã đi đâu mà đưa cho hắn một vài dụng cụ cùng hướng dẫn sử dụng:

- Đây là máy phát tín hiệu, trong phạm vi 10km, ta và ngươi có thể biết được vị trí của nhau.

- Đây là bom mini đặc chế, ngươi theo những chỗ ta đánh dấu trên bản đồ đặt vào. Thời gian phát nổ từ khi kích hoạt là 10 phút, còn dư vài quả, ngươi dựa theo tình huống mà sử dụng.

- Đây là máy nhiễu sóng, ngươi tìm cách đặt nó trên cột thu phát tín hiệu tại trung tâm, nó có thể tránh việc ngươi bị theo dõi.



Nhìn một đống đồ Thanh Vũ đưa cho, Dương Thiên bất đắc dĩ không nói gì. Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ bọn hắn đi du lịch a. Chúng ta là đi cứu người, ngươi mang theo nhiều thứ như vậy chẳng phải cản trở hành động sao.

Cũng không thể trách Thanh Vũ, việc này có can hệ đến tính mạng của mẫu thân và đệ đệ nàng, nàng nhất định phải cẩn thận hết mức có thể.

Bàn tính kế hoạch rõ ràng xong, Thanh Vũ bắt đầu ngồi kiểm tra lại các thiết bị một lần cuối. Đến khi trời tối, Thanh Vũ đứng dậy:

- Hành động.

Dương Thiên có cảm giác giống như mình đang chơi một game chiến thuật, hắn cảm thấy khá thú vị. Hai người theo hướng đã chỉ định lao thẳng. Hơn ba tiếng sau mới dừng lại. Lúc này trước mặt bọn họ là một sa mạc mênh mông không thấy điểm cuối. Thời tiết về đêm đã chuyển lạnh, chỉ có một vài cây xương rồng đứng trơ trọi chống đỡ.


Thanh Vũ ra hiệu cho Dương Thiên đi theo, sau đó thận trọng đi theo một quỹ tích kì lạ. Dương Thiên cảm thấy tò mò:

- Ngươi tại sao không đi thẳng đến đó mà lại đi lòng vòng tốn nhiều thời gian như vậy.

- Nơi đây đã khá gần căn cứ, bọn chúng đã đặt bom ở nhiều nơi. Nếu đi nhầm một bước có thể mất mạng.

Lắc đầu một cái, Dương Thiên nói:

- Tại sao chúng ta không bay qua?

- Quảng đường quá xa, ta không bay nổi.

- Ta có thể sử dụng thần thức phát hiện xem nơi nào có bom a.

Thanh Vũ hơi ngẩn ra, sao nàng lại quên mất chuyện quan trọng như vậy.

- Được rồi, đi thẳng hường này sẽ đến căn cứ.

Thần thức tỏa ra, Dương Thiên lập tức phát hiện rất nhiều những vật được chôn dưới cát. Đám người này cũng thật cẩn thận a. Dẫn đường cho Thanh Vũ tránh qua những chỗ có bom. Hai người rất nhanh đã đến tổng bộ của Thiên Sát.

Nơi này được xây dựng ẩn khuất trong cát, bình thường đi qua không dễ nhìn thấy. Dương Thiên lúc này mới nói:

- Ngươi ôm chặt lấy ta. Ta sẽ thi triển Ẩn Thân thuật để tránh thoát các thiết bị quan sát của đối phương.

- Được.

Thanh Vũ leo lên lưng Dương Thiên, hai tay ôm chặt lấy cổ hắn. Dương Thiên cảm nhận hai khối mềm mại áp vào lưng, chưa kịp làm gì đã nghe Thanh Vũ hô nhỏ:

- Không nên nghĩ bậy, mau tập trung vào công việc.


Dương Thiên méo mặt, ta vẫn chưa kịp nghĩ gì a. Có Thanh Vũ chỉ đường, Dương Thiên dễ dàng vượt qua các thiết bị kiểm tra. Hai người đến vùng an toàn, lúc này Thanh Vũ mới từ trên lưng Dương Thiên nhảy xuống.

- Được rồi, bây giờ cứ theo kế hoạch mà tiến hành. Ngươi trước tiên hãy đặt bom ở những vĩ trí đã bàn trước sau đó làm nhiễu sóng. Chờ khi chuông báo động vang lên ta lập tức sẽ lao vào cứu người. Ngươi cố gắng giữ chân bọn hắn càng lâu càng tốt, khi nào thấy không ổn lập tức từ chỗ này rời đi.

Nàng đã giảng đi giảng lại gần mười lần cái kế hoạch này rồi, xem ra Thanh Vũ cũng không bình tĩnh như nàng vẫn biểu hiện. Dương Thiên ra hiệu đã hiểu. Lấy ra một cái vòng tay đưa cho nàng:

- Đây là một món linh bảo có tác dụng hộ thân, ngươi mang theo đề phòng bất trắc.

- Linh bảo?

Thanh Vũ lại bị Dương Thiên hù dọa không nhẹ. Linh bảo nàng đã từng nghe nói qua, nhưng chưa một lần được nhìn thấy a. Nhìn dáng vẻ chấn kinh của nàng, Dương Thiên lắc đầu, những Tu Chân giả quả thực nghèo đến mức không còn gì để nói. Nếu tại Tu Chân giới, một tu sĩ Luyện Khí kỳ chỉ cần không quá nát, đều có một hai món linh bảo. Tất nhiên, phẩm chất của cái vòng tay này đã sớm vượt xa linh bảo.

- Vật quý giá như vậy ta không thể nhận được.

- Bảo ngươi nhận thì mau cầm lấy NA9aXYK đi. Thời gian cũng không còn sớm, bắt đầu đi.

Dứt lời, Dương Thiên nhét vòng tay vào trong tay nàng rồi xoay người chạy đi. Thanh Vũ nhìn theo Dương Thiên rồi nhìn cái vòng trong tay, cắn răng đeo chiếc vòng vào tay rồi chạy theo hường ngược lại.

Dương Thiên theo những vị trí chỉ định tiến hành đặt bom. Tuy hắn cảm thấy việc này là không cần thiết, nhưng lại rất thú vị a. Nhờ có thần thức, Dương Thiên dễ dàng né tránh lính gác, tiến tới chỗ phát tín hiệu. Vốn định gắn thiết bị gây nhiễu sóng lên, nhưng hắn chợt nghĩ lại:

- Nếu ta gắn thứ này lên, lỡ bọn chúng phát hiện rồi gỡ ra chẳng phải vô dụng sao. Chi bằng trực tiếp phá hủy đi là xong.

Từ trong tay Dương Thiên, mười mấy cái hỏa cầu nhắm thẳng vào những cột phát sóng. Những tiếng nổ to liên tục phát ra, còi báo động đã hú lên in ỏi. Lập tức có rất nhiều tiếng bước chân chạy về hướng xảy ra đám cháy. Dương Thiên không tiếp tục ở lại mà đi về hướng căn cứ trung tâm.

Lúc này, trong một căn phòng lớn, một nam nhân đang ngồi nhìn màn hình điều khiển. Màn hình đột nhiên tối đen lại, bên ngoài phát ra tiếng báo động, nam nhân nâng ly rượu lên uống một hơi:

- Đến sớm như vậy sao. Cũng tốt, ta cũng đã không đợi được nữa. Giết một tên công tử của một thế lực lớn, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy phấn khích.

Nói xong, quay lại nhìn những người phía sau:

- Đi thôi, mau tiếp đón vị khách quý của chúng ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui