Sau khi nói xong, tôi một tay cầm máy quay, người đầu tiên đi vào trong.
Nơi này chắc là một phòng học mỹ thuật, góc tường đồng đống tranh đã cũ, thuận tay lật ta mấy búc, có thể nhìn thấy màu sắc gớm ghiếc bên trên.
“Phẩm vị nghệ thuật của bọn họ chính là khác nhau.
” Gập bản vẽ lại, lắc chiếc điện thoại soi sáng, trong ánh mắt bỗng xuất hiện một mặt người đờ đẫn, tôi bị dọa giật mình, đi lại gần mới phát hiện, chẳng qua là mô hình.
“Đổi lại tên nào tố chất tâm lý kém đêm hôm nhìn thấy thứ này, đoán chắc sẽ bị dọa khóc.
” Mô hình chặn ở cửa phòng, tôi muốn ôm nó sang một bên, nhưng vừa đưa tay ra nhấc thì mới phát hiện, thứ này không bình thường, rất nặng, cho tôi cảm giác giống như ôm một người sống.
Đặt nằm trên đất, tôi cố ý đánh giá gương mặt của mô hình, không biết bị học sinh nghịch ngợm nào vẽ lên, trên mặt mô hình tô đủ màu, hơn nữa tôi còn phát hiện, trên cái đầu trọc của mô hình viết một cái tên — Quách Quân Kiệt.
“Đây là do Quách Quân Kiệt vẽ sao?” Rất nhanh tôi biết mình đoán sai rồi, nhìn xuôi theo cái đầu, cả mặt lưng của mô hình viết kín những lời mắng chửi.
“Đứa trẻ đáng thương.
” Trong mỗi lớp đều sẽ có một đứa như này, bọn họ trầm mặc ít nói, không giỏi nói chuyện, tự dưng trở thành bao cát của cả lớp, bị cô lập, bị bắt nạt.
Chữ trên lưng mô hình có vết được dùng quần áo lau, nhưng trên vết lau lại có càng nhiều lời lẽ mắng chửi chồng lên nhau.
Trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh lúc đó, một đứa trẻ đáng thương ôm mô hồ liều mạng dùng áo lau, nhưng người xung quanh lại cười ồ lên rồi dùng bút sơn dầu viết lên trên người mô hình, viết một cách điên cuồng, tràn ngập ác ý lên chỗ được đứa trẻ đó lau sạch, thậm chí viết lên quần áo, trên người, trên mặt của đứa trẻ đó.
Có người nói trẻ con mãi mãi là vô tội, bởi vì có lúc, ngay cả bản thân chúng cũng không biết hành vi của mình đáng hận đến mức nào.
Sờ đầu của mô hình, tôi nhớ lại mình lúc còn rất nhỏ: “Trước đây có một khoảng thời gian tôi cũng cứ bị bắt nạt.
”
“Sau đó thì sao?” Tú Mộc và Tiết Phi trèo vào phòng mỹ thuật.
Tôi nhếch miệng cười: “Sau đó, tôi đựng con dao gọt hoa quả trong cặp sách.
”
“Đù, streamer cũng có quá khứ dữ dội như vậy sao? Vậy sau đó nữa thì sao?”
“Sau đó nữa thì tôi bị trường đuổi học rồi, dừng học một khoảng thời gian rất dài, cuối cùng hết cách cũng chỉ có thể đi học ở trường cảnh sát.
” Vẻ mặt của tôi lộ một chút thăng trầm: “Nếu lúc đó tôi có thể nhẫn nhịn, nói không chừng bây giờ đã trở thành một luật sư hoặc bác sĩ rồi.
”
Tay chạm vào cửa phòng, khóa cửa bị người ta dùng sức giật ra, ô khóa rơi ở trong bức tranh.
“Không có dấu vết sử dụng công cụ, nhìn trông giống như bị giật mạnh ra.
” Tôi kéo cánh cửa ra một khe, hành lang bên ngoài tối thui, cái gì cũng không nhìn thấy.
“Đi thôi, trốn ở đây mãi mãi cũng không tìm được Thẩm Mộng.
” Tú Mộc thúc giục, nhìn bộ dạng của cậu ta không có lo lắng cho Thẩm Mộng, ngược lại ánh mắt còn hơi lóe lên, rất phấn khích.
“Ba cô cậu tốt nhất dắt tay nhau đi sát tường, lát nữa ngộ nhỡ gặp phải chuyện vượt ngoài nhận thức của người thường thì lập tức quay lại đường cũ, nghe rõ chưa?” Tôi dặn dò lại, sợ mấy đứa này lại xảy ra chuyện.
“Chú vẫn là lo lắng cho mình đi, thật lôi thôi.
” Thẩm Mộng mất tích, Tiết Phi trở nên rất nóng nảy.
Tôi không nói gì nữa, dùng điện thoại chiếu sáng, đi sát bên tường.
“Bụp…” Có người đá trúng thứ gì đó, âm thanh rất nhỏ, nhưng ở trong tòa nhà thí nghiệm vô cùng yên tĩnh lại nghe rất rõ.
“Không phải chúng tôi phát ra.
” Bốn người đứng tại chỗ, chắc chắn dưới chân không có bất kỳ thứ gì.
“Bụp…” Không lâu sau, âm thanh kỳ lạ đó lại vang lên.
Tú Mộc lôi áo của tôi: “Hình như là truyền đến từ nơi trong cùng của tầng một, đi, cùng đi xem thử.
”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...