Phong Khí Quan Trường

- Đúng rồi, hôm nay không phải là cuối tuần, sao anh đã về rồi, không nghe nói cục Thuỷ lợi có hội nghị gì?

Phùng Ngọc Mai đi vào phòng, cởi chiếc áo khoác duy nhất có thể mặc ra ngoài, treo vào tủ quần áo, đổi sang chiếc áo bông để làm việc ở trong nhà, vẫn cảm thấy việc hôm nay chồng về có gì đó kì lạ, vừa vén tay áo, vừa hỏi lý do chồng từ đập nước trở về.

- Buổi sáng Tiếu Hạo Dân gọi điện thoại đến đập chứa nước nói là có chuyện muốn anh trở về để tối nay qua nhà anh ta

La Khánh nói

- Nghe giọng điệu anh ta giống như là có chuyện gấp lắm, bên đập nước lại không có xe, chiều anh đạp xe trở về, bị đứt cả dây sên, cũng may có lão Hồ ở thôn Trường Lâm, anh để xe đạp ở uỷ ban thôn Trường Lâm, đi nhờ xe jeep cũ của thôn lão Hồ mà về.

Lão Hồ, Hồ Chí Quân là Phó bí thư Đảng uỷ của xã Trường Lâm, là bạn học của Phùng Ngọc Mai, La Khánh và phó bí thư Đảng uỷ thị trấn Đông Du, Chủ tịch thị trấn Tiếu Hạo Dân đều là bạn học trung học huyện Du Sơn; khác nhau là Phùng Ngọc Mai, La Khánh là học cùng khoá với Hồ Chí Quân, sau đó thi vào cùng một trường đại học, vợ của Hồ Chí Quân là bạn ở cùng kí túc xá với Phùng Ngọc Mai, rất gắn bó, thân thiết với nhau.

Tiếu Hạo Dân trước họ hai khoá, cũng không học cùng một trường đại học, là cùng công tác trong chính quyền Nhà nước nên mới có tình bạn như vậy.

Tuy nhiên trung học huyện Du Sơn thì mới là cái nôi bồi dưỡng nhân tài Du Sơn, người trong chính phủ đều tốt nghiệp từ huyện Du Sơn, cho dù là Bí thư huyện ủy Lương Chấn Bảo, năm đó cũng nhận qua sự giáo dục của trung học huyện Du Sơn, quan hệ với nhau như vậy cũng rất là bình thường. Lúc được quyền được thế, người ta sẽ nhận mình là bạn học, thậm chí mong muốn nhận là cha ruột mẹ ruột, lúc thất thế thì mày chính là một bãi cứt chó.

- Tiếu Hạo Dân kiếm anh có chuyện gì gấp vậy, phải hôm nay trở về mới được?

Phùng Ngọc Mai nghi ngờ hỏi.

- Anh cũng không biết, anh ấy úp úp mở mở trong điện thoại, có chuyện không muốn nói

La Khánh nói

- Hay là mọi người đợi một chút hãy ăn cơm, anh đi qua nhà anh ấy một chuyến.

Nhà Tiếu Hạo Dân cách nhà y một con hẻm, đi qua đó chỉ mất năm ba phút.

- Đã nói là tối chút hãy đến, anh vội gì chứ?

Phùng Ngọc Mai nói, kéo chồng vào trong phòng ngủ, nói những lo lắng bất an cho chồng nghe


- Có khả năng Tiếu Hạo Dân và phó chủ tịch huyện mới nhậm chức quen nhau, anh cảm thấy lúc này anh ta có chuyện gì gấp kiếm anh, có thể sẽ có chuyện gì?

- Em phụ trách tên Thẩm ngang ngược đó à

La Khánh sững sờ, nghi ngờ hỏi,

- Chẳng lẽ Thẩm ngang ngược quản lý thuỷ lợi

- …

Phùng Ngọc Mai lắc lắc đầu, nói

- Sáng nay vừa mới xác định phân công quản lý Phó chủ tịch huyện thường trực, Thẩm Hoài được phân công quản lý công thương, thuế vụ, công an, xây dựng đô thị, vệ sinh và du lịch, còn lúc mới vừa nhậm chức giống như châm lửa đốt trên đầu Trương Hữu Tài, có lẽ không liên quan hồ Du Sơn bên kia.

- Thẩm ngang ngược muốn trị Trương Hữu Tài, hắn muốn làm gì? Hắn muốn dồn Cao Dương và Lương Chấn Bảo đi để hắn có làm hổ ở Du Sơn này ư?

La Khánh có chút kinh ngạc, không hiểu tình hình ra sao.

Phùng Ngọc Mai nhún vai, hàm ý là cô ấy chỉ mới làm việc với Thẩm Hoài hai ngày, cũng không biết ý đồ là gì, nói chuyện tối qua ăn cơm cho chồng biết:

- Thẩm Hoài mượn việc này ở hội nghị Uỷ ban nhân dân huyện sáng nay đã thông qua nghị quyết liên hợp điều chỉnh các thị trường như thương nghiệp, ẩm thực, còn đem quyền chủ đạo và quyền quản lý các bộ ngành liên quan đều ôm về hết, theo cái đà này thì hắn sẽ làm mọi việc một cách đao to búa lớn. Chỉ cần hắn lên thì muốn trị Trương Hữu Tài, bia ngắm sẽ không dựng quá cao đâu.

Theo Phùng Ngọc Mai, Thẩm Hoài nhậm chức thì sẽ lấy uỷ viên thường vụ huyện Trương Hữu Tài làm bia ngắm, mục tiêu sau cùng tất nhiên sẽ là dồn Lương Chấn Bảo, Cao Dương đi, y làm bí thư huyện uỷ mới là bình thường. Nhưng mà ở vùng núi nghèo Du Sơn này mặc dù sau lưng Thẩm Hoài có chỗ dựa mạnh, có thực lực lớn như thế nào, Phùng Ngọc Mai cũng không hiểu ở đây có gì để hắn lưu luyến?

Thẩm Hoài còn trẻ, lại có chống lưng mạnh như thế, cũng đâu cần lý lịch rèn luyện ở huyện cấp một, nhưng thành phố Đông Hoa có ba quận bảy huyện, ngoài ra thì có ba quận sáu huyện, quận nào huyện nào không mạnh hơn Du Sơn một trăm lần?

Du Sơn nghèo nhất, không cần nói, thiếu tài nguyên phát triển, cán bộ muốn đóng góp chút thành tích để làm đẹp bảng lý lịch cũng khó, tuyệt đối không phải là nơi “mạ vàng” lý tưởng cho những nhân vật nổi tiếng muốn thử thách chính mình

Ví dụ thực tế nhất là Ngô Hải Phong, Cao Thiên Hà, Ngu Vạn Chấn, tuy là Ngô Hải Phong, Cao Thiên Hà gặp rất nhiều vấn đề nhưng chỉ đơn thuần xét về tốc độ lên chức, lý lịch ban đầu và thế lực phía sau đều không mạnh, Ngu Thành Chấn rõ ràng bị Ngô Hải Phong và Cao Thiên Hà kéo xuống, cho đến nay vẫn chỉ là Trưởng ban tổ chức Thành uỷ, ngay cả Phó bí thư cũng không làm được.


- Có khi nào Tiếu Hạo Dân tìm ta vì chuyện khác.

La Khánh nói

- Một lát em cùng anh qua nhà Tiếu Hạo Dân đi.

La Khánh hiện nay vẫn miễn cưỡng được coi là đang được hưởng chế độ đãi ngộ, nhưng lần này Phùng Ngọc Mai vào Uỷ ban nhân dân huyện, trở thành phó phòng, cho dù Tiếu Hạo Dân tìm La Khánh bàn công chuyện thì Phùng Ngọc Mai cũng không cần phải tránh đi.

Phùng Ngọc Mai cũng chỉ có thể nghĩ vậy nhưng vẫn không bỏ được gánh nặng trong lòng, ăn cơm qua loa rồi cùng chồng đi qua nhà Tiếu Hạo Dân.



Nhà ở thị trấn của Tiếu Hạo Dân cũng chỉ là nhà trệt, thậm chí không bằng nhà của La Khánh và Phùng Ngọc Mai, vôi tường của nhà cũng bong lên vài miếng.

Trời tương đối lạnh vào ban đêm, Phùng Ngọc Mai mặc áo bông, quấn khăn quàng, ôm lấy cánh tay của La Khánh, đưa tay gõ cửa nhà Tiếu Hạo Dân, một lúc sau, nghe tiếng vợ Tiếu Hạo Dân vang lên:

- Ai đó?

- Tôi, La Khánh, Chủ tịch thị trấn Tiêu có ở nhà không?

La Khánh gân cổ lên trả lời.

Một lát sau, vợ Tiếu Hạo Dân dắt theo đứa con ra mở cửa. La Lệ, con gái Phùng Ngọc Mai và con trai Tiêu Hạo Dân, Tiêu Vĩ là bạn học cùng lớp, nhìn rất kháu khỉnh đáng yêu, thấy La Khánh và Phùng Ngọc Mai qua, hỏi La Lệ có ở nhà không, cũng không cần quan tâm mẹ nó có đồng ý hay không đã chạy ra ngoài, mất dạng trong con đường hẻm.

- Đứa con này …

Vợ Tiếu Hạo Dân không có cách nào với đứa con trai nghịch ngợm này, nói

- Chủ nhiệm Phùng, trạm trưởng La, hai người vào ngồi chơi, lão Tiếu nhà tôi đang chờ mọi người.


Phùng Ngọc Mai và chồng La Khánh đi sau vợ Tiếu Hạo Dân vào phòng, ngọn đèn trong phòng không sáng lắm, cúi đầu đi vào thì thấy Tiếu Hạo Dân đang ngồi uống rượu trong phòng, một người nữa đứng quay mặt lại với cửa tuy là Phùng Ngọc Mai chỉ thấy được nửa mặt nhưng đó không phải Thẩm Hoài thì là ai?

Phùng Ngọc Mai nghĩ mãi cũng không hiểu, Thẩm Hoài nhờ Tiếu Hạo Dân tìm chồng mình là vì sao, nhưng mà dù cho Thẩm Hoài muốn tìm chồng mình vì chuyện gì, Ngọc Mai cũng chỉ có thể gặp một bước đi một bước, đứng ở cửa nói:

- Chủ tịch Thẩm cũng ở đây sao?

Muốn nhắc cho chồng biết ngồi cùng bàn đối diện với Tiếu Hạo Dân là Phó chủ tịch thường trực mới nhậm chức, chính người ở Mai Khê đã làm cho cả thành phố Đông Hoa nổi sóng, Thẩm Hoài.

- Tiểu …

La Khánh chợt nhìn thấy gương mặt Thẩm Hoài liền giật cả mình, “Tiểu Thẩm” hai chữ này định nói ra khỏi miệng nhưng chợt đông cứng lại, không nén khỏi kinh ngạc:

- Anh chính là chủ tịch Thẩm mới nhậm chức?

- …

Thẩm Hoài quay người lại, cười nói:

- Trạm trưởng La, cảm thấy bất ngờ lắm sao? Hôm nay tôi cũng mới biết là chủ nhiệm Phùng là vợ của anh, nếu không cũng không cần làm phiền Tiếu Hạo Dân gửi lời nhắn để kêu anh quay về như vậy.

Thẩm Hoài kéo ghế ra mời La Khánh và Phùng Ngọc Mai ngồi.

Phùng Ngọc Mai đoán được có thể là Thẩm Hoài nhờ Tiếu Hạo Dân tìm chồng của nàng trở về thành, nhưng cô không hiểu là Thẩm Hoài tìm chồng mình là có chuyện gì, càng không rõ trước đây Thẩm Hoài đã gặp qua chồng mình.

Thấy Phùng Ngọc Mai có vẻ nghi ngờ, Thẩm Hoài cười giải thích nói:

- Tôi đã nói qua với chủ nhiệm Phùng rồi, trước đây tôi có đến Du Sơn vài lần, còn định mời chủ nhiệm Phùng mọi người đến bờ hồ Du Sơn ăn thuỷ sản, tôi và trạm trưởng La gặp mặt hai lần ở đây, không cho là kì lạ chứ?

Phùng Ngọc Mai không phải là cô gái đơn giản không hiểu chuyện, trước đây đều nói Thẩm Hoài sau khi đắc tội Bí thư Thành ủy Đàm Khải Bình bị phạt mới đến Du Sơn này, mà Thẩm Hoài đại náo cuộc họp ở Thành uỷ, công khai trở mặt với Đám Khải Bình là trung tuần tháng mười hai, nếu trước đó Thẩm Hoài đến Du Sơn nhiều lần mà Thẩm Hoài vừa nhậm chức đã liên lạc ngay với Tiếu Hạo Dân, chuẩn bị ra tay với với Trương Hữu Tài, điều đó có nghĩa là Thẩm Hoài biết trước y sẽ đến đây đây nhậm chức…

Lúc này Phùng Ngọc Mai cảm thấy hoàn toàn hồ đồ rồi, không biết lời đồn đại nào là thật, lời đồn đại nào là giả, cũng không biết Thẩm Hoài kiếm chồng mình để làm gì.

Phùng Ngọc Mai nhớ đến chuyện trước đây xảy ra với chồng mình, trong lòng bất chợt cảm thấy sợ hãi, sợ có âm mưu gì đó chờ mình và chồng mình chui vào.

Thẩm Hoài mặc dù chỉ là phó chủ tịch thường trực huyện nhưng lúc này ai coi Thẩm Hoài là người bình thường, nhân vật số năm, số sáu Du Sơn thì người đó quả thật là thiểu năng rồi.


Thấy Phùng Ngọc Mai, La Khánh đứng ở đó vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, Tiếu Hạo Dân đứng ở đó nói:

- Vào nhà, ngồi xuống chúng ta cùng uống rượu…

Thẩm Hoài thấy Phùng Ngọc Mai bộ dạng như con chim sợ cành cong, cười nói:

- Xem ra tôi không nói mục đích tôi ra thì có lẽ chúng ta cũng không thể nào yên tâm mà ngồi ở đây uống rượu với lão Tiếu rồi…

Hắn mở công văn để trên bàn ra, lấy một phần tài liệu, nói:

- Đây là báo cáo sơ lược phòng Thuỷ lợi huyện của trạm trưởng La giao cho cục Thuỷ lợi thành phố. Phó Chủ tịch thành phố quản lý cục Thuỷ lợi thành phố, Dương Ngọc Quyền sau khi xem xong đã chuyển giao cho tôi.

- Tuy là tôi đến Du Sơn không quản lý thuỷ lợi, nhưng chỉ cần có thể phát triển địa phương và có ích với nhân dân, thì đảng chính không phân

Thẩm Hoài nói

- Tôi kiếm trạm trưởng La là vì được sự uỷ thác của Phó chủ tịch thành phố Dương Ngọc Quyền, chính thức đến tìm trạm trưởng La anh để tìm hiểu tình hình thuỷ lợi của hồ Du Sơn.

La Khánh không ngờ báo cáo tháng chín đưa cho cục Thuỷ lợi thành phố về tình hình nguy hiểm của hồ Du Sơn sau mấy tháng không có động tĩnh gì lại đến tay của phó chủ tịch thường trực huyện mới nhậm chức.

Phùng Ngọc Mai kinh ngạc nhìn chồng, cô không ngờ chồng mình giấu mình đưa bảng báo cáo này nộp lên thành phố, chỉ là lúc này cũng không phải là lúc nói những câu giận hờn.

Thẩm Hoài thấy phản ứng của Phùng Ngọc Mai và La Khánh cũng không nói thêm gì cả.

Lúc còn trẻ, con gái với cuộc sống và xã hội thường mộng ước nhiều thứ không thiết thực hơn đàn ông, nhưng khi gặp khó khăn, con gái thường dễ sắp xếp ổn thoả gần với cuộc sống hiện thực hơn đàn ông. Mấy năm nay Phùng Ngọc Mai không rời khỏi người cứng đầu như La Khánh nửa bước cũng làm giỏi lắm rồi.

- Hay là ngồi xuống nói chuyện đi

Thẩm Hoài mời La Khánh và Phùng Ngọc Mai ngồi xuống, nói:

- Tôi và chủ tịch Dương cũng là sau khi coi báo cáo của trạm trưởng La cho rằng tình hình nguy hiểm của hồ Du Sơn nghiêm trọng hơn tưởng tượng. Chủ tịch Dương từng ra chỉ thị với tình hình đập nước ở hồ Du Sơn nhưng cục thuỷ lợi thành phố và cục thuỷ lợi huyện lại gửi một phần báo cáo hoàn toàn khác nhau, cho nên thành phố cũng khó mà xử lý. Nói thật, nếu không phải trên thuỷ lợi thành phố cũng có người lo lắng như vậy với tình hình nguy hiểm của hồ Du Sơn, thì phần báo cáo của trạm trưởng La cũng không đến tay Dương chủ tịch.

Nghe Thẩm Hoài nói như vậy, Phùng Ngọc Mai cũng yên tâm một chút, ít nhất phó chủ tịch Dương Ngọc Quyền và Thẩm Hoài đều đến đây để hỏi rõ vấn đề, chứ không phải là truy cứu trách nhiệm của La Khánh.

Nhưng ngẫm kĩ lại lời nói của Thẩm Hoài, Phùng Ngọc Mai cũng cảm thấy sợ, Dương Ngọc Quyền làm phó chủ tịch thành phố, tuy rằng quyền cao chức trọng nhưng cho dù trong phạm vi chức quyền quản lý của y thì cũng không phải chuyện gì cũng có thể nhúng tay vào. Nếu phần báo cáo kia của Ka Khánh không có cơ hội vào tay của Dương Ngọc Quyền, hay là Dương Ngọc Quyền thấy phần báo cáo nhưng làm như không thấy thì những người có lợi liên quan đến đập nước hồ Du Sơn sẽ có xây một tấm lưới ngăn gió cả đời họ cũng khó mà thổi qua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui