Ngoài cửa sổ mưa phùn tí tách rơi xuống, Đàm Khải Bình đứng bên cửa sổ, nhìn ánh đèn điện của đình viện đang leo lét chiếu sáng trong màn đêm mưa mà lòng phiền muộn rối bời.
Trên bàn làm việc đặt hai bản báo cáo, một bản là báo cáo kết luận điều tra vụ nổ 12.9 tập đoàn Thị Cương của tổ chuyên gia phụ trách an toàn sản xuất của tỉnh, và một bản là báo cáo cụ thể về tình hình sản xuất kinh doanh của tập đoàn Thị Cương.
Tìm hiểu về nguyên nhân xảy ra sự cố, kết luận cuối cùng không có nguyên do nào khác ngoài “quy trình kĩ thuật sản xuất không đạt tiêu chuẩn, các thao tác công việc có sai sót, quản lí còn lỏng lẻo… Đây chính là nguyên nhân dẫn đến việc xảy ra sự cố”, mà hiện nay, dù là truy cứu trách nhiệm thuộc về ai hay điều tra gay gắt đến đâu đi chăng nữa thì thành phố vẫn có thể kiểm soát được tình hình.
Vấn đề mấu chốt là ở chỗ, việc tiếp theo là làm thế nào để chỉnh đốn lại hoạt động sản xuất của Thị Cương, làm thế nào để loại bỏ đi những ảnh hưởng của vụ nổ 12.9 đối với Thị Cương, không để tình trạng ảm đạm của Thị Cương ảnh hưởng đến đại cục kinh tế của toàn thành phố, đây mới là vấn đề làm cho Đàm Khải Bình đau đầu nhức óc.
Mặc dù lúc này một vài người trong đó có Lương Tiểu Lâm đều không muốn vạch trần bộ mặt thật của Thị Cương, cũng có một vài người không muốn chịu tiếng xấu từ Thị Cương. Ví dụ như phó chủ nhiệm ủy ban kế hoạch kiêm nhiệm tổng giám đốc Thị Cươngchủ trì đại cục trong Thị CươngHàn Thọ Xuân, không muốn chịu tiếng xấu này.
Nếu như Thị Cươngcó thể cố gắng duy trì sản lượng mỗi năm 600,000 tấn gang thép, duy trì mỗi năm thu về số tiền tỷ, thì Thị Cương chắc chắn sẽ là miếng ăn béo bở nhất hiện nay ở Đông Hoa.
Nhưng nếu như Thị Cươngngay cả lương của công nhân cũng không phát nổi, đến hoạt động sản xuất kinh doanh bình thường cũng không duy trì được thì lúc này nếu không giải quyết ngay vấn đề thì tai họa này sẽ đổ lên đầu ai khó mà nói trước được.
Hàn Thọ Xuân làm sao có thể đồng ý làm vật chịu tội thay cho người khác?
Vụ nổ 12.9 có thể nói đã đánh một đòn chí mạng vào Thị Cương.
Không những phải bồi thường gần 3,000,000 NDT cho 12 người công nhân thiệt mạng trong vụ nổ, mà thậm chí tiếp theo đây vụ nổ này đã ảnh hưởng trực tiếp tới những thiết bị máy móc quan trọng đúc thép, tổng thiệt hại lên đới hàng chục triệu NDT.
Vốn dĩ dự án máy quay động cơ của thủy điện Chử Giang là đơn đặt hàng lớn mà Thị Cương đã nhận cuối năm vừa rồi, thậm chí việc cuối năm có thể kịp thời phát lương và tiền thưởng cho công nhân hay không đều phải trông chờ vào dự án này.
Dự án lần này của Thị Cương xảy ra sự cố lớn, hai nữ nhân viên giám sát may mắn còn sống sót trong vụ nổ 12.9 không những đòi hủy bỏ hiệp ước hợp tác lúc trước, không chỉ đòi chi trả khoản tiền như đã thỏa thuận mà thậm chí còn đòi khoản bồi thường khổng lồ vì vi phạm hợp đồng.
Vụ nổ 12.9 gây ra cho Thị Cương những tổn thất trực tiếp và gián tiếp, tổng thiệt hại lên đến hơn 40 triệu NDT.
Đối với việc vốn dĩ đã dựa vào cách “chặt đầu cá, vá đầu tôm” để duy trì việc vận hành kinh doanh của Thị Cương mà tổn thất lớn như vậy có thể trực tiếp làm cho nguồn tài chính của công ty đứng bên lề vực thẳm.
Hai lần xảy ra sự cố, tỉnh buộc Thị Cươngphải ngừng hết mọi sản xuất để chỉnh đốn, nếu chỉnh đốn không đạt yêu cầu, thì sẽ bị nghiêm cấm khôi phục lại sản xuất.
Sản xuất không thể tiếp tục đồng nghĩa với việc không thể cung cấp hàng hóa cho các doanh nghiệp, như vậy cũng là vi phạm hợp đồng.
Các doanh nghiệp còn kém phát triển có thể không có cách nào để đòi tiền bồi thường từ việc vi phạm hợp đồng với Thị Cươngnhưng phần tiền hàng mà tập đoàn Thị Cương vẫn chưa thu hồi về được từ những công ty kia thì đừng nghĩ đến việc sẽ dễ dàng lấy lại được, như vậy Thị Cươnglại thêm một khoản nợ khó đòi nữa.
Tuy Thị Cươngđã dừng mọi hoạt động sản xuất để chỉnh đốn, nhưng nhiều doanh nghiệp cung cấp cho Thị Cươngnhững nguyên liệu trong sản xuất như quặng sắt, sắt phế loại, điện chạy từ than đá, đều không dừng ý định đòi món nợ trước đây mà Thị Cươngnợ họ. Tính tới cuối năm nay, mâu thuẫn nợ nần giữa các công ty càng gay cấn. Năm ngoái khủng hoảng về nợ nần trong các nhà máy sản xuất chính là tiền lệ.
Cho đến thời điểm nay, các khoản nợ và lãi của mà Thị Cương nợ các ngân hàng ở tỉnh đã lên đến 600 triệu.
Tiền vốn cho vay của các ngân hàng này tạm thời cũng chưa cần hoàn trả ngay, nhưng lãi xuất thì phải trả đúng thời hạn, các ngân hàng không phải ăn chay mà sống được, đừng nói đến việc sẽ từ chối cho vay vốn để Thị Cươngduy trì việc sản xuất mà họ còn có thể đóng băng số tiền vốn xoay vòng của Thị Cương tại các ngân hàng đó, việc này cũng không phải là việc khó tưởng tượng gì.
Lúc này đã là giữa tháng 12, mười ngày nữa là đến ngày hoạch toán tài chính cuối năm của công ty, các khoản nợ ngắn hạn và lãi xuất đến kỳ phải trả của Thị Cương phải trả ở các ngân hàng lên đến 90 triệu rồi.
Mà hiện nay khoản tiền vốn dùng để quay vòng sản xuất chưa đến hơn 20 triệu NDT có thể thu về một phần, nhưng hiện nay cục diện tiền nợ tam giác ở trong nước đang rất nghiêm trọng, có cả nợ ở nước ngoài nhưng không có nghĩa là có thể kịp thời đòi được tiền nợ về.
Cho dù là các vấn đề sâu xa hơn nữa vẫn chưa bộc lộ ra hết nhưng chưa tính đến những đả kích đang hiện ra trước mắt thôi thì Thị Cương đã lung lay sắp đổ, sắp không thể chống đỡ nổi nữa rồi.
Việc từ chức của Cố Đồng và việc một vài người trong đó có Chu Kiện bị cảnh sát khống chế làm cho những cán bộ quản lí hiện tại ở Thị Cương đều không thể yên tâm làm việc, còn về phía những người công nhân lao động bình thường, họ lại càng hoang mang, họ không nhìn thấy lối thoát ở đâu.
Trong tình tình như thế này, Hàn Thọ Xuân không quả quyết đưa hết các vấn đề ra, đợi thêm vài ba tháng nữa, thì đến lúc đó không thể chần chừ thêm được nữa, các vấn đề nổi cộm ở Thị Cương mới bùng lên, y muốn thoái thác trách nhiệm của mình cũng không phải việc đơn giản.
Kết luận cuối cùng trong báo cáo của Hàn Thọ Xuân cũng rất đơn giản, muốn Thị Cương có thể vượt qua khủng hoảng lần này thì phải có tiền. Xưởng thép thành phố nếu như cuối năm có thể giành được tiền vốn bổ xung 200 triệu thì cuộc khủng hoảng lần này có thể dễ dàng vượt qua.
…
Mưa tí tách rơi vào cửa sổ, những hạt nước mưa rơi cả vào trong phòng, rơi xuống người của Đàm Khải Bình, y cũng không có cảm giác gì.
Đàm Khải Bình quay người lại, nhìn về phía Lương Tiểu Lâm đang ngồi trên sofa im lặng không nói một tiếng, Đàm Khải Bình cũng không hỏi gì nữa.
Đàm Khải Bình cũng không có cách nào mắng cho Hàn Thọ Xuân một trận vì quả thực nếu không có nguồn vốn bổ sung thì cục diện của Thị Cương dù là ai đi nữa cũng khó có thể chống đỡ được.
Có 2 vấn đề trước mắt mà Đàm Khải Bình phải suy nghĩ, một là làm thế nào để gom đủ số vốn này, hai là khi số tiền này được đưa cho Thị Cương thì làm thế nào để đảm bảo rằng việc sản xuất của Thị Cương sẽ trở lại quỹ đạo hoạt động bình thường, chứ không phải là đưa cho Thị Cương, cái động không đáy này nuốt chửng hết.
- Liên xã tín dụng cuối năm nay liệu có gom được tiền vốn không, mở miệng đòi 200 triệu thật là nhiều quá rồi, Liên Xã Tín Dụng liệu có thể ứng trước 20, 30 triệu cho Thị Cương để dùng trong lúc cần gấp này không?
Đàm Khải Bình đi đến bàn làm việc ngồi xuống, bây giờ y luôn phải vắt óc để nghĩ cách giải quyết vấn đề này.
Đàm Khải Bình đương nhiên có thể đẩy hết vấn đề sang cho bên chính quyền thành phố, nhưng nếu như đẩy hết cho bên chính quyền thành phố, thì Cao Thiên Hà không phải là người ăn chay, y tất nhiên sẽ đẩy hết trách nhiệm cho Lương Tiểu Lâm, phó Chủ tịch thường trực quản lý công nghiệp, tài chính, an toàn sản xuất.
Nếu cho đến cuối cùng, Thị Cương không thể giải quyết được tình hình thì Cao Thiên Hà đương nhiên sẽ đùn đẩy trách nhiệm lên đầu Lương Tiểu Lâm.
Trong tình hình như thế này thì Đàm Khải Bình không thể lấy Lương Tiểu Lâm ra làm bia đỡ đạn, nếu không Lương Tiểu Lâm sẽ càng trở lên cô độc, bị động ở Đông Hoa này.
Nghe Đàm Khải Bình hỏi như vậy, nét mặt của Lương Tiểu Lâm lại càng hiện rõ sự đau khổ.
Bây giờ có thể thay đổi được cục diện trong thành phố này chỉ có thể là Liên Xã Tín Dụng thành phố.
Vì có thể thay đổi được cục diện nên nếu trong thành phố có vụ gì đi chăng nữa, các ngân hàng khác đều không muốn ra mặt thì Liên Xã Tín Dụng sẽ xuất hiện.
Chính điều này làm cho các khoản nợ của Liên Xã Tín Dụng lên cao, cao hơn nhiều so với các ngân hàng khác, trở thành một đống thối nát khác.
Bây giờ đã là cuối năm, đừng nói đến việc tiền cho vay của Liên xã tín dụng đã cạn kiệt, không có tiền để Thị Cương giải quyết nguy cơ trước mắt, mà ngay cả Liên xã tín dụng cũng muốn đẩy Thị Cương vào nguy cơ lần này.
Những năm gần đây, số tiền lãi tích lũy của Liên xã tín dụng cho Thị Cương vay, tổng cộng cũng lên đến gần 250 triệu, đến cuối năm, khoản vay ngắn hạn đến kỳ phải trả và tiền lãi mà xưởng thép thành phố phải trả cho Liên Xã Tín dụng cũng lên đến 40, 50 triệu rồi.
Liên xã tín dụng thành phố lúc này không những không thể cấp vốn cho Thị Cương mà còn hi vọng có thể thu về 40, 50 triệu khoản nợ đến hạn phải trả của Thị Cương, nếu không trong năm nay Liên xã tín dụng thành phố cũng khó có thể qua được kiếp nạn khủng hoảng tài chính.
Từ khi Liên xã tín dụng thành phố thành lập đã mấy năm nay, tổng số tiền vốn không quá 600, 700 triệu mà cho Thị Cương vay đã chiếm đến 40%, nếu như Thị Cương sụp đổ thì Liên xã tín dụng thành phố cũng sẽ sụp đổ theo.
Trước đây, khi cuộc khủng hoảng này chưa xảy ra thì rất nhiều vấn đề có thể dấu diếm đi không nói đến, dù gì thì mọi người cũng đều quen với việc chỉ nói chuyện vui, không nhắc đến những chuyện không hay, chỉ là cuộc khủng hoảng trước mắt có lẽ không thể vượt qua được, nếu như không nói rõ tất cả những vấn đề này, chỉ e là không kịp nữa.
Sau khi nghe Lương Tiểu Lâm giải thích mối quan hệ giữa Liên xã tín dụng thành phố với Thị Cương, Đàm Khải Bình lạnh hết sống lưng, y lại nhìn về phía mấy người Lương Tiểu Lâm, trong mắt đầy vẻ phẫn nộ, chính bản thân y cũng không rõ tại sao vấn đề lại đột nhiên trở lên nghiêm trọng như thế?
- Ngoài Liên xã tín dụng thì bây giờ đã là cuối năm rồi, liệu còn ngân hàng nào có thể bỏ ra số tiền này cơ chứ?
Đàm Khải Bình biết rõ bây giờ tức giận cũng không phải là cách, bây giờ vẫn chưa phải lúc đẩy hết trách nhiệm cho Cao Thiên Hà, y cố gắng khống chế cảm xúc của bản thân, tìm hiểu những cách giải quyết vấn đề khả thi.
- Trong các ngân hàng ở thành phố thì các ngân hàng như Ngân Hàng xây dựng, đến cuối năm đều không thể gom được khoản tiền lớn như thế, có lẽ chỉ có ngân hàng Nghiệp Tín nguồn vốn trong tay họ dư dả hơn một chút.
Lương Tiểu Lâm nói, Lương Tiểu Lâm quản lý các sự vụ của tài chính, công nghiệp, y sẽ hiểu rõ ràng về các cơ quan tài chính trong thành phố Đông Hoa.
Ngân hàng Nghiệp Tín mặc dù thời gian vào Đông Hoa còn ngắn nhưng phát triển rất nhanh chóng.
Các công ty như: Mai Cương, Hoài Liên, Bằng Duyệt đều đặt tài khoản vốn chính ở ngân hàng Nghiệp Tín, chủ yếu là ủy thác việc xử lý các nghiệp vụ tài chính cho ngân hàng Nghiệp Tín, làm cho càng nhiều các công ty đều liên kết chặt chẽ với ngân hàng Nghiệp Tín, cũng chính vì thế mà tốc độ phát triển của Ngân hàng Nghiệp Tín có thể nói là tốc độ vũ bão.
Tổng đầu tư của Tập đoàn Phi Kỳ đầu tư cho Bắc Kinh vào ngành công nghiệp nặng cuả Hoài Liên lên đến bốn mươi triệu USD, cùng với nguồn tài chính trái phiếu lớn mới thu được về từ nguồn gang thép, nguồn vốn này sau khi vào trong nước đều sẽ được đổi thành nhân dân tệ để sử dụng.
Một khoản tiền vốn lớn như thế không thể nào dùng hết trong chốc lát mà tiền vốn dự bị cho sản xuất, kiến thiết tạm thời đều đọng lại trong tài khoản của các doanh nghiệp để trong Ngân hàng Nghiệp Tín, số tiền này trở thành tiền dư ra của Nghiệp Tín.
Số tiền dư của ngân hàng Nghiệp Tín ở Đông Hoa tính đến cuối năm 95 đã tăng lên đến 1.8 tỉ, chính vì thế khoản tiền này đã giúp tăng khả năng cho vay vốn của Nghiệp Tín.
Cho đến cuối năm nay, nếu nói xem có ngân hàng nào ở Đông Hoa có thể gom được số vốn lên tới trăm triệu thì chỉ có duy nhất ngân hàng Nghiệp Tín thôi.
Vấn đề trước mắt là thành phố cũng không có cách nào để trực tiếp ra lệnh cho ngân hàng Nghiệp Tín cho Thị Cương vay vốn.
- Anh có cách nào để liên hệ với Trương Lực Thăng không?
Đàm Khải Bình hỏi.
- Trương Lực Thăng nói để xem tình hình cụ thể của Thị Cương như thế nào đã rồi mới nghiên cứu, cũng không cho một câu trả lời chắc chắn.
Lương Tiểu Bình nói,
- Hay là tôi đi tìm Thẩm Hoài xem sao?
Lương Tiểu Bình bây giờ cũng chẳng thể quan tâm về vấn đề thể diện hay không nữa.
Nguy cơ trước mắt nếu như không thể vượt qua được thì chỉ một tên Cố Đồng lấy ra làm bia đỡ đạn thì không đủ, nếu y muốn giữ được cái ghế của mình thì sẽ không cảm thấy cúi đầu một lần trước Thẩm Hoài có gì là mất mặt cả, quan trọng là Đàm Khải Bình nghĩ như thế nào?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...