Phong Khí Quan Trường

Tống Hồng Quân có hẹn với khách ở Kinh Tây nên lái xe trực tiếp đi về phía Tây huyện Đại Hưng vòng sang, đám người Thẩm Hoài thì chia nhau ngồi hai xe về lại nhà hàng Đông Hoa.

Năm 95 kinh tế trong nước mới vừa cất bước, chất lượng cuộc sống của dân chúng vẫn chưa được đề cao, ngành ỷ lại rất nghiêm trọng vào trình độ phát triển kinh tế như du lịch tất nhiên không được phát triển rầm rộ như sau này

Cho dù là thủ đô, trong dịp xuân tiết những hàng quán ẩm thực vẫn tương đối vắng khách

Mặc dù nhà hàng Đông Hoa nằm hơi chếch về phía Đông thành Bắc Kinh, cách khu trung tâm phồn hoa một chút, song cả kiến trúc có tổng cộng 8 tầng, cũng là nhờ khi tình hình tài chính Đông Hoa còn dư dả, cắn răng mua đất từ phủ thị chính Bắc Kinh xây nên

Trừ khu nhà khách, nhà hàng, tất cả những khu giải trí thông thường như phòng trà, karaoke… đều đủ cả.

Sau khi trở về Trần Binh dẫn đám người Thẩm Hoài lên thẳng tầng bốn, khu giải trí để nghỉ ngơi, tán gẫu.

Trời rét thấu xương, đi vào phòng ấm áp như xuân, chẳng mấy người có tâm tình ra ngoài nữa.

Tống Đồng cứ lải nhải than phiền nói cả trưa đi tham quan cái xưởng rách mệt phờ người, vào phòng rồi thấy bên trong có hai bàn bia nhìn khá cao cấp, liền cầm gậy lên rủ người đánh cùng… Hai người Cố Tử Cường, Hồ Quân ngồi xuống, trong lòng bọn hắn có rất nhiều nghi vấn, không biết có nên trực tiếp hỏi ra miệng không…

Thẩm Hoài đi đến trước cửa sổ, mặt sau nhà hàng là sân kiêm bãi đỗ xe, giữa sân trồng hai hàng cây ngô đồng già cỗi, giữa khí trời lạnh giá lá cây rụng hết, chỉ để lại cái khung trống trơn, có mấy con quạ già dừng nghỉ ngơi trên đó.

Phục vụ viên bưng trà lên, Thẩm Hoài mở nắp, hương trà xông xực mũi, nói với Trần Binh: “Ừ, là Du Sơn trà chính hiệu, lần này về BK tôi còn đặc ý kiếm hai lọ tặng khách, cả bản thân cũng tiếc không dám uống…”


“Trà Du Sơn lá trà hơi nát, hình trà nhìn không đẹp nên mới không nổi danh được như Long Tỉnh, Thiết Quan Âm, nhưng nói đến lịch sử thì cũng rất lâu đời…” Trần Binh nói.

“Hình trà không đẹp, có phải do công nghệ sao trà làm không tốt?” Thẩm Hoài hỏi.

“Viện nông nghiệp BK có một sở nghiên cứu về trà, tôi có đưa một ít trà đến đó kiểm tra, xem có thể cải tiến công nghệ sao trà không…” Trần Binh nói: “Nhưng mà vẫn chưa có kết luận…”

Thẩm Hoài nhẹ nhàng hớp một ngụm nước trà nóng.

Đối với rất nhiều người, chủ nhiệm ban đại diện ở thủ đô cấp chính xứ đã là đỉnh phong trên đường hoạn lộ, nhưng với Trần Binh mà nói, tuy tiềm phục ở BK, hùng tâm sự nghiệp vẫn không tắt, thế nên không chỉ làm tốt bổn phận của một chủ nhiệm, còn vì chuyện xây cảng Tân Phố và công nghệ sao trà Du Sơn mà đi hết cửa lối, cũng không quên chỉnh đốn kinh doanh nhà hàng Đông Hoa.

“Tử Cường, các cậu qua đây.” Thẩm Hoài gọi hai người Cố Tử Cường lại, nói: “Ý tưởng nhận thầu nhà xưởng của các cậu thì đúng rồi. Mười năm hai mươi năm tiếp theo, đầu tư vào lĩnh vực năng lượng điện trong nước sẽ càng ngày càng lớn, thế nên thị trường dành cho thiết bị điện như máy biến thế sẽ liên tục được khếch trương, tuyệt không rụt nhỏ. Từ phương án tổ chức sản xuất của các cậu, tớ thấy bọn cậu đã chuẩn bị và thảo luận rất cụ thể, chi tiết; mấy năm nay ở cơ quan chắc Tử Cường đã đầu tư không ít chất xám. Nhưng nếu nhất định phải nói thực, mấy người các cậu gom ra vài chục vạn nhận thầu cái xưởng con con này, bản thân tớ không tán thành…”

Trình Nguyệt cũng bị Tống Đồng kéo ra một bên chơi bia, giờ nghe Thẩm Hoài bắt đầu bàn chính sự liền thả gậy xuống sang đó nghe ngóng.

Tôn Á Lâm cơ hồ có thể đoán ra Thẩm Hoài sẽ nói gì, tiếp lấy cây gậy của Trình Nguyệt, lại nói với Hồ Mân: “Đừng nhìn Thẩm Hoài ra vẻ ta đây, chẳng có gì to tát đâu.”

Nghe Tôn Á Lâm nói thế, Hồ Mân cũng không tiện lại đó nghe bọn hắn nói chuyện, nhưng mắt nhìn Tôn Á Lâm và Tống Đồng chơi, tâm tư lại để hết sang bên này… Biền biệt 9 năm không gặp, lần tương ngộ này, trên người Thẩm Hoài mang theo quá nhiều thần bí, ly kỳ khiến nàng không cưỡng lại được…


“Dạng xí nghiệp nhỏ chuyên sản xuất thiết bị điện như xưởng này, ở vùng Chiết Đông có vô số. Tình hình hiện nay Hồ Quân làm đại lý chạy sản phẩm chắc rõ ràng nhất. Những xí nghiệp này đa phần khởi nghiệp từ thập niên 80, quy mô có lớn có nhỏ, lớn thì giá trị sản lượng lấy trăm triệu mà tính, nhỏ thì cũng na ná như cái xưởng chúng ta vừa thấy. Nhưng đặc biệt là số lượng cực nhiều, đếm không hết. Trên thị trường, cộng cả hàng giả, hàng nhái, hàng kém chất lượng, cơ hồ có hơn 80% tập trung ở phân khúc này đều do dân Chiết Đông làm ra cả… Tớ không đồng ý các cậu nhận thầu xưởng không phải là vì kế hoạch các cậu có gì không đúng. Nếu các cậu nhận thầu, lấy thiết bị hiện có và kế hoạch đã vạch sẵn thì chỉ có thể chui đầu vào phân khúc thiết bị máy biến thế cỡ vừa và nhỏ; về bản chất không khác những nhà xưởng của vùng Chiết Đông là bao. Nhưng, rất hiển nhiên, kinh nghiệm đối mặt thị trường và tổ chức sản xuất của các cậu còn xa mới linh hoạt và phong phú bằng những người đó. Tống Hồng Quân không tiện nói thẳng, tớ mới phải đứng ra nói thật; mấy người các cậu góp vốn lại, trong vòng hai năm sợ rằng vẫn không khởi sắc được. Nhưng các cậu góp được vốn cũng không dễ dàng gì, nửa năm không khởi sắc có lẽ các cậu vẫn gượng chống được… vậy một năm, hai năm thì làm thế nào?”

“Tôi cảm thấy thanh niên mà, có thể ra ngoài xông thử một lần.” thấy mấy người Cố Tử Cường bị Thẩm Hoài nói cho á khẩu, không thốt được lời nào, Trần Binh đứng bên cạnh động viên mấy câu: “Vung ra rồi mới có hy vọng thành công, không liều, cả hy vọng cũng không có. Nhưng mà kế hoạch phải làm chu toàn một chút, phải nghĩ đến phương án đối mặt với rủi ro, khó khăn không lường được…”

Bị Thẩm Hoài chọc trúng sơ hở chí mạng trong kế hoạch, Cố Tử Cường, Hồ Quân đều im lặng không nói. Vấn đề Thẩm Hoài đặt ra cũng là điểm mà bọn hắn lo lắng nhất, cũng là trăn trở chưa có biện pháp khắc phục.

Nghi vấn áp trong lòng Trình Nguyệt nãy giờ, lúc này nhịn không nổi hỏi đi ra: “Thẩm Hoài, cậu nói cậu công tác dưới hương trấn, sao cũng tinh thông kinh doanh xí nghiệp thế này? Những ngày qua tớ nghe mấy người Tử Cường bàn tới bàn lui về chuyện nhận thầu xưởng, lỗ tai cũng đóng thành kén rồi, nhưng không rõ ràng bằng mấy câu của cậu….”

Thẩm Hoài cười khẽ, không biết nên giải thích thế nào.

Trần Binh cười nói: “Tuy Đông Hoa chúng tôi kinh tế lạc hậu, chất lượng sinh hoạt kém xa thành phố lớn, nhưng cũng có một số xí nghiệp chất lượng cao. Chẳng lẽ các cậu tưởng Thẩm Hoài là cán bộ hương trấn bình thường ở Đông Hoa?”

Thẩm Hoài cười cười, nói với đám Cố Tử Cường: “Ở Mai Khê tớ quản lý Đảng ủy, nhưng dưới đó cũng có một số xí nghiệp tập thể, tớ kiêm luôn tổng phụ trách… nên đối với những chuyện liên quan đến kinh doanh quản lý xí nghiệp cũng tính là biết một ít, xem như có chút ảnh hưởng…”

Đám người Cố Tử Cường, Hồ Quân, Trương Hạo liếc mắt nhìn nhau, vẫn không tài nào tưởng tượng nổi xí nghiệp hương trấn ở cái nơi lạc hậu kia thì có chỗ nào hơn người, song lại không tiện hỏi quá nhiều, nhưng cũng có thể hiểu, Thẩm Hoài đã nói đến nước này, nhất định là có lòng tin giúp được bọn mình… bọn hắn nhẫn nại nghe Thẩm Hoài nói tiếp.

“Chỉ làm sản phẩm máy biến thế vừa và nhỏ, sức cạnh tranh của các cậu hơi kém, tớ cũng không nhìn ra tiền cảnh của các cậu nằm ở đâu; nhưng, nếu có một số vốn tương đối sung túc, liệu các cậu có trực tiếp sản xuất ra được sản phẩm cao cấp có năng lực cạnh tranh về cả chất lượng và giá cả không?” Thẩm Hoài hỏi.


“Thật có vốn?” Mắt Cố Tử Cường sáng rực lên.

“Chỉ cần các cậu có thể khiến người ta tin tưởng là mình đủ năng lực, tiền không là vấn đề?” Thẩm Hoài cười nói, tuy dự án mới của Mai thép còn đang đau đầu vì chuyện vốn liếng, nhưng số vốn mà mấy người Cố Tử Cường cần rất ít, hơn nữa dòng chảy tư bản cũng phân luồng, phân kênh khác nhau, có một số nhà đầu tư không muốn tiến vào ngành sắt thép, nhưng không có nghĩa họ không muốn tiến vào lĩnh vực thiết bị điện, hắn nói: “Các cậu, cả ba phía đối tác khác nữa, gọi bọn họ đến thảo luận một cái. Nếu đủ nắm bắt, phương án các cậu cung cấp cũng khả thi, tôi có thể làm chân cò đáp mối cho…”

Thẩm Hoài để mấy người Cố Tử Cường ở lại phòng thương nghị, phần hắn còn có việc cần bàn với Trần Binh, liền tìm một căn phòng nhỏ khác để nói chuyện.

“Giờ ở Đông Hoa quan hệ giữa tôi và thị ủy rất căng thẳng, lão Trần anh biết chứ?” Vừa vào phòng, Thẩm Hoài liền nói thẳng.

Cơ hội về BK của hắn không nhiều, thỉnh thoảng mới về lại BK được một lần, sự tình lại nhiều, không có quá nhiều thời gian để tiếp xúc, thăm dò thường xuyên với Trần Binh.

“Nếu lòng dạ Đàm bí thư rộng mở chút, có thể nhìn thoáng ra, thành tích Mai Khê cũng là một bộ phận thành tích cho Đông Hoa, từng bước đẩy rộng kinh nghiệm Mai Khê ra toàn thành phố, tôi nghĩ khi đó hình thế phát triển của Đông Hoa sẽ càng nhanh hơn nữa.” Trần Binh nói.

Tuy một năm qua Trần Binh vẫn ở BK, nhưng một số sự tình vẫn được biết thông qua Hà Thanh Xã, Tiền Văn Huệ, càng trọng yếu hơn, lãnh đạo cấp thị và cơ quan trực thuộc thành phố khi lên thủ đô công cán đều ở trong ban đại diện, nên nguồn tin tức của hắn rất rộng và cũng rất kịp thời, tất nhiên ông ta đủ sức biết được quan hệ giữa Thẩm Hoài và các quan viên Đàm hệ khác đang rất căng thẳng, nói đến cùng là bởi mâu thuẫn, phân kỳ không thể điều hòa giữa bản thân Thẩm Hoài và Đàm Khải Bình.

Nói rõ tâm tư, chỉ hai câu này là đủ rồi.

Thẩm Hoài nói: “Lấy hình thế Đông Hoa hiện thời, trong một hai năm nữa cơ hội cho lão Trần anh về lại Đông Hoa thi triển quyền cước xem ra rất khó… Ở BK anh có tính toán nào khác không?”

“Điều này thì tôi đã chấp nhận rồi, có điều nói thế nào, làm việc ở Bắc Kinh cũng là vì phục vụ Đông Hoa. Quản lý nhà hàng này cho tốt, tranh thủ sáng tạo chút lợi ích, tiết kiệm một ít chi phí tài chính cho địa phương, cũng tính là góp sức cống hiến vì quê hương. Còn về tình toán khác, dù có, lại bị hạn chế mặt chức vụ, không dễ làm…”

“Hồi tháng tám, lúc lên BK tôi có một ý tưởng mà mãi không có cơ hội gặp mặt trao đổi với anh.” Thẩm Hoài nói: “Lúc anh làm huyện trưởng Hà Phố có phát biểu một số luận văn liên quan đến tư bản hóa xí nghiệp quốc doanh, tôi đã từng xem qua, một mực muốn tìm lão Trần anh học tập… Tôi cứ nghĩ, trong số tài sản quốc hữu của Đông Hoa có thể tiến hành tư bản hóa một phần để sáng tạo thêm nhiều hiệu ích hơn nữa? Liệu có thể thành lập công ty quản lý tư sản công, để nhà hàng Đông Hoa nằm dưới quyền quản lý của công ty, tiến hành vận hành theo mô thức tư bản hóa?”


Trần Binh nheo mắt, cẩn thận đánh giá kiến nghị Thẩm Hoài đưa ra.

Hiện tại Trần Binh là chủ nhiệm ban đại diện thành phố ở BK, biên chế nhân viên thuộc quyền phủ thị chính Đông Hoa có 11 người, ngoài ra còn có hơn 70 nhân viên lao động theo dạng ký hợp đồng trong nhà hàng…. Với người từng chủ chính một huyện, lại có hoài bão thực hiện một phen sự nghiệp như Trần Binh, dạng vũ đài như thế thực sự quá nhỏ, hơn nữa sự thể trong nhà hàng cũng phức tạp, rắc rối, tiêu hao không ít tinh lực của hắn.

Trần Binh khát vọng được điều về Đông Hoa, được bổ nhiệm công tác càng có nhiều tính thực chất, nhưng mọi chuyện không phải lúc nào cũng như ước nguyện. Trước mắt, chỉ cần Đàm Khải Bình ở Đông Hoa ngày nào, dù hắn được điều về, khả năng còn phải ngồi ghế lạnh uống trà ngày đó.

Trần Binh không thể không lo lắng, nếu tiếp tục ở lại đây thì làm sao mới có thể làm nên chuyện, làm sao để khiến vũ đài cho hắn thi triển quyền cước rộng mở hơn nữa.

Trước mắt tài sản quốc hữu của thành phố ở BK chủ yếu là nhà hàng Đông Hoa… Nếu chỉ từ góc độ vận hành kinh doanh bình thường, cùng lắm là Trần Binh kinh doanh nó tốt chút, tranh thủ sáng tạo chút hiệu ích cho thành phố mà thôi.

Nếu nhảy ra khỏi góc độ tư duy cũ, lối mòn, đem nhà hàng Đông Hoa xem là tư sản của ban đại diện thành phố, trực tiếp thành lập công ty quản lý cao hơn một cấp trực thuộc thành phố, tình hình có lẽ sẽ khác.

Theo quan điểm của Thẩm Hoài, điều trọng yếu nhất trong cải chế xí nghiệp chính là chuyển biến địa vị của chính phủ trong tiến trình vận hành, kinh doanh của tài sản quốc hữu.

Nhà hàng Đông Hoa là tài sản quốc hữu thuộc thành phố, trước mắt có thể tính là do phủ thị chính Đông Hoa ủy nhiệm cho Trần Binh quản lý.

Nói đến cùng, tuy Trần Binh rất thông thạo về kinh tế, nhưng so với những giám đốc chuyên kinh doanh nhà hàng, khách sạn mà nói thì hẵng còn kém xa.

Thay đổi địa vị, tức là thành lập công ty quản lý tư sản công để khống chế cổ phần nhà hàng, Trần Binh đại diện cho phủ thị chính Đông Hoa chỉ cần quan tâm đến tư sản có tăng giá trị hay không, còn quyền kinh doanh được bóc tách ra, thuê người chuyên nghiệp hơn đảm nhiệm.

Đối với cá nhân Trần Binh, vừa được thoát thân khỏi sự vụ rắc rối, phức tạp của nhà hàng, vừa được đứng trên góc độ quản lý cao hơn, tầm mắt cũng được thả ra…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui