Mặt lạnh băng băng cả buổi, cuối cùng lại thất thái đến mức phun cả mỳ lên mặt người ta, Thành Di không mặt mũi nào đối mặt hắn nữa, sấp mặt chôn xuống bàn, tay ôm cứng lấy bụng, cố để đừng lớn tiếng cười.
Tiểu Ngũ thì cúi mặt xuống, tay đập đập lên bàn, cười lăn lộn không sao ngừng được.
May mà hôm nay mới mồng ba, trong nhà hàng không có nhiều khách, động tĩnh ở đây không làm phiền tới những người xung quanh.
Cô phục vụ kia trượt chân một cái nhưng không sao cả, gượng đứng lên, nhìn Thẩm Hoài mặt mày tỉnh bơ, tiếu kiểm đỏ bừng lên, muốn cười lại sợ thất thái, ba chân bốn cẳng chạy lại quầy lấy khăn cho Thẩm Hoài lau mặt.
Nhìn tiểu Ngũ và Thành Di đều cười đến quên cả trời đất, Thẩm Hoài nhẹ chân đứng dậy chuồn ra nhà vệ sinh rửa lại mặt mũi, lau sạch vết mỳ dính lên quần áo.
Chạy về, thấy tiểu Ngũ phải cố gắng lắm mới nhịn cười được, Thành Di thì không dám nhìn thẳng vào mặt hắn, sợ chịu không nổi lại cười ra tiếng, Thẩm Hoài mới cười hỏi tiểu Ngũ: “Được, nửa đời sau của em nếu bắt kể chuyện cười cứ đem sự thể hôm nay ra mà pha trò…”
Lúc này cô phục vụ kia cũng rất phối hợp đưa đến một chén cơm tẻ và một đôi đũa, nói: “Tiên sinh, cơm tẻ và đũa của anh đây…”
Nhìn Thẩm Hoài như không sao cả tiếp lấy chén cơm, tiểu Ngũ phì một tiếng, nắm tay nhỏ đánh hắn một cái, gắt giọng: “Nếu em và chị Thành Di mà cười đứt ruột thì anh phải chịu trách nhiệm đấy!”
Cú đập nhẹ của tiểu Ngũ như gãi ngứa, nhưng nhìn nàng mặt đặp tía tai, cắn môi cố nín cười, trong vẻ kiều mỹ mang theo sự cuốn hút khó cưỡng, rất khó bắt gặp thấy trước đây.
Thẩm Hoài ra vẻ tự nhiên cầm đũa đưa thịt bò lên miệng, tiểu Ngũ cười rinh ríc cướp đũa đi, không cho hắn có cơ hội làm trò nữa, thiếu chút thì nửa người sà hẳn vào lòng hắn.
Thành Di ngẩng đầu lại, thấy cảnh này lại cười nghiêng ngả, sấp mặt xuống bàn, vòng hai tay ôm đầu, ra vẻ hết cách.
Nàng vốn rất chán ghét cái người trước mặt này, nhưng lúc này trong cảm giác chán ghét như có một thứ cảm xúc khác lẫn lộn trong đó, rất khó nói rõ.
Thật không dễ dàng mới nín cười nổi, tiểu Ngũ chống nạnh, ngồi thẳng dậy, phồng mang trợn mặt nói: “Chị Thành Di nói hồi ở nước ngoài anh chỉ vô công rồi nghề, suốt ngày tìm cách lừa gạt, phirng phờ con gái nhà người ta. Mới đầu em còn không tin, còn định bắt anh giải thích; nhưng giờ thế này thì em tin rồi…”
“Đừng, anh không phải loại người kia, lúc đi học anh rất là đơn thuần.” Thẩm Hoài cười nói: “Bọn em không tin, để anh kể một chuyện hồi đi học cho em nghe. Anh nhớ hồi mới học năm thứ hai có thích một cô gái cùng trường, cô ấy học Pháp luật, mỗi ngày đều canh chừng để cùng vào thư viện với người ta. Cứ thế mãi nửa năm anh mới tìm đủ quyết tâm, lấy hết dũng khí đi bắt chuyện. Cô gái kia học Pháp luật, chắc bọn em có thể đoán được câu đầu tiên anh nói là gì chứ?”
“Chị Thành Di cũng học Pháp luật, ở trường nhất định được nhiều người bắt chuyện.” Tiểu Ngũ lôi tay Thành Di, nói: “Chị đoán thử xem.”
Thành Di không tin sự đơn thuần của Thẩm Hoài nhưng lúc này không tiện lộ vẻ nghi ngờ, liền tùy ý xem như câu chuyện cười để hóa giải sự lúng túng vừa rồi, nói: “Con trai bắt chuyện thì có gì đâu, đi đi lại lại chỉ mấy câu đại loại như về sau tốt nghiệp cậu sẽ làm luật sư đúng không, con gái mà làm luật sư thì quá là xuất sắc, chẳng có độ dinh dưỡng gì cả.”
Thẩm Hoài búng tay, nói: “Chúng ta đúng là có điểm chung. Lúc đó anh cũng nói câu này, trước sau luyện hơn nửa tháng, nhưng khi lấy hết dũng khí đối mặt với cô gái kia, lúc định mở miệng thì trong đầu lại trống rỗng, một phiến trống trơn, không nhớ nỗi đương thời mình nói gì với người ta nữa, chỉ nhớ đoạn cuối là: “Về sau tốt nghiệp cậu có làm luật sư không?”
Thành Di vẫn nghiêm mặt không cười, Thẩm Hoài cười tươi nhìn nàng, hỏi rất chân thành: “Về sau tốt nghiệp cậu có làm luật sư không?”
Thành Di không nghiêm mặt nổi nữa, chôn đầu xuống bàn, hai vai cười đến run run, tiểu Ngũ cũng cười run cả người, hỏi tiếp Thẩm Hoài: “Sau đó thì sao?”
Thẩm Hoài nói: “Đây là chuyện thật, sau đó… không có sau đó nữa…Về sau anh không đủ dũng cảm xuất hiện trước mặt cô gái kia, thậm chí không dám đến thư viện dù chỉ một lần…”
Tự nhiên trong lời Thẩm Hoài thấm ra vẻ thương cảm, tiểu Ngũ nghiêm túc hỏi hắn: “Là chuyện thật?”
“Đừng nghe anh ta soạn bậy!” Thành Di nói: “Hồi bên Pháp anh ta học kinh tế ở Sorbonne I, ở đó không có hệ Pháp luật, lấy đâu ra cô gái cùng trường như anh ta kể?”
Thẩm Hoài ha ha cười lớn, nói với Thành Di: “Thì ra em tra hộ khẩu anh rồi… Có phải thấy anh căn chính mầm hồng, phẩm tính lương thiện mới nghe mệnh phụ mẫu?”
Nghe Thẩm Hoài nói thế, Thành Di hơi ngượng ngượng, rốt cuộc chuyện kết hôn là do bậc cha chú tự ý nhào nặn, nàng không có cảm giác ác ý gì với Thẩm Hoài, phẩm tính hắn lương thiện hay không lương thiện nàng cũng không có tư cách chỉ tay vạch nước phán xét lung tung.
“Em còn tưởng là thật!” tiểu Ngũ khá là mất hứng than thở một tiếng, thấy cô phục vụ viên vừa bị Thẩm Hoài giỡn cho thiếu chút dập mặt xuống đất đang ngó nghiêng sang bên này nghe bọn hắn nói chuyện, khóe miệng còn cười khẽ, tiểu Ngũ nhịn không nổi “cáo giới” với Thẩm Hoài, nói: “Anh xem xem, còn nói không biết lấy lòng con gái? Sao cô kia mải nhìn anh từ nãy đến giờ?”
Thẩm Hoài ngó qua thì cô phục vụ kia lảng đi, tránh đụng mắt với hắn.
Nhà hàng cao cấp ở đường Vương Phủ đều chọn tuyển phục vụ viên rất khắt khe, tướng mạo phải đoan trang, thân hình cân xứng, mặc đồng phục có vẻ càng chuyên nghiệp… Cô gái kia để xõa tóc, mặt trứng ngỗng, da dẻ trắng bóng như ngọc, mặt mày thanh tú, dung mạo càng có vẻ xuất chúng.
Nhìn khuôn mặt kia hơi quen, nhưng Thẩm Hoài nhớ không nổi là đã từng gặp ở đâu; hắn dung hợp ký ức của hai người, một số ký ức rất mơ hồ, phảng phất lướt qua rồi thôi, càng khó mà phân biện là của ai.
Thẩm Hoài chỉ cho rằng cô gái kia là người qua đường, bởi dung mạo thanh tú nên lưu lại chút ấn tượng thôi, cũng không quá để ý…
Tiếp theo bữa ăn náo nhiệt hơn nhiều, có điều tiểu Ngũ phải nghiêm cấm Thẩm Hoài không được kể bất kỳ chuyện cười nào nữa, nếu kể thêm, khéo cười no cả bụng không ăn gì nổi nữa mất.
Thẩm Hoài nói ngày mai định về lại Đông Hoa, thực chất đó chỉ là cái cớ thôi.
Lần này về BK đón Tết, trừ bàn chuyện liên quan đến Mai thép với cô út, Tống Hồng Quân, hắn còn cần gặp mặt các chuyên gia trong viện nghiên cứu Khoáng sản.
Viện nghiên cứu Khoáng sản phụ thuộc vào Bộ Công Nghiệp, ba viện trực thuộc nhỏ hơn tuy tạm thời khó so sánh với các cơ cấu tương ứng ở nước ngoài, nhưng về mặt luyện kim, đây là cơ cấu có quyền lực về mặt học thuật nhất.
Hai dây chuyền luyện thép của Xiyoumingsi tuy đã được viện nghiên cứu kim loại Hoài Hải cung cấp phương án cải tiến sơ bộ, nhưng Thẩm Hoài, Triệu Đông, Từ Khê Đình và Phan Thành nghiên cứu một thời gian dài, cảm giác trên cơ sở mà phương án viện kim loại tỉnh đưa ra còn có tiềm lực để đào móc.
Năm trước Mai thép đã liên hệ với viện, hy vọng có thể nhận được ý kiến tư vấn tốt hơn, nhằm hoàn thiện phương án chuẩn nhất để đi vào cải tạo.
Do sắp xếp công tác cho các chuyên gia trong viện đã kín lịch, ở quốc nội Mai thép chỉ là xí nghiệp sắt thép cấp ba, còn không đủ để khiến chuyên gia của viện sửa đổi lịch trình, sắp xếp thời gian sang Birmingham khảo sát.
Với tình hình không có thời gian xuất ngoại, cho dù Mai thép đã chuyển hết các tài liệu liên quan đến, nhưng các chuyên gia của viện vẫn khó mà hiểu rõ hai dây chuyền kia… Triệu Đông đang bận chuyện xây dựng cơ sở hạ tầng, cả dịp Tết cũng không nghỉ được mấy ngày, Thẩm Hoài nhân cơ hội này muốn tự mình liên hệ với các chuyên gia bên đó xem.
Hiện tại số người có thể hiểu được dây chuyền của Xiyoumingsi cũng chỉ có mấy người Thẩm Hoài, Triệu Đông… hắn có muốn lười biếng cũng không được.
Thẩm Hoài nhìn đồng hồ, mới 1h chiều, định trước đưa Thành Di và tiểu Ngũ về, thời gian còn lại dùng để đến nhà viện trưởng Triệu Công thăm hỏi một cái… Mai thép là xí nghiệp chưa nổi bật lắm, muốn quật khởi ngoài sự lăng lệ đối với các đối thủ cạnh tranh và thị trường khốc liệt, còn phải hạ thấp tư thái, tôn trọng đối tượng hợp tác…
Thẩm Hoài vẫy tay gọi cô phục vụ viên thường hay đảo mắt sang đây lại, thấy nàng còn nhìn mình chăm chăm, mới cười hỏi: “Sao thế, cô không nhận ra tôi thật à?”
Cô gái kia bịt mồm, khó mà tin tưởng nhìn Thẩm Hoài, nói: “A, tôi còn tưởng cậu không nhận ra chứ? Ai ngờ cậu biết giả vờ thật đấy, mấy năm qua cậu chẳng thay đổi gì cả, không ngờ cậu vẫn có thể nhận ra tôi.”
Thẩm Hoài ngơ ngác, vừa rồi hắn nói thế là có ý trêu cô nàng này một tý, ai biết đúng là người quen cũ, hắn liều mạng săm soi lại ký ức… Cô gái kia lại hưng phấn tự nghĩ tự nói:
“Kỳ thực năm đó cậu bắt nạt tôi, đẩy tôi xuống sông, trừ cảm mạo mấy ngày ra thì chẳng bị sao cả, đến sau nghĩ lại mới thấy mình không đúng, đáng ra không nên nói chuyện mẹ cậu như vậy… Có điều khi tôi khỏi bệnh, về trường muốn tìm cậu xin lỗi thì cậu đã đi rồi… Mấy năm qua chẳng ai biết cậu đã đi đâu cả. Năm trước chúng ta họp lớp cũ còn nhắc đến cậu, nhưng mà không ai biết cậu đã đi đâu, thậm chí nhà cậu ở trước đây cũng không ai biết, nghĩ lại mới thấy cậu đúng là thần bí a…”
Phảng phất viên đạn bắn xuyên tầng giấy, ký ức mà cô gái kia kể chợt ùa về. Thẩm Hoài nhớ ra cô gái này là bạn học Hồ Mân, học cùng với “hắn” ở trường 87, thời điểm trước lúc sang Pháp.
Đương thời vì chút tranh chấp nhỏ, “hắn” nổi khùng lên mới đẩy Hồ Mân xuống sông ngay giữa trời đông.
Bởi việc này Hồ Mân bệnh một thời gian, còn hắn thì bị đưa sang Pháp; con bé gầy gầy nhỏ nhắn lúc ấy đột nhiên xinh đẹp thế này, đúng là khó mà nhận ra.
Thành Di và tiểu Ngũ không ngờ Thẩm Hoài sẽ gặp được bạn học cũ trong trường hợp này, hơn nữa còn là nhân chứng và kẻ bị hại nữa, nhưng nghe cách cô gái kia nói chuyện, có vẻ năm đó bị Thẩm Hoài bắt nạt là có nguyên nhân…. Thành Di chính đang định thoát thân, không thì ở đây thêm với Thẩm Hoài, trong lòng nàng cứ có một cảm giác cổ quái rất lạ, nói: “Được, bạn cũ khó có cơ hội tương ngộ, em và Đàm Quân về trước, cảm ơn buổi chiêu đãi hôm nay của anh…” Nói rồi lôi kéo tiểu Ngũ đi ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...