Chu Minh chuẩn bị đề ra ý nghĩa trọng yếu của công tác kêu gọi đầu tư, đặc biệt là mời gọi giấy Kim Phong đối với khu công nghiệp, hy vọng qua đó khiến mọi người nhìn ra năng lực và tác dụng của bản thân tới Mai Khê.
Nhưng sau khi Tống Hiểu Quân nhắc tới tiền sử ô nhiễm trầm trọng của Kim Phong, lại thấy Chu Minh chưa tìm hiểu kỹ về tình huống tương quan, vì không muốn để lỡ thời gian, Thẩm Hoài trực tiếp ngắt lời, để hắn về làm tốt công tác chuẩn bị, đến cuộc họp lần sau bàn tiếp.
Đối với thời gian họp hành, Thẩm Hoài khống chế rất nghiêm cách, điều này Chu Minh cũng hiểu.
Hiểu thì hiểu, nhưng hắn đã quen với tác phong ở cơ quan cũ, chuyện lông gà vỏ tỏi gì cũng kéo một đám người ngồi lại thảo luận nửa ngày, đến Mai Khê vẫn chưa thích ứng được với tiết tấu làm việc nhanh mà Thẩm Hoài áp đặt. Lúc này bị Tống Hiểu Quân chất vấn, bị Thẩm Hoài ngắt lời, trong lòng như bị thứ gì đó chẹn cứng lại, ngồi bệt trên ghế dựa, tâm lý khó chịu nói không ra lời.
Chu Minh không dám có ý kiến gì với Thẩm Hoài, nhưng nhìn Tống Hiểu Quân bắt đầu thấy gai mắt. Tuy lời chất vấn là do Thẩm Hoài trực tiếp nói ra, nhưng thái độ của một tên cán bộ cấp thôn như vừa rồi, Chu Minh cảm thấy rất mất mặt.
Hội nghị tiến hành rất nhanh, mỗi người báo cáo qua về công tác mình phân quản, có chuyện gì cần hiệp đồng cũng tận lực thảo luận ra phương án xử lý, không có việc gì trọng yếu cần phải biểu quyết cả, chỉ 40 phút là họp xong. Thẩm Hoài đưa tay nhìn đồng hồ, muốn kéo đám Viên Hồng Quân lên công trường xem xét một vòng.
Chu Minh khẽ ho một tiếng, hấp dẫn ánh mắt mọi người về phía mình, nói: “Chuyện xí nghiệp giấy Kim Phong, nhân lúc hội nghị còn thời gian, tôi muốn nói thêm mấy câu…”
Thẩm Hoài đã nhấc nửa mông đít lên rồi, nghe Chu Minh còn muốn nói nữa, liền đem sổ ghi thả lại xuống bàn, trải ra, nghe hắn trình bày.
Chu Minh là con rể phó chánh văn phòng thị ủy Hùng Văn Bân, đây là chuyện mà hầu như ai trong quan trường Mai Khê đều biết, chút việc nhỏ mọi người sẽ vẫn nể mặt, ngồi lại nghe hắn giải thích.
“Hồi trước có phóng viên của đài truyền hình thành phố từ chất vấn Thẩm bí thư về vấn đề ô nhiễm môi trường. Tôi nhớ, đương thời Thẩm bí thư có nói: Nhiệm vụ cấp thiết của Mai Khê bây giờ là phát triển, bàn những chuyện khác hẵng còn quá sớm.” Chu Minh nói tiếp: “Đồng chí Tống Hiểu Quân mới từ dưới thôn đề bạt lên, tầm nhìn còn chưa đủ, khả năng không quá rõ ràng về hình thế đặt ra trước mặt thị trấn chúng ta. Quá mức xem trọng vấn đề ô nhiễm, ngược lại có khả năng sẽ lỡ qua cơ ngộ phát triển…”
Hiện giờ Chu Minh không dám có ý kiến gì với Thẩm Hoài, nhưng ý kiến đầu tiên mà hắn đưa ra từ khi tới Mai Khê lại bị một tên cán bộ thôn nghi ngờ, hắn rất không cam tâm, tự nhiên đầu mâu phản kích sẽ chỉ thẳng về hướng Tống Hiểu Quân.
Nghe Chu Minh kể lể về xuất thân cán bộ thôn, lại nói mình không đủ tầm nhìn; mặt Tống Hiểu Quân lập tức trướng đến đỏ bừng. Nhưng dù Chu Minh công khai xem thường hắn, song lại cầm lời mà Thẩm Hoài từng nói để chụp mũ sang mình, khiến nhất thời Tống Hiểu Quân khó mà trả miếng, cũng biết lúc này mà tranh cãi nhao lớn lên, khả năng sẽ kết tử thù với họ Chu.
Chu Minh là cán bộ từ cơ quan trên thị ủy phái xuống, bối cảnh cường đại, Tống Hiểu Quân tự hiểu, mình muốn công khai đối lập cũng phải áng lượng sức nặng bản thân, đành nhất thời nhẫn xuống, trầm mặc không nói.
Thẩm Hoài biết, trong tình hình hiện giờ, quan viên TW xem thường địa phương; ở địa phương thì trong tỉnh xem thường địa thị, địa thị xem thường khu huyện, khu huyện xem thường hương trấn, hương trấn xem thường cán bộ thôn.
Thẩm Hoài hí hoáy viết vào sổ ghi, người khác không ai biết rằng hắn đang ghi chép những gì.
Thẩm Hoài không tỏ thái độ, dưới tình huống này, những người khác cũng không khả năng trượng nghĩa đứng ra nói đỡ cho Tống Hiểu Quân. Cho dù có người đồng tình với họ Tống, thì chỉ là an ủi đôi ba câu sau cuộc họp, chứ không ai đem mâu thuẫn kích hóa đương trường.
“Lời Chu trấn trưởng nói không sai, hiện tại chúng ta phải chú trọng vào phát triển, trong quá trình đó sẽ xuất hiện một số vấn đề, nhưng không nên quá gấp gáp muốn giải quyết gọn gàng, phải chuẩn bị tâm lý để từng bước tiêu hóa.” Hí hoáy xong, Thẩm Hoài khép sổ ghi lại, liếc nhìn Chu Minh và Tống Hiểu Quân một lượt, nói tiếp: “Có điều dung nhẫn hay hy sinh đều có mức độ, đầu tiên phải nói rõ rằng, khu công nghiệp cảng Mai Khê, hiện tại và cả sau này, đều không thể phát triển theo kiểu phá hoại, đạp bằng tất cả giá trị chỉ để đổi lấy phát triển. Đối với chuyện đầu tư xây xưởng của Kim Phong, điều tra nghiên cứu sơ bộ là điều tất phải làm. Chuyện này giao cho Chu trấn trưởng và Tống Hiểu Quân cùng phụ trách, hai người các anh hiệp đồng công tác cho tốt, sau khi có kết luận điều tra, trực tiếp báo cáo cho tôi. Chu trấn trưởng, có ý kiến gì nữa không?”
Nhìn ánh mắt sắc nhọn của Thẩm Hoài, Chu Minh như bị giáng một quyền lên ngực, không ngờ rằng Thẩm Hoài sẽ ghép hắn và Tống Hiểu Quân vào thành một nhóm, mồm mấp máy không nói ra lời, chỉ đành gật đầu đáp ứng.
Triệu Đông liếc sang Chu Minh một cái, tâm lý than nhẹ: Không ngờ sau mấy năm đến kế ủy thành phố làm việc, tác phong quan liêu lại nghiêm trọng đến thế này; không ngờ “tự tác thông minh”, cho rằng Thẩm Hoài không hy vọng mặt dưới quá đoàn kết, công nhiên định giẫm Tống Hiểu Quân ngay trước mặt Thẩm Hoài.
Đúng là Tống Hiểu Quân xuất thân từ cán bộ thôn, xuất phát điểm trong quan trường thấp nhất, cũng là không có tiền đồ phát triển nhất.
Có điều Tống Hiểu Quân là lính tình nguyện, sau khi lui dịch về trong thôn làm cán bộ, trong quá trình hợp hai thôn Lý gia, Thái gia kiều đã biểu hiện ra năng lực không tệ, cũng rất nhiệt tình với công việc.
Hai thị trấn gộp vào nhau, tất nhiên Thẩm Hoài phải để một số lượng tương đối cán bộ Hạc Đường tiến vào tầng quyết sách.
Tuy thôn Lý gia được gộp vào Mai Khê trước, nhưng xuất thân của Tống Hiểu Quân vẫn được tính là Hạc Đường. So với đem danh ngạch nhường cho cán bộ khác mà mình không quen thuộc, còn không bằng trực tiếp đề bạt Tống Hiểu Quân. Bởi thế, sau khi khu công nghiệp treo biển, Thẩm Hoài lập tức để Tống Hiểu Quân kiêm nhiệm phó chủ nhiệm văn phòng tổng hợp, phó giám đốc công ty lao động khu công nghiệp, phụ trách hiệp trợ công tác thường ngày cho Viên Hồng Quân.
Nhìn qua có vẻ cấp bậc Tống Hiểu Quân không là gì, nhưng cũng không thể nói là kẻ bị gạt ra ngoài rìa.
Nếu Chu Minh đã xem thường cán bộ thôn như Tống Hiểu Quân. Thẩm Hoài liền ghép hai đứa này thành một nhóm. Như thế, đến cùng kẻ xuất thân kế ủy thành phố như Chu Minh ngươi có năng lực mạnh, hay là xuất thân cán bộ thôn như Tống Hiểu Quân công tác càng chu đáo, mọi người có thể có cảm nhận trực quan ngay.
Không quản trong lòng Chu Minh có thoải mái hay không, Thẩm Hoài trực tiếp đứng lên, tuyên bố kết thúc cuộc họp, nói với Triệu Đông, Viên Hồng Quân, Uông Khang, Chu Tri Bạch: “Lão Triệu, lão Viên, lão Uông, các anh bồi tôi và Chu tổng tới bãi vật tư, những người khác không có việc thì tán thôi…”
Mọi người không nói gì thêm, có điều ánh mắt nhìn sang Chu Minh hơi lạ, trong tâm lý đều có cảnh giác; Có người căn bản không thèm để ý sắc mặt Chu Minh, tỷ như Chu Tri Bạch hôm nay bị kéo đến dự họp, chủ động cười vỗ vỗ lên vai Tống Hiểu Quân, an ủi tâm linh bị tổn thương không nhẹ lúc nãy.
Sắc mặt Chu Minh rất khó coi, không ngờ rằng Thẩm Hoài lại đi chống lưng tên cán bộ thôn như Tống Hiểu Quân, rải đinh bắt mình giẫm thế này; nhưng hắn biết gia thế Thẩm Hoài, không dám có ý kiến, đành mượn động tác chỉnh sửa ghi chép lảng đi ánh mắt đám đông.
Bãi vật tư và phế thép của tập đoàn Bằng Duyệt được kiến thiết đồng thời với bến cảng, cũng sẽ đồng thời đi vào sử dụng. Trước đây vốn Chu Tri Bạch tưởng tốc độ xây dựng cảng của Mai thép sẽ không nhanh, hiệu suất của hương trấn và xí nghiệp quốc doanh thế nào hắn đã chứng kiến quá nhiều, bởi thế khó miễn hơi buông thả, thành ra động tác chậm hơn tiến độ chung một ít.
Tốc độ thi công công trình nhanh hơn tưởng tượng của Chu Tri Bạch nhiều, ngược lại khiến Bằng Duyệt kéo chân sau. Lần này Thẩm Hoài kéo Chu Tri Bạch tới, chính muốn để Bằng Duyệt đẩy nhanh tốc độ, đảm bảo bến cảng có thể đưa vào sử dụng cuối năm nay.
Từ bãi vật tư đi ra, Thẩm Hoài chia tay đám Viên Hồng Quân, Chu Tri Bạch, ngồi xe cùng Triệu Đông về lại Mai thép; nhìn thấy Tống Hiểu Quân đứng ở ven đường chờ mình, bèn để Thiệu Chinh dừng xe lại.
“Thẩm bí thư, anh ủng hộ tôi, tín nhiệm tôi, tôi nhất định không cô phụ lòng tin của anh.” Tống Hiểu Quân chạy lại nói, sự tình đã qua gần một tiếng, nhưng tâm tình hắn vẫn khó mà bình tĩnh, ngữ khí nói chuyện hơi run run.
Nhìn vành mắt Tống Hiểu Quân đã đỏ hồng, nam nhi hơn 30 tuổi rồi, muốn làm chút chuyện, không khả năng không đụng tường, cho dù đã học biết thỏa hiệp với hiện thực, nhưng trong lòng vẫn phải có chút ngạo khí không cam tâm chứ? Thẩm Hoài thở dài một hơi, nói với Tống Hiểu Quân qua cửa xe:
“Anh có năng lực xử lý tốt công việc, tất nhiên tôi sẽ ủng hộ; nếu anh không có năng lực làm việc, cũng đừng có oán thán gì cả. Công tác điều tra nghiên cứu giấy Kim Phong, anh cứ phối hợp với Chu trấn trưởng có tốt, đừng băn khoăn quá nhiều…”
“Vâng, tôi biết rồi!” Tống Hiểu Quân gật gật đầu.
“Vậy anh đi làm việc đi…” Thẩm Hoài ngồi lại, tỏ ý Thiệu Chinh lái xe.
“Chu Minh ngồi ở cơ quan quá lâu rồi.” Đợi xe bắt đầu chuyển bánh, Thẩm Hoài mới nói với Triệu Đông: “Hắn cứ cho rằng đã làm lãnh đạo là không hy vọng kẻ dưới đoàn kết thành một khối, lại không biết, chỉ những kẻ không đủ lòng tin khống chế chắc cục diện mới chơi trò bình hành, chia rẽ, phân hóa thủ hạ. Có một số lời tôi không tiện nói với anh ta; nói nhẹ, anh ta không nghe; nói nặng, thành ra trở mặt mất. Có cơ hội thì cậu tìm anh ta nói một tiếng. Muốn làm ra thành tích là việc tốt, nhưng đừng giở mấy trò mèo kia ở Mai Khê, không thì đứng trách tôi đẩy hắn lên ghế nhàn uống trà!”
Triệu Đông gật gật đầu, nhịn không nổi than thở, nói: “Hồi trước ở trong xưởng thép thành phố, Chu Minh còn là người rất gánh được việc, chắc là những năm qua gặp không ít trở ngại….” Hắn vẫn muốn hòa hoãn sự bất mãn của Thẩm Hoài đối với Chu Minh.
“Có đôi lúc vụ hư rất cần thiết, nhưng càng cần thiết hơn là vụ thực. Nhiều khi chúng ta cần phải ngước mắt nhìn lên trên; nhưng chỉ nhìn mặt trên, loại người ấy Mai Khê không cần, Mai thép càng không cần.” Thẩm Hoài nói: “Từ bản chất mà xét, Chu Minh là loại người như Quách Thành Phong, cậu không tin, cứ đợi mà xem…”
Triệu Đông cười cười, hắn không hiểu rõ vì sao cuối cùng Chu Minh vẫn kiên trì chạy xuống Mai Khê chịu khổ, cũng không biết liệu có ý đồ của Hùng Văn Bân trong đó hay không? Bởi thế không tiện nói gì thêm. Chẳng qua hắn tin tưởng, nếu Thẩm Hoài đã đồng ý để Chu Minh xuống Mai Khê, tất có lòng tin trị được hắn, không cho hắn đảo loạn toàn cục. Vừa xuống Mai Khê, Chu Minh đã định giẫm Tống Hiểu Quân lập uy, Thẩm Hoài lại gộp hai tên thành một nhóm, để Tống Hiểu Quân kề sát nhìn chằm chằm, xem hắn còn chơi ra được trò gì?
Triệu Đông không tránh khỏi nghĩ: Nếu Chu Minh vẫn không sửa được tâm thái, về sau sợ là còn phải chịu khổ nhiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...