Tên thanh niên áo hoa bị Lưu Thành Quốc kéo lại vào trong sân trấn chính phủ, ra sức giãy dụa, nhưng tay bị khống chế không làm gì được, bèn giở trò ăn vạ, hét to: “Công an đánh người! Công an đánh người!”
Lưu Thành Quốc đẩy tên thanh niên đến trước bồn hoa, lập tức có hai cảnh sát một trái một phải kẹp chắc lại, không cho hắn chạy. Thẩm Hoài nhảy xuống bồn hoa, nhìn chằm chằm vào tên thanh niên, là một khuôn mặt xa lạ, cũng không biết là xem náo nhiệt hay nhảy ra xung phong hãm trận cho kẻ khác, bèn cầm loa lên, dí sát vào lỗ tai hắn, la lớn: “Vừa rồi cậu mới nói ‘không có câu trả lời thỏa đáng, tuyệt không rời đi’. Được, giờ tôi cho cậu câu trả lời thỏa đáng…”
Màng nhĩ tên thanh niên bị chấn đến tê rần, nhìn thấy vòng quanh đều bị dân cảnh vây lấy, trong lòng hơi hoảng. Thẩm Hoài lại trừng trừng nhìn hắn… Chẳng qua lúc này những hộ kinh doanh khác cũng dần tiến vào sân.
Tuy đám làm loạn nhất, to mồm nhất đã bị đuổi đi, nhưng với đa số hộ kinh doanh vì biểu đạt ý nguyện của mình mà đến, Thẩm Hoài cũng không muốn quá cường hoành áp chế, lại leo lên bồn hoa, chỉ vào tên thanh niên, hỏi: “Vừa rồi hắn ồn ào nói muốn đem cả trấn chính phủ dỡ xuống, hận không được đốt xác tôi thành tro, tôi nghĩ chắc trấn chính phủ tạm hoãn công trình cải tạo công lộ Hạ Mai đã động chạm, làm tổn thất rất lớn đến lợi ích của hắn, mới khiến hắn kích động như vậy. Mọi người có biết hắn gọi là gì, nhà có liên quan đến công tác di dời nằm ở đâu không?”
Đám người vòng quanh nhìn nhau, đều tỏ vẻ không quen biết tên thanh niên.
Thẩm Hoài thả loa xuống, nhìn đăm đăm vào tên thanh niên, quát hỏi: “Ánh mắt quần chúng là tuyết sáng. Loại gậy chọc cứt, lẫn vào xúi giục người khác đập phá trấn chính phủ, làm cản trở giao thông như mày, tưởng pháp luật quốc gia là đồ trang trí hả?”
Thẩm Hoài tỏ ý để Lưu Thành Quốc còng tay tên thanh niên lại, tròng mắt nghiêm lệ nhìn sang đám hộ kinh doanh, ông chủ trong sân, lệ thanh chất vấn:
“Mọi người có yêu cầu, có ý kiến, vì sao không theo quy trình bình thường báo lên cho trấn chính phủ, trấn đảng ủy giải quyết? Không tìm được Thẩm Hoài tôi thì còn có lãnh đạo khác, có chuyện gì lại không thể ngồi xuống bàn bạc với nhau? Đến nỗi để loại gậy chọc cứt như đứa này làm cho kích động đến vây cổng trấn chính phủ, chắn hết đường phố thế này?”
Thẩm Hoài không thể xác định chuyện này có phải do đám Phan Thạch Quý, Đỗ Quý trốn sau màn sách hoạch hay không. Có điều hắn có thể xác nhận đa số đứng ở đây là ủng hộ thị trấn cải tạo công lộ Hạ Mai, thị trấn đột nhiên thay đổi phương án đúng là sẽ khiến bọn họ bất mãn, nhưng thiên hạ này căn bản làm gì có phương án nào thỏa mãn hết ý nguyện của tất cả mọi người.
Tâm từ bất chưởng binh, thủ nhuyễn bất đương quan. Thẩm Hoài không trông mong mình sẽ khiến tất cả mọi người đều mãn ý, khí thế chiếm thượng phong, tất nhiên phải mãnh truy đến cùng, áp khí diễm đám này xuống, đem sự tức giận, ức chế, bất mãn của họ chuyển dời sang đám muốn được bồi thường với giá cao đã bỏ đi kia.
“Chuyện cải tạo công lộ Hạ Mai liên quan đến lợi ích của mọi người, vì để bà con mãn ý, trước đây thị trấn đã làm không ít công tác.” Đứng trên bồn hoa, Thẩm Hoài tiếp tục bắc loa nói: “Tôi tin tưởng mọi người đều đồng tình với trấn chính phủ, xây dựng Mai Khê ngày càng khang trang, sạch đẹp, cũng tin mọi người đều thông tình đạt lý. Nhưng trong quá trình giải tỏa, mọi người có bất đồng rất lớn. Nguyên tắc của thị trấn là “dỡ một đền một”, đa phần mọi người đềy vừa ý với điều kiện này, nhưng cũng có người không hài lòng, bọn hắn muốn được đền bù nhiều hơn, vậy phải làm thế nào? Rốt cuộc không thể vì anh A dễ nói chuyện nên đền bù ít, anh Ba không dễ nói chuyện nên được đền bù nhiều hơn. Hiện tại có một số hộ kinh doanh, hộ gia đình yêu cầu điều kiện đền bù cao hơn mới chịu di dời, thậm chí có một số cá biệt biết được công lộ Hạ Mai sắp cải tạo dọc mặt nam, nên trước mấy tháng đã ngầm thu mua một lượng bất động sản rất lớn, đầu cơ chờ giá đất tăng thu lời. Tôi muốn hỏi mọi người xem, nếu mọi người ngồi trên ghế bí thư như tôi, mọi người sẽ quyết định thế nào?
Đám đông bị Thẩm Hoài hỏi đến á khẩu, khí thế hoàn toàn xẹp xuống.
Thẩm Hoài chỉ vào tên thanh niên đang bị hai dân cảnh khống chế chắc, ngồi xổm dưới đất, nói: “Tâm tư của tôi cũng như mọi người, đều đoán xây dựng Mai Khê càng thêm khang trang, nhưng muốn làm gì cũng phải chọn chuyện dễ trước, chuyện khó sau. Với khó khăn hiện tại, trấn đảng ủy không thể không quyết định tạm hoãn hạng mục cải tạo công lộ Hạ Mai một đoạn thời gian. Có điều chỉ làm tạm hoãn chứ không hề buông bỏ, chờ đến lúc điều kiện thành thục, thị trấn sẽ bắt tay vào làm…”
Tuy khí thế đã bị áp xuống, nhưng chuyện làm đường này liên quan đến lợi ích thiết thân của rất nhiều người. Đột nhiên mong đợi bấy lâu hóa thành bong bóng, rất nhiều người vẫn không cam tâm.
Thẩm Hoài thấy đám đông còn có lời muốn nói, giơ tay lên nhìn đồng hồ, nói: “Tôi đủ nhẫn nại để giải thích thêm cho bà con, cũng muốn giới thiệu quy hoạch kiến thiết của trấn chính phủ cho bà con tìm hiểu. Nhưng hôm nay chuyện đến hơi bất ngờ, phòng hợp cũng không chứa đủ nhiều người thế này. Mọi người đều là hàng xóm láng giềng với nhau cả, tôi hy vọng bà con có thể tiến cử ra ba đến năm đại biểu đứng ra. Như thế, mọi người có ý kiến gì, cũng như thị trấn có tính toán và sắp xếp ra sao, đều có thể liên lạc thông qua bọn họ. Chứ không cần thiết làm như lúc nãy, bởi có kẻ ác ý xúi giục, nháo ra động tĩnh lớn như vừa rồi?”
Thẩm Hoài không cho người khác có cơ hội ra giá trả giá, vừa nói xong liền để đám Hoàng Tân Lương ở lại, chờ đám đông tiến cử ra đại diện, phần mình và Lý Phong lại lên tầng trước.
Đứng trên ban công tầng hai, nhìn đám đông trước phố không còn lộn xộn như trước, xem như trường phong ba ngắn ngủi này đã đi qua.
“Nhất định là con chó đẻ Phan Thạch Quý giở trò sau lưng.” Lý Phong tức giận nói. Chuyện vừa rồi hắn suýt nữa đã trở tay không kịp, cảm thấy khá mất mặt với Thẩm Hoài, đối với Phan Thạch Quý nhiều khả năng đứng sau màn sách hoạch tự nhiên là hận thấu xương.
“Giờ còn chưa khẳng định được, phải xem tên kia phun ra được thứ gì đã!” Thẩm Hoài liếc mắt xuống dưới lầu, nói.
Lý Phong nhìn theo, thấy Lưu Thành Quốc và dân cảnh đang dẫn tên thanh niên áo sơ mi hoa về đồn, gật gật đầu, rốt cuộc có Phan Thạch Hoa ở trên đầu ép xuống, nếu không bắt được chuôi cầm, chỉ bằng suy đoán là không thể làm gì nổi Phan Thạch Quý.
Thẩm Hoài kéo Lý Phong vào phòng họp hút thuốc. Một lát sau Hoàng Tân Lương dẫn theo năm đại diện thôn dân đi vào. Thẩm Hoài rất nhiệt tình mời ngồi xuống, chia thuốc cho bọn họ, lại để Chử Cường đi đun nước pha trà…
Sau một phen nhiệt tình, Thẩm Hoài mới giới thiệu sơ qua về tình hình xây dựng công trình cầu đường Chử Khê cho bọn họ nghe…
Lý Phong ngồi bên, trong lòng cảm khái: Thủ đoạn Thẩm Hoài dùng để xử lý chuyện này đúng là quyết đoán.
Hắn nhận định rằng Phan Thạch Quý đứng sau lưng giở trò, ngờ Phan Thạch Quý muốn nhân chuyện này tạo ra ảnh hưởng, để Phan Thạch Hoa có cớ gây thêm áp lực với Mai Khê.
Chính bởi như thế, lại nhè đúng lúc Thẩm Hoài và Hà Thanh Xã đều không có mặt ở cơ quan, nhìn đám đông cả trăm người đứng chắn trước cổng, bản thân hắn cũng hơi hoảng, sợ nếu dùng thủ đoạn quá cường ngạnh sẽ khiến Phan Thạch Hoa bắt được chuôi cầm, lúc đầu chỉ muốn dùng biện pháp khuyên bảo để giải tán đám đông. Có điều lúc đó tình hình rất lộn xộn, không ai đủ kiên nhẫn nghe hắn nói chuyện. Đường phố lại bị tắc nghẽn, đám người càng tụ càng đông. Nếu không xử lý kịp thời, nhiều khả năng sẽ trở nên càng hỗn loạn.
Sau khi Thẩm Hoài đuổi tới, nhờ uy tín tích lũy được trong đoạn thời gian qua, khiến đám đông vây quanh không dám quá phận. Sau đó xách tên thanh niên áo sơ mi hoa kia ra, ngoài mặt là muốn đối thoại, thực tế là vạch mặt đám gậy chọc cứt, lấy chúng làm bia, tiến hành phân hóa đám đông, hoãn giải tình tự kích động của bọn họ.
Đến sau cùng Thẩm Hoài vẫn kiên trì để bà con cử đại diện ra làm việc với chính phủ.
Trong chuyện này thị trấn vốn không có gì phải hổ thẹn cả, có thể bình tĩnh ngồi xuống đối thoại, về cơ bản sự tình đã được giải quyết hơn phân nửa.
Cho dù về cơ bản tin xây công trình cầu đường Chử Khê không công khai với bên ngoài, song cuối cùng sẽ vẫn bị một số người có tâm truyền bá ra. Nên khi giới thiệu tình hình hạng mục cho năm đại diện, Thẩm Hoài không giấu giếm quá nhiều: “Năm nay Mai Khê mới được vạch vào Đường Ấp, có 3 năm tự chủ quá độ, trên khu sẽ không bổ trợ tài chính cho thị trấn chúng ta. Bởi thế, bất luận là cầu đường Chử Khê hay công lộ Hạ Mai đều cần thị trấn tự bỏ tiền túi. Những hương trấn khác đều tổ chức góp vốn mở đường, nhà nước và nhân dân cùng làm, nếu mỗi nhà đóng góp một hai ngàn đồng, mọi người liệu có mắng tôi không?”
“Không đâu, không đâu… Thẩm Hoài đến đây, thị trấn mới thay da đổi thịt như ngày hôm nay, chuyện này ai cũng biết. Chuyện hôm nay là bởi quá đột nhiên, mọi người mới kích động, lại là một số kẻ nhân cơ hội xúi giục, khó miễn đánh mất lý trí…”
Đất nước này có truyền thống ‘pháp không trách chúng’!
Trốn vào trong đám đông, ai cũng dám nói lung ta lung tung; lúc này chỉ có năm người ngồi xuống giao lưu, ngữ điệu trở nên rất khách khí, khiêm tốn. Đây là điều mà Thẩm Hoài muốn đạt tới trong sự kiện này.
Thẩm Hoài không có giới thiệu lợi ích chằng chịt giữa tập đoàn Bằng Duyệt, kiến thiết Cồn Giang và những bên liên quan trong công trình. Mà chỉ nói sơ lược về tình hình giao dịch nhà đất ngầm và một số cá biệt yêu cầu được bồi thường với giá cao trong đoạn thời gian qua.
Chuyện Phan Thạch Quý ngầm thu mua bất động sản ven đường, những người ngồi đây càng rõ hơn trấn chính phủ. Trước đây tâm tư bọn họ là đợi nước lên thuyền lên, cũng muốn tranh thủ thêm chút tiền đền bù.
Có điều sau khi bị Thẩm Hoài vạch trần. Bọn hắn không tránh khỏi áy náy, cũng cho rằng những người ác ý muốn bồi thường với giá cao ấy, đúng là khó mà dung nhẫn, mới khiến thị trấn kéo dài thời gian cải tạo…
Sau cùng Thẩm Hoài khẳng định thị trấn sẽ không buông bỏ dự án cải tạo công lộ Hạ Mai, tổ trù bị hạng mục cũng sẽ không giải tán, còn mời năm đại biểu kia cùng tiến hành công tác tư tưởng cho bàn con.
Khi đuổi được 5 đại biểu kia đi, sắc trời đã chuyển sang tối đen.
Tên thanh niên bị dẫn về đồn công an không cứng miệng cho lắm. Mới qua nửa giờ đã bị cán bộ điều tra nửa phỉnh lừa, nửa dọa nạt khai ra đám Đỗ Quý, Phan Thạch Quý.
Lúc Lưu Thành Quốc chạy tới báo cáo, Hà Thanh Xã cũng vừa kịp trở về, nói: “Chắc giờ Đỗ Quý vẫn còn ở trong thị trấn. Khi đám đông vây cửa trấn chính phủ, Hoàng trấn trưởng có thấy hắn đứng gần đó quan sát tình hình…”
Thẩm Hoài không đem chuyện tố cáo mình nói cho Hà Thanh Xã, Lý Phong. Từ lúc Hà Nguyệt Liên đem bức thư tố cáo cho hắn nhìn, hắn đã đoán Đỗ Quý và Phan Thành Quý cùng một giuộc âm mưu chuyện này. Có điều lúc đó không có chứng cứ cụ thể, cũng không thể làm gì được chúng.
Thẩm Hoài nghĩ một lát, nói với Lưu Thành Quốc: “Cậu phái người đi tìm Hà Nguyệt Liên, tôi nghĩ cô ta sẽ phối hợp với chúng ta để bắt Đỗ Quý…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...