“Con ** này còn tưởng Thẩm bí thư tới hương trấn công tác là vì đắc tội ai đó đây mà.” Thấy Dương Lệ Lệ không nể mặt chúng nhân trên bàn, Viên Hồng Quân nhịn không nổi bất bình thay cho Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài cười nhẹ, dù hắn bị Đàm Khải Bình đẩy ra rìa, nhưng xét đến cùng thì vẫn còn là người trong vòng tròn của bí thư thị ủy, đổi lại là Thẩm Hoài trước đây, có lẽ đã nổi đóa lên thóa mạ một trận rồi.
Chẳng qua Thẩm Hoài trước đây đúng là rất khiến người khác phiền chán ác cảm, thế nên có bị Dương Lệ Lệ “nói trong nói ngoài” mấy câu hắn cũng không có cảm giác gì quá đặc biệt, cũng không cần thiết phải có người bất bình giùm.
Thẩm Hoài mặt không đổi sắc cười nói, tán gẫu với Viên Hồng Quân: “Người ta làm việc kiếm tiền, lúc nào cũng phải tươi cười chào khách, cốt kiếm thêm chút %. Trong khi bọn ta chỉ tiêu phí mức thấp nhất, nàng lấy gì để đút vào miệng, lười nhác lấy lòng cũng là hiển nhiên. Nếu không phải Viên bí thư kéo tôi đến chỗ này… Nói thật, nửa năm nay tôi không hề qua đây, cũng chẳng có gì để tức giận cả.”
Trong lòng Viên Hồng Quân vẫn còn hơi áy náy, nói: “Đó là Thẩm bí thư anh độ lượng, không so đo với cô ta, con ** này mà làm thế với người khác…” Có điều nghĩ lại khách sạn Anh Hoàng không phải là chỗ một cán bộ hương trấn như hắn có thể chỉ hươi nói vượn, đành ngậm mồm, không nói gì quá đáng.
Thẩm Hoài không muốn vướng víu mãi ở chủ đề này, mới chuyển sang bàn với Viên Hồng Quân về sự phát triển sau này của Mai Khê và Hạc Đường.
Sau khi dự liệu được hai thị trấn Mai Khê và Hạc Đường sẽ được vạch sang khu Đường Ấp, Viên Hồng Quân cũng đoán sẽ có một thời kỳ quá độ tương đương dài. Trong giai đoạn ấy, hai thị trấn bọn họ là con dì ghẻ nuôi, về mặt tài chính sẽ bị xử bạc so với những địa phương khác.
Hắn hẹn Thẩm Hoài ra đây là nhằm lôi kéo quan hệ, tình cảnh hai nơi tương đương, sát lại gần nhau, thống nhất tiếng nói trên cùng một lập trường, hết khả năng tranh thủ viện trợ tài chính của khu. Hơn nữa với quan hệ trên thị ủy của Thẩm Hoài, hy vọng trong khi nhận được sự ủng hộ từ thành phố, Mai Khê sẽ chiếu cố cho Hạc Đường một ít.
Còn một điểm nữa, đó là từ phương diện cá nhân.
Viên Hồng Quân chưa tới 40 tuổi, trước khi đến đảm nhiệm ghế lãnh đạo ở Hạc Đường, tuyến trên cũng có một ít quan hệ. Chẳng qua ô dù của Viên Hồng Quân là ở Hà Phố, sau khi vạch sang Đường Ấp, hắn muốn xây dựng lại mạng lưới quan hệ với thượng tầng, có vậy mới ngồi vững trên ghế bí thư, không bị kẻ khác đá đi được.
Quan hệ với thượng tầng không phải cứ muốn xây là được, nói là bán quan mua tước, nhưng ghế bí thư Hạc Đường lại chỉ có một, số kẻ nguyện ra mười vạn hai mươi vạn để tranh ghế có cả mớ, vấn đề này không phải đơn giản là cứ tống tiền thì xong xuôi.
Ai cũng bảo Thẩm Hoài là người của bí thư thị ủy Đàm Khải Bình, nhìn Thẩm Hoài ở Mai Khê đem Đỗ Kiến đạp xuống như chó, đủ biết dù lời đồn có chỗ không thực nhưng Viên Hồng Quân vẫn tin bối cảnh của Thẩm Hoài hẳn phải thâm hậu hơn cán bộ hương trấn bình thường nhiều.
Trong mắt Viên Hồng Quân, chỉ cần kéo gần quan hệ với Thẩm Hoài, men theo sợi dây liên hệ này, đáp lên thuyền của lãnh đạo trong khu và thành phố mới có khả năng ngồi vững ghế bí thư đảng ủy Hạc Đường, thậm chí mưu cầu bước phát triển cao hơn.
Đương nhiên, có chút lời không cần nói quá rõ, trên bàn rượu tán gẫu chuyện phát triển và kinh tế của hai thị trấn là được rồi.
Nói đến chuyện này, trong bụng Viên Hồng Quân toàn là nước đắng: “Giờ xem như phải trải qua ba năm quá độ, nếu thật trên khu không phát xuống một phần tiền, bên Mai Khê còn có xưởng thép chống đỡ, ngày cũng dễ qua một chút, chứ Hạc Đường chỗ tôi, ngày sau không dễ thở a…”
Nhìn Viên Hồng Quân kéo ông chủ doanh nghiệp tư đến Anh Hoàng ăn chơi, sự quẫn bách của Hạc Đường không quan hệ gì quá lớn đến cá nhân hắn. Nhưng nếu trong ba năm tiếp theo, Hạc Đường phải tự thu tự chi tài chính, đúng là khốn khó không nhỏ.
Mai Khê có phát triển lạc hậu thì rốt cuộc vẫn là thị trấn trung tâm mặt Tây Nam của Hà Phố.
Sau lần điều chỉnh này, cho dù quy mô kinh tế chỉ được giữ nguyên, nhưng nếu đòi lại cơ số thuế gia tăng mà huyện ủy đang giữ, một năm Mai Khê cũng có hơn 8 triệu để chi dùng.
Đây là chỗ tốt trực tiếp khi Mai Khê được vạch sang Đường Ấp.
Trước thập niên 90, lúc thành phố bắt đầu có kế hoạch điều chỉnh, chỉ tính đến việc gộp Mai Khê vào Đường Ấp chứ không tính đến Hạc Đường. Thế nên mấy năm nay huyện ủy chỉ giữ số thuế phân bổ cho Mai Khê chứ Hạc Đường vẫn được phân phát đều đặn.
Trong ba năm tiếp theo này, Hà Phố không cách nào đặt ảnh hưởng lên tài chính của Mai Khê nữa, trong khi Hạc Đường lại mất đi nguồn sữa cứu viện, với mức ngân sách một năm chỉ chừng 4-5 triệu sẽ cực kỳ khốn quẫn.
Nhân khẩu Hạc Đường chỉ ít hơn Mai Khê chút đỉnh, nguồn tài chính để nuôi cả hệ thống là tương đương, chợt bị bóp mất nguồn cung thế này, tình trạng thê thảm không kém Mai Khê ba bốn năm trước là bao.
Cho dù Viên Hồng Quân có cửa lối để kiếm thêm tiền, nhưng đám cán bộ đảng viên dưới tay đói mốc mồm, kẻ làm bí thư như hắn cũng đừng hòng mà sống yên ổn.
Hơn nữa, tiền đổ vào các phương diện như giáo dục, thủy lợi, kiến thiết, trị an, dân chính… mà không đủ, không ra vấn đề mới là chuyện lạ.
Trong đợt tuyết vừa rồi Hạc Đường tổn thương nghiêm trọng, đến cùng là bởi phòng ốc địa phương đã lâu không được tu sửa, nguyên nhân căn bản nằm ở chỗ thị trấn không có tiền…
Gặp tuyết tai, Mai Khê sập hơn 100 căn nhà, huyện thị chỉ phát xuống mỗi nhà chưa đến 1000 đồng, còn xa mới đủ để xây lại nhà tạm. Nếu thị trấn và hương thôn không cứu trợ thêm, không ít gia đình sẽ lâm vào cảnh bần cùng…
Thẩm Hoài lại nhớ đến Khấu Huyên, mới khỏi bệnh cô bé đã đến Anh Hoàng làm “công chúa”, có lẽ nhiều khả năng là bởi trong nhà không còn tiền…
Đương nhiên, đối với tình hình của Hạc Đường Thẩm Hoài có thể buông tay không quản, rốt cuộc hắn không thể vơ hết chuyện thiên hạ vào tay mình được, có lòng thương vô giới hạn suông thôi thì cũng vô ích.
Có điều, nếu hai bên cùng xúc tiến, hỗ trợ lẫn nhau, Thẩm Hoài rất sẵn sàng.
Trên thực tế, Thẩm Hoài sớm đã xem trúng tài nguyên địa thế ven sông ở Hạc Đường, hắn không bâng quơ với Viên Hồng Quân nữa, trực tiếp nói: “Xưởng thép Mai Khê đang tính xây một bến cảng ở Hạc Đường, cộng thêm một con đường vận chuyển hàng từ mặt đông xưởng thép đến cảng, con đường này chủ yếu nằm trong địa bàn các anh…”
Bờ sông là tài nguyên, nhưng nếu không ai ra tay, có để đó cũng vô dụng.
Nghe Thẩm Hoài nói muốn xây cầu cảng ở Hạc Đường, Viên Hồng Quân nghi hoặc hỏi: “Nguyên vật liệu và sản phẩm của xưởng thép đều vận chuyển bằng đường thủy, xây cảng ở sông Mai Khê không được ư?”
Sông Mai Khê là một trong những nhánh nhỏ phía hạ du của Cồn Giang, đặc biệt đến địa phận thị trấn Mai Khê lòng sông rất sâu rộng, tàu chở hàng ngàn tấn, vài ngàn tấn có thể đi vào ngon lành.
Nếu vì mục tiêu phát triển xưởng thép, chỉ cần hạn chế sản lượng một năm dưới 100 vạn tấn, hàng hóa vận chuyển có thể đổ bộ vào bờ đông sông Mai Khê, như thế vừa bảo đảm nước màu không chảy ra ruộng ngoài, thuế phí từ xưởng và các khoản phát sinh cũng được quy hết về tay thị trấn.
Chẳng qua trong tầm nhìn của Thẩm Hoài, tàu chở hàng năm ba ngàn tấn đã xa xa không đủ thỏa mãn yêu cầu phát triển trong tương lai của xưởng thép Mai Khê.
Đương nhiên Thẩm Hoài sẽ không nói ra mục tiêu mà hắn kỳ vọng vào xưởng thép cho Viên Hồng Quân nghe. Đừng nói Viên Hồng Quân, ngay cả Hà Thanh Xã, Chử Cường, chắc cũng không cách nào tưởng tượng hắn lại có quyết tâm biến xưởng thép thành xí nghiệp có đội tầu vài trăm vạn tấn.
Đối mặt với nghi vấn của Viên Hồng Quân, Thẩm Hoài chỉ cười cười, nói: “Xây cảng bên bờ đông Mai Khê tiếp giáp với xưởng thép sẽ hạn chế thị trấn phát triển xuống hướng nam, về quy hoạch có xung đột khá lớn. Hơn nữa, xưởng thép dành được chút tiền, giờ cầm ra đầu tư xây cảng bên bờ bắc Cồn Giang, lại xây một con đường tiếp nối với công lộ Hạ Mai, đến sau cải tạo mở rộng thêm, cảng mới sẽ là miệng biến nối giữa thành phố Đông Hoa với địa khu mặt nam Cồn Giang, chỗ tốt trong đó chắc anh cũng hiểu…”
Viên Hồng Quân khẽ gật đầu, sở dĩ Mai Khê, Hạc Đường phát triển chậm là vì nằm ở cạnh góc, có ưu thế mà không hưởng thụ được. Nếu xây thêm cầu cảng, bến sông, vậy Hạc Đường, Mai Khê rất có khả năng sẽ thành trọng điểm giao thông nối Đông Hoa với các thành phố mặt Nam Cồn Giang, công thương nghiệp tất cũng thuận thế mà phồn vinh.
“Đây là chuyện tốt, chúng tôi không chỉ hoan nghênh mà còn ủng hộ hết mức.” Viên Hồng Quân nói: “Từ xưởng thép đến mặt nam Cồn Giang, để đường ngắn nhất, tốt hơn hết là xây cảng ở thôn Lý gia?” Viên Hồng Quân không xác định lắm, nhìn sang trấn trưởng Chu Học Kỳ dò hỏi.
“Đúng, là tổ sáu thôn Lý gia.” Đối với tình hình ở Hạc Đường, trấn trưởng Chu Học Kỳ rất quen thuộc.
“Lần này xưởng thép tính dùng mấy mẫu đất của Hạc Đường?” Viên Hồng Quân hỏi Thẩm Hoài.
“Chừng 600 mẫu!” Thẩm Hoài trả lời.
Quyền thẩm phê hạng mục công nghiệp dưới 600 mẫu nằm ở thị ủy, nếu nhiều hơn phải báo lên trên tỉnh, Thẩm Hoài chỉ đành giới hạn ở con số này, nói cho Viên Hồng Quân.
“Nhiều vậy ư?” Viên Hồng Quân bị con số của Thẩm Hoài dọa không nhẹ, nói: “Anh dời trọn cả xưởng thép Mai Khê về đó cũng không cần nhiều đất vậy chứ?”
Trước mắt tổng diện tích của xưởng thép vừa đúng 600 mẫu, chẳng qua thị trấn vẫn dự lưu khá nhiều quỹ đất để phát triển, thậm chí giờ còn cầm trước gần trăm mẫu đất mặt tây để khởi động hạng mục góp vốn xây nhà, dựng căn hộ cho công nhân viên.
Theo như bố cục xí nghiệp thép thông thường, 600 mẫu đủ để dung nạp sản lượng 50 vạn đến 80 vạn tấn thép vân ốc, trong khi sản lượng thiết kế của xưởng Mai Khê chỉ mới 10 vạn tấn.
Hà Thanh Xã nghe Thẩm Hoài muốn cầm 600 mẫu đất từ Hạc Đường, bản thân cũng bị dọa sững, chẳng qua trước nay hắn không can thiệp vào nội vụ xưởng thép, nên vẫn cố nhịn xuống không hỏi gì nhiều.
“Không chỉ xây cảng sông bến bãi thôi đâu.” Thẩm Hoài nói: “Trong thời gian tương đương dài, xưởng chúng tôi chủ yếu phát triển phương pháp luyện thép bằng lò điện. Trước đây huyện ủy chiếu theo sản lượng lý thuyết là 10 vạn tấn, phối bị trạm điện cho xưởng, nhưng thực tế chỉ có thể thỏa mãn nhu cầu sản xuất 8 vạn tấn, lại còn cung ứng không ổn định. Chỗ thiếu bọn tôi đều phải dùng tổ phát điện của mình bù vào. Tình hình điện lực ở Đường Ấp lại không khả quan lắm, chắc không hỗ trợ được gì nhiều. Trước mắt giá để vận hành tổ máy phát điện quá cao, xưởng thép muốn phát triển mà không ỷ vào huyện khu, chỉ có thể tự xây trạm điện cho riêng mình. Xây xong, không chỉ thỏa mãn nhu cầu công nghiệp quanh vùng, còn có thể phân ra cho một bộ phận dân cư…”
“Đến cùng xưởng thép Mai Khê muốn làm lớn đến đâu, mà muốn xây cầu cảng, lại xây cả trạm điện?” Lúc này Viên Hồng Quân mới ý thức ra dã tâm Thẩm Hoài không nhỏ chút nào.
“Năm nay sản lượng của xưởng có thể đẩy đến mười mấy vạn, nhưng nghĩ đến mục tiêu phát triển lâu dài, phải đặt vào tình huống trù bị cỡ một trăm vạn tấn…” Thẩm Hoài cố ý ép thấp viễn cảnh đi, nói.
“Cậu lợi hại, Mai Khê để cậu là bí thư là đúng rồi. Tương lai bí thư khu ủy, bí thư thị ủy cũng nên do cậu tới gánh, lúc đó khéo cả Đông Hoa liền có cơ hội lật thân. Đúng là nên để con ** kia nghe nghe xem, mắt chó nhìn người thấp a…” Viên Hồng Quân tâm phục khẩu phục giơ ngón tay cái lên tán thưởng Thẩm Hoài, lại quay sang nói với Hà Thanh Xã: “Tôi nói thế, Hà hắc tử cậu không tức chứ?”
“Tôi tức làm gì, còn mong không được để Thẩm bí thư kéo lên đây…” Hà Thanh Xã cười nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...