Phong Khí Quan Trường

Hai ngày nữa là đến kiểm tra cuối kỳ, tiểu Lê phải chăm chỉ hơn thường lệ, nghỉ học về còn muốn tới thăm Khấu Huyên, không có thời gian rảnh, trời tờ mờ sáng đã đến trường học ôn. Trần Đan cũng có thói quen dậy sớm, rửa ráy xong, ra mở cửa, không khí lạnh bên ngoài luồn vào khiến nàng tỉnh cả người, chợt nghe thấy tiếng Kim tử đang cào cào lên cửa phòng Thẩm Hoài.

Nàng không khỏi kỳ quái, bình thường giờ này Thẩm Hoài đã mang Kim tử đi chạy bộ, sao hôm nay lại để nó lẻ loi thế này. Liền cầm chìa khóa ra, mở cửa để Kim tử ra ngoài. Nhân tiện muốn dọn dẹp giúp một cái, vén mành đi vào trong, lại thấy Thẩm Hoài đang trùm chăn nằm trên giường…

“Sao thế? Trần Đan chỉ cho rằng Thẩm Hoài trong người không khỏe, mới không dậy sớm được, chạy lại sờ lên đầu, không có vẻ gì là sốt cả.

“Không sao, nghe tiểu Lê mở cửa đi học, liền nghĩ chừng nào thì em mới qua đây?” Thẩm Hoài nhếc miệng cười, từ trong chăn vươn tay ra, vòng qua eo Trần Đan.

“Không có gì sao không dậy chạy bộ như mọi hôm?” Trần Đan nghi hoặc hỏi.

“Anh nghĩ đến một phương thức rèn luyện hiệu quả mới?” Thẩm Hoài nói.

“Phương thức gì?” Trần Đan hiếu kỳ hỏi, thấy Thẩm Hoài rướn người dựa vào đầu giường, nửa thân trên lộ ra ngoài, bèn giúp hắn kéo chăn che lại, sợ hơi lạnh vào người.

“Em nằm qua đây, anh nói cho mà biết.” Thẩm Hoài thần bí nói.

Trần Đan liếc sang hai hộp tránh thai đặt trên tủ đầu giường, tức thì nghĩ ra phương thức rèn luyện mà Thẩm Hoài nói ám chỉ điều gì, mặt thẹn đến đỏ bừng, càng nhìn càng mê người, bóp mạnh lên eo Thẩm Hoài: “Lưu manh xấu xa, sáng bảng mắt còn không chịu dậy, trong đầu toàn nghĩ mấy chuyện bẩn thỉu…”

Thẩm Hoài dày mặt ra, rướn người lên, muốn ôm Trần Đan vật xuống giường.


Trần Đan vội nhắc: “Cửa ngoài còn chưa đóng…”

Thẩm Hoài sợ nàng chạy mất, không dám để nàng ra đóng cửa, vội cuộn chăn lại, trần truồng chạy ra ngoài, khí trời rét lạnh khiến cả người hắn bị kích thích đến nổi da gà, đóng xong cửa liền nhanh như sóc chạy về giường.

Trần Đan nhìn bộ dạng sốt ruột của Thẩm Hoài, che môi mà cười, ngượng ngùng nhìn chỗ gồ lên cao cao dưới háng hắn, hơi sợ trốn ra sau, nhưng động tác của nàng sao nhanh bằng con sói đói kia, lập tức bị ôm chặt đè xuống chăn mền.

“Nằm với anh một lát thôi, đừng làm gì cả, lát nữa em còn phải đến nhà hàng.” Trần Đan ngượng ngập nói.

“Thì chính để em nằm với anh một lát đấy thôi, em nghĩ đi đâu đấy? Cởi áo ngoài đi, đừng nằm thế, vò nát mất.” Thẩm Hoài vừa cởi cúc áo ngoài Trần Đan, vừa kéo tay của nàng ra, nửa dỗ nửa lừa nói.

“Áo trong đừng thoát, lát nữa phải mặc lại, rắc rối lắm.” Trần Đan cất áo khoác lên tủ đầu giường, thấy Thẩm Hoài còn muốn cào cả áo trong xuống, vội nắm tay hắn, ngăn lại.

“Áo trong đâm vào người khó chịu lắm, hơn nữa nằm trong chăn thế này cũng không thoải mái.” Thẩm Hoài kiên trì muốn Trần Đan cởi luôn cả áo trong.

“Anh đừng có vươn tay lại, tên xấu nết, chỉ biết lừa con gái nhà người ta cởi đồ, đợi đã, anh còn chưa đánh răng…”

“Anh đánh răng cả sáng nay rồi, đợi mãi em mới qua; Để anh sờ chút thôi, nhớ em cả buổi tối, ngoan, em cho anh sờ một cái, anh chỉ sờ một cái thôi…” Thẩm Hoài cách qua lớp áo mỏng, đẩy nịt ngực Trần Đan lên, bắt lấy đôi tuyết nhũ vừa tròn, vừa lớn, vừa đàn hồi, vừa mềm mềm kia, ngậm lấy đôi môi thơm nồng, mút sâu, một lúc liền đẩy nàng vào tình trạng ý loạn tình mê, hôn đến mức nàng chủ động vươn tay ghì chặt đầu hắn, mới rảnh tay thăm dò xuống dưới…


“Không, đừng, em bận việc thật mà…” Trần Đan bị Thẩm Hoài ép chặt lên, cố vặn người, muốn ngăn cánh tay không thành thật của hắn lại. Nhưng tay Thẩm Hoài đã kịp mò đến nơi mẫn cảm, càng giãy dụa càng khiến chỗ đó nhu lại, cả người cứng lên, tâm tình cũng run rẩy theo…

Trần Đan không kìm được kẹp chặt hai chân, khiến tay Thẩm Hoài khó mà hành động gì được.

Nàng mở mắt ra, bắt gặp ánh nhìn như mãnh thú của hắn, giữa bắp đùi có thể cảm giác được vật căng cứng kia đang chọc chọc vào, khiến cõi lòng nàng cũng mềm ra, biết tên sói đói này không đạt được mục đích thì quyết không ngừng tay. Hơn nữa nàng cũng khát vọng Thẩm Hoài chiếm lấy thân thể này, liền ôm chặt lấy bờ vai rắn chắc kia, mượn lực hẩy mông lên, để Thẩm Hoài dễ bề thoát quần trong xuống…

“Anh nhanh lên, tám giờ là em phải có mặt ở nhà hàng rồi.” Trần Đan biết hôm nay khó chạy khỏi ma chưởng Thẩm Hoài rồi, nhưng sợ hắn dày vò quá lâu, đợi lát nữa nhân viên trong nhà hàng không thấy mình, chạy đến nhà tìm thì phiền. Nghĩ đến chuyện bị bắt gặp trong nhà Thẩm Hoài, mặt mũi không biết để vào đâu, liền nhịn không nổi nhắc Thẩm Hoài làm nhanh nhanh.

Thẩm Hoài ngước nhìn đồng hồ trên tủ, mới gần 6h rưỡi, vơ lấy đem cho Trần Đan nhìn: “Em có mong đợi quá cao về anh không đấy?”

“Sao thế?” Trần Đan mờ mịt nhìn hắn, không biết mình mong đợi quá cao hắn ở điểm nào.

Thẩm Hoài nhìn sâu vào mắt Trần Đan, tròng mắt nàng rực lửa tình, song vẫn không mất đi vẻ thanh thuần mà hắn mê mẩn trước đây… Được, lúc này phổ cập giáo dục giới tính có hơi muộn, thôi thì để nàng học tập trong thực tiễn vậy, liền vươn tay mò tiếp xuống dưới chân nàng, bên trong đã ướt đẫm, biết lửa dục đã cháy… hỏi qua kỳ tháng sau, cũng không cần mặc áo mưa nữa, tách hai chân ra, đâm vào…

“Đau, anh nhẹ thôi…” Trần Đan khẽ hô.

“Sao còn đau?”


“To quá, sao lớn thế này?”

« Đó là em quá chặt… » Thẩm Hoài cười dâm, lập tức bị Trần Đan véo một cái thật lực…

Động tác hắn liên hồi như máy dập, mới được mấy hồi, Trần Đan đã thở dốc, tay bịt kín miệng, sợ không khống chế kêu ra tiếng, chưa đến hai phút đã có cảm giác như lên mây, tiếp theo là từng trận co rút kịch liệt, phảng phất như hồi trước ngồi trong xe bị Thẩm Hoài mơn trớn vậy, cả người như bị điện giật, lẩy bẩy, từng noron thần kinh bị kích thích đến tột cùng, sướng không thể tả.

Lần này Trần Đan đúng là hồn phi phách tán, mê hồ như cá chết, bị Thẩm Hoài gắt gao ôm chặt vào tay, tựa hồ phải dùng hết chút sức lực cuối cùng mới kéo thân thể từ thời khắc chết đi sống lại kia trở về. Hơi hoãn một chút, mới nhịn không nổi hỏi: « Thiếu chút nữa là tiêu đời rồi, sao thế được? » Hung khí Thẩm Hoài còn nằm bên trong, cân cấn, khẽ động một cái liền như bị điện giật, cả người run lên, chỉ có thể ôm chặt Thẩm Hoài, không để hắn động đậy: « A, a, đừng động nữa… »

Thẩm Hoài nhìn khuôn mặt đỏ gay của nàng, tròng mắt chìm vào tình mê ý loạn, lúng liếng như thấm ra nước, mị hoặc vô cùng, như muốn hòa tan cả trái tim hắn vậy.

Đối với người đàn ông, hoan lạc lớn nhất không phải mình phát tiết được bao nhiêu, mà là làm người đàn bà dưới thân sung sướng đến muốn sống muốn chết, thân tâm đều ở cả trên mây. Mà người đàn bà càng xinh đẹp, phút đạt đến cực khoái kia càng dụ hoặc không bút nào tả xiết…

Đợi Trần Đan hơi hồi sức, bên dưới cũng không thít chặt như trước, Thẩm Hoài mới tiếp tục, bước vào giai đoạn hai….

(Lược N dòng vì nội dung quá nhạy cảm, không hợp với thuần phong mỹ tục VN)

Trọn cả người Trần Đan nằm liệt dưới thân hắn, mệt lử người, phảng phất cả sức lực để cử động ngón tay cũng không có…

Thẩm Hoài rướn người lên, cầm đồng hồ cho Trần Đan nhìn, mới chưa đến 7 giờ, nói: “Thế nào, giờ vẫn kịp đến nhà hàng chứ?”


Trần Đan thẹn ngượng không dám nhìn vào mắt hắn, chỉ biết chui đầu vào ngực, cắn mạnh.

“Em luyện thế này vài lần, không đến mấy ngày, răng miệng đảm bảo sẽ lợi hại hơn cả Kim tử.” Thẩm Hoài chưa cười được mấy hồi đã đau đến nhe răng xin tha.

Trần Đan vô lực ngồi dậy, cả hai ôm nhau ngồi trên giường

Thẩm Hoài vỗ về lên da thịt trắng nõn của nàng, mỉm cười thỏa mãn, đúng là mỗi một nơi trên thân thể này đều tiêu hồn thực cốt, khiến người hồi vị không thôi. Chẳng qua bao lâu hắn đã hồi sức, mặt dưới lại thẳng cứng lên, chọc vào giữa chân Trần Đan.

Nàng thấy khác lạ, hù đến bật dậy, hỏi: “Tên xấu xa, sao còn sức đòi hỏi?”

Thẩm Hoài hắc hắc cười dâm, vỗ vỗ lên bờ mông no tròn của nàng, kéo nàng vào trong chăn mặc lại quần áo, đừng để ngoài kẻo lạnh, hắn cũng thương tiếc Trần Đan, sợ thể chất nàng mẫn cảm không chịu nổi vòng xung kích tiếp theo, nên tha cho nàng lần này.

Trần Đan mặc lại đồ, rón rén tót ra ngoài. Thẩm Hoài lại không gấp không chậm hưởng thụ thêm dư hương trong đống chăn mền thêm mấy phút, đánh tiếc chưa hồi vị cảm giác tốt đẹp vừa rồi được bao nhiêu, chợt nghe thấy tiếng Trần Đan mở cửa phòng, tiếp đó là một tiếng rít nhọn hoảng sợ…

Thẩm Hoài giật nảy mình, không biết Trần Đan gặp phải chuyện gì, vội cuốn chăn quanh người lao ra khỏi giường, chỉ thấy trước cửa đỗ xịch một chiếc Maserati màu đen. Tôn Á Lâm vốn phải hai ngày sau mới đến Đông Hoa, đang mặc áo gió đen, bốt đen, kính đen, đứng dựa bên cửa xe, nheo mắt nhìn Trần Đan và Thẩm Hoài hóa đá trước cổng…

Trần Đan hồi thần lại, hệt như bị người thấy mình đang lõa thể vậy, vô thức trốn vào trong nhà. Ánh mắt Tôn Á Lâm mang theo thần tình dí dỏm, khiêu khích nhìn thân trên xích lõa của Thẩm Hoài, nhấp mồm nói: “Đúng là không ngờ, hồi trước anh gầy như que củi, trên dưới toàn thân không đến mấy lượng thịt. Giờ còn có cơ bụng cơ đấy, chẳng lẽ sinh hoạt trong nước thật có thể cải tạo được loại hết thuốc chữa như anh?”

Thẩm Hoài túm chặt chăn lông, che toàn thân cao thấp lại, hắn cũng không sợ chuyện mình và Trần Đan bị người khác phát hiện, hỏi: “Hôm qua lúc gọi điện thoại, không phải nói hai ngày nữa mới đến Đông Hoa? Sao hôm nay sáng bảnh mắt đã mò tới rồi, giờ mới mấy giờ?”

“Tôi mà thật thà, sao thấy được kịch vui hôm nay.” Tôn Á Lâm nhếch miệng cười khẩy, nhìn còn tà ác hơn cả Thẩm Hoài, ngón tay lắc lư chìa khóa, đắc ý nói: “Tôi từ trên tỉnh xuống, chỉ có đi đường quốc lộ, không đi sớm, sao thử được tốc độ xe?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui