Phong Hoa Vô Song: Cưng Chiều Độc Phi

Hiên Viên Triệt lạnh lùng xoay người, yên lặng nhìn Phượng Vô Song, trên mặt không mang theo vẻ gì, nhưng, những người vây quanh bọn họ, rõ ràng đều cảm nhận được khí lạnh toát ra từ trên người Vương gia, khiến người khác khiếp sợ!

“Không phải ngươi có muốn gả hay không!”

Hiên Viên Triệt lưu lại một câu nói lạnh lùng, không chờ Phượng Vô Song kịp phản ứng, hắn đã sớm rời đi không thấy bóng dáng.

Ánh mắt Phượng Liệt cũng không nhìn ra màu gì, lần đầu tiên hắn nói với nữ nhi Phượng Vô Song của hắn một câu dài như vậy: “Vô Song, chuyện này không phải ngươi, cũng không phải là chuyện phụ thân có thể định đoạt, Hoàng thượng đã sớm chỉ hôn cho người và Vương gia, hôm nay lúc lâm truyền, Hoàng thượng đã động tâm tư, muốn đích thân làm chủ hôn cho các ngươi, thời gian liền định vào “Tiết bách hoa”, ngày đã rất gần, hoàng gia cung đã bắt tay vào chuẩn bị! Song nhi, ngươi hãy nhìn mọi người trong phủ, đừng bướng bỉnh nữa. Đi đến Vương phủ, tính tình này của ngươi phải sửa, Vương gia nhìn thể diện của phủ Thừa tướng, sẽ đối đãi tốt với ngươi!”

Thật là buồn cười, cha ruột của mình, còn chưa lần nào nói với nàng nhiều như vậy. Hơn nữa còn vì nàng không muốn gả.

Tốt, ngươi đã muốn gả ta đi như thế, vậy thì phải xem Hiên Viên Triệt hắn có năng lực cưới nàng hay không đã!

Phượng Vô Song lạnh lùng rời đi, trong lòng tính toán cái gì đó.


Ở một nơi trong rừng cây phía sau Đông Hồ, một người mặc áo bào màu đen, trên mặt đầy vẻ tiêu điều, hắn múa kiếm trong tay, kiếm khí lướt qua, không có chỗ nào mà không có lá cây rơi xuống, giống như cả thiên hạ đang chìm trong trận mưa lá cây.

Phượng Vô Song nắm chặt kiếm trong tay, liều mạng vung vẩy, như đang phát tiết. Đi tới thế giới này lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy thất bại như vậy, biết rõ mình vốn không tình nguyện, nhưng lại không có lực phản kháng, Phượng Vô Song cực kỳ ghét loại cảm giác bị người khác khống chế. Cho tới bây giờ cũng chỉ có nàng khống chế người khác, lúc nào thì lưu lạc đến trình độ bị người khác khống chế thế này, tâm tinh của Phượng Vô Song đang điên cuồng gào thét.

“A ----“ Phượng Vô Song hét to, chạy trốn, không để ý đến mồ hôi trên mặt nhỏ xuống, giống như chỉ có làm như vậy mới có thể khiến cho phiền muộn trong lòng nàng tản bớt đi.

Chợt, trong rừng truyền đến một tiếng cười khẽ: “Ha!”

Phượng Vô Song lập tức dừng bước lại, cảnh giác nhìn bốn phía, nơi này còn có người khác, không biết nàng đã bị nhìn bao lâu, cảm giác bị người trong bóng tối nhìn chằm chằm, làm Phượng Vô Song cực kỳ khó chịu! Trong ánh mắt nàng thoáng chốc nổi lên sát khí.

Nhưng, người vừa cười này, giống như cố ý chơi trốn tìm với Phượng Vô Song, rõ ràng Phượng Vô song cảm giác được hơi thở của hắn ở chỗ này, nhưng đợi đến khi nào đuổi đến, lại phát hiện, hơi thở của người nọ đã chạy tới phía đối diện. Đợi nàng đuổi theo nữa, người nọ đã đổi đến một hướng khác. Cứ như vậy mấy lần, thể lực của Phượng Vô Song có chút không chống đỡ nổi, trong lòng nàng lại càng luống cuống hơn.


Công lực của người này rất cao, cho nên có thời gian rảnh rỗi cùng chơi xiếc với nàng, Phượng Vô Song định không đuổi theo hắn nữa, dù sao cũng không đuổi kịp, còn làm mình mệt thêm. Nàng an vị chờ hắn tự mình xuất hiện đi, khi đó giết hắn cũng chưa muộn. Kiếp trước Phượng vô Song là sát thủ, nàng am hiểu nhất chính là chiến đấu gần, mà không phải loại nhẫn lại lãng phí thời gian và thể lực này.

Mặc Vũ không hiểu nhìn hành động kỳ quái của chủ tử mình, vừa rồi nhất định là hắn bị ảo giác, nếu không sao có thể nhìn thấy chủ tử mình chơi trốn tìm với một người bạn nhỏ. Được rồi, hắc y nhân kia chính là một người bạn nhỏ vóc dáng thấp bé không đủ dinh dưỡng, làm sao chủ tử có thể lãng phí thời gian với một tiểu hài tử như vậy. Huống chi khuôn mặt của chủ tử từ trước đến giờ đều không có biểu cảm gì, đối với cái gì cũng không để ở trong lòng.

Quân Lâm Ngọc hung hăng trừng Mặc Vũ, Mặc Vũ cúi đầu sờ mũi, trong lòng thầm than, ta cái gì cũng không nhìn thấy, không nhìn thấy.

Đợi hồi lâu, Phượng Vô Song không cảm giác được hơi thở của người nọ, còn cho là rốt cuộc bọn họ đã rời đi, liền an tâm tiếp tục múa kiếm phát tiết.

Thế nhưng, một giây kế tiếp, một vật thể thon dài màu sáng nhanh chóng bay tới phía nàng, trong lòng Phượng Vô Song thầm kêu không tốt, dù sao tránh cũng không tránh được, chi bằng đưa tay chịu trói, để nhìn thấy thứ muốn nhìn.

Phượng Vô Song lộn một vòng, đưa tay ra vững vàng bắt được vậy đang bay tới, là một thanh kiếm, đao phong sắc bén, thân kiếm màu bạc, chuôi kiếm gắn gần ba mưi viên hồng bảo thạch lớn nhỏ, cho dù Phượng Vô Song chưa quen thuộc thời đại này, cũng biết rõ, Hồng bảo thạch ở trên thế giới này là một vật phẩm cực kỳ đắt giá, ngay cả hoàng gia Bắc Thần quốc cũng không có nhiều Hồng bảo thạch như thế.


Nhưng đây là một thanh kiếm lại bị người gắn nhiều Hồng bảo thạch như vậy, chủ nhân của thanh kiếm này, giàu có đến cỡ nào, sợ rằng thật sự là phú khả địch quốc. Không đúng, đồ vật quý trọng như vậy, làm sao chủ nhân của nó có thể tùy tiện vứt bỏ như vậy?

“Kiếm của ngươi rất xấu, dùng thử nó một chút!” Giữa lúc Phượng Vô Song còn đang rối rắm, một người nam nhân từ trong rừng cây bình tĩnh đi ra.

Trong nháy mắt, Phượng Vô Song cảm thấy toàn thế thế giới đều bị chiếu sáng, đây là nam nhân thế nào, tóc đen đai bạc, áo trắng như tuyết, xa hoa bức người, giống như thần tiên bước ra từ trong tranh vẽ. Hắn vừa đi tới, cảnh đẹp chung quanh cũng trở nên ảm đạm, mọi thứ đều cúi đầu xưng thần trước hắn.

Tuy Phượng Vô Song đã gặp qua rất nhiều mỹ nam nhân, nhưng chưa từng có vì dung mạo của người nào mà mất hồn như hắn, thật là yêu nghiệt.

Quân Lâm Ngọc hài lòng nhìn vẻ mặt của Phượng Vô Song, không uổng công hắn cho nàng mượn kiếm dùng một chút.

Ngược lại, ánh mắt của Mặc Vũ phía sau muốn rớt xuống, chuyện gì đang xảy ra đây, chỉ tử lại cho người bạn nhỏ này vũ khí đứng đầu bảng xếp hạng “Mạc Tà kiếm”. Thanh kiếm kia ngay cả Mặc Vũ cũng không dám động tới, nghe nói, phàm là người chạm qua “Mạc Tà kiếm” của Quân Lâm Ngọc, thì không ai còn sống.

Mặc Vũ nhất thời cảm thấy hôm nay hắn ra cửa nhất định là không xem lịch rồi, đáng ra nên để cho Mặc Minh thay hắn đi mới đúng. Chủ tử liên tiếp cho hắn xem hai ba đợt chấn động như vậy, Mặc Vũ không khỏi vì mình mà mặc niệm trong lòng.

“Ta không muốn! Trả lại cho ngươi!” Phượng Vô Song đi phía trước, trong miệng hừ lạnh nói. Người không quen, tuyệt đối không thể nhận hảo ý của hắn, đây có khả năng là một cái bẫy.


Quân Lâm Ngọc giống như nhìn thấu Phượng Vô Song, hắn cũng không giận, chỉ dịu dàng nói “Cho ngươi mượn trước, sẽ hữu dụng với ngươi, ngày mai trả lại cho ta!”

Mặc Vũ cảm giác mình gặp phải quỷ, khi nào thì chủ tử nói chuyện nhẹ nhàng như vậy, mỗi lần đều không phải có ý lạnh sao. Mặc Vũ đáng thương, một lòng cchir sợ não chủ tử nhà mình không được bình thường, không có chú ý tới Quân Lâm Ngọc đã đi xa mấy trượng.

“Mặc Vũ, ngươi còn không đi, vậy thì ngươi ở lại chỗ này vĩnh viễn đừng trở về!” Xem đi, quả nhiên là như vậy, chủ tử nhà hắn đối với hắn chỉ có lời nói lạnh lùng, luôn là uy hiếp hắn. Dù trong lòng Mặc Vũ có ảo não, nhưng bước chân vẫn đuổi theo phía sau Quân Lâm Ngọc.

Phượng Vô Song nhìn “Mạc Tà kiếm” trong tay, ánh mắt muốn xuyên nó thủng mấy lỗ. Dĩ nhiên nàng nhận ra đây là đệ nhất danh kiếm “Mạc Tà kiếm”, khó trách thanh kiếm này lại lộ ra hơi thở cao quý, không những cao quý mà còn rất sắc bén, Phượng Vô Song đã thử qua, xứng đáng với danh hiệu Đệ nhất danh kiếm! Rốt cuộc chủ nhân của nó là nhân vật như thế nào? Có thể sử dụng bảo kiếm quý giá tốt như vậy.

Phượng Vô Song nhớ tới lúc gần đi hắn có nói.

“Nhớ, tên của ta là Quân Lâm Ngọc, ngày mai gặp lại!”

Quân Lâm Ngọc? Trong ấn tượng của nàng không có nhân vật này. Mỹ nhân tuyệt sắc như thế, nếu nàng đã gặp qua, tuyệt đối không thể nào quên được. Nhưng mà, hắn vừa nói cái gì, ngày mai gặp lại, vì sao hắn lại chắc chắn là ngày mai bọn họ còn có thể gặp lại? Trong lòng Phượng Vô Song có chút mong đợi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui