Phong Hoa Tuyết

Lại đặt chân lên mảnh đất này, nỗi lòng phức tạp không thể nói nên lời.

Mảnh đất này là nơi nàng sinh ra và lớn lên, chỉ sau một đêm đó nàng đã phải rời bỏ nơi này để thoát khỏi cơn ác mộng tuyệt vọng cùng đau lòng. Lúc rời đi nàng chỉ còn hai bàn tay trắng, mà nay trở về, cũng là vì tìm kiếm thứ mà có lẽ nàng chưa bao giờ có được.

Mạc Tử Ngôn xoa xoa đầu nàng: "Suy nghĩ gì đó?"

"Ta nghĩ, Vịnh Châu lớn như vậy, chúng ta phải bắt đầu tìm từ nơi nào đây? Nếu tìm không thấy, hoặc là, bà ấy đã mất, thì phải làm sao bây giờ?"

"Vậy thì dễ thôi." Mạc Tử Ngôn cầm tay nàng. "Hai đứa trẻ không ai muốn như chúng ta liền cùng nhau lưu lạc thiên nhai, bốn biển là nhà, vừa lúc ghép thành một đôi."

Mộ Dung Tuyết bị dáng vẻ hống trẻ con của nàng chọc cười, ngoài miệng nói: "Không đứng đắn."

"Không đứng đắn thì không đứng đắn, không phải ngươi thích ta không đứng đắn nhất sao?" Mạc Tử Ngôn nhướn mày, híp mắt lại. "Ngươi cùng ta ấy à, bây giờ là châu chấu trên cùng một sợi dây, ai cũng trốn không thoát. Đi thôi. Nữ nhân kia dùng con của người khác đánh tráo với con gái của Mộ Dung trang chủ, nhà bị mất con ấy có thể cũng ở gần đó. Chúng ta liền theo phụ cận Ngự Kiếm sơn trang tìm thử đi."

Mộ Dung Tuyết giữ chặt nàng, cắn môi: "Tử Ngôn, ta, ta muốn đi thăm nương của ta trước."

Mạc Tử Ngôn hiểu ý: "Ta mang ngươi đi."

Ngôi mộ phủ cát vàng sau mấy trận mưa đã bám đầy rêu xanh, còn có cỏ dại mọc cao thấp khắp nơi. Mà trên những nhánh cây thô ráp cũng mọc được mấy nụ hoa nho nhỏ, làm mảnh đất u ám này thêm một chút sức sống.

Bia mộ bằng gỗ sau một năm đã bạc màu, chữ viết bên trên cũng nhạt đi, nhưng cũng có thể loáng thoáng nhìn ra nét chữ.

Mộ Dung Tuyết quỳ xuống trước mộ phần, vươn tay muốn nhổ bớt mấy nhành hoa cỏ dại, nghĩ nghĩ lại bỏ tay xuống. Nương ở đây một mình, khó tránh khỏi tịch mịch, có vài vật sống bên cạnh bà ấy, cũng là tốt.

"Sau khi ngươi mất tích, ta liền an táng bà ở phía sau núi này. Như vậy, bà có thể ngày ngày thủ hộ Ngự Kiếm sơn trang." Mạc Tử Ngôn cũng quỳ xuống, dập đầu với mộ phần. "Thẳng đến ngày Ngự Kiếm sơn trang được trùng kiến."

"Nương. Tuyết Nhi đã trở lại, là nữ nhi bất hiếu, để nương một mình ở lại nơi này." Mộ Dung Tuyết đỏ mắt nhẹ vỗ về chữ viết trên bia mộ. "Con xin lỗi, lâu như vậy mới trở về thăm nương. Nương ơi, con đã tìm được ca ca, nương đừng lo lắng. Chúng ta đều rất tốt, nương chịu ủy khuất rồi......"

Mạc Tử Ngôn khổ sở nhìn nàng. Mặc kệ mình rốt cuộc có phải con của Triệu Uyển Như hay không, bà ấy thủy chung là vì mình mà chết. Nàng chưa từng nghĩ tới, người mẫu thân ôn nhu mà mình hằng mong ước, là người này cho.

Khi đó, biết được con của mình bị mang đi từ nhiều năm về trước, có phải bà đã rất khó chịu hay không? Rõ ràng là người vô tội nhất, lại phải chịu tổn thương lớn nhất.

Tại sao Mạc Nhược Ly lại có thể nhẫn tâm như vậy? Các nàng rõ ràng là cùng yêu một người, cách thể hiện tình yêu, lại khác nhau như vậy.

Đến tột cùng yêu là phải thành toàn hay là chiếm giữ?

Nàng vươn tay lau nước mắt trên mặt Mộ Dung Tuyết, kéo nàng ôm vào lòng.


"Đừng thương tâm, mẫu thân của chúng ta, hiện tại đã an bình. Đợi đến kiếp sau, chúng ta sẽ đều làm nữ nhi của và, bù đắp lại những việc bà đã hy sinh cho chúng ta."

Mộ Dung Tuyết nghẹn ngào nghiêng đầu tựa lên vai nàng.

"Nương chịu nhiều khổ như vậy, lúc rời đi, nhất định rất đau khổ......"

"Ngươi phải tin tưởng, rời đi, cũng là giải thoát. Ít nhất, bà sẽ không mệt mỏi vì sự thực nữa, cũng không còn vướng bận cái gì." Mạc Tử Ngôn vuốt mặt nàng. "Chết rất dễ dàng, còn sống mới là khó nhất. Có rất nhiều chuyện, còn cần những người còn sống như chúng ta đi làm."

"Tử Ngôn." Mộ Dung Tuyết ngẩng đầu, mắt đỏ lên nhìn nàng. "Nếu một ngày kia gặp lại Mạc Nhược Ly, ngươi có thể hạ thủ giết nàng ta được sao?"

Mạc Tử Ngôn ngây ngẩn cả người. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này. Mạc Nhược Ly khiến nàng thống khổ, nhưng nàng vẫn chưa nghĩ tới trả thù.

Nàng sâu kín nói: "Ngươi là muốn giết nàng, báo thù cho cha nương ngươi sao?"

Mộ Dung Tuyết chần chờ một lát, lắc đầu: "Ta không biết. Ta chỉ biết, ngươi còn không bỏ nàng được, ở trong lòng ngươi, còn có vị trí của nàng. Ngươi vẫn là không thể hoàn toàn buông bỏ thân tình với nàng. Dù sao, người kia làm mẫu thân của ngươi những mười mấy năm. Nhưng nàng lại tổn thương người thân của ta. Cho dù bọn họ không hề có quan hệ huyết mạch với ta, nhưng cũng có công ơn dưỡng dục ta, ta không thể bỏ mặc...... Cha còn ở trong tay nàng, ta bây giờ, chỉ hy vọng nàng có thể đối tốt với hắn một chút." Nàng xoa xoa khóe mắt. "Chúng ta đi thôi."

Đề tài này không giải quyết được gì. Mạc Tử Ngôn để nàng nắm tay kéo đi.

Nàng biết Mộ Dung Tuyết đang cố kỵ cái gì. Nàng là sợ mình khó xử. Đối với Mộ Dung Tuyết mà nói, Mạc Nhược Ly không hề có cảm tình gì với nàng ấy, thậm chí là kẻ thù có huyết hải thâm thù. Mối hận giết mẹ, không thể không báo.

Một ngày nào đó, sẽ có lúc các nàng rút đao tương hướng, đến khi đó, mình thật sự có thể thản nhiên đối mặt, khoanh tay đứng nhìn sao?

Trong Vịnh Châu thành, vẫn rộn ràng náo nhiệt như trước. Có vài người đến, có vài kẻ đi, tòa thành này chỉ lặng im nghênh đón tiễn đưa.

"Đại thúc, ngài có biết mười sáu năm trước có nhà ai bị mất con không?"

"Tiểu cô nương, đều đã mười sáu năm, cho dù là thật sự có ta cũng không nhớ rõ đâu. Cô đến bên kia hỏi thử đi!"

"Đại nương, ngài có biết mười sáu năm trước có nhà ai bị mất con không? Là bị mất một bé gái......."

"Ta mới chuyển tới đây được mười năm, không rõ ràng lắm......"

"Làm phiền ngươi......"

.......

Bận cả buổi sáng, hai người ở trên đường cái hỏi rất nhiều người, cũng không tìm được một manh mối có giá trị nào.


Biết Mộ Dung Tuyết chán nản, Mạc Tử Ngôn lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán nàng.

"Chuyện của mười sáu năm trước, đương nhiên phải chậm rãi hỏi thăm, không thể gấp. Chúng ta tiếp tục tìm thử xem."

"Ta biết, việc này cần nhẫn nại." Mộ Dung Tuyết ngẩng đầu, bất mãn nói: "Ta chỉ kỳ lạ là, vì sao cảm thấy ngươi không nôn nóng gì hết? Rõ ràng ngươi cũng là đứa trẻ lai lịch không rõ mà."

"Có, ta đương nhiên cũng nôn nóng, nhưng mà gấp thì có ích lợi gì?" Mạc Tử Ngôn nhéo nhéo má nàng. "Ngươi đó, chính là rất bập chộp nóng nảy. Cảm xúc gì cùng hiện rõ trên mặt hết."

Mộ Dung Tuyết đang định phản bác, cảm thấy dưới chân như đụng phải cái gì. Nàng cúi đầu nhìn thử, là một quả cầu da. Đen tuyền dính đầy bùn.

"Ai vậy?" Nàng xoay người muốn đi nhặt lên, bị bóng người bỗng nhiên xuất hiện làm nhảy dựng, nhịn không được kêu ra tiếng.

Người tới thô lỗ đẩy nàng ra, ôm quả cầu vào trong ngực. Nàng may mắn được Mạc Tử Ngôn đỡ được, mới không có ngã sấp xuống.

"Bà làm gì đó?"

Mạc Tử Ngôn bực mình nhìn nữ nhân quần áo tả tơi trước mặt, đại khái đã hơn năm mươi tuổi. Chỉ thấy bà ta ôm chặt quả cầu giống như bảo bối, ánh mắt đục ngầu mang theo địch ý nhìn mình và Mộ Dung Tuyết.

"Các ngươi là người xấu, lại muốn cướp đồ của ta!" Nữ nhân hung tợn trừng các nàng. "Đây là của ta, sẽ không cho các ngươi, đi mau, đi mau!"

"Ta sao lại muốn cướp đồ của ngươi chứ?" Mộ Dung Tuyết cảm thấy mạc danh kỳ diệu (kỳ lạ, không hiểu ra sao). "Ta chỉ là muốn giúp ngươi nhặt lên......."

"Lấy cớ, đồ lừa đảo! Ta không tin!" Nữ nhân cắt lời không cho nàng nói hết, vòng quanh các nàng miệng không ngừng lẩm bẩm: "Người xấu, các ngươi đều là người xấu. Tại sao muốn tranh bảo bối của ta? Hoa ngôn xảo ngữ (nói ngon nói ngọt)!"

Mạc Tử Ngôn đã nhìn ra: "Nữ nhân này, hình như thần trí không tỉnh táo lắm. Ở đây lý luận với bà ta cũng vô ích thôi. Bà ta căn bản là không hiểu gì cả."

"Tiểu Tuyết, chúng ta đi thôi, ngươi nói với gì bà ta cũng không hiểu đâu."

Nàng kéo Mộ Dung Tuyết đi, lại không ngờ nữ nhân kia vươn cánh tay đen thui nắm lấy tay áo Mộ Dung Tuyết, cười hì hì cầm tay áo của nàng dán lên mặt mình.

"Hì hì, thật tốt, tơ lụa thật tốt nha. Sao lại mặc ra đường chứ?"

Nhìn vẻ mặt hồn nhiên của bà ta, Mộ Dung Tuyết mềm lòng, cũng không ngăn cản, nhẹ giọng hỏi: "Người nhà của bà đâu? Không ai trông nom bà sao? Bà không có y phục mới à?"


"Đều đi rồi, đi hết rồi." Nữ nhân nghiêng đầu nhìn nàng, nhãn thần sáng lên, kích động cầm tay nàng. "Bọn họ không muốn ta, ngươi cũng không muốn ta sao? Ngươi dẫn ta đi đi, làm con của ta được không?"

Mạc Tử Ngôn hất tay bà ta ra, kéo Mộ Dung Tuyết đến phía sau, ánh mắt như đao: "Đừng chạm vào nàng." . Truyện Quân Sự

Trên mặt nữ nhân lộ ra biểu tình kinh sợ, co rúm lại thụt lui ra sau. "Ngươi thật dọa người a...... Ngươi là cùng một loại với người xấu......"

Xung quanh có một đám người vây quanh xem náo nhiệt, đều đang chỉ trỏ các nàng. Mộ Dung Tuyết xấu hổ không thôi.

"Tử Ngôn, chúng ta đi trước đi."

"Chớ đi!" Nữ nhân tiến lên ngăn nàng lại: "Các ngươi muốn bỏ ta lại sao? Đừng bỏ ta lại, ta sẽ ngoan ngoãn, mang ta về nhà được không?"

"Bà......"

"Ai ai ai, mọi người nhường một chút, tránh ra một chút!"

Một nam tử trẻ tuổi đang cố chen vào, cười hì hì tiến lên ngăn nữ nhân kia lại, lắc lắc hai cái bánh bao trong tay trước mặt bà.

"Điên bà, có phải đang đói bụng không? Ăn no rồi, đừng ở đây làm ầm ĩ nữa được không? Ăn xong rồi thì mau về nhà đi thôi!"

Hắn xoay người nói lễ với Mộ Dung Tuyết và Mạc Tử Ngôn: "Hai vị cô nương, bà bà này thần chí không rõ, các cô không nên so đo với bà ấy. Chính bà ấy đang làm cái gì, bà cũng không biết đâu. Nếu là có mạo phạm, mong các cô bao dung hơn!"

"Không sao." Mộ Dung Tuyết cười cười với hắn, đồng tình nhìn nữ nhân kia một chút. Xem ra bà ấy thật là đói bụng, cầm bánh bao trong tay ăn như hổ đói, cũng không để ý là nóng hay không.

Mạc Tử Ngôn lắc đầu, kéo nàng rời khỏi đám đông. Mộ Dung Tuyết thấy nàng hấp tấp bước đi, vội vàng hỏi: "Chúng ta đi đâu đây?"

Mạc Tử Ngôn không trả lời, đi đến trước một quán hoành thánh thì dừng lại, kêu một tô hoành thánh, đưa cho Mộ Dung Tuyết.

"Mua cho bà ấy, biết tâm đồng tình của ngươi đang tràn ra mà."

Mộ Dung Tuyết hiểu ra, lập tức cầm tô chạy qua chỗ kia lại, nhưng nơi đó làm sao còn có bóng dáng nữ nhân nọ? Ngay cả đám đông đều đã tản ra.

Nàng thất vọng nhìn cái tô trong tay, không biết bà bà kia có ăn no không?

"Sao thế, người đã bỏ đi rồi sao?"

Mạc Tử Ngôn từ phía sau tiến đến, thở dài: "Đã tới chậm sao."

"Người nhà của bà ấy sao lại không cần bà ấy nữa?" Mộ Dung Tuyết quay đầu lại. "Mới vừa rồi, bà ấy cứ luôn lập lại rằng đừng bỏ rơi bà nữa."

"Ngươi đang nhớ tới cảnh ngộ của mình sao?" Mạc Tử Ngôn vuốt ve lỗ tai của nàng, cưng chiều nói: " Không phải còn có ta sao."

"Ta biết." Mộ Dung Tuyết cười nói, giơ cao cái tô. "Nếu không tìm thấy bà ba, hoành thánh này liền giao cho ngươi giải quyết đi!"


Mạc Tử Ngôn không nể mặt: "Cái gì? Người ta bỏ đi, mới đến lượt ta hử? Ta ở trong lòng ngươi so ra còn kém một người xa lạ phải không?"

"Không có, ta là nghĩ, nếu đã mua, thì đừng lãng phí chứ......"

"Ngươi quả nhiên là nghĩ như vậy!"

"Không đúng không đúng, ta không có ý kia, ta là sợ ngươi đói bụng......"

- --

"Vũ Nhi, còn chưa ngủ à?"

Tả Chấn Thiên nhảy lên mái nhà, đi đến bên cạnh Mộ Dung Vũ, học dáng của hắn nằm xuống.

"Sao mà có hứng thú tối muộn thế này lại chạy đến nóc nhà người ta ngắm sao?"

"Ngủ không được, nên nhảy lên đây ngồi một chút." Mộ Dung Vũ khoanh tay gối lên đầu, nhìn bầu trời đầy sao mà xuất thần.

Mộ Dung Tuyết cùng Mạc Tử Ngôn đã đi được vài ngày rồi đi? Lúc trước, khi rời khỏi Vịnh Châu, hắn từng thề, nếu không thể chính tay đâm cừu nhân, vĩnh viễn sẽ không trở về. Cho nên khi hai người rời đi, tuy rằng lo lắng, hắn cũng không có đi cùng. Đối với hắn, còn có việc quan trọng hơn cần hoàn thành. Cho dù hiện hắn còn chưa đủ tài, không đảm đương nổi chức vị võ lâm minh chủ, cũng muốn trước hết phải đoạt lại vật thuộc về Mộ Dung gia đã.

"Thúc thúc, thúc nói xem, thật ra,có thể, ta mới không phải là người Mộ Dung gia? Nói cách khác, tại sao máu của chúng ta đều không thể dung hợp?"

"Đứa trẻ ngốc, nói mê sảng cái gì đó." Tả Chấn Thiên đánh lên đầu hắn. "Ngươi đây là đang quanh co để định tội nương ngươi sao? Nói nương ngươi sinh ra cốt nhục không phải của cha ngươi."

"Không phải, ta không có ý đó. Chỉ là cảm thấy rất kỳ lạ." Mộ Dung Vũ ăn đau, vội vàng che đầu, xoa xoa chỗ bị đánh. "Ta đã hoàn toàn bị làm hồ đồ mất rồi. Mấy ngày nay, xảy ra nhiều chuyện như vậy, ta đã không còn nhận rõ được đâu là thật, đâu là giả nữa. Ta chưa bao giờ biết, ở trên người cha ta, còn có nhiều câu đố chưa cởi bỏ như vậy."

"Ta làm sao không bị hồ đồ?" Tả Chấn Thiên thở dài. "Thật không ngờ, cha ngươi cư nhiên gạt chúng ta nhiều chuyện như vậy, ta đều đã bắt đầu hoài nghi, người mà ta nhận thức rốt cuộc có phải cái người tên Mộ Dung Đường huyết khí phương cương quang minh lỗi lạc trước kia hay không. Hắn cũng thật là có bản lĩnh, có thể trêu chọc một nữ nhân ngoan độc như Mạc Nhược Ly."

"Ta tin tưởng, tâm của cha ngươi vẫn là ở trên người nương ngươi." Tả Chấn Thiên hồi tưởng. "Ánh mắt hắn mỗi lần nhìn nương ngươi, đều rất ôn nhu. Đối với những chuyện liên quan tới nàng, chưa bao giờ làm cho có lệ, mỗi một lần đều tận tâm hết sức, còn luôn cho nương ngươi kinh hỉ."

"Cảm tình của ông ấy với nương, ta tất nhiên cũng nhìn ra. Nhưng nếu là bởi vì áy náy thì sao? Bởi vì cảm thấy có lỗi với nương, cho nên đối tốt với nàng gấp bội, đem hết toàn lực đi bồi thường nàng." Giọng Mộ Dung Vũ dần nhỏ lại. Dường như là sau khi từ Giang Nam trở về, thái độ của cha với mình có một chút thay đổi, trong mắt hắn chỉ luôn xoay chuyển trên người nương, có lúc còn quên mình luôn. Đặc biệt là từ sau khi Mộ Dung Tuyết sinh ra, cảm giác xem nhẹ này càng rõ ràng. Đôi khi hắn hỏi, cha nói thẳng, chính mình là đại nam nhân, đã lớn thì phải tự độc lập. Hắn liền tin hết, nhưng giờ nghĩ lại, càng thấy như là hắn đang tìm cớ.

Một hồi bệnh nặng thật sự có thể làm một người thay đổi cỡ này ư?

Trong đầu bỗng nhiên hiện lên một cái ý tưởng, lập tức bị Mộ Dung Vũ phủ định. Hắn vì một ý niệm trong đầu mà kinh ngạc nhảy dựng. Nếu thật là như vậy, sự tình sẽ không đơn giản là chỉ đánh tráo con thôi.

- ------

Editor có lời muốn nói: ai nha~~ quà tặng đêm khuya nha~ hì hì~

Đố các bạn biết ý nghĩ của Vũ ca là gì đó~~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui