Phong Hoa Tuyết

Mộ Dung Tuyết siết chặt đệm giường, đem tầm mắt hướng về phía giường. Nàng vừa tỉnh lại thì thấy mình đã nằm ở đây. Lạc Hành Vân cùng nương đều có mặt, nơi đầu gối dâng lên một trận đau, nụ hôn trước khi hôn mê tựa như ảo mộng, nàng không biết đó là sự thật hay vẫn là ảo giác của mình nữa. Hiện tại nương bỗng nhiên nhấn mạnh chữ "về tình" kia, nàng thực khẩn trương, thực muốn biết, người kia đối với mình rốt cuộc là thế nào......

Lạc Hành Vân nhìn thoáng qua Mộ Dung Tuyết, nở nụ cười.

"Phu nhân, ta thích Tiểu Tuyết, để cho ta tới chiếu cố nàng được không?"

Nhịp tim đột nhiên tăng tốc, niềm vui sướng dâng trào nơi lồng ngực cơ hồ làm nàng muốn ngất đi. Nàng đỏ mặt không dám nhìn Lạc Hành Vân, tâm tình không yên rốt cuộc cũng bình ổn lại. Thì ra hắn cũng thích mình, như vậy thì tốt rồi, quá tốt rồi....

Triệu Uyển Như vừa lòng gật gật đầu, cười nói: "Việc này, ta cũng không làm chủ được, phải hỏi ý Tuyết Nhi rồi." Nàng vuốt tóc Mộ Dung Tuyết. "Nữ nhi a, hiện tại Hành Vân nói muốn chiếu cố con. Con nói đi, nương có nên đáp ứng hay không?"

Mộ Dung Tuyết không biết nên làm thế nào cho phải, trên mặt nóng cực, muốn giấu mặt đi.

"Nương nói nên làm thế nào thì làm như thế thôi."

"Nga? Thật sự? Vậy, liền để cho nương đi nha. Hành Vân a, Tuyết Nhi đại khái là đã có người trong lòng, không muốn để ngươi chiếu cố."

Lạc Hành Vân nhận được ánh mắt Triệu Uyển Như, cũng giả bộ tiếc hận thở dài.

"Thì ra là vậy. Ta đây đành phải rời đi thôi."

"Lạc Hành Vân!" Mộ Dung Tuyết vừa nghe hắn muốn đi, vội vàng ngẩng đầu. "Ngươi không phải nói muốn chiếu cố ta sao?"

Triệu Uyển Như nở nụ cười: "Tuyết Nhi, con không cùng người ta nói rõ ràng, hắn làm sao có thể chiếu cố con đâu?"

"Nương, nương không được trêu con!" Giọng Mộ Dung Tuyết càng ngày càng nhỏ. "Mặt mũi nữ nhi đều mất hết rồi đây."

"Hảo hảo hảo, nương không đùa con. Con nghỉ ngơi cho tốt, để Hành Vân cùng con trò chuyện. Nương đi xem thuốc đã chuẩn bị xong chưa."

Tâm tình Triệu Uyển Như vui vẻ, cảm thấy nhẹ nhõm, hiểu ý ly khai, để hai người có không giản riêng hảo hảo tâm sự.

Tiễn bước Triệu Uyển Như, Lạc Hành Vân trở lại ngồi xuống, cầm tay Mộ Dung Tuyết. Giờ phút này tóc nàng phân tán trên gối, bao lấy khuôn mặt tái nhợt nhỏ nhắn, sóng nước trong mắt lưu chuyển, tăng thêm vẻ nhu nhược, có chút đau lòng hỏi: "Còn đau không?"

"Đau." Mộ Dung Tuyết thành thành thật thật gật đầu, môi mếu máo: "Ta sẽ không trở thành người tàn phế chứ?"

Lạc Hành Vân xì một tiếng nở nụ cười. "Này thật là có khả năng a."

"A? Thật sự a?"

"Ân, đúng vậy, què cũng tốt, què rồi ngươi sẽ không chạy loạn. Ta sẽ nhốt ngươi trong nhà, mỗi ngày khi dễ ngươi tra tấn ngươi ~"

"Lạc Hành Vân!" Mộ Dung ủy khuất nhìn hắn. "Ta đều đã què rồi, ngươi còn muốn khi dễ ta."

"Ha ha ha, lừa gạt ngươi đó, đứa ngốc. Ta như thế nào có thể tra tấn ngươi đâu. Hơn nữa, không có thương tổn đến xương cốt, sao có thể què được."

"Vậy, làm sao mà lại đau thế a. " Mộ Dung Tuyết khó chịu nhíu mày, nước mắt như muốn trào ra. "Ta cảm thấy chân mất hết cảm giác rồi, đau quá."

"Đó là trước kia ngươi sống an nhàn sung sướng quá rồi mới chịu không nổi chút đau này." Lạc Hành Vân nhéo nhéo cái mũi nàng. "Xem ngươi lần tới còn dám không nghe lời ta, chịu giáo huấn đi."


"Ô, ta biết sai rồi, ngươi đừng giáo huấn thêm nữa, ta đau."

Lạc Hành Vân nghĩ nghĩ. "Ta có thuốc giảm đau, nhưng là sư phụ cho ta. Nàng dặn ta không được cho người khác biết, đây là bí phương độc môn ~"

"Hừ, ngươi chính là không muốn cho ta, muốn nhìn ta đau, để ta đau chết luôn cho rồi."

"Hắc hắc, ta đùa thôi. Ngươi với ta mà nói như thế nào xem là người khác đâu."

Lạc Hành Vân lấy ra từ trong áo một bình nhỏ, lại rót một chén nước, đem thuốc bột màu trắng trong bình đổ vào chén.

"Uống một chút rồi sẽ không đau. Bất quá ngươi đáp ứng ta, không được nói cho bất luận kẻ nào."

"Ha ha, ngươi không phải là sợ người khác đoạt bí phương độc môn của các ngươi đó chứ?"

"Không chỉ là thế, mà nương ngươi nếu biết ta không nghe lời dặn của đại phu, cho ngươi uống thuốc bậy, chỉ sợ sẽ nghĩ là ta hại ngươi."

"Nào có, nương thích ngươi như vậy, như thế nào lại coi ngươi là người xấu a. Được rồi được rồi, ta đã biết, không nói cho người khác là được."

Mộ Dung Tuyết ngoan ngoãn uống xong, chớp chớp mắt. "Như thế nào không có cảm giác gì cả?"

"Đứa ngốc, làm gì có hiệu quả nhanh như vậy a." Lạc Hành Vân sủng ái xoa đầu của nàng, tay luồng vào mái tóc đen của nàng, một vòng lại một vòng quấn ở ngón tay. "Ngươi hảo hảo dưỡng thương, về sau, ta mang ngươi ra ngoài du ngoạn"

"Thật sự? Cha nương cũng đồng ý sao?"

"Ngươi gả cho ta rồi, bọn họ không phải sẽ đồng ý sao?"

"Chán ghét! Ai nói muốn gả cho ngươi!"

"Ha ha a, ngươi không muốn, ta liền đem ngươi cướp đi ~"

Hai người vui cười, mí mắt dần dần nặng trĩu, đầu gối cũng dần bớt đau. Thân mình bỗng nhiên nhẹ hẫng, Mộ Dung Tuyết mệt mỏi dụi dụi mắt.

"Ta buồn ngủ."

"Vậy ngươi ngủ đi, ta ở đây cùng ngươi. Chốc lát sẽ gọi ngươi dậy uống thuốc."

Lạc Hành Vân đem tay nàng nhét vào trong chăn, lại vén mấy sợi tóc hỗn độn trên mặt nàng ra sau tai, cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.

Mái tóc buộc phía sau rơi xuống, Mộ Dung Tuyết theo bản năng quơ tay nắm lấy, lại nắm không được.

Lạc Hành Vân buồn cười nhìn động tác như đứa nhỏ của nàng, bắt lấy tay nàng bỏ xuống.

"Đừng lộn xộn, hảo hảo ngủ đi."

"Ân."


Mí mắt càng ngày càng nặng, thân ảnh trước mặt dần mơ hồ, Mộ Dung Tuyết rốt cuộc không chống đỡ được, nặng nề ngủ.

Trong mộng mơ thấy rất nhiều con bướm sặc sỡ sắc màu. Thân thể bồng bênh trôi như án mây, khí trời sương mù lượn lờ. Mà bướm này bay lượn xung quanh bên người thật lâu không tản. Mỗi một hoa văn trên cánh bướm không con nào giống con nào. Khi cánh bướm rung động tạo ra ánh huỳnh quang lấp lánh như đom đóm. Nàng tò mò vươn tay muốn chạm vào tinh linh đáng yêu này, còn chưa đụng tới, con bướm bỗng nhiên tan biến. Trong lòng bàn tay mang theo ấm áp, hoảng hốt mở to mắt, tay được Lạc Hành Vân nắm, còn hắn thì đang mỉm cười với nàng.

"Tỉnh?"

"Ta ngủ đã bao lâu?"

Mộ Dung Tuyết giơ lên khóe miệng, có hắn ở đây, sẽ cảm thấy thực an tâm. Tuy rằng bị thương, nhưng có được sự quan tâm của hắn, nàng cảm thấy tất cả những đau đớn này đều đáng giá.

"Hai nén hương rồi." Lạc Hành Vân bưng chén thuốc đến bên cạnh nàng. "Thuốc đã hâm nóng lại một lần rồi, nhanh uống đi."

"Ta vừa mới mơ một giấc mơ."

"Giấc mơ gì?"

Lạc Hành Vân múc một muỗng thuốc thổi thổi rồi đưa đến cạnh miệng nàng. Mộ Dung Tuyết cau mày nuốt xuống, le lưỡi.

"Thật đắng a."

"Thuốc đắng dã tật, không bị thương không sinh bệnh sẽ không cần uống thuốc."

"Ta đã biết mình sai rồi, ngươi còn nói mãi. Ta vừa mới ở trong mộng mơ thấy rất nhiều bướm, rất giống hôm nay. Bất quá lớn hơn và nhiều hơn nhiều, thực sự rất nhiều."

"Ha ha, phải không? Có một nơi thật sự có nhiều bướm như vậy đấy."

"Thật sự, ở nơi nào ở nơi nào?"

"Hồ Điệp cốc. Nơi đó có ngàn loại bướm, đủ màu sắc, thậm chí có con bướm to như bánh xe vậy, ở không trung bay tới bay lui như những đám mây rực rỡ sắc màu."

"Thật sao thật sao? Ngươi đã từng tới đó sao?"

"Đã từng." Lạc Hành Vân giơ lên khóe miệng. "Bất quá cách nơi này rất xa nga, ngươi như vầy là không đi được đâu!"

"Ta khỏe hơn là có thể mà! Ngươi dẫn ta đi, mang ta đi thôi ~"

"Hảo hảo, ngươi đừng nháo, một hồi vết thương lại đau lên thì ta mặc kệ đấy. Thế nào, bây giờ còn đau không?"

"Không đau như vừa rồi. Độc môn bí phương của ngươi thật sự rất hữu dụng a. Còn có, có thể đem đi bán nha! Nhất định có thể kiếm rất nhiều tiền."

"Nha đầu tham lam." Lạc Hành Vân sủng nịch xoa đầu nàng. "Nhanh uống hết thuốc."

Mộ Dung Tuyết híp mắt chịu đựng vị thuốc khó chịu từng ngụm một uống hết.

Lạc Hành Vân chu đáo đem một viên mứt hoa quả nhét vào miệng nàng.


"Ăn cái này, sẽ giảm chút vị đắng kia."

Mộ Dung Tuyết ăn miếng mứt quả, vị ngọt hòa tan vị đắng, như là thấm vào tận tâm can, lòng tràn đầy ấm áp ngọt ngào.

"Đúng rồi, nương ngươi vừa tới, nói trang chủ đi nhiều ngày đã trở về. Nàng đã nói chuyện của ngươi cho hắn."

"A! Cha nhất định mắng chết ta! Lần trước tự ý đoạt ngựa chạy, lần này lại bởi vì cưỡi ngựa mà té bị thương chân. Sau này hắn không cho ta chạm vào ngựa nữa thì làm sao bây giờ?"

"Ha ha ha, ngươi còn sợ ai mắng sao? Cha nương ngươi cũng là sợ một lần nữa mất ngươi nên mới quản ngươi chặt như vậy a. Ngươi nếu ngoan ngoãn nghe lời, bọn họ cũng sẽ không quản ngươi nhiều gì."

"Đúng vậy, ta nghe lời họ. Mỗi ngày ngốc ở nhà, hết ăn rồi ngủ, như vậy ta sẽ buồn chết mất! Cha mẹ đều thực thích ngươi, ngươi giúp ta nói vài lời được không a. Lạc Hành Vân, Lạc Hành Vân ~~"

"Kia, ngươi nói cho ta nghe vài lời tốt đẹp, ta liền suy nghĩ lại có giúp ngươi hay không."

"Ngươi muốn nghe cái gì a?"

"Ngươi còn muốn gọi cả họ lẫn tên của ta?" Lạc Hành Vân giảo hoạt chớp chớp mắt. "Ta không thích ngươi gọi ta như vậy."

Mộ Dung Tuyết đỏ mặt. "Vậy ngươi muốn ta gọi ngươi cái gì a."

"Này là tùy ngươi thôi. Ta mặc kệ, nghe được ta liền giúp ngươi."

"Ân.... Cái kia, ừm, Hành Vân."

"Cái gì? Ta nghe không rõ ràng lắm."

"Hành Vân."

Trên mặt Lạc Hành Vân nở nụ cười tươi rói, ánh mắt cũng nhờ nụ cười này mà dần ấm hơn, nàng nhéo nhéo mặt Mộ Dung Tuyết.

"Tạm chấp nhận đó."

Mộ Dung Tuyết kéo tay hắn xuống rồi chủ động nắm lấy, ánh mắt trong suốt mang theo tia chờ mong cùng không tha.

"Hành Vân."

"Ân, làm sao vậy?"

"Ngươi, vẫn sẽ cùng ta chứ? Sau này ngươi sẽ rời khỏi Ngự Kiếm sơn trang sao?"

Lạc Hành Vân không nói, trong mắt dẫn theo một tia chần chờ.

Mộ Dung Tuyết rất sợ sự trầm mặc này của hắn. Nếu không phải lần này ngoài ý muốn, chính nàng cũng sẽ không minh bạch cảm tình của nàng đã sâu đến mức không thể vãn hồi.

Khi bị ngã ngựa, được hắn ôm chặt vào ngực, rồi khi nàng mở mắt lại thấy được ánh mắt ẩn chứa nhu tình của hắn, nàng liền biết chính mình trúng độc tên là Lạc Hành Vân, không thể tự kiềm chế.

Nàng thích hắn, cũng hy vọng hắn vĩnh viễn có thể bồi bên người mình. Nhưng chung quy hắn không thuộc về nơi này. Một ngày nào đó, vẫn sẽ rời đi.

Tâm thật đau bởi sự bất an này. Nàng nắm thật chặt tay: "Sau này ngươi sẽ rời đi sao?"

"Có lẽ sẽ. Bất quá, khi ta đi, nhất định mang theo ngươi."

Lạc Hành Vân cầm tay nàng, nở một nụ cười thật tươi.


"Như thế nào, ngươi sợ ta bỏ ngươi lại sao?"

"Rất sợ rất sợ." Tâm tình thoáng chốc chuyển hồi, tất cả đều là vui mừng, thất vọng biến mất vô tung vô ảnh. "Là ngươi nói, không được đổi ý."

Lạc Hành Vân cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng.

"Ta biết, đây là hứa hẹn của ta. Về sau, cho dù ta ly khai Ngự Kiếm sơn trang, ta cũng sẽ mang ngươi đi."

Nhưng là đến lúc đó, ngươi còn có thể nguyện ý đi theo ta sao?

Về sau, ngươi nhất định sẽ rất hận ta. Ngươi cũng rất nhanh, sẽ phát hiện mộng của mình đã sớm nát, bởi vì ta hủy sẽ đi thứ trọng yếu nhất của ngươi, thậm chí sẽ làm tổn thương ngươi. Cho đến lúc đó, ngươi còn có thể nguyện ý đi theo ta sao?

"Ân, hảo. Hành Vân, ta thực thích ngươi. Sau này, ta cũng muốn cùng một chỗ với ngươi, ngươi đi đâu ta sẽ theo đó. Ngươi không được nói cho cha nương ta những lời này, bọn họ nhất định sẽ cười ta không biết xấu hổ. Nhưng ta chính là muốn cho ngươi biết thôi...."

Mộ Dung Tuyết không biết vì sao hôm nay lại buồn ngủ như vậy. Thanh âm nhỏ dần, thân thể giống như không phải của mình, toàn thân đều tản ra nồng đậm mệt mỏi. Nàng chớp mắt muốn nhìn rõ hơn, nhưng tầm mắt lại càng ngày càng mơ hồ.

Thanh âm của hắn tựa hồ từ nơi xa xa truyền tới, hư vô và mờ mịt.

"Ngủ tiếp thêm chút nữa đi, ta sẽ ở đây cùng ngươi."

Mộ Dung Tuyết chậm rãi nhắm mắt lại, tay ở trong lòng bàn tay hắn không có thu hồi.

Lạc Hành Vân nhìn người trên giường đang nặng nề ngủ, dịu dàng vuốt ve ngón tay mảnh khảnh bóng loáng của nàng, nhẹ nhàng nắm lấy, cùng nàng nắm ngón tương liên.

"Ngươi biết không, Tiểu Tuyết, thuốc này, là cố ý vì ngươi mà chế."

Một người khi muốn hoàn thành việc gì đó, chấp niệm sẽ làm nàng trở nên cố chấp cực kỳ.

Từ lúc ban đầu gặp mặt đến khi hiểu nhau, mỗi một bước đều theo đúng kế hoạch của nàng. Vào Ngự Kiếm sơn trang, gặp gỡ nữ tử dịu dàng lương thiện kia, nhìn thấy Mộ Dung Tuyết không hề có tâm cơ, trong lòng có chút gì đó dần dần bị thay thế.

Nguyên lai nàng (TUN) cũng không phải là người không thể chấp nhận như trong tưởng tượng của mình. Nàng (TUN) tươi cười mang theo ấm áp, đại khái là vì Mộ Dung Tuyết, đối chính mình cũng thực quan tâm, điều này làm cho nàng (LHV) nhớ tới mẫu thân sớm rời đi của mình.

Triệu Uyển Như so sánh cùng nương, đại khái là hơn một tia nhu nhược, nhưng chỉ vì lý do này mà phải từ bỏ sao?

Nàng tân tân khổ khổ chờ đợi mười lăm lại là công dã tràng sao? Đến cuối cùng cũng chưa từng hận, nương rốt cuộc là quá cố chấp, hay là rất ngốc?

Nàng thật sự không muốn thừa nhận rằng mình đã thay đổi.

Nhìn một nhà ba người kia thân mật khăng khít, trong lòng phẫn nộ cùng ghen tị thiêu đốt càng thêm kịch liệt. Trong lúc hắn ôm ấp thê tử cùng nữ nhi, có từng nhớ tới có một nữ nhân vì đang hắn mà hao phí thời gian không?

Năm đó ngẫu nhiên gặp trong thành Dương Châu, có nữ tử mỹ mạo bên người quan tâm đầy đủ, tri kỷ chiếu cố, ôn nhuyễn thì thầm, như vậy mà hắn cũng không nhớ? Ngay cả ở trong mơ hắn cũng chưa từng mơ thấy nàng sao?

Chuyện này đối với nương mà nói căn bản là không công bằng!

Nàng biết chính mình đến chỉ là vì muốn có một đáp án. Vì đáp án này, nàng có thể không tiếc hy sinh hết thảy đại giới, cho dù là dùng Mộ Dung Tuyết đơn thuần đến uy hiếp...

Sự cô độc nhiều năm tựa hồ dùng lời nói ôn nhu cỡ nào đi nữa cũng không thể xoa dịu. Từ khi người nọ ra đi, trên đời đã không còn người nào có thể làm cho nàng lưu luyến được nữa.

Từ lúc bắt đầu, nàng liền nhận định nhất định phải thấy kết quả. Mà tất cả những thứ này đều là mở đường cho sự trả giá đại giới của hắn.

Lúc này, tâm tình của ngươi là cái gì đây.

U3


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận