Phong Hoa Tuyết

"Tiểu Mộc, gần đây kiếm pháp của muội rất tiến bộ đó."

Thanh Bình thu kiếm, mang vẻ hâm mộ nhìn Mộ Dung Tuyết.

"Muội tới sau ta, mà giờ cũng đã vượt qua ta rồi. Sư phụ luôn phê bình ta, nói đầu óc ta ngốc, bảo ta phải thường xuyên học hỏi ở muội đó."

Mộ Dung Tuyết lau mồ hôi trên mặt rồi ngồi xuống băng ghế đá dưới tàn cây, nghe xong lời hắn cũng chỉ mỉm cười.

"Huynh làm gì có ngốc đâu? Lữ sư thúc nói như vậy chỉ là vì khích lệ huynh, cần luyện tập nhiều hơn, khẳng định có thể vượt qua."

"Nói là nói vậy, nhưng mà trong một ngày phần lớn thời gian đều phải cầm kiếm, ta thực sự nuốt không trôi." Thanh Bình đặt kiếm lên bàn đá rồi ngồi cạnh nàng. "Ta thật sự rất tò mò, sao muội lại có nghị lực lớn như vậy để kiên trì đâu."

"Thanh Bình, sư phụ huynh nói gần đây Quỷ Quái Môn có một đại nhân vật trở về, huynh có biết là ai chăng?" Mộ Dung Tuyết chuyển hướng đề tài, không muốn cứ dây dưa với cái vấn đề đó nữa. "Hắn còn muốn ta tránh được thì tránh."

"Ừm, ta cũng không rõ lắm. Ta ở Quỷ Quái Môn ngốc lâu như vậy còn chưa gặp qua hắn, hình như là một vị sư thúc rất hung dữ, tính tình cổ quái lại táo bạo. Cho dù là đối với đồ đệ của đồng môn khác cũng sẽ không thủ hạ lưu tình. Cư phụ thực không muốn gặp hắn."

Mộ Dung Tuyết nhịn không được muốn cười: "Ha ha, không phải là đánh không lại người ta, cho nên không muốn gặp chứ?"

"Hắc hắc, có lẽ thật sự có khả năng này, sư phụ luôn sĩ diện lắm."

"Được rồi, Thanh Bình, ta cần phải trở về, đã quá trưa rồi mà vẫn chưa thấy sư phụ, ta đi xem nàng một chút."

"Ừ, ta đây cũng trở về." Thanh Bình đứng lên, tạm biệt với Mộ Dung Tuyết.

Mộ Dung Tuyết cầm thanh kiếm bị cầm đến phát nóng của mình trở về. Lần đầu đến nơi này là ban đêm, nhìn không rõ lắm, qua hôm sau được Tiếu Lăng Nghi dẫn đi dạo một vòng Quỷ Quái Môn mới biết được nơi này lớn hơn so với tưởng tượng của nàng nhiều. Tuy rằng không bằng Ngự Kiếm sơn trang, nhưng trên núi cao thế này mà có thể khai khoang đất xây dựng một công trình lớn như vậy thì cũng rất lợi hại rồi.

Quỷ Quái Môn quả thật khác với Ngự Kiếm sơn trang, tự do tự tại, sinh hoạt thoải mái, không có lễ nghi phức tạp gì. Mà mấy đồ đệ vẫn rất có lễ phép, chưa bao giờ gặp ai vi phạm môn quy cả. Lúc đi ngang qua rừng trúc, Mộ Dung Tuyết bỗng nhiên nghe thấy tiếng thủ thỉ trong rừng truyền ra. Nàng cảnh giác nhìn lại, tay đã đặt trên chuôi kiếm. Nhưng mới đi tới vài bước đã vội vội vàng vàng lui lại ra ngoài, mặt nóng đến đỏ bừng.

Nàng nhìn thấy hai nữ tử ôm nhau rồi còn hôn môi nữa. Quần áo hai người đều lộ ra, người bị đè lên đống lá rụng thì áo đã hoàn toàn cởi ra, bộ ngực đầy đặn tự nhiên lộ ra ngoài. Người con lại thì ôm hôn môi nàng, hai má đều phiếm phấn hồng.

Gặp cảnh không nên xem, Mộ Dung Tuyết quẫn bách không thôi. Quỷ Quái Môn chính là quá mức tự do, mới có thể để người có thói quen độc lai độc vãng như nàng luôn gặp phải những tình huống trở tay không kịp. Đây cũng không phải lần đầu tiên, trước đó ở tàng thư các của Quỷ Quái Môn nàng còn nhìn thấy bộ sách dạy người ta làm chuyện 'đó' như thế nào nữa. Chỉ mới đọc một hai trang đã khiến nàng mặt đỏ tai hồng, hôm nay lại đụng phải rõ ràng, kích thích thật là không nhỏ. Sở Nguyệt Đồng thật đúng là có bản lĩnh, để một nhóm người có thể 'theo như nhu cầu', mà lại không giống Hoa Hồng Cung dâm-loạn như vậy!

Bước chân vội vàng, nàng chạy vèo vào trong viện, buồn bực đẩy cửa gỗ đang đóng chặt ra.

"Tiểu Mộc?"


Giọng nói này giống một quả kinh lôi đánh tỉnh nàng, ngẩng đầu, lại ngây người.

Sư phụ cùng môn chủ, ở trong phòng nàng làm gì thế?

Chỉ thấy Tiếu Lăng Nhi nằm nghiêng trên giường, vạt áo màu tím trước ngực phất phơ sắp tuột, ngoại sam thì đã cởi xuống tới hông, lộ ra cánh tay như ngọc cùng tấm lưng nõn nà. Mà Sở Nguyệt Đồng lại khom thắt lưng nghiêng về phía trước, cả người như sắp đè lên Tiếu Lăng Nhi, một bàn tay còn vuốt lên tấm lưng bóng loáng của nàng.

Hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy? . Truyện Xuyên Không

"Sư, sư phụ, môn chủ, hai người sao lại ở trong phòng Tiểu Mộc?"

Tiếu Lăng Nhi bật cười: "Tiểu Mộc, đây là phòng của vi sư, người vào sai phòng là ngươi đó."

Mặt Mộ Dung Tuyết càng đỏ hơn, nàng xoay người bỏ chạy, cửa gỗ 'ba' một tiếng bị đóng lại, tiếng động lớn làm cho Sở Nguyệt Đồng cùng Tiếu Lăng Nhi giật nảy mình.

Tiếu Lăng Nhi ý vị thâm trường (ý tứ sâu xa) nhìn Sở Nguyệt Đồng.

"Hình như là bị hiểu lầm rồi."

Trên mặt Sở Nguyệt Đồng xuất hiện một tia đỏ ửng khả nghi. Vẻ lười biếng của Tiếu Lăng Nhi như vậy thật sự là quyến rũ tận cùng, làm nàng nhịn không được tim đập rộn lên.

Tiếu Lăng Nhi thấy nàng không phản ứng, chống tay làm bộ muốn đứng lên: "Ta phải đi ra giải thích đã."

"Cứ nằm yên cho ta!" Sở Nguyệt Đồng bỗng nhiên mất hứng, giữ vai nàng lại. "Đồ nhi này quan trọng với ngươi vậy sao, bị thương còn muốn lo lắng cảm nhận của nàng?"

"A, ta đây bị thương là ai gây ra chứ?" Tiếu Lăng Nhi ủy khuất nói. "Ngân châm của ngươi khoét lên người ta nhiều lỗ như vậy, rất đau đó."

"...... Thật xin lỗi, là ta sơ sót...... Nhưng nếu ngươi không tới lúc ta đang luyện công, ta sẽ không làm ngươi bị thương......"

"Ý của ngươi là do ta sai?"

"Không không, là ta sai. Ta phải tiếp tục thoa thuốc cho ngươi thôi." Sở Nguyệt Đồng chịu không nổi nhất là ánh mắt vô tội của nàng, nuốt nuốt nước miếng, tiếp tục nhẹ nhàng thoa thuốc mỡ cho nàng.

Tiếu Lăng Nhi hưởng thụ nhắm hai mắt lại, nói thầm trong lòng, tiểu đồ đệ này mỗi ngày độc lai độc vãng khó tránh khỏi tịch mịch. Sinh nhật cũng sắp tới, làm sư phụ, nàng có cần tìm một nam tử tuấn lãng hoặc là nữ tử xinh đẹp nào đó làm quà sinh nhật đưa cho đồ nhi không nhỉ?

Mộ Dung Tuyết chật vật trốn về phòng mình, ngồi bệch xuống nhìn phía cửa, trong lòng loạn thành một đoàn, ngay cả hô hấp cũng gấp hơn. Trước mắt còn hiện lên hình ảnh hoạt sắc sinh hương (cảnh đẹp diễm lệ) nọ, hai nữ đồ đệ kia, sư phụ nàng cùng Sở Nguyệt Đồng, còn có bộ sách trong tàng thư các......


Nhiệt độ nóng bỏng trên mặt vẫn chưa giảm, hình ảnh quen thuộc lại xa lạ này khuấy đảo nỗi lòng bình tĩnh đã lâu của nàng. Ở sâu trong thân thể có một loại cảm giác kỳ quái đang toát ra, nàng lại không rõ lắm đó rốt cuộc là cái gì.

Nàng vỗ vỗ mặt mình, dùng sức lắc đầu tưởng đem loại suy nghĩ này xóa sạch, chính mình rốt cuộc làm sao vậy?

- --

Một lần nữa bước vào nơi này, cảnh sắc vẫn vậy, mà tâm tình đã khác hẳn trước kia. Mặt trời trên cao chiếu sáng rực rỡ. Từng đàn bướm bay lượn trong sơn cốc, ánh sáng sặc sỡ làm cảnh sắc nơi đây càng thêm tươi đẹp tràn sức sống.

Ngôn Nhi, nơi này đẹp không?

Nương, nơi này sao có nhiều bướm vậy? Thật đẹp.

Nơi này là Hồ Điệp cốc, sau này, nương và Ngôn Nhi sẽ ở lại nơi này, sống nương tựa lẫn nhau được không?

Nương nói đi nơi nào, con sẽ theo tới nơi đó, Ngôn Nhi sẽ mãi ở với nương.

- --

Lúc năm tuổi, Mạc Nhược Ly mang theo Mạc Tử Ngôn bước vào nơi này, từ đó về sau kết thúc cuộc sống phiêu bạc, rời xa tranh đoạt trần thế.

Các nàng sống ở trong này ba năm, mỗi ngày lúc rời giường nhìn thấy nụ cười như ánh mặt trời của nương, Mạc Tử Ngôn đều cảm thấy thực vui vẻ. Các nàng ở trong sơn cốc cày một khoảng ruộng, dựng một ngôi nhà gỗ. Lần đầu tiên Mạc Tử Ngôn hiểu thế nào là nhà, đó là nhà của nàng và nương, có thể che gió chắn mưa, là nơi có thể ngủ nghỉ. Mãi đến khi sức khỏe Mạc Nhược Ly rốt cuộc không chịu nổi bệnh tật tra tấn, mang nàng rời đi, đến Thúy Vũ Sơn nương nhờ Giản Khuynh Mặc.

Trước đó Mạc Tử Ngôn đều đắm chìm trong hạnh phúc dưới mái ấm của mình. Niềm vui của nàng chỉ vì nữ nhân có nụ cười lúc nào cũng mang theo dáng vẻ hào sảng kia. Đó là ánh sáng soi chiếu thời thơ ấu mờ nhạt của nàng, cho dù nàng không có cha, cho dù nương của nàng càng ngày càng gắt gỏng, nàng vẫn thực thỏa mãn vì có nàng trong căn nhà nhỏ của mình.

Những con bướm này trong mắt nàng đều lớn, có lẽ là sinh trong hoàn cảnh ưu việt không có thiên địch quấy nhiễu, cả đàn đều lớn hơn rất nhiều so với trước đây. Đã trôi qua hơn bảy năm, lại đi vào nơi này, bướm vẫn còn đây, nhưng người đứng cạnh bờ hồ năm đó đã sớm không còn. Nàng từng đáp ứng với Mộ Dung Tuyết chờ chân nàng lành hẳn sẽ mang nàng tới nơi này, nhưng mãi đến khi nàng khỏe hẳn rồi lại bị thương đến cuối cùng hai bàn tay trắng, hứa hẹn kia đã biến thành một lời nói suông.

Lấy một đôi khăn từ vạt áo ra, trên nền vải trắng thêu một đôi cá chép cẩm quấn quít gắn bó. Phía trên có tên Mộ Dung Tuyết, có tên Lạc Hành Vân, nhưng duy nhất không có là tên Mạc Tử Ngôn nàng.

Mộ Dung Tuyết, ngươi rốt cuộc đi nơi nào, ta đã đến đây, nhưng mà ngươi ở đâu?

Bạch mã bên cạnh dường như không cam lòng bị nàng xem nhẹ, dùng chóp mũi nhẹ nhàng đẩy đẩy nàng phát ra tiếng thở ồ ồ. Mạc Tử Ngôn vuốt vuốt bờm nó, dẫn nó đến bên hồ cho nó uống nước.

Tầm mắt phóng xa, nhà gỗ nhỏ đằng kia cô linh đứng trong cốc, dựa vào dốc thạch bích. Từ sau khi rời khỏi đây cùng nương, nàng vẫn chưa quay lại lần nào, có phải nó vẫn giống trước đây không hề thay đổi?


Nàng nhấc chân đi về phía nhà gỗ, nghĩ vào trong nhà nhìn một chút, đi đến nửa đường, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc sau lưng.

"Tử Ngôn."

Quay đầu, Giản Khuynh Mặc một thân mặc sắc (màu mực) y bào đứng phía sau nàng, khóe miệng mang theo ý cười như có như không.

"Sư phụ? Người, người sao lại ở chỗ này?" Chẳng lẽ cái tầm mắt mà gần đây nàng vẫn luôn cảm giác được là của sư phụ?

"Vi sư lo lắng cho đồ nhi mình, không thể đi theo ngươi sao. Ngươi hài tử này, vẫn là thích một mình đâu."

Mạc Tử Ngôn câu nệ nắm chặt góc áo: "Sư phụ không trách đồ nhi tùy hứng bỏ người cùng Tư Sở lại, một mình bỏ đi sao?"

"Sao lại thế. Ta biết trong lòng ngươi khó chịu." Giản Khuynh Mặc chậm rãi tiến lên, ôn hòa vuốt ve mặt nàng. "Tử Ngôn thật đã trưởng thành, so với nương ngươi còn đẹp hơn."

"Sư phụ?" Mạc Tử Ngôn đánh giá nhìn Giản Khuynh Mặc, sao hôm nay sư phụ cứ là lạ thế nào vậy nhỉ. "Người làm sao vậy?"

"Chính là gặp được ngươi nên vui mừng đó." Giản Khuynh Mặc ôm nàng vào lòng, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh.

Là ngươi tự mình tìm tới, nương ngươi cũng không nên trách ta.

Mạc Tử Ngôn không biết vì sao, chỉ cảm thấy hôm nay Giản Khuynh Mặc rất kỳ cục. Theo tính cách nội liễm của sư phụ, nàng căn bản sẽ không nói nhớ mình.

Bị nàng ôm vào trong ngực, Mạc Tử Ngôn ngửi được hương vị dược thảo quen thuộc, không đúng, còn có hơi thở khác, là bị dược hương này che dấu...... Hơi thở nàng vô cùng quen thuộc.

Nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, tầm mắt gắt gao nhìn khuôn mặt kia.

"Ngươi không phải sư phụ, ngươi rốt cuộc là ai?"

"Ha ha, Ngôn Nhi của ta, vẫn là thông minh như vậy."

Bị hai mắt nàng nhìn chằm chằm, một cảm giác lạnh lẽo không hiểu dâng lên, Mạc Tử Ngôn muốn lui về phía sau, đã bị nàng trước một bước bóp cổ.

"Ngươi trước kia chính là như vậy, nhu thuận dịu ngoan, am hiểu lòng người. Nhưng mà, mỗi lần nhìn thấy ngươi, đều khiến ta nhịn không được muốn để lại chút dấu vết trên khuôn mặt quá mức loá mắt này. Có biết hay không, thật ra ta ghét nhất bộ dạng ra vẻ nhu thuận của ngươi!"

Biểu tình trên mặt Mạc Tử Ngôn từ sửng sốt dần dần biến thành hoảng hốt. Nàng ta mang khuôn mặt của sư phụ, dùng giọng nói của sư phụ, nhưng khẩu khí nói chuyện cùng ánh mắt kia, khóe miệng kia câu ra nụ cười, là ký ức nàng vùi lấp trong lòng hơn tám năm chưa bao giờ quên!

Là nàng sao? Sẽ là nàng sao? Có một giọng nói trong đầu không ngừng vọng lại, giọng của nàng đều bắt đầu run rẩy: "Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?"

"Sao hả, Ngôn Nhi đã không còn nhớ ta sao? Rõ ràng vừa rồi vẫn còn hoài nghi mà."

Giản Khuynh Mặc nhẹ nhàng cười, đem mặt dần dần áp sát vào: "Chúng ta từng gặp nhau lúc ngươi mười tuổi, thật sự không nhớ rõ? Ngôn Nhi, ngươi nhìn kỹ xem ta rốt cuộc là ai?"


Tay chân dần trở nên lạnh lẽo, Mạc Tử Ngôn nâng tay lên vuốt ve khuôn mặt mềm mịn bóng loáng của nàng, ngón tay run rẩy bóc lớp da đó ra.

Lông mày kia, ánh mắt kia, còn có cái mũi không cao lắm và đôi môi cong cong hồng nhuận, giờ phút này khi đã nỏ xuống mặt nạ, hoàn toàn hiện rõ trước mặt, trong đôi con ngươi màu hổ phách của nàng chiếu ra vẻ mặt mình hoảng hốt thất thố.

Mạc Tử Ngôn đột nhiên cảm thấy trời đất ngả nghiêng. Nàng không thể tin được, một người trong trí nhớ đã sớm qua đời hôm nay lại một lần nữa đứng trước mặt nàng!

"Nương......"

Thì ra Hồng Y chính là Mạc Nhược Ly, thì ra mẫu thân đã mất từ bảy năm trước của nàng thật không có chết!

Tại sao có thể như vậy......

Nụ cười ôn hòa ngày xưa nay đã thành lạnh như băng, đôi môi hồng nhuận ác độc phun ra một câu: "Đừng kêu ta là nương, ta cũng không phải là nương của ngươi. Trước kia không phải, về sau cũng sẽ không. Ngươi cũng chưa bao giờ là nữ nhi của ta."

Mạc Tử Ngôn không thể tiêu hóa lời nói của nàng được: "Nương, nương đang nói cái gì thế? Con là Ngôn Nhi mà, nương không nhận ra con sao?"

"Ta đương nhiên nhận ra ngươi." Mạc Nhược Ly cười lạnh, bàn tay lạnh lẽo vuốt mặt nàng, móng tay dài vẽ ra một vết dài trên mặt nàng thật nóng thật đau. "Mười lăm năm qua, ta không có lúc nào là không nhìn ngươi, hận ngươi, khuôn mặt như yêu tinh của ngươi, hóa thành bụi ta cũng nhận ra. Ha ha ha, Mạc Tử Ngôn, tên này, vốn là ta đặt cho ngươi, nhưng, ngươi không phải Ngôn Nhi của ta......"

Cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân chậm rãi lan đến tứ chi bách hài (toàn thân). Đây là nương, cũng không phải là nương. Mạc Nhược Ly xa lạ như thế, nàng cách mình thật xa, nương chưa bao giờ nói chuyện lạnh lùng với nàng như vậy, cũng chưa bao giờ dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng!

Nàng sợ hãi nắm lấy tay áo của nàng: "Nương, nương, nương rốt cuộc làm sao vậy? Vì sao con nghe không hiểu lời nương nói vậy......"

Mạc Nhược Ly không kiên nhẫn phủi tay nàng, mạnh mẽ siết chặt tay ở trên cổ nàng, giận không thể kìm nén mà gầm nhẹ: "Ta nói đừng gọi ta là nương, xưng hô này ngươi kêu tám năm, ta đã sớm nghe đủ!"

Yết hầu bị siết chặt, cảm giác hít thở không thông chân thật quá. Mạc Tử Ngôn đè tay nàng lại, như trước si ngốc nhìn Mạc Nhược Ly, gian nan nói:

"Nương...... Vì sao lại đối xử với con như vậy...... Vì sao.... nương lại gạt con và sư phụ...... Vì sao, bây giờ mới xuất hiện......"

"Ha ha, bởi vì, hiện tại ta cần dùng đến ngươi." Mạc Nhược Ly áp sát mặt vào hai má Mạc Tử Ngôn, đem nàng giam cầm vào vòng ôm không hề ôn nhu của mình, lơ đãng đuổi đi hai con bướm toàn thân trắng như tuyết trên vai Mạc Tử Ngôn. "Ta vốn muốn đi tìm ngươi, không nghĩ tới ngươi lại tự mình đưa đến cửa, thật sự là một nữ nhi tốt."

Cổ bị siết ra dấu hồng, Mạc Nhược Ly vẫn không có thả lỏng.

"Không uổng công ta nuôi ngươi tám năm. Ngôn Nhi, nếu mẹ ruột ngươi biết ngươi gọi một người xa lạ là nương nhiều năm như vậy, nàng có thể ghen tị ta hay không? Ha ha. Ngươi nghe rõ chưa? Ta không phải nương của ngươi, cho tới bây giờ cũng không phải. Lúc ngươi sinh ra, ta đã trộm ngươi đi mất rồi nuôi bên cạnh, muốn lợi dụng ngươi đi báo thù của ta."

- ------

Editor có lời muốn nói: Tiểu Tuyết được học một bài giáo dục giới tính ; Ngôn Ngôn bị chấn thương tâm lý nặng TT^TT

Ps: Cầu like, cầu nhắn lại =))

fcs0 f58l:.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui