Phong Hoa Tuyết

"Này, này, này... Ta không cần, ta không cần. Đại hiệp chỉ cần không giết chúng ta, còn lại thì sao cũng được!"

"Đúng vậy đúng vậy, đại hiệp tha mạng a!"

Hai người cuống quít quỳ xuống dập đầu.

Nam tử trẻ tuổi khuyên một lúc lâu cũng không có tác dụng, mất hết kiên nhẫn, bất đắc dĩ phải to tiếng mạnh mẽ đem hai người đứng lên. Bọn họ vừa mới đứng vững hai chân lại lần nữa mềm nhũn ra.

"Mau đứng lên đi, ta đã nói không giết các ngươi. Sau này cũng đừng tiếp tục bán trà ở đây nữa. Lá gan nhỏ như vậy, gặp phải đả đả sát sát, bị thiệt mạng thì không có ai đền đâu, tốt nhất là vào trong thành đi thôi. Nhiêu đây bạc chắc đủ cho các ngươi mua thêm mấy cái bàn."

Điếm chủ gặp nam tử từ đầu đến cuối đều mang vẻ mặt tươi cười, trong mắt cũng không có chút sát khí, xác định hắn là thật sự muốn thả mình đi, gánh nặng trong lòng rốt cuộc cũng gỡ bỏ, cảm kích nói lời tạ ơn.

"Cám ơn đại hiệp, cám ơn đại hiệp!"

Tiểu nhị vẫn còn run run nhìn kiếm bên hông hắn, bị điếm chủ đạp một cước, vội vàng khom lưng nói cảm tạ. Hai người đứng tại chỗ, chờ nam nhân kia đi xa, mới dám thở phào nhẹ nhõm. Điếm chủ kéo mũ trên đầu xuống, mềm nhũn ngồi bệt trên băng ghế dài, dùng cái gì đó chà sát lên mặt, lộ ra khuôn mặt trẻ tuổi, không ngừng vỗ ngực mình.

"Má ơi, làm ta sợ muốn chết. Rốt cuộc cũng đi rồi. Ta còn tưởng hắn sẽ giết chúng ta chứ!"

"Xích Lân Kiếm này quả thực còn lợi hại hơn so với lời đồn đại! Ta xem như được mở mang tầm mắt, quả thực là chém sắt như chém bùn." Tiểu nhị cũng ngồi xuống theo, lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng kia, kinh hồn chưa định hỏi: "Di, sư thúc đâu? Đừng nói là sợ quá nên bỏ chạy đi?"

Vừa dứt lời, cái ót đã bị cái vật cứng gì đó đập một phát.

"Ai u!" Hắn ôm cái ót đau gập người, lọt vào mắt là một đôi giày màu mực, hắn ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt chói sáng.

"Nói bậy, sư thúc các ngươi là kẻ sợ chết như vậy sao. Ta không tránh xa một chút, để người ta phát hiện làm sao bây giờ?"

Lữ Cẩm Hoài cười khanh khách nhìn bọn họ, tay trái đặt ở sau lưng, tay phải xòe quạt, một bộ dáng bình thản ung dung.

"Thế nào, lúc này đã công nhận chưa? Xích Lân Kiếm rất lợi hại đi."


"Công nhận! Công nhận rồi!" Hai người nhất tề gật đầu.

"Sư thúc, Xích Lân Kiếm kia quả thật là lợi hại a! Trong giang hồ mọi người đều đang truy lùng tuyệt thế bảo kiếm, sao Quỷ Quái Môn chúng ta lại không có động tĩnh gì a? Nếu không ra tay, đến lúc đó kiếm kia sẽ rơi vào tay người khác đó!"

"Uy uy uy, vừa mới được người ta tha mạng thôi mà đã bắt đầu nổi ý xấu rồi? Cẩn thận để nam nhân kia nghe được, quay trở lại tịch thu cái đầu của ngươi đó!"

Lữ Cẩm Hoài ra vẻ cao ngạo ngẩng đầu lên, nghiêng đầu nhìn hai kẻ ngồi trên băng ghế.

"Hừ hừ, Quỷ Quái Môn chúng ta tuy rằng không phải danh môn chính phái gì. Nhưng chuyện cướp bảo vật của người khác, môn chủ khinh thường tham gia vào, cũng không cần. Chẳng lẽ chỉ cần đoạt được bảo kiếm thì có thể ngay lập tức nổi danh thiên hạ sao? Thật sự là ngu xuẩn." Trong mắt hắn lộ ra một tia cười lạnh. "Du Châu cũng xuất hiện cái gọi là bảo kiếm bị mất tích của Ngự Kiếm sơn trang. Rất nhiều môn phái đều bắt đầu đi đoạt kiếm. Ngay cả bọn tự xưng là chính phái cũng muốn gia nhập, các ngươi không thấy lạ sao. Trong một đêm Ngự Kiếm sơn trang bị diệt môn, bảo kiếm bị cướp, nhưng kẻ cướp kia không giữ làm của riêng, lại đem phân chia tứ tán khắp nơi trên giang hồ, là vì cái gì đây?"

"Sư thúc là muốn nói, bọn họ muốn nhìn người trong giang hồ đấu đến ngươi chết ta sống, sau ngồi làm ngư ông đắc lợi sao?" Bộ dáng tiểu nhị nghiêng đầu trầm tư. "Nhưng mà chúng ta nghĩ ra, người khác cũng có thể nghĩ ra a, sao bọn họ vẫn còn muốn tranh chấp. Ngay cả Ngũ Độc Giáo không dùng kiếm kia cũng muốn chen một chân."

"Nguyên nhân rất đơn giản, đương nhiên là lòng tham!" Người bên cạnh đẩy hắn một phen. "Lục sư đệ, ngươi thực ngốc, nhiêu đó thôi cũng không hiểu được!"

"Nhưng cái đó thì có ích lợi gì a. Kiếm dù gì cũng chỉ là kiếm, có thể so sánh với võ lâm minh chủ sao. Muốn xưng bá giang hồ, chỉ dựa vào một thanh kiếm là không đủ, còn phải dựa vào công phu của bản thân!"

"U, ngươi xú tiểu tử này, còn muốn ở đây giảng đạo lý."

Lữ Cẩm Hoài cười khanh khách, nâng lên một chân dẫm nát băng ghế, phóng thấp ngư điệu, tầm mắt quét tới quét lui trên mặt bọn họ.

"Thế nào, ta y theo ước định cho các ngươi tới mở mang kiến thức. Chuyện này không cho nói với sư phụ các ngươi, cũng không chuẩn nói với Tiếu sư thúc. Môn chủ đã hạ lệnh không cho phép Quỷ Quái Môn tham dự vào việc này. Chúng ta tuy rằng là đi xem náo nhiệt, cũng có chút mạo hiểm. Quan hệ của Tiếu sư thúc các ngươi cùng môn chủ vô cùng tốt, nếu là để nàng biết rồi tìm ta tính sổ, nói ta dạy hư đệ tử, tổn hại hình tượng của ta trong lòng nàng, ta sẽ cho các ngươi biết thế nào là lễ độ! Có biết hay không!"

Lữ sư thúc khi nào thì được ăn quả ngọt ở chỗ Tiếu sư thúc [chắc ý nói khi nào thì được đối đãi dễ chịu]? Bọn họ tuy rằng mới vừa vào Quỷ Quái Môn không lâu, cũng nhìn ra được Tiếu sư thúc đối với hắn rất lãnh đạm.

Hai người liếc nhau, oán thầm, nhưng không dám nói rõ, ngoài miệng đáp lời: "Đã biết sư thúc. Người mang chúng ta ra ngoài trải nghiệm. Chúng ta khi nào sẽ, ai... Sư thúc, chúng ta khi nào mới có thể học tuyệt thế võ công a. Đến lúc đó lập uy danh trên giang hồ, được mọi người tôn kính, cầm kiếm đi khắp thiên hạ. Kia, có biết bao uy phong a!"

"Đúng vậy đúng vậy, đến lúc đó sẽ không có người dám khi dễ chúng ta!"

Hai tên tiểu tử một bên khao khát một bên nói đến hăng say, trong mắt tràn đầy hâm mộ, hận không thể lập tức biến thành cao thủ tuyệt đỉnh, giống nam nhân kia sử dụng kiếm tiếp chiêu bọn xâm phạm mình.


"Tuyệt thế?" Lữ Cẩm Hoài sửng sốt, lập tức thu quạt đánh trên đầu bọn họ. Nẹp quạt làm từ huyền thiết vừa nặng lại cứng, đập đầu cũng đặc biệt đau. Hai người tránh không khỏi, bị đau đến nhe răng trợn mắt, đành phải liên tục cầu xin tha thứ.

"Sư thúc đừng đánh, đừng đánh. Chúng ta nói sai cái gì, người làm gì bỗng nhiên lại động thủ a!"

Lữ Cẩm Hoài nheo mắt, thu cây quạt, lại duỗi thân vươn ngón tay chọt chọt trán hai người.

"Sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân (núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi có người khác giỏi hơn), nào có tuyệt thế võ công gì? Hai ngươi vắt mũi còn chưa sạch, mới bái nhập Quỷ Quái Môn, công phu mèo quào còn không biết, đã nghĩ đến phiêu bạt giang hồ. Mau đi đổi quần áo rồi theo ta trở về, chậm trễ nữa sư phụ các ngươi sẽ hoài nghi!"

- --

Mộ Dung Tuyết nằm nghiêng trên giường, trên người đắp cái chăn mỏng, tay chân co ro, cơ hồ muốn cuộn mình thành quả cầu. Hai tay nàng siết chặt đè ở ngực, mày liễu nhíu chặt một chỗ. Môi trắng bệch, bị răng nanh cắn ra một loạt dấu. Thân thể run nhè nhẹ, trên trán không ngừng ra mồ hôi, làm tóc hai bên mặt cũng ướt đẫm. Dáng ngủ cực không an ổn.

Người đứng cạnh giường hai tay buông lỏng bên mạn sườn, tầm mắt dừng trên mặt nàng thật lâu không rời. Thấy nàng hai mắt nhắm chặt, lông mi ngày càng nhíu lại, trên mặt là biểu tình sợ hãi, môi mấp máy lời nói mê, là đang gặp ác mộng sao?

Ngón tay Mạc Tử Ngôn giật giật, xoay người, từ vạt áo lấy ra một gói thuốc nhỏ, đem thuốc giúp yên giấc ngủ này đổ vào hương lô, dùng thanh châm nhẹ nhàng khuấy động. Khói mù mang theo hương thuốc thản nhiên phả ra từ mấy lỗ hổng, chốc lát lan tràn khắp phòng, làm cho gương mặt người đang gặp ác mộng kia dịu xuống một chút, thả lỏng thân thể buộc chặt nãy giờ được thả lỏng rồi lâm vào thâm miên (giấc ngủ sâu).

Những ngón tay thon dài vươn ra, nhẹ nhàng xoa hai má nàng. Dọc theo cái trán đến đôi mắt, từ mũi đến môi, sau đó là cằm, lơ đãng sờ đến phía sau cổ nàng, là một mảnh ướt át. Mạc Tử Ngôn chần chờ một chút, xốc lên một góc chăn, bàn tay sờ sau lưng nàng, toàn bộ đều ướt đẫm.

Sao lại ra nhiều mồ hôi thế này?

Thẳng đứng dậy đi đến mở cửa tủ quần áo, lấy ra một bộ quần áo, rồi quay lại bên giường. Đưa tay luồng ra sau cổ Mộ Dung Tuyết, thật cẩn thận nâng nàng dậy. Người kia dưới tác dụng của hương thuốc ngủ thật trầm ổn, không có tỉnh lại. Mi tâm giãn ra, để lộ khuôn mặt điềm đạm đáng yêu. Có lẽ, chỉ có khi ngủ, mới có thể thoải mái đi.

Mạc Tử Ngôn để thân mình nàng dựa vào bả vai mình. Đầu ngón tay tiến đến vạt áo nàng, cởi bỏ bộ đồ ướt nhẹp đi. Khóe mắt liếc đến vết sẹo phiếm hồng trước ngực nàng, ngực bỗng nhiên đau nhói. Vết thương này không lớn, nhưng lại sâu, đến nỗi dường như muốn xuyên qua thân thể đơn bạc của nàng. Có thể thấy được kẻ kia dùng bao nhiêu sức và cỡ nào muốn dồn nàng ấy vào chỗ chết. Nàng tất nhiên biết có bao nhiêu đau. Trước đây đi theo sư phụ hái thuốc trong núi, trong lúc vô ý tránh khỏi bẫy săn thì bị nhánh cây thẳng tắp đâm vào gan bàn chân, đau thấu tâm, đến nỗi nàng không nhịn được mà rơi nước mắt.

Kỳ thật mỗi ngày đều có đến xem nàng, nhưng lại sợ mình xuất hiện sẽ làm nàng khủng hoảng, nên chỉ tránh ở chỗ tối yên lặng quan sát. Nàng từng đi tìm Mộ Dung Đường, nhưng người kia giống như đã tiêu thất khỏi nhân gian, tìm khắp cũng không thấy tung tích. Hắn thật sự bỏ lại Triệu Uyển Như và Mộ Dung Tuyết chạy trốn sao?

Mạc Tử Ngôn không biết. Mộ Dung Đường trong miệng Triệu Uyển Như cùng người trong miệng nương khác nhiều quá, nhưng nàng cũng khó có thể tín nhiệm. Chính là đối với kết quả như vậy ngược lại có chút may mắn, ít nhất, nàng còn có thể nhìn thấy Mộ Dung Tuyết mỗi ngày. Cho dù biết ở tại chỗ này, nàng ấy không vui vẻ gì, nhưng vẫn không muốn buông ra.


Nhẹ nhàng vuốt ve chỗ vết sẹo, nhớ lại một màn hôm qua ở hậu viên kia. Mộ Dung Tuyết rúc vào trong lòng sư phụ, mặt đầy nước mắt, nàng chịu nhiều ủy khuất, chịu nhiều thống khổ, chỉ có thể dùng nước mắt để giải tỏa. Là chính mình khi nàng vừa mới thoát khỏi sự sợ hãi, lại hung hăng đâm một đao trong lòng nàng.

Cánh tay mềm mại của Mộ Dung Tuyết bỗng nhiên nâng lên ôm lấy cổ Mạc Tử Ngôn. Mạc Tử Ngôn cả kinh, nâng mắt, Mộ Dung Tuyết vẫn còn nhắm mắt, chỉ là cảm giác được nguồn nhiệt bên người nên dựa vào theo bản năng, để bản thân thoải mái một ít.

Mạc Tử Ngôn thu hồi suy nghĩ, đem áo lót bao lấy thân thể gầy yếu của nàng. Nàng thậm chí có thể cảm giác được xương sườn nơi thắt lưng của Mộ Dung Tuyết.

Giúp nàng đổi quần áo xong, buộc nút dây lưng, quần áo này đã không còn hợp với nàng nữa rồi, rộng thùng thình, vươn tay sờ sờ eo Mộ Dung Tuyết, tim đau xót như bị dao cứa, nàng thật gầy. Này hết thảy đều là bị mình hại a.

Nghĩ muốn để nàng nằm xuống lại, nào biết Mộ Dung Tuyết trong lòng nàng cọ cọ qua lại, cằm dán lến cổ nàng, tay cũng sờ soạng eo nàng. Nàng phát giác mình bắt đầu khẩn trương. Cánh tay cứng ngắc đặt ở hai bên sườn, hô hấp ấm áp phun bên tai, có chút ngứa. Mạc Tử Ngôn nghe thấy tiếng gọi nhỏ đến mức hầu như không có của nàng.

"Nương......"

Tim đập lỡ một nhịp, Mạc Tử Ngôn buộc chặt cánh tay ôm Mộ Dung Tuyết vào trong ngực, mặt vùi vào cần cổ nàng, dùng sức hít lấy hơi thở quen thuộc. Chưa từng nghĩ tới, có một ngày mình cũng sẽ trở nên yếu đuối như vậy. Muốn nói không dám nói, muốn làm không dám làm, như thế nào cũng không chịu thừa nhận nội tâm chính mình, vẫn vì mình sở tác sở vi (những hành động của mình) mà tìm đủ lý do lấy cớ. Nàng hối hận, thật hối hận. Nhìn thấy Mộ Dung Tuyết khóc bất lực như vậy, nàng đau lòng không thể nói nên lời, cũng hận chính mình dùng phương thức cực đoan lại tàn nhẫn như vậy giận chó đánh mèo, đổ trút lên nàng ấy. Thế cho nên đến bây giờ, tìm không ra cái cớ nào khác để nàng lưu lại.

Tại một khắc này, nàng thật sự hy vọng mình chính là gã nam tử muốn thú (cưới) nàng qua cửa kia......

'Cộc cộc' tiếng gõ cửa vang lên, Lâm Tư Sở đứng ở ngoài cửa hỏi. "Sư tỷ, ngươi ở đâu?"

"Chuyện gì?" Mạc Tử Ngôn thả lỏng tay, nhẹ nhàng lấy tay Mộ Dung Tuyết xuống, giúp nàng nằm xuống, đắp chăn lại.

"Sư phụ kêu ta tới tìm ngươi, nói là có việc muốn thương lượng. Sư phụ giờ đang ở trong phòng Triệu phu nhân."

"Đã biết." Mạc Tử Ngôn đứng lên, vuốt phẳng góc chăn, nhìn dung nhan yên ngủ của Mộ Dung Tuyết, ánh mắt có chút đăm chiêu. Triệu Uyển Như đã lựa chọn xong rồi sao?

Lâm Tư Sở xoay người, do dự một chút, quay đầu lại cánh cửa đóng chặt kia lên tiếng. "Sư tỷ, ngươi, ngươi không sao chứ?"

"Không có việc gì, ta chuẩn bị qua chỗ của sư phụ đây."

Tay sờ chỗ ngực áo, là chiếc khăn tay mà Mộ Dung Tuyết thêu. Rõ ràng biết đây không phải cho mình, vẫn muốn ích kỷ giữ lấy, quá ấm áp, như muốn thiêu đốt lồng ngực nàng.

Trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ, Mộ Dung Tuyết, về sau sẽ yêu thương một nam tử như thế nào? Người kia có phải sẽ ôn nhu nắm tay nàng, giúp nàng chỉnh lại mái tóc rối hay không? Có phải sẽ bên cạnh ôm chặt nàng khi nàng sợ hãi, xoa dịu nỗi lo sợ và hoang mang của nàng không? Có phải sẽ dỗ dành mỗi lúc nàng sinh khí rồi nghịch ngợm chọc nàng cười không......

Tâm tình nặng nề khó chịu, Mộ Dung Tuyết không biết người đứng cạnh giường nàng do dự bao lâu, cũng không nhận thấy được cảm xúc không ngừng biến hóa trong mắt nàng ấy. Mấy ngày liền đều bị ác mộng bủa vây, thân thể sớm mỏi mệt không chịu nổi, khó có được một ngày yên giấc như hôm nay. Nàng nghiêng người, lại giống lúc nãy cuộn thành một đoàn, chỉ là mặt mày không có nhăn lại.


Đi ra khỏi phòng, cẩn thận đóng cửa lại, Mạc Tử Ngôn thất hồn lạc phách, lảo đảo đi về phía phòng của Triệu Uyển Như.

Bước vào phòng, liền thấy Giản Khuynh Mặc cùng Triệu Uyển Như ngồi ở bên cạnh bàn, Giản Khuynh Mặc đang giúp nàng bôi thuốc mỡ lên mặt.

"Sư phụ, Triệu phu nhân."

Giản Khuynh Mặc khẽ ừ, Triệu Uyển Như hơi nghiêng mặt, hướng về phía cửa nở nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng kêu: "Tử Ngôn."

"Sư phụ, người gọi ta lại đây là vì việc gì? Có cái gì muốn đồ nhi làm sao?"

"Triệu phu nhân đã đưa ra quyết đinh." Giản Khuynh Mặc buông thuốc trong tay, nhìn Mạc Tử Ngôn, trên mặt không có biểu tình gì. "Ngươi lập tức đến Đông Nam sơn hái Thất Dạ về."

Mạc Tử Ngôn cảm thấy căng thẳng. "Vậy ý của Triệu phu nhân là......"

"Muốn giữ đôi mắt." Triệu Uyển Như thay nàng đáp, trên mặt như trước nhu hòa. "Ta trái lo phải nghĩ, cảm thấy vẫn là nên giữ lại ánh mắt."

"Vì sao?"

Một khi dùng Thất Dạ, đời này đều không mở miệng được, cũng chỉ nhìn chung quanh mà không thể phát ra chút tiếng nói nào, im lặng giống một con rối gỗ. Nàng thật sự có thể chịu được được sao? Nàng có thể không chọn, sư phụ sẽ không bức nàng, chỉ cần nàng nói không muốn......

"Ha ha." Triệu Uyển Như nhẹ nhàng cười, lại lộ ra vẻ mặt nghịch ngợm về phía Mạc Tử Ngôn. "Bởi vì, ta muốn nhìn thấy hình dáng của Tử Ngôn."

- ------

Editor có lời muốn nói: Môn hạ của Quỷ Quái Môn có phải là rất dễ thương không? Chắc không phải là phe tà ác rồi~~

Cảnh thay đồ, ôi chao, tha hồ mà ăn đậu hủ của nhau~~

Ps: Editor có chút nhầm lẫn, thành ra edit chương 25 trước, nên sẽ post 2 chương.

Pss: Cầu like, cầu nhắn lại =))

OVܕ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui