Phong Hoa Tuyết Nguyệt Full




Tuyết là trướng che trời quang, dây cung lên tên còn chần chừ chưa bắn. Nguyệt là vẻ đẹp tịch liêu, sau đêm nay khó thấy lại lần hai.

* * *

Giang Trừng tỉnh dậy, bị vẻ mặt ngơ ngác của Lam Hi Thần đang ngồi bên cạnh chọc cho bật cười. Hắn nói:

- Trạch Vu Quân, ta nghĩ Lam gia cấm rượu là có lý do cả. Sau này người tốt nhất đừng phạm gia quy nữa.

Lam Hi Thần sắc mặt thoáng trắng bệch, rụt rè hỏi lại hắn:

- Ta... không làm gì thất lễ chứ?

Thất lễ, tính ra thì cũng không có, chỉ là hành động đêm qua của y mà để người thứ ba nhìn thấy, dám có thể đem uy danh Trạch Vu Quân của y hủy diệt lắm...

Giang Trừng đêm qua thấy Lam Hi Thần ngủ say, sau khi bất ngờ về tửu lượng tệ hại của người Lam thị thì lại có chút lo lắng y say rượu không nên ở ngoài trời gió to, tốt bụng lay người dậy.

Nhưng mà lay đi lay lại nửa ngày, Lam Hi Thần vẫn là một bộ dạng tao nhã tựa bên bàn, ngủ say quên thế sự.

Giang Trừng đành từ bỏ, quay người vào nhà tìm một chiếc áo choàng.

Đúng lúc này, tay áo hắn bị níu lại.

Giang tông chủ quay đầu, thấy Trạch Vu Quân đang ngồi thẳng dậy, thần sắc tươi tỉnh, thần thái sáng láng, không có vẻ gì là đang say rượu, vươn một tay níu lấy vạt tay áo màu tím của hắn, mỉm cười gọi hai chữ "Vãn Ngâm".

Cái thể loại gọi thẳng tên thân mật này là cái quỷ gì? Giang Trừng đen mặt sửa lại:


- Giang tông chủ.

Trạch Vu Quân hơi ngẩn người, sau đó bật cười:

- Phải rồi! Giang tông chủ! Là Hi Thần thất lễ!!!

Đình viện cất giữa hồ sen lồng lộng gió. Giọng nói đầy hào khí của Lam tông chủ cũng theo gió mà vang vọng bốn bề Liên Hoa ổ, hừng hực khí thế! Giang Trừng lập tức bị giọng nói hào sảng quá mức của hắn dọa cho sợ, chưa kịp phản ứng lại thì từ phía hậu viện, một khách khanh đã vội vàng chạy ra, vừa ngó chừng Lam Hi Thần vừa hỏi:

- Giang tông chủ, không có chuyện gì chứ?

Phất tay cho thuộc hạ lui xuống, Giang Trừng lần đầu cảm thấy bản thân đang lâm vào tình cảnh dở khóc dở cười. Hắn tính trước tiên giằng vạt áo ra khỏi tay Lam Hi Thần, lại phát hiện người này thế mà nắm rất chặt, hoàn toàn giằng không ra, đành hạ giọng:

- Được rồi, Trạch Vu Quân, trước tiên bỏ tay ra, ta đưa người về khách phòng.

Lam Hi Thần càng nắm càng chặt, ngẩng đầu mặc cả:

- Ta muốn đi chơi!!!

Giang Trừng bị dọa, tam quan nứt vỡ răng rắc, cắn răng hỏi lại:

- Đi chơi?

- Đúng vậy – Lam Hi Thần đột nhiên hào hứng, giọng nói lại cao vút lên – Đi chợ đêm! Đi mua rượu! Mua quả sơn trà! Mua Thiên Tử Tiếu!

Giang tông chủ sợ y lại một lần nữa đem toàn bộ gia nhân Vân Mộng gọi tới, hốt hoảng vươn tay bịt miệng y lại.

- Người nói nhỏ tiếng một chút thì chết à?


Ai ngờ, Trạch Vu Quân mở lớn mắt nhìn hắn, ngoan ngoãn gật đầu, còn đưa tay lên miệng làm điệu bộ "suỵt" một tiếng, hạ giọng thì thào:

- Chúng ta lén đi chơi...

Giang Trừng thấy mình chắc say rồi!

Vì y say rồi, nên mới để Lam Hi Thần một đường lôi kéo chạy ra ngoài cửa, sau đó cư nhiên lại thực sự dẫn y đi chơi chợ đêm Vân Mộng.

Trạch Vu Quân mua một cái đèn lồng hình con thỏ con, còn hào hứng ngồi bàn chuyện trừ ma giúp người với ông chú bán đèn lồng nửa canh giờ!

Trạch Vu Quân chạy vào trong đám thi giải đố ven đường, giải liền ba câu khó nhất, hào hứng vác giải thưởng là một xâu kẹo hồ lô về!

Trạch Vu Quân y phục thẳng thớm, tiên khí lan tỏa, ngồi bên vệ đường gặm kẹo hồ lô đường! Không những thế còn bị mật trên kẹo lem ra má!

Giang Trừng tam quan đêm nay đã bị hủy đủ rồi, không muốn bàn nữa. Nhưng mắt thấy Lam Hi Thần chuẩn bị vác bộ mặt lem luốc đó chạy tiếp đi chơi, hắn cuối cùng cũng không đừng được nữa, vội vàng kéo y lại, vươn tay lau sạch vết bẩn lem trên má kia đi.

- Trạch Vu Quân, hôm nay chơi đủ rồi, về thôi, được không?

Đáy mắt Lam Hi Thần lập tức ảm đạm, thanh âm của y lại bị đẩy cao lên:

- Ta! Không! Muốn!

Giang Trừng dở khóc dở cười:

- Ngày mai lại dẫn người đi, được chưa?

Vốn là hắn thuận tiện coi kẻ say trước mặt là trẻ nhỏ mà dỗ đại một câu thế thôi, ai dè, Lam Hi Thần thực sự vươn một ngón tay út ra trước mặt hắn, ánh mắt đầy chờ mong nhắc lại:


- Ngày mai lại đi.

Giang Trừng tối sầm mặt, cuối cùng vẫn cứng ngắc vươn ngón tay, cùng y ngoắc tay.

Lam Hi Thần nhoẻn cười:

- Vãn Ngâm, cảm ơn người, đây là lần đầu tiên ta đi chơi chợ đêm.

Một câu nói này, bỗng nhiên khiến Giang Trừng đang bực bội thoáng chốc tràn đầy thương cảm.

Lam Hi Thần lớn lên trong Lam gia, từ nhỏ đã bị một đống lão nhân gia nghiêm nghị nhồi cho ba ngàn điều gia quy, ngày ngày bị ép tuân thủ, hiển nhiên không có tuổi thơ nghịch phá như trẻ nhỏ bình thường.

Hơn thế nữa, từ khi sinh ra, y đã định chính là tông chủ kế nhiệm Lam gia, rèn luyện so với bất kỳ ai đều khổ sở vất vả gấp bội phần.

Y sớm xuất thế, mười mấy tuổi đã vang danh giang hồ với danh hiệu Trạch Vu Quân, sau này lại đứng vào hàng ngũ Tam tôn tôn quý, lại càng chẳng thể ngông cuồng tự tại.

Chuyện của Lam Vong Cơ và Ngụy Anh như một roi quất xuống Lam thị, cuối cùng mọi sức nặng đều dồn về một vai Lam Hi Thần gánh vác.

Giang Trừng chợt hiểu ra, Lam Hi Thần chưa hề có tuổi thơ, chưa hề được kiêu ngạo, được sai lầm, được phách lối. Y chỉ có hai người huynh đệ để tâm tình, thì cả hai đều chết vô cùng thê thảm.

Y chỉ là một đứa trẻ cô đơn.

Những thú vui đơn giản của trẻ con nhà người ta y lại chưa từng được một lần thử nghiệm, chỉ dám mượn một lần say rượu để nếm thử mùi vị được làm một đứa trẻ vô nghĩ vô lo.

Lam Hi Thần trong mắt thế gian là khổng tước đầu mây, không nhiễm bụi trần.

Nhưng Lam Hi Thần hôm nay trước mặt Giang Trừng chỉ là một đứa trẻ tội nghiệp cố ép mình trưởng thành mà đánh mất tuổi thơ.

Giang Trừng dẫn Lam Hi Thần về khách phòng, y lại nằng nặc đòi ra đầm sen thả hoa đăng.

Giang Trừng nhìn y chăm chú thả từng đóa hoa đăng phủ kín một vạt đầm sen, bỗng nhận ra từ rất lâu rồi Liên Hoa ổ chưa từng có sinh khí như vậy.


Người trước mặt hắn, mỹ nam số một huyền môn giới không phải chỉ là cái danh hão. Bất luận là vóc dáng, thanh âm, khuôn mặt, hay khí chất, tuyệt đối chưa từng có người vượt được Lam Hi Thần.

Y vươn tay đẩy từng vạt hoa đăng ra xa, quay lại liền dắt Giang Trừng tới bên cạnh bàn, ấn hắn ngồi xuống. Mười ngón tay đẹp tựa ngọc mài của Lam Hi Thần cẩn thận nâng chiếc đèn lồng hình chú thỏ con, trịnh trọng đặt vào tay hắn:

- Vãn Ngâm, tặng người.

Giang Trừng ngây ngẩn nhìn lễ vật trên tay, tới khi định thần lại, Trạch Vu Quân đã lại tựa vào bên bàn ngủ say.

Hoa đăng dập dờn chiếu sáng quanh đình viện, hắt từng đợt sóng nước dập dềnh lên sống mũi cao và bờ mi rợp của y.

Khuôn mặt giống Lam Vong Cơ đến tám, chín phần, nhưng giờ phút này Giang tông chủ lại phá lệ không hề cảm thấy chán ghét.

Mái tóc đen của Lam Hi Thần chảy dài theo bờ vai, xõa xuống bên hông. Trên đó thắt một ngọc bội sắc trong tinh khiết, như hoa nương vào vạt áo.

Giang Trừng thốt nhiên nhớ lại, hình như mười ba năm về trước, một buổi sáng đầu xuân, hắn từng cúi người cẩn thận giúp Lam Hi Thần thắt lên ngọc bội một nút kết liền tâm.

Giúp y giặt y phục, lại giúp y đeo lên ngọc bội, tựa như... Tựa như là...

Giang Trừng bị suy nghĩ của mình dọa sợ, vội vàng đứng bật dậy.

"Leng keng" một tiếng thanhthúy, chuông bạc đeo bên hông Giang tông chủ đã rất lâu rồi không lên tiếng bỗngđột ngột reo vang. 


____________

Làm bảo mẫu cho Lam gia thực cmn mệt =)) May là Lam đại cũng không có kéo sư muội nhà tui đi trộm táo, trộm gà, vẽ bậy lên tường nhà người ta như ai đó =))







Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận