Phong Hoa Tuyết Nguyệt Full




...Ngày nối tiếp đêm, lẫn lộn khó phân. Khi xa khi gần, lúc tỉnh lúc điên. Nước trong vực sâu khi đầy khi cạn. Người đau khổ nhiều mới hiểu bi thương....

* * *

Loạn Táng Cương năm đó, tên tuổi của Giang thị tông chủ Giang Vãn Ngâm vang khắp huyền môn, chỉ là, "vang" theo một cách không mấy bình thường.

Chính là, mặc dù mọi người khi đó tràn xuống hầm mộ đều xác định Di Lăng lão tổ tự tạo nghiệt không thể sống, sớm đã chết chẳng toàn thây, Âm Hổ Phù cũng bị hủy, tang thi đều đã ngừng tấn công, nhưng duy nhất mình Giang tông chủ vẫn chưa chịu dừng tay.

Hắn điên cuồng chém giết, một thân từ trên xuống dưới đều là máu, giết sạch toàn bộ quỷ hồn hộ pháp của Ngụy Vô Tiện.

Hình dung Giang Trừng khi ấy, chuẩn xác nhất, có lẽ chỉ có một từ: "Điên".


Cảnh tượng ấy làm gia chủ của các gia tộc khác kinh hoảng vô cùng, nhưng không một ai ngăn được hắn lại, cũng không một ai được phép tiến lên giành con mồi của hắn.

Lam Hi Thần không tham gia cuộc vây săn đêm ấy, y kiên quyết chỉ ở hậu phương đảm nhận vị trí cứu thương cho đệ tử các gia tộc, nhất định không góp sức tấn công.

Lúc y nhận được tin mà đi tới, thì Giang Trừng cũng vừa vặn tiêu diệt nốt quỷ hồn cuối cùng. Hắn xoay người lại, toàn thân nhuốm máu, mắt cũng đỏ vằn tơ máu, Tam Độc bướng bỉnh không tra vào vỏ, trái lại, còn từng bước tiến lên phía trước, sát khí lan tỏa, tràn đầy uy hiếp.

Đệ tử các gia tộc khác khiếp đảm lùi lại phía sau, cơ hồ đều chung một ý nghĩ: "Giang tông chủ phát điên rồi, hắn sắp loạn óc giết cả chúng ta".

Tất cả đều lùi lại, chỉ còn một mình Trạch Vu Quân đứng im bất động.

Giang Trừng tiến tới cách y năm bước chân, hệt như năm xưa lần đầu gặp mặt. Có khác chăng, lần này hắn không hề đúng mực nghiêm cẩn như khi đó, mà toàn bộ đều là điên cuồng, là sát ý hiển hiện khắp người, tựa như tên đã lên dây, chực chờ bắn ra tứ phía.

Chính vào lúc này, tiếng tiêu của Trạch Vu Quân vang lên.

Êm ả như hồ nước trong vắt ngày thu, dịu dàng như ánh trăng rằm giữa tháng, thản nhiên như băng tuyết đầu mùa, ngọt ngào như hương sen mùa hạ... Lam Hi Thần đứng giữa hầm mộ tối tăm ảm đạm, đâu đâu cũng là máu thịt tanh tưởi bình thản nhàn nhã thổi một khúc Tĩnh Tâm. Thanh âm trong trẻo của Liệt Băng tựa như một bàn tay vô hình.

Ôm lấy hắn. An ủi hắn. Vỗ về hắn.

Tựa như bị một cơn sóng cuốn qua gột rửa toàn bộ điên cuồng, hận ý, Giang Trừng ngẩn ngơ khẽ chớp đôi mắt, vừa buông lỏng Tam Độc liền ngã xuống bất tỉnh.

Lam Hi Thần tiến lên một bước đỡ người vào lòng, thuận tiện che đi Trần Tình vừa rớt ra từ ngực áo Giang Trừng. Gia phục Cô Tô Lam thị chính vì thế mà nhuốm một tầng máu tanh, ngấm màu đỏ chói đau mắt. Đám đệ tử các gia tộc khác vây xung quanh vẫn chưa hết kinh sợ, e dè hỏi y:

- Trạch Vu Quân, Giang tông chủ không phải là...

- Không phải – Lần đầu tiên trong đời, Trạch Vu Quân văn nhã ôn hòa nổi tiếng của Lam thị cắt ngang lời người khác. Y ôm người đã bất tỉnh nhân sự lên trước ngực, thản nhiên nhẹ nhàng giải thích – cũng đã chém giết liên tục hơn ba trăm quỷ hồn, Giang tông chủ chỉ là mệt mỏi mà thôi.


Tiễu trừ Di Lăng kết thúc giữa đêm mùa đông năm đó. Trạch Vu Quân giao đội quân của Cô Tô Lam thị cho sư đệ dẫn về, bản thân lại ôm theo Vân Mộng Giang tông chủ dẫn đầu gia môn đệ tử nhà người ta ngự kiếm bay về Liên Hoa ổ.

Chính là vào lúc ôm Giang Trừng bất tỉnh ngự kiếm về Vân Mộng, Lam Hi Thần đã suy nghĩ rất nhiều. Y nghĩ: So với việc ngay từ đầu đã là tuyệt vọng, thì có hi vọng rồi lại bị tàn nhẫn tước mất rốt cuộc là bi thương hơn bao nhiêu lần?

Lần gặp lại Giang Trừng cách đây vài năm tại Xạ Nhật chi chinh, y đã nghĩ Giang Trừng sẽ một lần bộc phát như đêm nay. Khi đó Giang Trừng mới mười bảy tuổi, phụ mẫu cùng lúc chết thảm, trúc mã Ngụy Vô Tiện không rõ sống chết, lành ít dữ nhiều, Liên Hoa ổ bị hủy. Hắn khi đó còn nhỏ tuổi hơn cả Lam Hi Thần, mà so tình cảnh của hắn với tình cảnh Lam Hi Thần chật vật mang theo Tàng Thư Các trốn khỏi càn quét của Kỳ Sơn Ôn thị ngày trước, không biết còn thảm hơn bao nhiêu lần nữa?

Nhưng Giang Trừng lại không chịu gục ngã như người ta vẫn tưởng. Hắn dẫn theo một tỷ tỷ mềm yếu, tập hợp lại đệ tử, dấn thân vào Xạ Nhật chi chinh, từng bước khiến người ta phải ngước nhìn mà cảm khái một câu: "Thiếu niên xuất anh hùng".

Chỉ có Lam Hi Thần cảm thấy, Giang Trừng dường như đã kìm nén muốn phát điên...

Người ngoài khen Giang Trừng tuổi trẻ tài cao, Lam Hi Thần lại nhìn thấy một thiếu niên cô độc đến cùng cực.

Người ngoài khen Giang Trừng có ý chí có nỗ lực, Lam Hi Thần lại nhìn thấy một đứa trẻ đang ép bản thân phải nhanh chóng trưởng thành.

Y phát hiện, Giang Trừng mỗi lần chinh chiến bị thương đều gắng gượng giấu giếm Giang Yếm Ly, tự mình chịu đựng, tự mình băng bó; mỗi lần bị bức tới tuyệt vọng đều sẽ một mình tìm một nơi hoang vắng, rút Tam Độc ra điên cuồng đập phá xung quanh.


Rồi sau đó, hắn sẽ lại lập tức đeo lên một bộ dáng lạnh lùng, bình thản như mặt nước đã niêm chặt băng, cao ngạo mà cay nghiệt.

Phải bi thương đến nhường nào, tuyệt vọng đến nhường nào, con người ta mới buộc phải tàn nhẫn với chính bản thân mình như thế?

Lam Hi Thần đặt Giang tông chủ xuống giường, cởi ra ngoại bào nhuốm máu tanh của hắn, đắp chăn cẩn thận, lại đốt lên lò hương đã tàn rồi mới lặng lẽ bước ra bàn trà bên cạnh ngồi xuống.

Ánh trăng nhàn nhạt mơ hồ chiếu sáng căn phòng lạnh lẽo, đủ để Lam Hi Thần nhìn thấy đôi mày đang nhíu chặt của người kia.

Nhìn Giang Trừng chật vật trong cơn ác mộng, y lần đầu tiên thấu hiểu, câu nói "Người trải đủ đau khổ mới hiểu hết hai chữ bi thương" trong Lam thị gia thư truyền lại thực sự có bao nhiêu sức nặng.    


_____

Nghĩ đi nghĩ lại, bi thương lớn nhất trong đời Giang tông chủ, 3 chữ thôi - Ngụy Vô Tiện, 2 chữ - Ngụy Anh. Còn thứ khiến Giang tông chủ gai mắt nhất trên đời, ngoài 3 chữ "Lam Vong Cơ" chắc cũng chỉ còn 2 chữ "Lam Trạm" :v


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận