Phong Hoa Tuyết Nguyệt Full




Tuyết là hồng trần khói bụi, số mệnh chia đôi. Nguyệt là đêm thâu bóng ảnh, khi khuyết khi tròn.

* * *

Tin tức Trạch Vu Quân chính thức muốn từ đi địa vị tông chủ Lam gia mặc dù chưa truyền ra đến bên ngoài, nhưng Kim Lăng ngày ngày đều "tình cờ" có mặt tại Vân Thâm Bất Tri Xứ cùng Lam Tư Truy sớm đã nghe được hết ngọn ngành.

- Tóm lại là, Trạch Vu Quân bị Lam thúc phụ mắng cho một trận, từ sáng sớm tới tối mịt, đáng sợ vô cùng, hiện tại đang nhốt mình trong Tàng Thư Các chép phạt. – Kim Lăng uống xong ngụm trà, cường điệu nói thêm ba chữ đằng sau – Một vạn lần.

Giang Trừng cau mày, hỏi lại:

- Người đem mấy chuyện này kể cho ta làm gì? Rảnh quá không có việc gì làm hay là thiếu đánh?

Chén trà trên tay Kim Lăng run lên một cái, hắn lập tức đứng bật dậy:

- Con cũng không muốn nói, nhưng cữu cữu, là Lam thúc phụ nhờ con chuyển lời nhắn người tới Vân Thâm Bất Tri Xứ một chuyến.

Lần này thì là chén trà trên tay Giang Trừng sóng sánh suýt đổ. Hắn nghĩ thầm, Lam Hi Thần vậy mà dám làm thật, thực sự náo động Lam gia từ trên xuống dưới, đêm bốn ngàn điều gia quy ra nháo nhào một trận.

Hắn bình thản rút ra Tam Độc, ngự kiếm bay tới Cô Tô.

Lối vào Vân Thâm Bất Tri Xứ vẫn như gần hai mươi năm về trước, cây xanh biếc ngập tràn, sắp sang đông vẫn cứ một màu xanh mướt mát. Giang Trừng nhớ, là dưới gốc cây này, lần đầu hai người gặp mặt. Khi đó Lam Hi Thần mười bảy, mười tám tuổi, đã là Trạch Vu Quân vang danh giang hồ.

Nếu hiện tại bên hông hắn vẫn còn đeo chiếc chuông bạc kia, hắn dám khẳng định nó lại đang leng keng không ngừng.

Lam Khải Nhân chờ hắn tại phòng học năm xưa.

Giang Trừng nhìn thấy lão tiên sinh mặt mày khó ở, hơi chút là mắng phạt này liền rùng mình nhớ lại cái cảm giác theo học tại Lam gia xưa kia, bất giác thấy phục thầm đám Lam Tư Truy, Lam Cảnh Nghi có thể chịu được kiểu dạy dỗ, huấn luyện này lâu đến như vậy mà còn chưa mụ mị cả người.

Lam Khải Nhân liếc hắn, hừ một tiếng:

- Giang tông chủ.


Địch ý lan tràn, bắn ra tứ phía. Giang Trừng cảm thấy vô cùng đau đầu, cúi đầu nhàn nhạt nói:

- Lam lão tiên sinh.

Thúc phụ đại nhân lại hừ một tiếng. Giang tông chủ tự thấy không cần phải tiếp lời nữa, liền im lặng cúi đầu uống trà.

Hai người thi gan một hồi, cuối cùng, Lam lão thúc phụ là người không chịu nổi trước, lên tiếng hỏi:

- Sao người không nói gì?

Đặt lại chén trà lên mặt bàn, Giang Trừng hỏi lại:

- Là Lam lão tiên sinh mời ta tới nói chuyện, ta có gì để nói?

Thúc phụ năm lần bảy lượt bị chọc cho giận tái mặt, thốt lên một tiếng "Người!", sau đó không nói thêm được câu nói nào nữa, quay đầu bực bội:

- Người và Ngụy Anh, đụng phải Giang thị các người đúng là khó có thể gặp chuyện tốt, hủy hoại cả hai ái đồ ta tâm đắc nhất...

- Cái này – Giang Trừng lại bưng chén trà lên – thì thúc phụ đại nhân người nhầm rồi. Người mắng Ngụy Anh là việc của người, ta không quản. Nhưng việc mới gần đây của Lam tông chủ, thì ta cần đính chính lại một chút. Người nhớ kỹ cho, là Lam tông chủ tự động ngỏ lời cùng ta, cũng là Lam tông chủ tự động ngả bài với ngài, ta đã từ chối. Hơn thế nữa, còn từ chối rất rõ ràng.

Tựa như nghe thấy chuyện kinh thiên động địa lắm, Lam Khải Nhân giật mình hỏi lại:

- Người vừa nói, người từ chối Hi Thần?

Giang Trừng nhàn nhã thổi lá trà, ngẩng lên xác nhận:

- Đúng là như thế.

- Nhưng mà – Lam Khải Nhân vẻ mặt băn khoăn, chấn động toàn thân, lặp lại – Khi Hi Thần đến gặp ta, nói muốn từ bỏ chức vụ tông chủ Lam thị, thì nó đã quỳ tại từ đường ba ngày ba đêm tạ lỗi, sau đó còn đem theo giới tiên đến, cầu xin ta trừng phạt. Người đã từ chối, nó cần gì phải phí tâm phí sức như vậy?

Trà xanh trên tay Giang tông chủ chao một cái, rớt đầy mặt đất. Hắn nhăn mày, giọng nói lạnh đi:


- Người phạt đánh Lam gia tông chủ?

- Ta có thể phạt sao? – Lam Khải Nhân tức giận vỗ bàn, nhìn Giang Trừng càng lúc càng bất mãn – ngoài chính bản thân Lam gia tông chủ ra thì ai còn có thể phạt đánh Lam gia tông chủ, ai dám phạt đánh Lam gia tông chủ? Là nó tự phạt quỳ mình, tự phạt đánh mình, tự phạt mình vào Tàng Thư Các chép một vạn lần quy huấn. Hi Thần có nói qua, chép xong, nó sẽ đi tìm người.

Thúc phụ còn chưa nói hết, Giang tông chủ đã quẳng lại một tiếng "Cáo từ", sau đó biến mất ngoài cửa. Thân là Lam gia tiền bối coi trọng quy củ, Lam lão tiên sinh thề, lễ giáo của người Giang gia tới nay vẫn quả thật không chấp nhận được! Nhưng tại sao ông trời trêu ngươi, cả hai đứa cháu dâu của ông đều phải là người Giang thị?

- Thôi bỏ đi, ít nhất nó vẫn còn nhớ đường tới Tàng Thư Các, chắc năm xưa ít nhiều cũng tới đó đọc sách rồi đi? – Lam lão thúc phụ mệt rồi chẳng muốn quản nhiều, liền lấy đó làm một chút an ủi cuối cùng, gọi Lam Tư Truy vào châm thêm trà.

Giang tông chủ quen đường, một mạch đi tới Tàng Thư Các của Lam gia. Lam Cảnh Nghi đứng ngoài cửa, thấy hắn liền không hỏi một câu, ngoan ngoãn mở cửa cho hắn vào, lại ngoan ngoãn đóng chặt cửa lại, sau rốt là ngoan ngoãn rời đi, cho hai vị tiền bối không gian riêng.

Tàng Thư Các, bài trí cũng như tên, bốn bên đều là sách, chất từ mặt đất lên tận nóc phòng, được phân loại cẩn thận, sắp xếp ngay ngắn. Giang Trừng rùng mình nghĩ, này là bảo vật mà năm xưa Lam Hi Thần liều mạng trốn đi bảo vệ đây...

Hắn không tiếng động bước chân vào căn phòng. Bên cửa sổ mở rộng chứa chan ánh nắng, một tán ngọc lan xanh mướt sà vào cạnh nghiên án. Lam Hi Thần ngồi thẳng lưng, nghiêm nghiêm cẩn cẩn chép phạt. Dưới chân y đã xếp vài chồng giấy dày cộm, cao tới ngang hông.

Giang Trừng nhớ lại, hắn từng nghĩ qua muốn được nhìn một lần cảnh Trạch Vu Quân chép phạt trong Tàng Thư Các, không ngờ khi nhìn tới, lại cảm thấy đau lòng đến mức này.

Bị phạt mười roi mà y còn có thể ngồi đây chép phạt sao?

Nếu đã đi đến bước này rồi, hắn còn có thể từ chối sao? Còn có thể lạnh nhạt sao?

Giang Trừng từng nghĩ, tình cảm hay lời hứa đều chỉ là một thứ nhạt nhòa, khỏi miệng liền quên, không đáng để bỏ công tin tưởng hay đánh đổi. Vì thế, hắn cố tình dập tắt một cách phũ phàng nhất những niệm tưởng trong lòng Lam Hi Thần, coi như là đánh cuộc một lần.

Nếu y thực sự quên đi, thì thôi, tốt cho cả hai người.

Nếu y dám dùng hành động để chứng minh, mình cũng chẳng cần lo thiệt lo hơn nữa, cũng có thể vì y mà sống thật với lòng mình, vì y mà quên đi tất thảy.

Giang Trừng đi tới bên bàn, ngồi xuống, cầm lên cây bút trên nghiên án, bắt đầu cùng Lam Hi Thần chép phạt.

Người đối diện ngẩng lên, trên sắc mặt tái nhợt bỗng hiện ra kinh hỉ không che giấu, vui vẻ gọi một tiếng "Giang Trừng". Giang tông chủ nhìn bức chép phạt của y, đúng là chữ viết của mình còn lâu mới sánh kịp, trong lòng âm thầm bĩu môi phỉ nhổ "Viết chữ đẹp thì giỏi lắm à?", ngoài mặt lại lạnh lùng hỏi:

- Người tự phạt quỳ bao nhiêu ngày?


Lam Hi Thần thành thật đáp:

- Ba ngày ba đêm.

- Tự phạt đánh bao nhiêu roi?

Trạch Vu Quân vô cớ bị khảo bài, có chút bất đắc dĩ cười cầu hòa, nhưng vừa mới lên tiếng "Vãn Ngâm, thực ra ta...", liền bị Giang tông chủ trừng mắt nhìn, lập tức im bặt, thành thành thật thật khai báo:

- Chỉ mười roi.

- Ồ - Giang Trừng lật một tờ giấy qua, cười lạnh – Chỉ mười roi thôi nhỉ? Vậy chép phạt cũng là người tự phạt?

- Đúng thế. Nhưng mà, số lượng thì là do thúc phụ định. Một vạn bản.

Giang Trừng trong lòng ân cần "hỏi han" lão nhân gia già rồi còn muốn hành con cháu một vạn câu, nghiến răng hỏi tiếp:

- Vậy chép được bao nhiêu rồi?

- Một trăm mười ba bản.

Một trăm mười ba bản! Móa nó mới có một trăm mười ba bản!

Dám chừng sau khi chép phạt xong bước ra khỏi đây, Lam Hi Thần đã là một ông lão tóc bạc da mồi, nâng tay không nổi luôn rồi! Giang tông chủ không thèm hỏi nữa, cau mày bực tức chép tiếp. Hắn dùng lực không nhỏ, loạt xoạt vạch như muốn xé đôi tờ giấy. Lam Hi Thần cuối cùng cũng không chịu được nữa, gác cây bút trên tay xuống bàn:

- Giang Trừng, người chịu tới giúp, ta thực sự rất vui, nhưng mà, người vẫn nên rời đi thì hay hơn...

Nét bút trên tay Giang tông chủ liền bị chệch một nhát. Hắn ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi:

- Người là đang đuổi ta đi đấy à?

- Không phải – Lam Hi Thần thở dài một tiếng, ánh mắt càng lúc càng dịu dàng dọa chết người đối diện – Nhưng người ở đây, ta bị phân tâm.

Ngoài cửa nắng hơi lớn, trong phòng hơi ngột ngạt, Giang tông chủ liền lấy đây làm cái cớ cho sự hoa mắt, khó thở, đỏ mặt của mình, nghiêm giọng nhắc y:

- Lam thị gia quy, cấm nói lời không phù hợp.

Trạch Vu Quân cũng không chịu yếu thế, giơ trang giấy đã bị gạch xóa lem nhem của mình lên:


- Đây cũng không phải lời không phù hợp, là sự thật. Từ lúc người bước vào, ta chép một trang đã sai mười chữ rồi...

Giang tông chủ đỏ mặt, "Xoạt" một tiếng, quẳng bút xuống mặt bàn:

- Vậy ta có thể làm gì giúp người chứ?

- Việc người có thể giúp ta, rất nhiều. Nhưng trước tiên, giúp ta xoa thuốc trị thương, hẳn không quá đi?

Nói đến xoa thuốc trị thương, Giang Trừng vẫn chưa có quên lần trước đi diệt ổ hắc điểu, xoa thuốc gì đó rồi lại dẫn đến cái gì đâu... Lam Hi Thần nhìn hắn phân vân chậm chạp không chịu bước qua, mỉm cười hỏi lại:

- Có vấn đề gì sao?

Được rồi, không có vấn đề gì, chỉ cần người đừng cười đáng sợ như thế thì đều không có vấn đề gì!

Đón lấy lọ thuốc thập phần quen thuộc với mình kia, Giang Trừng lên giọng đe dọa:

- Ta cảnh cáo người, Lam Hi Thần, tốt nhất là người đừng có mà...

Thiên địa đảo lộn, cảnh vật xoay vòng...

Giang tông chủ đầu óc choáng váng, khóe môi phát đau, thầm nghĩ người Lam gia con mẹ nó đều thật không đáng tin!

Bên cửa sổ mở rộng, gió nhè nhẹ lướt vào đẩy tung trang giấy đang viết dở trên mặt bàn. Giang Trừng thốt nhiên nhớ lại lần đầu gặp gỡ của hai người. Có gió xuân lay động, có hoa đào rơi rơi, có Lam Hi Thần bạch y như tuyết, nét cười dịu dàng như ánh trăng rằm...

Hoa ngọc lan rung rinh ngoài cửa sổ, len lén tỏa hương, vẫn không át nổi mùi đàn hương thanh lãnh nhè nhẹ lan tỏa.

Giang Trừng đầu óc mờ mịt, đảo khóe mắt nhìn cuốn Lam Thị gia quy dày đến dọa người trên thư án, thầm nghĩ cứ thế này bao giờ mới chép xong một vạn bản?

Quả thật, Lam Hi Thần không nói bừa, hắn không nên vào đây, một chút cũng không nên!

_______

Poor thúc phụ, người vất vả rồi =)) Sau này đại tiểu thư cũng gả vào Lam thị các ngài, còn nhờ ngài nhẫn nhịn nhiều :v

Btw, không hiểu sao luôn có cảm giác trọng điểm luôn bị sư muội khờ nhà ta get sai mất tiêu. Bị người phi lễ còn có tâm tư lo vụ chép quy huấn thay nó??? =)) Kiểu gì cũng bị gặm cả xương cũng không còn =))

Khụ... Minh họa thôi, minh họa thôi =))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận