Phong Hoa Tuyết Nguyệt Túy Mộng Sinh

Lần tiếp theo A Tư Mạc tỉnh dậy, hắn không còn đang nằm dưới hàn đầm nữa, mà là đang nằm trên giường ngủ của chính hắn.

Tê!

A Tư Mạc nhe răng rên rỉ, thật đau! Hắn chỉ hơi động người, toàn thân truyền tới cảm giác đau như xé gan xé phổi, khuôn mặt tức thì vặn vẹo, giở khóc giở cười. Giở cười, bởi trong đầu hắn giờ chỉ có một suy nghĩ vô cùng đơn giản, đơn giản đến ngớ ngẩn.

Hoàn hảo không chết!

A Tư Mạc vừa nằm thở, vừa cố gắng hồi tưởng lại chuỗi sự kiện khi trước, đặc biệt là cái giọng nói cất lên khi đầu hắn bị đau. Mà những chuyện sau đó phát sinh, hắn tuy không nhớ được chính xác từng chi tiết, song vẫn ý thức được, chuyện gì xảy ra với mình.

Hàn đầm, Ly Long Tử, con dao cắm vào ngực.

Chẳng qua hiện tại, A Tư Mạc cảm thấy bản thân rất không nguyện nghĩ mấy chuyện đó, đồng thời cũng lười động tới. Ý thức được bản thân sống sót qua được tràng thống khổ kia, giờ trong đầu của hắn, chỉ biết thầm than…

Vì cái gì mà mình phải bị dày vò thảm như vậy?

Nghĩ tới một điểm này, A Tư Mạc lại muốn cười, nhưng cười cho ra cười hắn cũng làm không nổi nữa. Toàn thân hắn vẫn âm ỉ đau đớn, mà chăn ấm đệm êm lại càng như thủ thỉ kêu hắn đánh luôn một giấc cho rồi. Bất quá vẫn như mỗi khi lê lết về phòng sau khi luyện thể, A Tư Mạc lại cố gắng phấn chấn tinh thần, cắn răng nhập định vận hành Châu Nhật Thượng Thanh Đạo, hắn muốn xem xem tình trạng của mình thế nào.

Chỉ một lúc sau, linh lực trong cơ thể hiện ra trước mặt A Tư Mạc. Hắn ban đầu là cả kinh, sau lập tức cuồng hỉ! Trúc cơ! Hắn hoàn thành trúc cơ!

Nội thị, đây là nội thị! Si mê “xem” lập thể đồ án linh lực lưu chuyển trong thân thể, mỗi tia linh lực đều rõ nét, A Tư Mạc “xem” tới vô cùng rõ ràng. Một cảm giác thấu triệt vạn vật tự nhiên mà sinh, tâm thần tựa hồ theo đó không minh.

Nội thị, chính là khả năng mà mỗi tu giả sau khi Trúc Cơ đều có được, cũng là một khả năng vô cùng quan trọng đối với quá trình tu luyện sau này. Hiện tại A Tư Mạc mới chỉ là Trúc Cơ kì sơ tầng tu giả, nội thị còn cần trong minh tưởng mới có thể sử dụng; thực lực càng cao, đối với tình huống trong cơ thể cũng là càng thêm thấu triệt, ngày sau hoàn toàn tùy tâm sở dục.

Tâm thần tập trung tại đan điền, có thể “thấy” một đạo khí lưu màu trắng cỡ bằng nắm tay đang chậm rãi luân chuyển, bên ngoài được bao vây bởi một tầng tinh vân nhũ bạch sắc năng lượng khí thể. Tâm thần chăm chú “nhìn” đoàn khí lưu nhỏ thật nhỏ ấy hết một lúc, A Tư Mạc mới vừa lòng gật gật đầu. Tuy hiện tại thể tích khí lưu còn rất nhỏ, bất quá năng lượng ẩn chứa trong đó, so với trước kia hắn Luyện Khí kỳ tầng ba đỉnh phong còn mạnh mẽ hơn nhiều.

Linh lực của A Tư Mạc, dĩ nhiên nhiều gấp hơn bốn lần rưỡi trước kia.

Khó trách đột phá Luyện Khí kỳ tầng ba lên Trúc Cơ kì được tính là thành tựu quan trọng, quả nhiên chênh lệch giữa hai bên quá lớn, ở giữa lại là một vực sâu, bản thân mới đột phá trúc cơ, tích trữ linh lực lại đề thăng gấp hơn bốn lần rưỡi, đây là khái niệm gì? Hơn nữa trước khi Trúc Cơ, năng lượng A Tư Mạc hấp thu cùng tích trữ chưa được xem là chân khí hoàn chỉnh, mà phải đến như hiện tại, năng lượng hấp thu vào, mới đúng là chân khí thực thụ!

Dù danh tự chỉ khác nhau một chút, bất quá chênh lệch lại một trời một vực, thực không thể so sánh.
Tâm thần khống chế khí lưu, A Tư Mạc trong lòng khẽ động, một chút chân khí nhanh chóng từ trong tách ra, sau đó thuận theo tâm thần điều khiển mà lưu chuyển. Không ngừng khống chế khí lưu vận hành khắp các lộ kinh mạch, đợi đến khi đã thuần thục, hắn mới hài lòng ngừng lại, tâm thần chậm rãi rời khỏi thể nội. Hai mắt đương đóng chặt chợt bừng mở, trong nhãn đồng tối đen, nhũ bạch sắc hào quang ngưng tụ hơn mười giây rồi mới từ từ tiêu tán.

Miệng khẽ nhếch, A Tư Mạc sau khi phun ra một ngụm trọc khí, sắc mặt rõ ràng đã tốt hơn, đau đớn từ cơ thể truyền tới cũng giảm đi nhiều.

- Không tệ, không tệ.

Một thanh âm nam nhân vang lên cạnh tai, khiến A Tư Mạc giật mình quay ngoắt lại. Chỉ thấy trước mặt có ba người, đều là người Cận Mạc, hơn nữa ngay cả sắc phục cũng là sắc phục Cận Mạc, không như A Tư Mạc hiện tại mặc quần áo Trung Thổ.

Người vừa lên tiếng, cũng là người trẻ tuổi nhất trong ba người này, trông mới khoảng hai mươi tuổi. Y sở hữu đôi mắt ánh lên vẻ tinh ranh và một nụ cười hài hước, trái ngược hẳn bộ râu quai nón hiếm thấy ở một người độ tuổi này vốn hẳn được y chăm sóc cẩn thận. Đáng kinh ngạc là, trang phục trên người của thanh niên ấy rõ ràng là trang phục của các học giả, những “tu giả” của các thành phố Cận Mạc, hơn nữa từ chất liệu cùng kiểu dáng cũng có thể thấy, y hẳn là một học giả cao cấp. A Tư Mạc cũng không biết nhiều về cơ chế phân cấp của các học giả, song người thanh niên trông không lớn hơn hắn bao nhiêu này hẳn phải là học giả cao cấp hơn tất cả những người mà A Tư Mạc biết được hồi xưa, những vị học giả già với chòm râu rậm rạp trắng xóa.


Người thứ hai lớn hơn y tầm bốn tuổi, là một chiến binh trẻ tuổi với gương mặt lạnh như tiền cùng bộ râu đã vài ngày chưa cạo. Có thể nói, vị chiến binh này hẳn từng một thời trông vô cùng điển trai, song giờ điểm đó đã bị những vết sẹo ngang dọc trên khắp khuôn mặt và cổ che mất. Y mặc một bộ giáp lưới mới choang, hai tay ôm lấy một thanh gươm nằm trong vỏ kiếm bằng ngà được chạm trổ đơn giản kẹp vào lòng, chỉ có đầu là để trần, thậm chí đến tóc cũng cạo sạch. Nhưng ấn tượng nhất với A Tư Mạc, chính là cái lườm dường như luôn ngự trị của y, lạnh lẽo và sắc bén hơn bất cứ lưỡi gươm nào trên đời này.

Song khiến hắn kinh ngạc nhất, chính là người thứ ba…

- Thôi nào lão gia gia, người cứ lườm A Tư Mạc như vậy, thằng bé có mà bị dọa chết mất.

- Bá bá?

Người thứ ba, cũng là người lớn tuổi nhất trong ba người, trông khoảng ba mốt ba hai tuổi, sở hữu một cái bụng phệ và một chòm râu vĩ đại. A Tư Mạc chưa bao giờ nhìn thấy bá bá của mình trẻ như thế, bởi khi hắn được cha gửi gắm cho bá bá, người cũng đã gần bốn mươi tuổi rồi. Cũng chưa bao giờ A Tư Mạc nhìn thấy bá bá với chòm râu tuyền một màu đen, với gương mặt không có nếp nhăn ở hai má và hai khóe mắt. Nhưng nụ cười hiền hòa ẩn sau chòm râu vĩ đại và ánh mắt nhân hậu nhìn hắn, A Tư Mạc dám chắc bản thân không thể nhầm được…

Nhưng hắn đã nhầm.

- Không phải là bá bá, mà là gia gia, A Tư Mạc ạ. Hai người con trai của ta, đều không có ở đây đâu.

Người đó ôn tồn nhìn hắn nói, trong đôi mắt đen khẽ ánh lên một nét phức tạp, nửa là áy náy, nửa là tiếc thương.

- Con trai? Không, chuyện đó không quan trọng. Các người là ai? Tại sao lại ở đây?

- A Tư Mạc, con phải bình tĩnh nghe ta nói. Ta thực không phải là bá bá của con, ta tên là Mặc Lạp Đức, là ông nội của con. Còn đây là Mục Hãn Mặc, là ông cố của ta, tức là ông tổ cách con sáu đời. Còn đây là…

- Ta là Mặc Tư Tháp Pháp, là ông tổ cách ngươi đến mười bốn đời kia.

Mặc Lạp Đức đầu tiên chỉ vào chiến binh mặt lạnh, sau mới chỉ đến vị học giả trẻ tuổi, song chưa kịp nói gì, đã bị y cắt ngang lời. Nhìn ba người trước mặt như nhìn người điên, A Tư Mạc ngờ vực hỏi:

- Các người một người là ông nội tôi, hai người là ông tổ tôi. Bọn họ đều chết rồi, các ông đều là người chết hả?

Câu hỏi này của A Tư Mạc, vốn chỉ là ngẫu nhiên phát ra, song hắn không ngờ, câu trả lời lại rất thật:

- Đương nhiên rồi, nhìn xuống dưới đất xem.

Mặc Tư Tháp Pháp làm dấu ngón tay chỉ xuống dưới đất, song gương mặt, điệu bộ lẫn giọng nói đều vô cùng đùa cợt, khiến A Tư Mạc tí nữa tưởng là y lừa hắn để khoe giầy. Vốn mới nhìn xuống, không có gì lạ, A Tư Mạc còn chưa kịp ngẩng mặt lên thì đã có giọng của Mặc Lạp Đức từ tốn nói:

- A Tư Mạc, con cứ bình tĩnh, nhìn kỹ hơn vào, tập trung vào.

Lời vừa dứt, A Tư Mạc chợt cảm thấy thị trường của mình như nhòe đi, dần dần trở nên mơ hồ, giống hệt như có ai đó đặt một tấm kính mờ chắn trước mắt hắn vậy. A Tư Mạc hơi nhắm mắt lại, cắn mạnh đầu lưỡi cho tỉnh táo, rồi mới lại mở mắt ra.

Ba người trước mặt hắn, đều không còn chân nữa.

Chính xác là từ đùi của bọn họ trở xuống, cẳng chân càng lúc càng mờ, càng lúc càng trong suốt, cho tới khi mất hẳn. Hơn nữa trời có vẻ đã sáng rất lâu, ánh nắng bắt chiếu qua cửa sổ phòng hắt vào chỗ ba người họ đang đứng, song tuyệt nhiên trên sàn, không có đến một cái bóng nào.


A Tư Mạc, trên thực tế, phản ứng rất không giống người bình thường.

Có lẽ là do trong hầu hết truyện kể, ma đều có hình dáng máu me kinh dị, mà ba người trước mặt, hoàn toàn giống như người bình thường, hơn nữa tuy Mặc Tư Lạp Tháp điệu bộ đùa cợt, Mục Hãn Mặc thì lúc nào cũng im lặng, song nói chung cũng không có vẻ gì là người xấu cả, ngược lại quả thực khiến A Tư Mạc cảm thấy có chút thân thiết. Hắn theo đó trước mặt là ba hồn mà cũng không cảm thấy sợ hãi gì, chỉ có chút hơi khó xử lý chuyện trước mặt.

Ngồi phịch xuống dưới giường, mắt vẫn dán vào ba người không chân đang lơ lửng trước mặt hết cả khắc, rồi cuối cùng A Tư Mạc chỉ có thể thở dài ra một tiếng:

- Được, cứ cho ba người là ma đi, nhưng vì cớ gì lại nhận tại hạ làm họ hàng? Tuy Mặc Lạp Đức người thực trông rất giống bá bá khi còn trẻ, song con vẫn cảm thấy rất khó tiếp thu a.

- Không vấn đề gì, hiện tại ba người chúng ta xuất hiện ở đây, cũng không hẳn có ý ngồi xuống hàn huyên nói chuyện gia phả với con. Song nếu con có cần bằng chứng, thì thứ này cũng có thể coi là bằng chứng được.

Mặc Lạp Đức vừa nói, vừa chỉ về lưỡi gươm Mục Hãn Mặc đang ôm bên người. Chiến binh trẻ theo đó cầm gươm tuốt ra khỏi vỏ, để lộ ra lưỡi gươm sáng loáng. Mà lưỡi gươm đó, lại chính là lưỡi gươm A Tư Mạc nhớ từng thấy khi ở hàn đầm, cũng chính là lưỡi gươm đã thoát ra khỏi người hắn.

- Lưỡi gươm này… khoan đã, con dao… không, lưỡi gươm đó đâu?

A Tư Mạc kinh ngạc nhìn khắp phòng mới chợt nhận ra, lưỡi gươm vốn là con dao gia truyền của y, hiện tại hoàn toàn không thấy đâu cả.

- Đấy chính là việc chúng ta muốn nói với con. Nhưng ta cần con bình tĩnh, để bọn ta có thể tạm tóm tắt qua mọi chuyện cho con đã.

Mặc Lạp Đức đặt tay lên vai A Tư Mạc, song hắn không cảm thấy chút sức nặng nào đè lên vai, xúc giác cùng thị giác chỉ ra hai việc như trái ngược nhau, vô cùng kì quái. A Tư Mạc suy nghĩ một lát, rồi gật đầu, ngồi hướng về trước chăm chú lắng nghe.

- Được rồi, hiện tại việc khá gấp, ta sẽ chỉ nói cho con những cái con cần biết ngay tức khắc thôi. Chuyện hiện tại con có thể thấy bọn ta, rồi lưỡi gươm kia tái hiện, cùng chuyện con Trúc Cơ, đều có liên quan tới nhau, điểm này con chắc có thể tự đoán ra. Con Trúc Cơ xong thì kiệt sức ngất xỉu, nhưng cũng may mà có sư phó con gần như ngay tức khắc đã tìm được con, rồi chăm sóc cho con tỉnh lại. Nhưng tổng cộng thời gian con ngất đi cũng đã được hơn một ngày rồi.

- Con đã ngất đi tận một ngày?

A Tư Mạc ngạc nhiên khẽ thốt lên, đưa mắt nhìn ngắm lại thân thể. Có lẽ do Trúc Cơ, song hắn thực sự không có cảm giác giống bản thân đã nằm trên giường được một ngày.

- Đúng vậy. Trong thời gian một ngày đó, sư phó con sau khi thấy con tình hình không có gì xấu, liền đem lưỡi gươm kia đi để tìm hiểu. Bọn ta dù sao cũng đã là người chết, ở lại dương gian là chuyện rất bất bình thường, người như sư phó con nếu biết chắc chắn sẽ vô cùng phản đối. Lúc này sư phó con đang dùng thần thức thám tra lưỡi gươm kia, chỉ là vẫn còn có niệm lực gia tộc ta tích tụ trên đó, ba bọn ta theo đó tạm thời an toàn, song sẽ không lâu nữa đâu, con cần phải mau chóng tìm lại nó.

- Tìm lại?

- Tiểu tử, ngươi cũng không cần hoang mang gì, mọi chuyện rất đơn giản. Sư phó ngươi đang vì lo lắng cho người mà mới thám tra lưỡi gươm kia, bằng không chuyện này đã không xảy ra. Người hiện tại đã tỉnh, vậy mau đến gặp lão bà bà kia, sư phó ngươi thấy người khỏe lại, đầu tiên sẽ mắng cho ngươi một trận. Ngươi cứ nói là vì muốn bằng vị tiểu nghĩa đệ của ngươi mà mà giấu giếm ăn vào Ly Long Tử, sau đó vì thấy trong người bốc hỏa mà mới chạy lên Thiên Tinh Hà, cuối cùng vì kiệt sức mà ngã xuống nước, thế là được. Sau đó sư phó ngươi mắng chán rồi, ngươi mới xin lại lưỡi gươm kia, ừm, có thể bị bả mắng thêm lần nữa, nhưng nói chung rồi ngươi sẽ lại lấy lại được thôi.

- Không thể đơn giản thế chứ?

- Yên tâm đi, tính tình sư phó ngươi thế nào, chẳng nhẽ chính ngươi không biết sao? Chỉ cần ngươi không quá đáng, lại tỏ ra hối hận một chút, hẳn sẽ được bỏ qua mà thôi.


A Tư Mạc nghe Mặc Tư Tháp Pháp nửa đùa nửa thật nói vậy, cũng chỉ biết ngồi thừ ra một chỗ chán nản. Nghĩ thêm một hồi, rồi hắn lại lên tiếng:

- Tại sao con phải giúp mấy người? Đừng nói ba người với con có quan hệ huyết thống hay không còn chưa rõ, con tại sao phải giấu chuyện mấy người? Nếu nói ra, sư phó trừ phản đối mấy người, đối với con hẳn không có gì thay đổi.

- Ha, tiểu tử, hỏi rất hay. Bất quá ngươi chắc chắn là hậu duệ của bọn ta, hẳn cũng sẽ ngu ngốc giống như bọn ta. Ngươi cần có lý do để giúp người khác sao?

Một câu cuối nói xong, Mặc Tư Tháp Pháp điềm nhiên vắt gối tựa cằm lên tay nhìn hắn cười khẽ, mà cả Mặc Lạp Đức, Mục Hãn Mặc cũng tương tự nhìn hắn khẽ mỉm cười. Còn A Tư Mạc? Hắn tương tự mỉm cười, dù đầu vẫn lắc quầy quậy. Không biết tại sao, trong lòng hắn quả thực có cảm thấy chút gì đó gần gũi với ba người này, dẫu hắn chỉ mới gặp họ lần đầu tiên. Bất quá A Tư Mạc rất nhanh vừa tự giễu bản thân lần này không biết đã dính vào việc gì, vừa đứng dậy, kiểm tra quần áo lại một lượt rồi quay ra ba người kia nói:

- Nếu đã vậy thì tới sớm còn hơn muộn. Còn mấy người thì sao?

- Tốt lắm. A Tư Mạc, con khỏi lo, bọn ta tự có cách xử lý.

- Đúng vậy A Tư Mạc, tiến lên! Tiến lên!

Mặc Lạp Đức cùng Mặc Tư Tháp Pháp vừa giứt lời, thị trường của A Tư Mạc lại lần nữa chao đảo trong chốc lát, mà đến khi hắn nhìn lại, đã không thấy ba người đâu nữa rồi. Thầm than thở trong đầu thêm một câu xui xẻo, rồi A Tư Mạc hít vào một hơi thật sâu, đẩy cửa bước ra khỏi phòng.

Trước mặt hắn, lại là Chu Đường Mộng.

- A, ngươi tỉnh lại…

Chu Đường Mộng chưa dứt lời, A Tư Mạc đã ôm choàng lấy nàng vào lòng, bất ngờ đến mức nàng còn chưa kịp hiểu gì, đã áp vào ngực của hắn rồi.

- Ngươi… ngươi làm gì thế này? Thả ta… thả ta ra!

- Đệ sẽ thả tỷ ra, chỉ là để đệ ôm tỷ một lát đã.

A Tư Mạc nhắm mắt nhẹ nhàng thủ thỉ vào tai tiểu tỷ tỷ của mình, cảm nhận hơi ấm của nàng truyền sang người hắn, cùng hương hoa nhài từ tóc tỷ ấy thoang thoảng bên mũi. Hắn không nắm rõ mọi chuyện, song hắn dám chắc, trong cảnh mộng đó, là suy nghĩ về Chu tỷ đã cứu hắn từ Quỷ Môn Quan trở về.

Chu Đường Mộng nghe A Tư Mạc nói vậy, hai gò mà càng thêm hồng đậm, định mở miệng ra mắng. Song trong tâm hồn mười bảy tuổi của nàng chợt có chút gì đó khuấy động, khiến nàng trừ khẽ thủ thỉ một câu “Đồ ngốc” thì không nói gì nữa, chỉ im lặng tựa đầu vào ngực hắn. Hai người họ ôm nhau, mỗi người đều trân trọng những cảm xúc đang chớm nở trong lòng, rồi A Tư Mạc lướt bàn tay mình xuống dọc cánh tay của Chu tỷ, đem những ngón tay màu nâu nhạt của bản thân đan vào với Chu Đường Mộng rồi kéo nàng đi, trong lòng chợt cảm thấy nhẹ nhõm hẳn:

- Đi, đệ phải đến xin lỗi sư phó.

Mà ở trong phòng, hồn ma của Mặc Tư Tháp Pháp lại hiện ra, mắt đang nhìn ra ngoài cửa, hai chân vắt chéo, tay chống cằm, vẻ hơi hối hận lẩm bẩm:

- Cuối cùng vẫn là nữ nhân hiệu quả nhất! Sau này nên kín đáo kiếm cho hắn vài cô vợ, có lẽ càng sớm càng tốt.



Chính điện Dược Đường.

- Hồ đồ.

Chu Ngọc Yên ngồi trên ghế thủ tọa, rõ ràng là đương bừng bừng phẫn nộ, quắc hai mắt nhìn A Tư Mạc đang quỳ úp mặt bên dưới. Tay vịn ghế bằng gỗ đàn hương trăm năm vừa bị một đập của bà làm gãy mất một đoạn.

- Tiến vào Trúc Cơ mà không biết chạy đi hỏi ta lấy một tiếng, ngươi rốt cuộc là nghĩ cái gì trong đầu thế hả?


A Tư Mạc ở bên dưới quỳ úp mặt, căn bản chính là để che nụ cười khổ. Vốn hắn cũng đoán ra bản thân sẽ bị mắng một trận, nhưng còn tưởng có thể nói một hai câu gì đó. Song phải đến lúc này, hắn mới thấy tại sao ba người kia không nhắc gì đến chuyện hắn phải đối đáp thế nào với sư phó.

Thứ nhất, hắn biết nói gì đây? Sư phó, con bị người đánh cho choáng váng, về phòng sinh ra hoang tưởng có giọng nói trong đầu, rồi vô duyên vô cớ bị người khác điều khiển cơ thể chạy ra Thiên Tinh Hà mổ bụng tự sát, nhưng không những không chết mà có Trúc Cơ. Đến sáng nay con tỉnh lại, hóa ra đòn hôm qua của sư phụ dư chứng còn chưa hết, hiện tại con còn bắt đầu thấy ma.

Hắn mà nói ra được đoạn đó, hẳn sư phó sẽ không mắng hắn nữa, mà khóc tu tu, than cho tên đệ tử bị đánh vào đầu mà ngu người nói sảng. Hoặc không thì người lại quay ra mắng hắn ăn nói lảm nhảm không biết lễ độ.

Thứ hai, căn bản chính là không thể chen vào một câu. Hiện tại A Tư Mạc hai tai đã ù đặc, sư phó mắng liên hoàn, y như đại thuyền chở chữ đổ xuống đầu hắn.

- Sư phó, tại vì con…

- Tại vì ngươi đọc bức thư kia, liền muốn bắt chước tên tiểu tử mới nổi Tự Nhiên Long đó, ăn Ly Long Tử vào chứng tỏ với đời sao? Giỏi, giỏi lắm, ngươi tin ta đem mấy viên Ly Long Tử nữa đổ xuống mồm ngươi, cho ngươi ăn đến chán mới thôi không?

Hảo Mặc Tư Tháp Pháp, tên học giả này nói bừa một câu như vậy, kết quả thành ra A Tư Mạc không cần nói, sư phó cũng đoán là như vậy sao?

- Rồi còn chạy ra Thiên Tinh Hà. Ngươi bị nghiện tắm nước lạnh sao? Có cần ta đem ngươi đến thượng nguồn cho ngươi tắm không hả? Nhiệt hỏa bừng bừng trong người còn nhảy xuống nước lạnh, ngươi bộ muốn học “Băng Hỏa Trùng Thiên Thuật” hả?

Ha, cái này tên kia đoán cũng đúng nữa, hẳn là một tên cáo già. Nếu không phải hiện giờ A Tư Mạc đang phải quỳ, hắn đã đánh đùi đét một cái mà giơ ngón tay cái về phía Mặc Tư Tháp Pháp rồi. Mà không biết “Băng Hỏa Trùng Thiên Thuật” là cái gì nhỉ?

Sư phó cứ thể ra rả mắng hắn suốt nửa canh giờ, thậm chí còn không cần dừng lại lấy hơi. Lời mắng của người vô cùng uyển chuyển, mượt mà, từng câu từng chữ vô cùng chặt chẽ. A Tư Mạc cũng tương tự quy sụp suốt nửa canh giờ, đoạn cuối hắn tí nữa là lăn ra ngủ gục, còn Chu Đường Mộng thì trốn sau cánh cửa phòng, chỉ he hé mắt nhìn vào trong. Sau chót, Chu sư phó chấm hết bài mắng để đời của mình một trường im lặng điểm xuyết những tiếng thở dài thườn thượt.

- Thôi, có mắng nữa ngươi cũng không thèm nghe. Mau lui về phòng ngay, cấm ngươi bén mảng ra ngoài. Mai dậy sớm tiến hành xét duyệt ngươi một lượt, rồi buổi chiều ta sẽ đưa ra kế hoạch tu luyện của ngươi kể từ nay về sau, nghe rõ chưa?

- Dạ, thưa sư phó, nhưng…

A Tư Mạc lấy gan khẽ thốt ra một từ “nhưng” ấy, ngẩng đầu lên đã thấy sư phó gương mặt cực xấu lườm lại hắn, khiến A Tư Mạc không khỏi nuốt xuống đoạn còn lại. Song Chu Ngọc Yên cũng không tiếp tục mắng hắn thêm lần nữa, mà chỉ quơ tay đặt xuống bàn, lưỡi gươm kì bí kia liền hiện ra. Một tay xoa thái dương, một tay khẽ gõ lên trên lưỡi gươm, rồi Chu Ngọc Yên thở dài phẩy tay một cái, lưỡi gươm nọ bắn thẳng về phía hắn.

- Trả lại ngươi!

Lời vừa giứt, lưỡi gươm đã tới sát mặt A Tư Mạc, hắn chỉ cần hơi động đậy là chóp mũi sẽ in một đường máu thẳng tắp. Rơi cắm phập xuống giữa hai chân hắn, lưỡi gươm khẽ rung động, như thể cộng hưởng với A Tư Mạc đang run như cầy sấy vậy.

- Cho ngươi lui, từ nay về sau cấm được giở trò như hôm nay một lần nữa. Bằng không á, hừ hừ…

A Tư Mạc được đại xá, còn hừ hừ chính xác là thế nào, hắn cũng không muốn biết, chỉ dập đầu một cái, rồi chạy biến ra ngoài. Nhìn Chu Đường Mộng mỉm cười, rồi A Tư Mạc mang lưỡi gươm kia chạy về phòng, bắt đầu thời gian cấm túc một ngày.

Trong phòng, ba người kia đã đợi sẵn.

- Ta mang nó về rồi, bây giờ chúng ta cần nói chuyện.

Mặc Lạp Đức, Mục Hãn Mặc và Mặc Tư Tháp Pháp ba người quay ra nhìn nhau khẽ gật đầu, rồi Mục Hãn Mặc cầm lưỡi gươm trong tay tuốt khỏi vỏ. Dẫu không biết tại sao ma có thể cầm theo gươm, song A Tư Mạc như có thể lưỡi kiếm phát ra âm thanh tinh khiết của kim loại.

Mà khiến A Tư Mạc ngạc nhiên nhất, đó là lưỡi gươm trong tay chiến binh trẻ và lưỡi gươm trong tay hắn, giống nhau rất nhiều. Trừ việc lưỡi gươm của hắn ngắn hơn của Mục Hãn Mặc khoảng sáu tấc (24 cm), còn lại từ kiểu dáng đến hoa văn trang trí ở chuôi cầm, đều giống hệt nhau. Đương nhiên, sự khác biệt về chiều dài là do lưỡi gươm của hắn có vấn đề, gươm hai lần cong chuẩn đều dài từ mười lăm đến hai mươi tấc, thứ trong tay hắn chỉ có thể miễn cưỡng coi là gươm hai lần cong thôi.

- Truyện của gia tộc ta, đều gắn liền với lưỡi gươm này đây, A Tư Mạc ạ. Khoảng năm trăm năm trước, gia tộc ta khi đó…

Một ngày, cứ như vậy trôi qua, thoắt cái đã đến sáng hôm sau, cũng là ngày A Tư Mạc hoàn thiện bài tập lên núi chặt thông.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui