A Tư Mạc vươn vai nằm dậy, toàn thân cảm thấy dễ chịu không tả xiết. Tiến bộ tu luyện của hắn tuy vẫn chậm chạp y như hồi tu tập tầng thứ nhất, song A Tư Mạc hoàn toàn có thể cảm nhận, thiên địa nguyên khí vận hành theo khẩu quyết Châu Nhật Thượng Thanh Đạo tầng hai có thần năng ôn dưỡng thân thể. Hắn theo đó miệng không dấu nổi nụ cười, nhảy khỏi giường đứng dậy đi rửa mặt, mặc quần áo vào, rồi mở cửa tiến ra khoảnh sân trước khu tiểu viện. Song chỉ thấy Chu sư phó đứng trước mặt, rõ ràng là đang có ý định gõ cửa gọi hắn dậy.
A Tư Mạc trong phút chốc còn ngớ người ra tự hỏi sao mới hôm nay đã phải đi lấy nước, rồi mới nhớ ra chuyện hôm qua, liền vội vàng chắp tay cúi chào sư phó. Chu Ngọc Yên nhìn hắn hỏi vắn tắt mấy câu, rồi dẫn A Tư Mạc đi ra một góc sơn trang trước nay hắn ít để ý, là một khoảng đất nện cứng, vuông vắn dưới gốc một cây dương liễu. Đứng đối diện với đệ tử, sư phó chậm rãi nói:
- Lão tam.
- Dạ, sư phó có gì dạy bảo ạ?
- Những gì ta sắp chỉ cho người, thuộc về một bộ võ quyết luyện thể của Cửu Đại Thiền Môn, gọi là Tẩy Trần Võ Kinh. Bản võ kinh này là tập hợp những thế đánh vốn được trang bị cho các tăng binh khi lâm trận, nhưng ngày nay hầu hết tất cả tăng sư Cửu Đại Thiền Môn đều luyện tập để giữ gìn sức khỏe. Tẩy Trần Võ Kinh còn gọi là Tẩy Trần Hạ Kinh, để phân biệt với Tẩy Trần Thượng Kinh là thiền quyết; bản thân chúng lại là một phần của Đạt Ma Đa La Tâm Kinh. Tẩy Trần Võ Kinh có năm đẳng: Tẩy Cân, Tẩy Cốt, Tẩy Phủ, Tẩy Tạng, Tẩy Tủy. Nay ta bắt đầu với đẳng cấp thứ nhất.
Giọng của sư phó lãnh đạm mà uy nghiêm, khiến A Tư Mạc bất giác nắm chặt hai tay, gồng người đứng thẳng. Song chỉ thấy sư phó nhẹ giọng đi một chút, nói:
- Thả lỏng ra.
A Tư Mạc mở nắm tay, nhưng hai tay vẫn cứng nhắc khép chặt hai bên sườn.
- Ta bảo ngươi thả lỏng ra. Muốn luyện Tẩy Trần Võ Kinh, thân hình không được cứng ngắc như một thân Hắc Kim Tùng được.
- Con hiểu rồi, thưa sư phó.
A Tư Mạc nhăn mặt cố gắng thả lỏng cơ bắp cùng khớp xương, nhưng bụng hắn vẫn còn căng cứng.
- Hai bàn chân đặt sát bên nhau. Hai tay buông xuôi theo thân hình. Mắt nhìn thẳng. Bây giờ hít vào thật sâu, trong khi từ từ đưa hai tay khỏi đầu, cho đến khi hai bàn tay úp vào nhau… Đúng rồi. Thở ra, cúi xuống, hai bàn tay úp trên mặt đất. Hít vào và… nhảy ra sau. Tốt. Hít vào, ngửa ra sau, nhìn lên trời, thở ra…
A Tư Mạc bắt đầu yên tâm. Mấy thế tập nhẹ nhàng tuy cũng đủ làm trán hắn lấm tấm mồ hôi, song lại không tệ hơn so với đi bộ lên núi đốn củi là bao. Bao lo lắng trong lòng hầu như tan biến hết, A Tư Mạc thoải mái vượt qua mọi tư thế, cùng với lòng tự tin, nội lực cũng tăng dần.
Chu Ngọc Yên sau khi chỉ cho A Tư Mạc luyện qua Tẩy Cân Quyết hết một hai lượt, liền đứng tấn, rồi bắt đầu cùng đệ tử đi bài quyền này. Những thế võ vừa mạnh mẽ vừa uyển chuyển của bà làm A Tư Mạc kinh ngạc. Người có thể chạm trán xuống tận mấy ngón chân, hay gập ngửa người ra sau cho tới khi đầu ngón tay chạm vào gót chân. Đi suốt bài quyền, khí sắc của Chu sư phó vẫn tỏ ra thanh thản, chẳng khác nào như chỉ đang dạo chơi trong vườn hoa. Những lời chỉ giáo của người nhẹ nhàng, kiên nhẫn, nhưng vẫn đầy uy lực. Không một lỗi nhỏ nào của A Tư Mạc qua khỏi mắt bà.
- Ở đời này, có rất nhiều cách tu chân, giả như có luyện khí tu chân, luyện phù tu chân, luyện đan tu chân,… việc này ngươi hẳn đã biết.
Sư phó vừa luyện võ, vừa giảng dạy cho hắn một vài thứ gì đó, đại khái là để cho không khí được thoải mái hơn một chút. Buổi luyện võ đầu tiên, là người bàn đến vấn đề luyện thể bằng võ thuật.
- Ngoại trừ những kiểu tu giả ấy, thực chất dễ thấy nhất trong thế gian chính là võ giả, dù khả năng cảm nhận thiên địa nguyên khí của họ thua xa những loại hình tu tập còn lại, nhưng sức chiến đấu lại cực kì mạnh mẽ. Khi tác chiến, võ giả đem nguyên khí nhập đầy mọi ngõ nghách trong cơ thể, từ đầu đến chân giống như được phủ kín một tầng giáp nặng. Còn thường ngày khi tu luyện, họ điều động nguyên khí để kích thích cơ bắp da thịt bản thân, từ đó luyện ra một thân thịt xương sắt thép.
A Tư Mạc tai thì lắng nghe, tay thì múa quyền, không hiểu sao đột nhiên cảm thấy có chút nuốt không trôi. Khi nãy hắn được sư phó chỉ dẫn luyện qua bài võ này đã được một hai lần, cảm thấy rất dễ dàng, không hề hao sức. Song hiện tại cùng sư phó múa quyền, chưa được nửa bài mà toàn thân đã đầy mồ hôi, các bắp tay bắp chân như mất hết lực. Chỉ có điều Chu sư phó vẫn như không hề để ý, ung dung tiếp tục giảng giải, A Tư Mạc theo đó không dám dừng lại, chỉ có thể gồng mình cố gắng:
- Bốn vị đại tướng quân của triều đình Đại Viên hiện nay chính là những võ giả thuộc loại cao thủ nhất lưu thiên hạ. Cung tên có thể xuyên thủng khôi giáp trên thân họ nhưng không cách nào phá vỡ nguyên khí hộ thể của họ, mà dẫu phát tên khủng khiếp đến mức xuyên qua được nguyên khí hộ thể, nó cũng chưa chắc gây ra được bất kì một thương tổn nhỏ nhoi nào cho tấm thân còn cứng hơn thép nguội đó. Chọn cách áp sát những cao thủ đó để tiến hành cận chiến lại càng là hành vi tự sát. Sức lực người phàm với bọn họ thì chẳng khác nào chuột nhắt so với sư tử, ngươi có vắt kiệt sức mạnh toàn thân ra đòn cũng không làm rụng nổi một sợi lông của họ. Ngược lại, họ chỉ cần phẩy một ngón tay là đủ để ngươi đầu một nơi thân một nẻo rồi…
Nửa canh giờ trôi qua, đối với A Tư Mạc mà nói, không khác gì nửa thế kỷ. Sư phó vừa nói “giải tán” hai từ, hắn toàn thân mệt lả, tay chân như vứt đi đâu hết, tí chút nữa là ngã bệt xuống đất. Cũng may có sư phó kẹp nách hắn, giúp hắn đứng thẳng, theo đó bảo:
- Mau đi rửa ráy cho sạch mồ hôi, rồi lên núi chặt củi, không được lười.
Song tuy nói vậy, Chu Ngọc Yên vẫn để hắn dựa vào, rồi tập tễnh bước về phía nhà ăn. Vừa đi, vừa thở không ra hơi, A Tư Mạc chỉ có thể thều thào đáp:
- Sư… sư phó, người…người đi quyền thật chậm, vậy mà… mà sao con lại cảm thấy mệt như vậy?
- Quyền đánh nhanh thì tư thế dễ bị người ta đoán ra, quyền đánh chậm thì mỗi chiêu đều có biến hóa bên trong, nếu luôn quan sát hướng quyền của kẻ khác rồi thay đổi đường quyền của mình thì đương nhiên phải mệt rồi. Mỗi khi ta đổi đường quyền, ngươi cũng đổi theo, mệt sức thêm là phải.
- Nhưng sư phó và con…là cùng luyện Tẩy Cân Quyền mà, đâu có thay đổi gì.
- Ngươi nhìn tốc độ đi quyền của ta rất chậm, có phải không?
- Dạ.
- Vậy thế nào là chậm?
A Tư Mạc đột nhiên bị hỏi một câu hỏi như vậy, đầu tiên cảm thấy vô cùng hiển nhiên, chậm là chậm chứ còn gì nữa. Bất quá vì vậy, hắn mới không nói được câu gì, sư phó nhìn hắn, liền nói:
- Ta đi quyền chậm hơn ngươi, vậy ngươi coi quyền của ta là chậm. Con ốc sên chậm chạp nhìn ta đi quyền, hẳn sẽ thấy rất nhanh, vậy ta đi quyền là nhanh hay chậm? Nhanh chậm, có thể có giá trị tuyệt đối không?
Chu sư phó vừa nhấc nách hắn lên, rảo bước đi không nhanh không chậm, vừa đi vừa nói:
- Châu Nhật Thượng Thanh Đạo của Ngọc Tiết cung chúng ta, thủy tổ là từ Đạo Gia; Đạt Ma Đa La Tâm Kinh của Cửu Đại Thiền Môn, thủy tổ là từ Phật Môn. Châu Nhật Thượng Thanh Đạo khởi tổ từ Đạo Gia, tôn chỉ của nó nằm ở một chữ Đạo , diễn tả ra là: đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật. Vạn vật phụ âm nhi bão dương, trung khí dĩ vi hoà; chú trọng đến thiên địa nhất tức, thân thể hoà với tự nhiên, dùng thân mình để chế ngự tự nhiên tạo hoá, biến ra đại uy lực. Phật Môn ngược lại quan niệm, tu chân luyện khí nhất thiết phải tách hẳn mình khỏi mối liên hệ với ngoại giới, để ngộ ra tự tính, cái đó gọi là: chư pháp không tướng, bất sanh bất diệt, bất cấu bất tịnh, bất tăng bất giảm, thị cố không trung vô sắc, vô thọ tưởng hành thức, vô nhãn, nhĩ, tỷ, thiệt, thân ý; vô sắc, thanh, hương, vị, xúc pháp; vô nhãn giới, nãi chí vô ý-thức-giới, vô vô-minh, diệc vô vô-minh tận, nãi chí vô lão tử, diệc vô lão-tử tận; vô khổ tập diệt đạo; vô trí diệc vô đắc.
Cái đạo lý thâm thuý khô khan mà sư phó đang giảng giải, A Tư Mạc tức thời không thể lý giải cho minh bạch, nhưng nó nhận thấy rõ là hai loại pháp môn tu tập này căn bản hoàn toàn khác nhau. Song đúng lúc này, sư phó lại hỏi lại hắn:
- Vậy đằng nào đúng, đằng nào sai?
- A…
A Tư Mạc chỉ kêu A lên một tiếng, rồi rơi vào trầm mặc. Song khi hắn nhìn lên, lại thấy sư phó đang nhíu mày nhìn hắn, gặng hỏi:
- Ngươi tu tập Châu Nhật Thượng Thanh Đạo đã hơn một năm, cũng đã đột phá tầng thứ nhất, vậy mà chỉ mới đi một bài quyền Phật Môn, đã quên mất gốc rồi sao?
- Không… không phải thưa sư phụ, đệ tử không dám, thật không dám.
A Tư Mạc bị sư phó hù cho chết khiếp, liền trong nháy mắt quên luôn mình mệt mỏi, vội quỳ xuống dập đầu tạ lỗi liên tục. Song sư phó rất nhanh đỡ nó dậy, vội nói:
- Đồ ngốc, ta chỉ mới dọa cho một cái đã sợ là sao? Nam tử hán đại trượng phu sao lại như vậy?
Rồi Chu Ngọc Yên cũng chỉ có thể lắc đầu, thầm than trong lòng tên đệ tử của ta thật ngốc, rồi lại cắp nách A Tư Mạc kéo hắn vào lòng bước đi, vừa đi vừa tiếp tục giảng giải.
- Triết lý Phật Đạo tuy nghe thì khác hẳn, song chúng đều là công cụ để diễn giải thiên địa, mà thiên địa chỉ có một, vậy chẳng phải Phật Đạo tuy hai mà một đó sao? Điều đó gọi là Vạn Pháp Quy Tông, khi ngươi diễn giải một thứ dù phức tạp đến mức nào, đến cùng cực, nó cũng sẽ rất đơn giản, mà cái đơn giản ấy, chính là gốc của tất thảy vạn sự trên thế gian. Song điều đó hiện tại, có nói ngươi cũng không hiểu. Bất quá ngươi có biết là, nếu hai người vừa đi vừa nói chuyện với nhau, rất nhanh cước bộ của họ sẽ đồng đều với nhau không?
A Tư Mạc nghe thấy vậy, rất hiếu kì, lại theo sư phó chỉ tay xuống dưới, chỉ thấy cước bộ của hai người hắn, đều giống hệt nhau. Bất quá hắn vừa bước đi mấy bước, cước bộ lại rối loạn, dù có cố thế nào cũng không thể giống lại được với sư phó. Chu Ngọc Yên nhìn bộ dạng bước đi của hắn kì cục, liền hơi mỉm cười, rất nhanh lại nói với hắn:
- Ngươi bình thường hít thở, có để ý bản thân hít thở thế nào không? Ngươi bình thường lưỡi ở trong miệng, có để ý bản thân răng lợi thế nào không? Giờ ta nói, ngươi mới để ý, liệu có thấy khó chịu không? Vậy khi ta đi quyền, ngươi cố gắng bắt chước tiết tấu tốc độ của ta, có khác gì gắng cùng ta sóng bước, cước bộ loạn hết lên đến kì cục mà cũng không thế giống được. Như thế có khác gì tự nhiên để ý hơi thở bản thân, có khác gì tự nhiên để ý răng lợi bản thân, đều làm ngươi cảm thấy khó chịu. Đường quyền của ngươi phải có tiết tấu của riêng mình, không bị ảnh hưởng bởi kẻ khác, cộng hưởng với ngoại cảnh mà không bị ngoại cảnh ảnh hưởng, ấy chính là Phật Đạo đồng tu vậy.
Sư phó giảng giải yếu nghĩa huyền ảo, A Tư Mạc chỗ hiểu chỗ không hiểu, song vẫn tập trung lắng nghe, chẳng mấy chốc hai người đã đến cạnh bếp, sư phó liền rời tay khỏi người hắn, bảo:
- Đi rửa ráy cho sạch mồ hôi đi, sau đó thì lên núi. Hôm nay ngươi tập quyền lần đầu, tuy có hơi mệt, khi chặt củi không cần cố sức như ngày thường, nhưng cũng không phải vì thế mà làm biếng, nghe chưa?
- Dạ, thưa sư phó.
A Tư Mạc đi lấy nước ấm tắm rửa, thay quần áo mới, rồi lại vác thiết đao lên núi chặt củi. Kể từ hôm đó, A Tư Mạc cứ sáng nửa canh giờ, chiều nửa canh giờ, luyện võ với sư phó. Dẫu mỗi lần luyện xong Tẩy Cân Quyết là gân khớp toàn thân lại như kêu thét lên phản đối vì bị lạm dụng quá sức, nhưng chỉ một hai khắc sau, khi sức lực trở lại, A Tư Mạc có thể cảm nhận được lực lượng đang chậm rãi tích lũy trong huyết nhục, cơ thể của hắn theo thời gian dần dần càng thêm khỏe mạnh.
Vốn ở người thường, tiến trình phát triển này vốn phải không khác gì rùa bò, hàng năm trời mới có thể tạo ra chút khác biệt, song A Tư Mạc thứ nhất là có huyết mạch trời sinh khoe mạnh, tinh huyết tràn đầy, thứ hai là đã luyện xong tầng thứ nhất của Châu Nhật Thượng Thanh Đạo, luyện khí luyện thể bổ trợ tương hỗ cho nhau, tốc độ luyện thể của hắn được đẩy lên khá rõ rệt. Chỉ sau mười hai tháng rưỡi, A Tư Mạc đã có thể chuyển sang luyện Tẩy Cốt Quyết, chiêu thức theo đó càng thêm biến ảo và phức tạp, song so với tầng hai Châu Nhật Thượng Thanh Đạo mà nói, khác nhau như trời với đất.
Luyện thể là hình thức tu luyện đơn giản nhất, song đồng thời cũng là hình thức tu luyện tốn nhiều thời gian nhất đối với tu giả. So với Châu Nhật Thượng Thanh Đạo thâm ảo đến phiền phức, khẩu quyết của Tẩy Trần Võ Kinh đơn giản hơn rất rất nhiều. Tất cả những gì A Tư Mạc cần làm là không ngừng dẫn dắt thiên địa nguyên khí vào ôn dưỡng cùng rèn thân thể, chủ yếu là khảo nghiệm về kiên trì. Khi luyện Tẩy Trần Võ Kinh, mỗi khi hắn hít vào nguyên khí trời đất, cũng hệt như khi tu tập Châu Nhật Thượng Thanh Đạo có một bộ phận tiến vào huyết mạch. Đương nhiên, hiệu quả ôn dưỡng thân thể khi tu luyện Tẩy Trần Võ Kinh lớn hơn khi luyện Châu Nhật Thượng Thanh Đạo chủ tu linh lực một phần, đại khái so ra được khoảng hai thành. Tiến chuyển do hai thành này tạo ra, dẫu vậy, phải tính theo đơn vị hàng mấy tháng mới có thể nhận ra được. Muốn đẩy nhanh quá trình này, cần kích thích huyết nhục gân cốt cơ thể hấp thụ càng nhiều thiên địa nguyên khí, cũng có nghĩa là cần tăng cường cường độ vận động của cơ thể.
Thế núi Mộc Bảo cũng không tính hiểm trở, nhưng sơn đạo vòng vèo quanh co dài dòng, muốn đi bộ lên cũng mất gần ba giờ. Hết hơn một năm thời gian kể từ ngày A Tư Mạc bắt đầu luyện Tẩy Trần Võ Kinh, liền xuất hiện thêm một cảnh cảnh, cứ lâu lâu sẽ đột nhiên thấy A Tư Mạc men theo sơn đạo chuyển bước leo lên leo xuống, hít thở hổn hển. Tại chỗ đỉnh núi cao nhất, Chu sư phó đón gió mà đứng, xa xa cúi nhìn giám sát A Tư Mạc. Hắn theo đó không dám có nửa điểm lười biếng trốn tránh, chỉ có thể thành thực cắn răng nhấc chân. Mồ hôi trên người hắn theo đó rơi xuống, mỗi bước chân hắn giẫm trên bậc đá sơn đạo, đều lưu lại một giọt mồ hôi to tròn.
Lúc đầu óc còn tỉnh táo, A Tư Mạc chỉ biết cảm khái, nhãn lực của sư phó thật là khủng bố, cách xa như vậy, thế mà còn có thể nhìn rõ hắn. Phần thời gian còn lại, A Tư Mạc đại não một mảnh trắng xóa, sau khi thể lực bị ép kiệt, phản ứng cùng tư duy sẽ trở thành vô thức. Tuy không phải ngày nào hắn cũng phải đối mặt với thứ huấn luyện địa ngục này, song A Tư Mạc cũng đã cảm thấy đủ khổ.
Việc xây dựng thời khóa biểu tu tập đáng sợ này, là do sư phó hoàn toàn đảm nhiệm, mọi chi tiết đều cần được tính toán rất kĩ. Nếu cường độ hoạt động tăng quá nhiều trong thời gian ngắn, chấn thương sẽ khó tránh khỏi, song nếu thay đổi quá ít, vậy hiểu quả lại không đạt được như ý muốn. Đây là một sự cân bằng vô cùng tinh vi, sai sót chút đều rất phiền phức.
Song A Tư Mạc cũng không nghĩ được đến vậy, hắn chỉ biết, bản thân mỗi lần trải qua một hôm như vậy, đều như mộng du đi về phía phòng mình, cũng chỉ có thể nghĩ, khó nhọc một ngày cuối cùng cũng đã kết thúc. Hắn rất muốn ngoẹo đầu mà ngủ, đầu xương toàn thân của hắn như muốn rời khung, nhưng hắn còn cắn răng kiên trì đọc sách. Trong Cận Mạc Toát Yêu không có gì có thể giúp hắn khôi phục thân thể, nhưng dưỡng tâm an thần, hiệu quả cực tốt.
Tính từ ngày hắn bắt đầu tu tập Tẩy Trần Võ Kinh được hơn nửa năm, tức là khoảng năm sáu tháng trước, Dược Đường lại nhận được một tin vui: Chu tỷ vừa thành công đột phá tầng thứ năm của Chung Nhật Thượng Thanh Đạo. Nàng theo đó thời gian có thể dành để tu luyện trong Thủ Tĩnh động càng thêm nhiều, cũng thường hay bế quan hơn. Bản thân A Tư Mạc cũng phải hoàn thành một khối lượng đặc huấn của riêng mình, hai người theo đó suốt một năm, gần như không gặp nhau lần nào, họa chăng cũng chỉ có thể nhìn lướt thấy nhau, trao đổi dăm ba câu chào hỏi xã giao.
Sau một hôm trải qua luyện tập địa ngục, A Tư Mạc mang theo cơ thể lâng lâng như người say rượu leo lên đỉnh Mộc Bảo, lại theo bài tập hàng ngày đi chặt cây. Cái cây thứ hai hắn chặt, đã đổ xuống mười tháng trước. Cây thứ ba, kích thước như hai cây đầu, hắn cũng chỉ mất gần bốn tháng. Chỉ mới vài ngày trước, A Tư Mạc lại chặt xong cây thứ tư, kích thước cùng độ cứng đều hơn ba cây kia khoảng bốn thành. Tuy chặt cây cũng chẳng có mấy ý nghĩa, song dù sao chúng cũng là mốc đo tốc độ tiến bộ của hắn, A Tư Mạc theo đó cũng tính đây là một loai tiểu thành tựu.
A Tư Mạc lên núi, đến chỗ cánh rừng thông đã quen thuộc bấy nay, nhưng thấy màu xanh tươi tràn ngập, trùng trùng điệp điệp, gió núi lùa tới, rừng thông khẽ lay động, vẻ đẹp thanh cao, mộc mạc, trong lòng hắn bỗng cảm thấy đây như một thứ gì đó vô cùng mới mẻ... Hắn hít thật sâu luồng không khí thanh tân, vận động thân thể một lát, rồi cầm con dao tiến vào rừng trúc. Chỗ hắn đến lúc này không phải là chỗ bắt đầu bài tập hơn hai năm về trước nữa, mà ở tít mãi sâu trong rừng, nơi đó những cây Hắc Kim Tùng đều đã trưởng thành, thân cây to lớn nằm cách nhau không xa, chất gỗ cũng cứng rắn hơn nhiều.
Trong rừng, sương loãng ban sớm lờn vờn như sa mỏng, trên lá thông xanh hai bên con đường nhỏ, móc đọng lóng lánh, đẹp long lanh. Đi được một hồi, A Tư Mạc như hòa mình vào trong mặt biển màu xanh lục, Hắc Kim Tùng ở đây vươn cao sừng sững, lá cành rậm rạp xuyên thẳng lên trời, ánh sáng từ các khe kẽ rọi xuống, để lại từng mảng bóng sẫm trên mặt đất. Hắn nhìn trái nhìn phải, một lúc sau liền tìm ra được cây Hắc Kim Tùng mà hắn đang chặt mấy ngày hôm nay, ước lượng một chút, rồi vung dao lên định chặt.
"Phụp", thốt nhiên vang lên một tiếng động buồn ỉu, A Tư Mạc cảm thấy trước đầu đau nhói, ra là bị một vật đập đúng vào trán. Hắn cúi đầu xuống nhìn, trên đất đang lách tách một quả thông.
A Tư Mạc suy nghĩ một lát, khoé miệng lộ nét cười, rồi dòm khắp bốn phía, kêu lớn: "Đồ con khỉ nghịch ngợm." Giọng hắn truyền đi mãi xa trong rừng trúc, vang dội, nhưng chẳng có ai đáp lời. A Tư Mạc vốn đang định kêu thêm lần nữa, chợt nghe tiếng gió hơi rít qua sau lưng, liền hạ người vung một cước, chuẩn xác đá trúng vào một quả thông đang bay đến. Lực chân của hắn cũng cực mạnh, quả thông theo đó bay chéo một đường, đập vào một gốc cây cách đó chừng chục bước. Song A Tư Mạc vừa kịp ổn định thân hình, chợt đã thấy quả thông thứ ba ngắm thẳng vào mặt đang xé gió bay tới, cách hắn chưa đầy một trượng (4m).
A Tư Mạc cũng không có nhiều lựa chọn, gần như hắn vừa nhận ra được vấn đề, cơ thể hắn đã đưa ra phản ứng, hắn gần như ngã tự do ra đằng sau. Hai tay hắn vừa chống đất, quả thông cũng vừa sượt qua người, A Tư Mạc theo đó phát lực ở hai chân lộn ra đằng sau, vừa khéo đáp xuống một gốc cây cổ thụ. Cả một chuỗi hành động đó, nói thì dài, lại chỉ diễn ra trong sát na, A Tư Mạc hít ra thở vào một hơi, rồi đang từ tư thế ngồi xổm, hai chân đẩy thân lên thật mạnh, người hắn bay thẳng lên ba trượng (12m), hai tay vừa khéo bám vào một cành cây lớn. Kéo người lên như kéo xà, A Tư Mạc tươi cười nhìn Chu tỷ đang ngồi vắt vẻo trên cành cây, những ngón tay thon thon như búp măng đang cầm lấy cuống của quả thông thứ tư, nói:
- Đồ con khỉ nghịch… á.
- Ngươi gọi ai là khỉ hả? Hỗn láo.
A Tư Mạc ngồi yên ổn được trên thân cây, rồi khẽ xoa xoa trán, nhị tỷ thật là, hắn chỉ lên giọng đùa một chút, liền bị tỷ ấy thả quả thông trong tay lên trán:
- Bốn quả trúng hai, coi như chúng ta hòa đi. Tỷ tới chặt cây à?
Một năm không gặp, Chu Đường Mộng càng thêm xinh đẹp, mặt mày thanh tú, đôi con ngươi long lanh, trông rất hoạt bát, đáng yêu, tuổi tuy còn nhỏ, nhưng đã có dáng dấp một mỹ nhân. A Tư Mạc nhớ lại khi xưa ở nhà bá bá, chưa từng nhìn thấy một tỷ tỷ mười hai tuổi nào mà lại xinh đẹp như vậy.
- Ta vừa mới từ Thủ Tĩnh Động đi ra tối hôm qua, mấy ngày liền ở trong thạch động thiếu ánh sáng, liền muốn ra ngoài một chút. Mà tránh được hai viên Mộc Đạn của ta, đồ con khỉ như ngươi cũng học được một hai thủ thuật rồi đấy nhỉ. Cả lá gan cũng lớn lên nữa, ngươi ngồi ở đây rồi, ta xem ngươi tránh kiểu gì.
Đường Mộng tỷ nửa đùa nửa thật dúi đầu hắn, hoàn toàn không thèm để ý đến một tấm thân của hắn mà từ độ cao này ngã xuống, hẳn không gãy xương cũng phải đi cà nhắc mất một lúc. Bất quá chắc lỡ hắn có rơi xuống, tỷ ấy cũng sẽ tỏ lòng thương mà đỡ hắn. Chắc vậy.
- Tỷ tỷ quá khen, đệ chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi. Tỷ lần này bế quan đến gần một tháng, thu hoạch thế nào?
- Xí, ngươi bộ trừ truyện tu luyện ra, không biết nói chuyện gì khác sao?
- Thực sự là không. Sao? Là Chu sư cô thấy tỷ bắt nạt đệ quá nhàn rỗi, nên ép tỷ bế quan sao?
- Làm sao ngươi…Không đúng, là mẹ ta bảo ta phải tập trung vào kỳ lục đường võ luận sắp tới, nên mới bảo ta bế quan…
- Khoan đã khoan đã, vừa nãy tỷ định nói gì thế? “Làm sao ngươi biết” hả? Ha ha, không ngờ Chu Đường Mộng tỷ tỷ đại danh đỉnh đỉnh lại vì đi bắt nạt hậu bối mà bị mẹ cấm túc.
- Ngươi nói cái gì mà bắt nạt hậu bối? Cái gì mà bị mẹ cấm túc? Ta chọc chết ngươi.
- Ái, đệ ngã, đệ ngã.
…
Hai đứa trẻ, cùng ngồi vắt vẻo trên thân cây, cùng trêu đùa nhau vui vẻ, cùng nhoẻn miệng cười khúc khích. A Tư Mạc cố gắng vừa giữ chặt tay của Chu tỷ không cho tỷ ấy chọc lét hắn, vừa giữ bản thân cân bằng không ngã xuống, cũng đã đủ chật vật. Cuối cùng hắn chỉ có thể thừa cơ nhảy xuống một cành cây thấp hơn, rồi theo đó tụt xuống. Hắn chưa xuống được nửa đường, đã có tiếng của nhị tỷ từ trên kêu xuống:
- Đồ nhát gan, ngươi dám chạy sao? Mau quay trở lại đây cho ta.
Lời kia dứt cũng là lúc hắn đã chạm đất, A Tư Mạc từ dưới đất ngước lên cười gian, trong đầu thầm nghĩ, tỷ bảo vậy thì đệ sẽ lên sao, liền hét vọng lên:
- Xuống đây đợi đệ mang đồ ăn đến đi. Tỷ chưa chịu ăn sáng đã chạy ra đây, đệ từ nãy tới giờ ngồi cạnh, toàn nghe tiếng dạ dày tỷ kêu gào thôi.
- Ngươi... A Tư Mạc, tên tiểu tử, bụng ta kêu lúc nào. Ngươi đứng lại cho ta…
A Tư Mạc đến đây cũng không buồn lắng nghe tiếp, liền cất bước chạy biến xuống núi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...