Editor: Gió
Vân Thương Ly mặc bộ bạch y như mọi ngày, còn Mục Lưu Niên hôm nay lại mặc một cái áo khoác dài màu xanh đậm.
Một xanh một trắng đi trên đường nhỏ trên núi tạo nên một phong cảnh vô cùng đẹp mắt.
“Nàng rất mệt.” Mục Lưu Niên lên tiếng trước, phá vỡ không khí yên lặng giữa hai người, “Nàng còn quá nhỏ, quá khó cho nàng.”
“Lưu Niên, ngươi bây giờ cũng đã mười lăm rồi?”
“Đúng vậy.”
“Hôm nay, độc tố trong người ngươi đã hết, ngươi có dự tính gì? Trở lại Trường Bình vương phủ, hoán đổi lại với người thế thân của ngươi, hay là?”
Mục Lưu Niên lắc đầu, “Nếu người nọ có thể động tay chân vào thuốc của ta, cũng không khó đoán được ám vệ của Trường Bình vương phủ chắc chắn có vấn đề. Mặc dù còn chưa dính đến bí mật của ta nhưng ít nhất, cũng đã thâm nhập vào rồi.”
“Trước khi tới đây, ta đã thông báo chuyện này với Trường Bình vương rồi.”
Mục Lưu Niên sửng sốt một chút, lại nhớ tới vị Vân đại nhân này là một người có sở trường về bói toán.
“Đã tra ra được rồi?”
“Trường Bình vương làm việc ngươi còn không rõ sao? Tuyệt đối không lưu lại dấu vết.”
Mục Lưu Niên thoáng quay đầu lại, phát hiện bọn họ đã đi được một đoạn rất xa, tới gần một dặm. Nhìn căn phòng Thiển Hạ ở, lần đầu tiên, hắn cảm thấy hạnh phúc cách mình gần đến vậy.
Vân Thương Ly không nhìn cũng biết nhất định lúc này hắn đang nghĩ về Thiển Hạ.
“Bây giờ, nàng vẫn còn là một đứa trẻ. Bí mật của Thiển Hạ, ngươi cũng đã biết. Ta cũng không gạt ngươi nữa, chỉ mong ngươi nhìn việc Tiểu Hạ coi như gián tiếp cứu ngươi hai lần mà đừng nói ra. Ngay cả Trường Bình vương và Vương phi cũng không được hé răng dù là nửa chữ.”
“Yên tâm! Thiển Thiển không phải cứu ta hai lần, mà là ba lần! Chỉ có điều, mới ngắn ngủi mấy tháng mà nàng đã cứu ta tới ba lần. Hơn nữa, lần nào cũng là lúc ta chật vật nhất. Sợ rằng, duyên phận của ta với nàng, không chỉ đơn giản chỉ là ân nhân cứu mạng như vậy.”
Vân Thương Ly thoáng dừng lại, ánh mắt có chút lạnh nhạt nhìn về phía hắn, “Mục thế tử có ý gì?”
Mục Lưu Niên nhướng mày cười một tiếng, khí tức của hắn lúc này và lúc ở trong phòng Thiển Hạ hoàn toàn bất đồng, giống như là một người khác vậy.
“Vân thúc thúc đã rõ cần gì phải hỏi? Theo ta được biết, Vân thúc thúc am hiểu nhất chính là thuật bói toán, không phải sao? Đã như vậy, không ngại mời Vân đại nhân bói cho ta và Thiển Thiển một quẻ, nhìn xem cửa nhân duyên của chúng ta thế nào?”
Vân Thương Ly hơi nhíu mày, sau đó trực tiếp xoay người, chỉ để cho hắn một gò má, “Lưu Niên, ta cũng không có ý định giấu ngươi. Nhân sinh của Thiển Hạ, ta thực sự không bói ra được.”
Mục Lưu Niên ngẩn ra, “Vân thúc thúc nói vậy là có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ. Lưu Niên, ta từng bói cho ngươi, sau năm ngươi mười lăm tuổi, tất cả mọi thứ đều thuận buồm xuôi gió. Nhưng còn Thiển Hạ…” Ánh mắt Vân Thương Ly tối sầm, “Ta dùng tất cả các biện pháp sở học cả đời ta
cũng không thể bói được tương lai của nàng. Cho nên, vấn đề của ngươi, ta quả thực không có câu trả lời.”
Mục Lưu Niên tuyệt đối không nghi ngờ lý do thoái thác của Vân Thương Ly. Thân là bí thuật sư, hắn không cần phải tự phơi bày khuyết điểm của hắn trước mặt mình.
“Dù thế nào đi chăng nữa, ta cũng sẽ không buông tay Thiển Thiển.”
“Lưu Niên, ngươi đã nghĩ kỹ chưa? Ngươi là Trường Bình vương thế tử, tương lai kế thừa tước vị. Nhưng Thiển Thiển…” Vân Thương Ly dừng một chút, nhìn lướt qua về phía xa, “Mặc dù có một Định quốc công phủ làm chỗ dựa nhưng thân phận của nàng vẫn không có cách nào xứng đôi với gia thế của ngươi.”
Mục Lưu Niên khẽ cong môi cười một tiếng, “Vân thúc thúc quá lo rồi. Chẳng lẽ, Vân thúc thúc không cho rằng, nếu sau này ta thú một nữ tử có thân phận không cao thì vị kia sẽ càng yên tâm hơn? Trái lại, thiên phú của Thiển Thiển không thể để cho vị kia biết được, nếu không, sợ là sẽ có thật nhiều phiền phức.”
Vân Thương Ly từ chối cho ý kiến, “Thiển Hạ mới mười tuổi, quá nhỏ. Chuyện tương lai, tương lai hãy nói.”
Mục Lưu Niên khiêu mi, đây là không chịu cho mình một câu trả lời chắc chắn?
“Đợi Thiển Thiển tỉnh, ta sẽ xuống núi. Ta biết dọc đường Phượng Hoàng sơn, các người bày không ít bẫy rập, trận pháp, nếu không có người hướng dẫn, căn bản không thể đi vào. Lần này ta đi, sợ rằng rất khó có thể quay lại nơi này. Sau này, tháng ba hàng năm, ta sẽ ở Phù Hà trấn chờ nàng. Chuyện này đối với Vân đại nhân không có khó khăn gì chứ?”
Phù Hà trấn vốn là thế lực của Phượng Hoàng sơn, Vân Thương Ly khẽ nhếch môi, mâu quang nhàn nhạt đảo qua trên mặt Mục Lưu Niên, nhìn không ra hỉ nộ, chỉ thấy một mảnh thâm thúy.
“Việc này, ngươi tự trao đổi với Tiểu Hạ. Nếu như nàng đồng ý, ta sẽ không ngăn cản.”
Lại qua hai ngày nữa, Thiển Hạ mới ngủ no mắt.
Chỉ có điều, vừa tỉnh dậy, trong con ngươi Thiển Hạ đã hiện lên một tia kinh ngạc.
“Cậu đã quay lại?”
“Hồi tiểu thư, đúng vậy. Bây giờ, lão gia đang trò chuyện với Hải gia gia. Hình như đang trách Hải gia gia ép tiểu thư quá mức, còn may lần này thân thể của người không bị thương, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là được.”
Thiển Hạ gật đầu một cái, sau khi rửa mặt chải đầu xong liền đi tìm Vân Thương Ly.
Một khắc sau, trong căn phòng lớn nhất Vịnh Thanh Thủy, phá lệ yên tĩnh.
Trong phòng, hai người Thiển Hạ và Vân Thương Ly, một hồng một trắng, bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí thực tại có mấy phần quỷ dị.
“Con nói, nhiều lần mơ thấy một giấc mơ giống nhau.”
“Đúng vậy. Hơn nữa, giấc mơ kia rất ngắn, cảnh tượng cũng vô cùng tươi đẹp.” Thiển Hạ khó hiểu nói, “Cậu, đây là có điềm gì báo trước sao?”
“Trước đây, con chưa hề nằm mơ thấy cái này?”
Thiển Hạ lắc đầu một cái, vẻ mặt hoang mang, “Lúc đó, con mệt mỏi ngủ thiếp đi, mới đầu cũng không mơ mộng gì. Sau đó, mộng cảnh này tự nhiên không ngừng lặp đi lặp lại. Mỗi lần con muốn nhìn rõ bộ dáng của hắn thì hình ảnh sẽ xoay chuyển hoặc là con mơ mơ màng màng mở mắt, sau đó lại ngủ, vừa ngủ cảnh tượng đó lại tái hiện.”
“Ừm. Không quan trọng. Nếu con đã không thấy rõ tướng mạo của người kia thì thôi, không thấy cũng được. Dù sao cũng chỉ là một người trong mộng. Có lẽ, con quá mệt mỏi, đã tiêu hao hết sức lực cho nên mới như vậy. Còn có một khả năng khác, chính là mộng yểm. Mấy ngày tới để Nhược Cốc bồi con đi xung quanh một chút, nhìn phong cảnh trong núi sẽ khá hơn.”
“Dạ, cậu.”
Mặc dù ngoài miệng đáp ứng nhưng trong lòng Thiển Hạ vẫn treo nghi ngờ, mộng cảnh kia sao có thể xuất hiện hết lần này đến lần khác? Chẳng lẽ, đúng như cậu nói, mình bị mộng yểm?
Từ lúc rời khỏi chỗ Vân Thương Ly, Thiển Hạ vẫn luôn mất hồn mất vía, một mặt là nghĩ đến mộng cảnh kia, trong giấc mộng kia hình như còn có một ca khúc gì đó, nhưng bây giờ tự mình nhẩm lại vẫn không ra, thực là kỳ quái.
“Thiển Thiển đang nghĩ gì vậy?”
Thiển Hạ vừa nâng mắt liền thấy Mục Lưu Niên một thân trường sam thanh sắc đang mỉm cười dựa vào một cây hải đường, hai tay khoanh trước ngực, nhìn mấy cánh hoa hải đường trên vai hắn, hiển nhiên là đã chờ ở chỗ này từ lâu.
—– Hết chương 58 —–
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...