Phong Hoa Phu Quân, Cẩm Tú Thê

Editor: Gió

Sau khi Thiển Hạ điều chỉnh lại tâm tình của mình thật tốt, Tam Thất cũng trở lại, thấy trong phòng có chút lộn xộn, tiểu thư lại ngồi ngẩn người trên tháp, vội vàng kêu hai tiểu nha đầu vào phòng thu thập còn mình đi về phía tháp.

Đầu tiên là cẩn thận quan sát chủ tử một hồi, sau đó mới gấp gáp nói, “Tiểu thư, người vừa khóc?”

Thiển Hạ lắc đầu, “Không phải! Vừa rồi không cẩn thận đá phải tú đôn, chân hơi đau, muốn khóc nhưng không có khóc ra.”

Tam Thất vừa nghe xong liền nóng nảy, “Chân bị đập đâu? Mau để nô tỳ nhìn một chút.”

“Là chân phải, bây giờ đã hết đau rồi. Không phải ngươi nói muốn ra ngoài đi dạo sao? Giúp ta rửa mặt trải đầu một chút, đừng để cho ca ca phải chờ lâu.”

“Nhưng mà chân của tiểu thư?”

“Thực sự không sao! Vừa rồi cậu đã tới giúp ta bôi thuốc rồi.”

Như vậy, Tam Thất mới coi là tạm yên tâm. Y thuật của cữu lão gia phải nói là đỉnh của đỉnh!

Vân Trường An dẫn theo một tên sai vặt, bốn người cùng nhau đi dạo. Theo sau không xa là năm sáu gã hộ vệ bên người đeo ký hiệu Vân gia, có lẽ bọn họ ra ngoài đã kinh động đến Vân Thương Ly, lo bọn họ ở kinh thành bị người khi dễ nên mới phái người đi theo.

“Tiểu Hạ, muội xem cái này này. Giấy cắt thật khéo. Muội nhìn ánh mắt của Hằng Nga này, lại có thể cắt ra khéo như vậy. Có muốn mua không?”


Thiển Hạ nhìn qua, một tờ giấy đỏ ước chừng một thước vuông, bốn góc cắt thành hình hoa quế, xung quanh là đường viền rất thông thường nhưng chính giữa cắt ra Hằng Nga bôn nguyệt, đúng là đặc biệt dụng tâm!

Hằng Nga tiên tử chân đạp tường vân, bay trên mặt trăng vô cùng xinh đẹp, khiến cho người ta liếc mắt một cái liền không quên được. Nhất là vạt áo tiên tử tung bay, có thể cắt được y như thật, phảng phất như thực sự được tiên nữ mang theo vậy.

“Thật là đẹp!”

“Ông chủ, cái này bao nhiêu?” Vân Trường an thấy Thiển Hạ thích, hết sức phấn khởi hỏi.

“Tiểu công tử và tiểu thư thật tinh mắt. Cái này hao phí của tiểu lão nhi nửa tháng mới cắt thành. Không đắt, chỉ cần hai đồng bạc là được!”

“Hai đồng bạc?” Vân Trường An hô một tiếng, đẹp như vậy mà chỉ có giá như vậy sao?

Ông lão kia hiểu lầm ý của Vân Trường An, thấy hắn kêu vậy liền vội nói, “Nếu công tử thấy đắt, chúng ta có thể thương lượng.”

Thiển Hạ cười khanh khách cầm tranh cắt lên, được cắt rất khéo, cũng vô cùng dụng tâm, từng điểm từng điểm trắng thuần dính lại với nhau, hai đồng bạc, theo nàng nghĩ, đã là rất rẻ.

“Ông chủ, tranh cắt này, thế tử gia chúng ta muốn. Bao nhiêu bạc?”

Thiển Hạ chần chừ một lát, sau đó xoay người lại, thấy một gã sai vặt mặc thanh y, thái độ có chút ngạo mạn nhìn ông lão kia.

Phải nói, ông lão kia cũng rất thú vị, dĩ nhiên lại do dự nói: “Cái này, tranh cắt này, là vị tiểu thư này nhìn trúng trước. Nếu không, ngài nhìn cái khác thử xem?”

Thiển Hạ mơ hồ thấy gã sai vặt này có chút quen mắt, nhưng không nhớ nổi đã thấy qua ở chỗ nào, nhưng vừa nhìn thấy lệnh bài trên người hắn, trong đầu lập tức ầm một tiếng, cơ thể lùi về phía sau một khoảng.

“Muội muội, muội làm sao vậy?” Vân Trường An cấp bách kêu.

Thiển Hạ không kịp suy nghĩ nhiều, trong đầu chỉ nhớ lại câu nói của cậu, muốn nàng khống chế tốt tâm tình của mình, lập tức ổn định lại hồi ức, ngăn chặn tất cả.

Thiển Hạ chớp chớp mắt, hít sâu một hơi nói: “Ca ca, hắn là người của An Bình hầu phủ. Chúng ta nhiều chuyện không bằng bớt một chuyện.”

Thần sắc Vân Trường An có chút không vui, liếc gã sai vặt kia một cái, “Bất kể là cái phủ gì vẫn phải có thứ tự, đến trước xếp trước, đến sau xếp sau.”

“Ai yo! Thế nào? Muốn chúng ta gọi thế tử gia đến đúng không? Thế tử gia chúng ta còn trẻ đã thành danh, võ công cái thế, các ngươi là tiểu chủ nhà nào? Thứ cho tiểu nhân mắt mũi kém cỏi không nhận ra.”

Ngoài miệng tự xưng là tiểu nhân nhưng dáng vẻ lại hết sức kiêu căng, khiến cho người ta nhìn đã thấy ghét.


Thiển Hạ không thích những kẻ mượn gió bẻ măng, lúc này mới nhớ ra, hắn là thư đồng bên người Từ Trạch Viễn. Kiếp trước, khi mình vừa mới gả vào Hầu phủ không lâu, hắn vì phạm phải một sai lầm lớn nên bị trục xuất ra khỏi phủ. Thảo nào cảm thấy có vài phần quen mắt.

Vân Trường An thấy hắn mắt chó nhìn người sang, trong lòng tự nhiên bất bình, đang định cãi nhau lại bị Thiển Hạ kéo lại.

“Quên đi! Bất quá chỉ là một kẻ chó cậy thế chủ, huynh để ý đến hắn làm gì?”

Chủ tử không thể mạo phạm nhưng một kẻ tôi tớ như hắn, Thiển hạ cũng không có ý định cho hắn mặt mũi.

Gã sai vặt kia nghe xong, trên mặt tức thì khó coi, lời nói ra cũng càng khó nghe.

“Thế nào? Muốn làm khó An Bình Hầu phủ chúng ta có đúng không? Thế tử gia chúng ta nhìn trúng gì đó, các ngươi cũng dám đoạt sao?”

Vân Trường An thực sự không thể nhịn được nữa, cả giận nói: “Tên tép riu này, ngươi thật không có đạo lý! Rõ ràng chúng ta nhìn trúng trước, ngươi cậy mạnh đòi mua thì cũng thôi còn nói chúng ta đoạt đồ của ngươi? Ngươi đừng tưởng rằng ngươi là nô tài của An Bình Hầu phủ thì sẽ không có ai dạy dỗ được ngươi.”

“Ha ha! Có thể dạy dỗ được ta, tự nhiên là có, nhưng mà…” Gã sai vặt kia ngừng nói, trên mặt treo nụ cười chế nhạo, “Chắc chắn sẽ không phải là các ngươi rồi!”

“Ngươi!”

Thiển Hạ vội vàng kéo Vân Trường An lại, chỉ sợ hắn gây ra tai họa sẽ kéo Từ Trạch Viễn tới. Đời này, bản thân mình thực sự không nguyện cùng hắn phát sinh bất cứ hiểu lầm nào.

“Được rồi, đừng nói nữa, chúng ta đi dạo chỗ khác đi.”

“Hừ! Vẫn là vị tiểu thư này sáng suốt, tiểu công tử, tính khí quá lớn, cẩn thận tổn hại sức khỏe nha!”

Nghe thấy vậy, trong lòng Thiển Hạ cũng bốc hỏa nhưng vừa nghĩ tới chủ tử sau lưng hắn, cắn răng một cái, vẫn là quên đi!


“Làm càn! Ai dạy như làm càn ở bên ngoài như thế này hả?”

Một tiếng quát thanh lãng lại lộ ra mấy phần uy nghiêm truyền tới, cả người Thiển Hạ liền cứng đờ tại chỗ.

“Đều là tại hạ quản kẻ dưới không nghiêm, khiến cho vị công tử và tiểu thư này bị hoảng sợ.” Từ Trạch Viễn chắp hai tay thi lễ, thái độ chân thành nhưng trên mặt lại lộ ra mấy phần tức giận Vân Trường An hẹp hòi.

“Miễn đi!” Vân Trường An cũng không bởi vì vị này là thế tử An Bình hầu phủ mà nhún nhường, đưa tay kéo bàn tay nhỏ bé của Thiển Hạ vào trong tay mình, “Muội muội, chúng ta đi thôi.”

“Khoan đã!”

Lòng Thiển Hạ trầm xuống, chẳng lẽ, chuyện này vẫn chưa xong?

Không ai nghĩ tới, Từ Trạch Viễn trả tiền, mua tranh giấy Hằng Nga bôn nguyệt, thổi phồng một cái rồi đưa đến trước mặt Thiển Hạ.

“Nếu là vị tiểu thư này nhìn trúng trước, dĩ nhiên nên là tiểu thư được. Coi như là tại hạ bồi lễ với tiểu thư.”

Trong nháy mắt kia, Thiển Hạ suýt chút nữa quên mất bên cạnh mình còn có Vân Trường An, trong tai cũng không còn nghe thấy tiếng đường phố ồn ào, ngơ ngác đưa tay nhận lấy tranh cắt, sau đó thấy Từ Trạch Viễn cười xán lạn với mình, chỉ một cái chớp mắt, hoàng nhược lan khai!

—– Hết chương 45—–


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui