Edit: Gió
"Mẫu thân, mới được một ngày, mà phụ thân quyết định cho mẹ con các nàng dọn vào đây?"
Lời của Thiển Hạ khiến cho Vân thị có chút mơ hồ, mờ mịt nói, "Không phải tất cả đều nói là người xúi quẩy sao? Chẳng lẽ, phụ thân con một chút cũng không cố kỵ lão phu nhân?"
Thiển Hạ lắc đầu một cái, thở dài nói, "Mẫu thân à, sở dĩ, lão phu nhân nói như vậy vì bà ấy đã đoán được hỏa hoạn kia là do chính hai mẹ con các nàng gây nên. Người không may mắn cái gì chứ. Chỉ là lão phu nhân tìm đại một lý do mà thôi. Thực ra, lão phu nhân nghĩ, một nữ nhân tâm cơ sâu nặng như vậy, không thể cho vào Lô phủ được, tránh cho tan cửa nát nhà."
Vân thị nghĩ cũng đúng, lão phu nhân là một người khôn khéo, làm sao có thể không nhìn ra?
Chỉ có điều, Vân thị nghĩ, một người coi tiền đồ hơn cả mạng sống của mình như Lô Thiếu Hoa, có thực sự bằng lòng đón nhận một người xúi quẩy như Vân Kính Lệ không?
Ngày kế, Thiển Hạ đáp ứng tiểu thư Lưu phủ, sang phủ Thứ sử chơi, vừa mới đi tới nhị môn đã gặp Lô Thiển Tiếu.
"Không phải nhị muội đang bị cấm túc sao? Sao lại có thể đi ra ngoài thế này?"
"Lô Thiển Hạ, ngươi đừng ở đây đắc chí! Đừng cho rằng ta không biết tất cả đều do ngươi đứng sau giở trò. Ta cho ngươi biết, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!" Lô Thiển Tiếu trừng mắt, trong mắt đều là lửa giận, hận không thể thiêu cháy Thiển Hạ ngay lập tức.
Thiển Hạ lắc đầu một cái, "Thật đáng tiếc cho đôi mắt của muội muội."
"Cái gì?" Lô Thiển Tiếu nhất lời nghe không hiểu, nhịn không được hỏi lại.
"Muội muội sinh ra có một đôi mắt hoa đào xinh đẹp, sao lúc nào cũng tức giận vậy? Aizzz, đôi mắt vốn ngây thơ chất phác lại sinh ra những thứ không hợp với tuổi mình. Muội muội, nếu như ngươi còn một mực không chịu giác ngộ, mắc thêm sai lầm, đến lúc đó, ai cũng không giúp được ngươi đâu."
Mấy bà tử canh giữ nhị môn đều là người lão phu nhân. Thiển Hạ cũng không có ý giấu giếm, cười ấm áp, nói ra những lời vừa rồi.
Lô Thiển Tiếu nghe xong, mới đầu là giật mình, sao đó là tức giận hơn, đưa tay chỉ vào mũi Thiển Hạ mắng, "Đồ tiểu tiện nhân nhà ngươi! Ngươi đang mắng chửi ai? Ngươi lại dám vòng vo mắng chửi ta! Lô Thiển Hạ, ta sẽ không để yên cho ngươi đâu."
Đối với những lời nói mất thể thống của Lô Thiển Tiếu, Thiển Hạ cũng chỉ cười trừ cho qua, không để ý đến nàng ta, quay đầu về phía Tam Thất nói, "Chúng ta đi thôi."
"Dạ, tiểu thư."
Hành động của Thiển Hạ không khác nào càng chọc giận Lô Thiển Tiếu. Nàng vốn là tiểu thư được cưng chiều nhất trong phủ, nhưng bây giờ thì sao? Cấm túc nàng, cầm sư tốt nhất đến cũng không cho nàng thụ cầm. Hôm nay, lại còn phải nhìn nàng ta áo quần mỹ lệ đi phủ Thứ Sử.
Lô Thiển Tiếu cam chịu như vậy?
Trong con ngươi lóe lên một tia nham hiểm, thò tay vào trong bụi hoa bên cạnh, vốc một nắm đất ném về phía Thiển Hạ.
Mắt thấy mình sắp có thể khiến cho Thiển Hạ phải ngoan ngoãn ở lại trong phủ, không thể ra ngoài đắc ý nữa, trong đầu Lô Thiển Tiếu có một loại cảm giác sảng khoái đến khó tả!
Chỉ là, thứ cảm giác này còn chưa kịp từ tim tràn ra khắp cơ thể, đã thấy một bóng dáng màu hồng nhạt bay tới, đưa tay đẩy Thiển Hạ một cái, trên quần áo màu hồng nhạt đã dính đầy bùn đất màu nâu.
Thiển Hạ không bị bẩn chút nào nhưng lại đụng vào Tam Thất, may mắn được nàng ta đỡ kịp.
"Tiểu thư, người không sao chứ?" Tam Thất đâu còn hơi sức lo lắng cho người khác, nhìn tiểu thư nhà mình một lượt từ đầu đến chân, xác định chủ tử không sao mới thoáng yên lòng.
"Ta không sao. Tam muội muội không sao chứ?"
Thiển Hạ ra hiệu cho Tam Thất đi qua, giúp Lô Thiển Nhu phủi sạch bùn đất trên người. May mà lúc đó Lô Thiển Nhu kịp đưa tay lên che đầu, nếu không bây giờ trên đầu nàng đã đầy bùn đất rồi.
"Muội không sao. Đại tỷ tỷ không có việc gì là tốt rồi."
Màn kịch vừa rồi đều bị mấy bà tử canh giữ nhị môn nhìn rõ ràng.
Lúc này, Lô Thiển Tiếu vẫn không ý thức được hôm nay mình đã tự rước lấy đại họa, vẫn còn chống nạnh, chửi thẳng vào mặt Lô Thiển Nhu, "Con đĩ này lúc nào thì đến phiên ngươi nhiều chuyện thế hả? Ta cũng biết ngươi là một người không an phận, không phải cũng muốn leo lên làm đích nữ, muốn nâng cao giá trị của mình sao? Ta nhổ vào! Ngươi nhìn lại mình đi, ngươi có thể so với ta sao? Thật là không biết trời cao đất dày."
Lô Thiển Nhu bị ném bùn đất đầy người, lúc này lại bị Lô Thiển Tiếu chửi toàn lời khó nghe, không nhịn được nữa, oa một tiếng, khóc òa lên.
Thiển Hạ hơi khiêu mi nhìn hai muội muội. Một người muốn hại mình còn một người cứu mình. Nhưng sống lại một đời, nàng cũng không dễ bị lừa gạt như vậy!
"Người đâu, đưa Tam tiểu thư về viện thay y phục. Lưu tiểu thư phủ Thứ Sử đang chờ, ta không thể để Lưu tiểu thư chờ lâu được. Hai vị ma ma, mong hai người đem mọi chuyện ở đây bẩm báo rõ ràng với lão phu nhân và phu nhân. Đợi ta trở về, ta sẽ tự mình đến chỗ lão phu nhân lãnh phạt."
"Dạ, đại tiểu thư."
Một màn hôm nay bị không ít hạ nhân nhìn thấy. Ngay cả mấy tên sai vặt ở ngoại viện cũng thò đầu vào nhìn. Muốn dựng chuyện nói láo là không thể nào, nếu đã như thế, không bằng bán cho đại tiểu thư một nhân tình. Mấy bà tử tính toán trong lòng.
Nha hoàn theo sau Lô Thiển Nhu cũng vội vàng đỡ nàng trở về thay y phục.
Lô Thiển Tiếu nghe Thiển Hạ nói xong mới ý thức được hôm nay mình đã gây ra bao nhiêu họa, vội vàng chạy về Ngưng Hương viện.
Nhìn nàng vội vội vàng vàng chạy đi. Ai chẳng biết, nàng ta đang đi tìm Cận di nương nghĩ cách.
Khóe môi Thiển Hạ khẽ cong lên, để Tam Thất dìu, đi phủ Thứ Sử.
Lão phu nhân nghe hai ma ma bẩm báo xong, đương nhiên là tức đến sôi máu.
Đúng lúc này, Vương ma ma đứng bên cạnh lên tiếng, " Nhị tiểu thư cũng thật là, tỷ muội với nhau, có gì không vui cũng không thể làm ra loại chuyện như thế này được. Nhưng nô tỳ thấy, ban đầu nhị tiểu thư vốn không như thế này mà a."
Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, "Tất nhiên là không như thế này! Ta thấy, đều là bị Cận di nương xúi giục."
"Cái này, lão phu nhân, người xem, chỗ Tam tiểu thư? Rốt cuộc, cũng vẫn là nàng che chở đại tiểu thư."
"Ngươi phái người qua nhìn xem thế nào, trấn an một chút."
Vương ma ma vừa ra ngoài phân phó xong đã thấy phu nhân vội vội vàng vàng đi tới, trong tay ma ma sau lưng còn đang cầm thứ gì đó giống như là vải gấm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...