Phong Hoa Là Nghiệt - Tuyết Nguyệt Là Duyên


Từ khi rời khỏi Giang phủ đi đến điểm hẹn nàng vẫn còn buồn cười không thôi, thật chẳng nghĩ được Giang đại ca vậy mà lại nhìn nàng thành gian phu, bây giờ vẫn còn phải quỳ ở từ đường nghe hiền thê giáo huấn.
Ài...nam nhân đều hấp tấp nhanh miệng như vậy mà.
Ơ thế nhưng...nàng đâu thể ra đó gặp Tô Thư Anh với hình tượng này mà mang cái tên Gia Luật Diễm được, nếu con bé nhất thời chưa phát giác thì sẽ đùa dai hơn và làm sao có thể dùng cái tên đó.
Vậy phải làm gì? Nên đặt tên nào đây? Nàng xoa cằm suy nghĩ.
À, phải rồi, sẽ là cái tên đó!
Nghĩ ra đối sách, nàng tự tin một mạch đi tới gốc Liễu đã hẹn, cũng may trước đấy Giang tỷ tỷ đã chỉ đường nên chẳng lo bị lạc.
Biết lối rồi quả nhiên đây chỉ là tiểu trấn, tuy quanh co nhưng khi đã rõ sẽ không thấy mấy rộng lớn, quanh đi quẩn lại chỉ đôi ba chỗ đặc trưng.

Từ xa nhìn tới, dưới ráng chiều, hoàng y tiểu nữ đứng dưới gốc Liễu bên bờ trường lưu, gió nhẹ thổi qua gờn gợn sóng nước, tán Liễu lay động, mà tà áo Tô Thư Anh cũng khẽ phất phơ theo gió.

Trong lòng âm thầm đánh giá nếu đây không phải tiểu hài nữ mà là một cô nương, vậy ắt hẳn cảnh tượng trước mắt sẽ vô cùng thích hợp để họa nên một bức mỹ nhân đồ.
Đáng tiếc, người đứng đó lại là đứa trẻ bướng bỉnh.
Khoảnh khắc nàng bước đến, khoảnh khắc Tô Thư Anh quay đầu nhìn lại, khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau.

Rất nhiều năm về sau khi hồi tưởng lại nàng vẫn cảm thấy đây chính là thiên niên duyên kết, ý trời đã định.
- Ngươi là...?
Tô Thư Anh cất tiếng hỏi.
- Ta là tiểu đệ song sinh của Gia Luật Diễm, theo hẹn đến đây.
Tô Thư Anh nhíu mày dò xét.
- Song sinh? Quả nhiên giống nhau đến vậy, thật quá là...giống.
- Ồ dĩ nhiên rồi! Song sinh không giống nhau thì còn giống ai nữa đây?
Chưa hết hồ nghi nhưng vẫn không tìm ra được điểm bất khả thi, Tô Thư Anh đăm chiêu nhìn nàng từ trên xuống dưới.

Chợt...
- Ngươi là nam tử sao lại xỏ hoa tai? Còn bôi son nữa, chưa kể chất giọng sao lại giống nữ nhân như vậy? Còn rất giống...
Khụ...nha đầu này tinh mắt quá...
- À thì là ở quê hương của ta nam tử đều phải xỏ tai mà, đeo kiềng vòng nhiều lắm nha! Bôi son...là do phong tục vẽ mặt ở quê ta luôn, chất giọng...à ừm...
- Thế nào?
Tô Thư Anh nhíu mắt chờ đợi.
- Là do bổn công tử chưa thành niên, đợi sau này ta thành niên sẽ có biến chuyển khác, ngươi hỏi nhiều quá!
- To gan! Dám xưng bổn công tử với bổn tiểu thư ta?
Tô Thư Anh thuận chân đạp nàng một cái, lực đạo không phải nhỏ khiến thương thế lại nhói lên, bất giác kêu một tiếng "Ah."
- Ngươi cũng bị thương?
- Ta và đại tỷ gặp tai nạn cùng lúc mà.
- Gia Luật tỷ đang ở đâu, sao hôm nay không đến?
- Bận rồi, kêu ta tự mình đến gặp ngươi là được.
Tô Thư Anh có vẻ trầm ngâm, di gót lên vài bước quay lưng về phía nàng.

Cơ hồ nàng thì lại vừa hồi hộp lại vừa buồn cười.
Nha đầu này vậy mà chưa nhận ra mình...
- Ngươi danh tự là gì?
Biết ngay sẽ có đoạn này, không sao, nàng đã có chuẩn bị.
- Gia Luật Kỳ.
- Gia Luật Diễm, Gia Luật Kỳ?
- Ừm, có vấn đề gì?

Tô Thư Anh quay lại nhìn nàng, hai tay chắp trước bụng, gương mặt non nớt mà kiêu ngạo, hướng nàng nói.
- Không vấn đề gì, vậy từ nay ngươi là nghĩa đệ của bổn tiểu thư.

Có bản lĩnh này không? Nếu không, giờ rút lui còn kịp.
Có câu "Đã leo lên lưng cọp, khó lòng xuống", mà đối với tiểu hổ Tô Thư Anh càng đùa lại càng hăng, nàng há có sợ gì cọp con mà không dám chơi tiếp.
- Ta thừa bản lĩnh! Chỉ e ngươi không có bản lĩnh dám nhận ta thôi.
Nàng hất mặt, bắt chước bộ dạng kiêu kỳ kia.
- Bổn tiểu thư mà không có bản lĩnh à? Hảo, ta cho ngươi toại nguyện!
Dứt lời, cả hai đều im lặng, mắt đối mắt nhìn nhau, dùng biểu cảm "cuộc chiến bắt đầu" phóng ra tia lửa âm thầm áp chế đối phương.
...
Nàng không hề biết chỉ chốc lát nữa thôi sẽ có một nhân vật mới đột ngột xuất hiện, và sự xuất hiện này của người đó sẽ làm thay đổi hoàn toàn nhân của nàng trong thời đại này.
Người đó rốt cuộc là ai mà có tầm cỡ như vậy? Nghĩ lại cũng không hẳn, chỉ là người đó đã vô tình tiếp tay cho sự tầm cỡ đến mức mê muội của nàng về sau mà thôi.
Lúc bấy giờ, người nam nhân tầm hơn ba mươi tuổi ấy tự xưng hai tiếng Tô Lăng, lại nói là nghĩa phụ Tô Thư Anh.

Trước khi "thảm họa" xảy ra nàng có nhìn qua ông ta đánh giá một lượt, người này mắt phượng mày tằm, làn da bạch ngọc trắng đến mức không khỏi xanh xao, thân dong dỏng cao trong trường y phiêu dật.

Chỉ e ban đêm tốt nhất đừng nên ra đường để tránh bị hiểu lầm là vong hồn vất vưởng dọa người, tuy nhiên dưới ánh chiều tà lúc ấy thì ông ta cũng xứng lắm với hai từ mỹ nam.

Dù rằng mỹ nam này toàn thân tỏa ra một mùi thảo hương dược liệu nồng đến mức khiến người đối diện vô thức có chút khó chịu.
Có điều, bắt đầu từ giai đoạn ông ta trầm ngâm rồi thình lình thốt lên "Ah! Tam hoàng tử, rốt cuộc cũng tìm được ngài rồi" thì y như rằng nàng liền cảm thấy vận mệnh thật khéo đẩy đưa khiến mình lại đi đúng đường ray kịch bản xuyên không lần nữa.
Nàng có thể thích đùa, có chút ham vui, nhưng tuyệt nhiên không phải kẻ nhận vơ thân phận đẩy mọi chuyện đi quá xa cho phép.


Vậy nên đã ra sức giải thích rằng mình không phải tam hoàng tử gì đó trước sự bối rối của Tô Thư Anh.
Đến ngày hôm nay nàng vẫn luôn tự hỏi, nếu lúc ấy thật nhanh chóng nói ra thân phận nữ nhi trước khi quá muộn thì sao nhỉ? Có lẽ tất cả đều sẽ cười xòa trước sự hiểu lầm bất đắc dĩ này, Tô Thư Anh hẳn sẽ giận dỗi trong một lúc rồi đó theo cùng nghĩa phụ trở về nhà.

Mà nàng cũng sẽ lại quay về Giang phủ, uống chén canh nóng tự tay Giang tỷ tỷ nấu, nghe tỷ ấy cằn nhằn vài câu, kể cho Giang đại ca về những sự lạ hôm nay đã trải qua, tự hào khoe rằng mình được nhận lầm là tam hoàng tử.

Và rồi...trò đùa nữ cải nam trang này sẽ chấm dứt tại đó...
Rồi cuộc sống tiếp theo sẽ như thế nào nữa nhỉ? Cũng không biết...
Nhưng xem nào, nếu, đó chỉ là nếu mà thôi! Và nếu mọi sự diễn ra đơn thuần như vậy thì đã chẳng có câu chuyện này để bạn đọc.
Bằng một cách nào đó nàng cứ kiên nhẫn đứng đấy phân giải mình không phải vị tam hoàng tử kia, còn Tô Lăng lại nhất mực cho rằng nàng bị mất trí nhớ, phải để ông ta xem bệnh bóc thuốc, kê đơn điều dưỡng mới phục hồi thần trí.
Đúng là không thể không nói mà...
Hm...trách do nàng nói quá chậm hay do thân thủ kẻ đánh lén kia quá nhanh? Chỉ biết rằng lúc vừa định thú nhận thân phận giải vây cho chính mình thì đằng sau gáy bất chợt nhói lên một cái đau điếng, trong vài giây cuối cùng còn giữ được ý thức trước khi ngất lịm đi ánh mắt mơ hồ trông thấy Tô Thư Anh toan chạy đến đỡ lấy mình nhưng cổ tay đã bị ai đó ghì chặt giữ lại.
...
Không biết đã bất tỉnh bao lâu, đến khi hồi tỉnh mới phát giác bản thân đang bị trói tay bịt miệng nằm lăn lóc bên trong một cổ xe ngựa dằn xóc.
Xem chừng đã rời khỏi tiểu trấn, Giang phủ, Giang đại ca, Giang tỷ tỷ...một đoạn rất xa rồi...
Chật vật mất một lúc cũng không dám ồn ào gây kinh động phu xe, chỉ đành nằm đó như cái bánh Tét bị buộc chặt từng khúc mà không ngừng vận hết công năng não bộ nghĩ cách đào tẩu.

Lúc đó còn cho rằng dù trời cao đất rộng không biết chạy đi đâu nhưng nhất định phải thoát khỏi hoàn cảnh này trước đã, thành phần vô cớ tùy ý bắt người mang đi thế này tuyệt đối không phải hiền nhân, nhất định phải chạy!
Nhưng nói chạy là chạy sao? Dễ dàng như vậy à? Dĩ nhiên là không rồi, trong tột cùng bất lực nàng thầm nguyền rủa kẻ nào đã trói mình, thật sự trói quá có tâm rồi.
Vô phương, nàng bắt buộc phải nằm chờ, chờ xe ngựa dừng lại, chờ diễn biến tiếp theo để mình thi triển cái gọi là tùy cơ ứng biến, đoán chừng chỉ có vậy mới mở ra được cơ hội tẩu thoát.
Ông trời không phụ kỳ vọng, chẳng bao lâu cổ xe ngựa đã dừng lại, rất nhanh không gian yên tĩnh bị phá vỡ bởi vô vàn tiếng bước chân.

Trong đó có một nhịp bước không nhanh không chậm, nó cứ đều đều càng lúc càng gần tiến về phía nàng.
Máu toàn thân dường như đông lại, cả hít thở lúc này cũng đột ngột khó thông, nhưng...nàng đã chuẩn bị tinh thần đối mặt rồi!
Tấm rèm thình lình mở toang, đối diện lúc này là một nam nhân trẻ tuổi, ngũ quan toát ra khí thế có chút bức người càng khiến nàng trở nên dè dặt, trái tim nhỏ run rẩy tựa hồ sắp vỡ tung.


Hắn bước vào bên trong đỡ nàng ngồi dậy, cánh môi mỏng mấp máy phát ra thứ thanh âm trầm ấm.
- Ta cởi trói cho huynh, không được ầm ĩ, không được bỏ chạy, nếu huynh dám làm trái lời ta sẽ giết chết huynh, được?
Nàng nghe đến cởi trói thì gật đầu lia lịa tỏ ý hợp tác, quả nhiên hắn thấy vậy liền không còn chần chừ, lập tức cởi trói cho nàng.

Tháo ra được chiếc khăn bịt miệng, nàng thở gấp từng đợt cố nuốt lấy không khí thiếu hụt nãy giờ, cổ tay cổ chân vừa thoát khỏi dây thừng liền hiện lên mấy vệt hằn đỏ rướm máu, đau rát là khó tránh khỏi.
Không phải nàng thông minh lý trí không hành động bất cẩn gì đâu, chỉ là vừa nhìn thấy gương mặt bức nhân của hắn thì mọi ý định gào thét bỏ chạy đều đành phải thu liễm.

Được vài khắc, hắn lại nói.
- Bên ngoài là dịch trạm, chúng ta sẽ nghỉ lại đêm nay.

Ta biết huynh có nhiều thắc mắc, vào trong uống trà ăn bánh lót dạ rồi nói.
Ha...kẻ bắt cóc lại tỏ vẻ tử tế? Lời này hắn nói thật khiến nàng vô cùng kinh ngạc, hoàn toàn khác xa so với những gì nàng đã trù bị trong đầu.
- Tô Thư Anh cũng bị ngươi bắt đi phải không? Muội ấy thế nào rồi?
Nàng nghiêm giọng hỏi, dùng hết can đảm nhìn thẳng vào mắt hắn.
Phải, lúc vừa phát giác mình bị bắt đi thật khiến nàng ngập tràn kinh sợ, sợ đến mức chỉ muốn tìm cách bôn tẩu cho nhanh.

Nhưng có chạy cũng chạy không được, ngẫm nghĩ đoán chừng Tô Thư Anh cũng bị bắt theo như mình, trong lòng không khỏi lo âu.

Giờ tận mặt hỏi kẻ chủ mưu xem ra sẽ có câu trả lời.

Nếu Tô Thư Anh không bị bắt thì thật tốt, bằng không nhất định phải tìm cách cứu cho được con bé này, nàng thầm nghĩ.
Câu hỏi của nàng dường như cũng khiến nam nhân kia thoáng vẻ ngạc nhiên, hắn đáp.
- Sao huynh không tự mình vào trong hỏi Tô tiểu thư nhỉ? Thiên kim Tô gia đợi huynh đã lâu rồi đấy.
Nàng tròn mắt há miệng không nói nên lời, phải, đúng là không nói nên lời, vì rốt cuộc nàng chẳng hiểu gì cả, rốt cuộc chuyện quái gì đang diễn ra với nàng vậy?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận