- Lưu công tử, tạm biệt ngươi ở đây thôi.
Vừa bước chân qua doanh trại của địch nhân một đoạn khá xa, Hoả Thiên Đức kéo ngựa qua lại.
- Các vị rốt cuộc muốn làm gì? Đó không phải hướng là hướng doanh trại sao?
Trúc Linh hơi nhăn mày. Lúc này để hắn nhận ra thì rắc rối to. Nàng giật tay áo Thiên Đức, thì thầm:
- Đi đến trước mặt hắn đi.
Tiếng móng ngựa chậm rãi lại gần. Trúc Linh nhếch môi cười. Lưu Dật Bình cảm thấy vô cùng không ổn, nhưng hắn chắc chắn với bọn cận vệ của mình sẽ đủ sức đánh bại sáu người kia. Nhưng rốt cuộc kẻ nhiều mưu lắm kế như hắn lại nhầm, bất cứ một người nào trong 6 người đều đủ sức chiến thắng đội cận vệ yếu ớt kia. Tất nhiên Hoả Thiên Đức không có nổi lên sát tâm giết hại hắn. Chỉ là người thông minh quá cũng không tốt, dặc biệt là người đã giỏi lại hay tò mò việc đời.
Trúc Linh lấy một lọ mê huyễn hương, ném cho bọn Hoa Dung cẩn thận ra hiệu. Và nàng cũng tìm trong tay nải một sợi dây chuyền vàng óng ánh với một viên Hồng Ngọc to đùng. Nàng giơ giơ trước mặt Lưu Dật Bình, giọng nói cất lên thật êm nhẹ:
- Hãy nhìn vào sợi dây.
Vừa nói xong, mê hương bắt đầu tản mạn vào không khí.
Lúc này...
Viên ngọc đung đưa chầm chậm, từ bên này sang bên kia.
Lưu Dật Bình thờ thẫn người, chăm chăm nhìn viên đá không rời. Hắn như bị cuốn sâu vào viên ngọc kia, cố thoát ra mà không thoát nổi, giọng nói truyền cảm kia như một sợi dây trói chặt hắn lại.
- Lưu công tử, một canh giờ vừa qua ngươi đã làm gì?
Lưu Dật Bình không cảm xúc trả lời, giọng hắn đều đều:
- Cho bọn người qua sông.
Tay nàng vẫn đung đưa viên ngọc, chạm rãi hỏi:
- Rồi sao nữa?
- Đưa bọn họ qua Doanh trại của Hạo Thiên Quân. Bọn hắn muốn quay trở lại, không cho. Có điều khác thường. Gián điệp của Hoả Thánh có thể là bọn họ.
Hoả Thiên Đức ngạc nhiên, rốt cuộc nàng còn có bao nhiêu bí mật đây? Đây là chiêu thức gì mà có thể cạy miệng tên kia? Kì quái quá. Hắn nhìn Lưu Dật Bình. Tên này cư nhiên đủ thông minh để biết thán phạn bọn hắn. Sợ rằng hôm nay hắn ta phải tạm biệt thế gian từ đây rồi.
Hoả Thiên Đức rút kiếm hạ sát khí.
- Không cần giết hắn đâu, ngươi cũng nên biết nơi đay là đâu. Giết hắn sẽ rất có khả năng làm lộ thán phận chúng ta.
- Vậy nàng có cách gì để hắn cam phục ?
Trúc Linh mỉm cười đắc ý:
- Tất nhiên là có cách rồi.
Nói xong nàng lại quay nhìn Lưu Dật Bình đang đứng yên lặng, đôi mắt trống rỗng.
- Lưu công tử, ngươi hãy quên hết đi những kí ức trong một canh giờ trước, quên bọn ta đi. Ngươi sẽ tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng của bọn thuộc hạ của ngươi. Hiểu chứ?
Lưu Dật Bình đều đều đáp lại:
- Hiểu, quên một canh giờ trước, quên các ngươi.
Trúc Linh vỗ vỗ đầu ngựa ra hiệu Hoả Thiên Đức. Hắn cùng với bốn người kia kì quái nhìn Lưu Dật Bình. Chuyện gì đang xảy ra đây? Như vậy mà cũng thu phục gian thương kia bằng mấy câu không thể đơn giản hơn như thế kia. Thật kì lạ. Hoả Thiên Đức nhìn nàng thu dây chuyền vào, hắn đoán chắc chắn là do cái dây đó. Hắn không nhịn được hỏi nàng, cả người hắn như ôm cả nàng vào lòng. Chính vì thế hai người- trong mắt mọi người là hai đại nam tử- càng thân mật hơn rất nhiều.
- Nàng đã làm gì với hắn vậy?
Trúc Linh cười gượng, đẩy đẩy hắn ra, trong giọng có chút ngại ngùng:
- Bọn hắn đang nhìn kìa, ngươi cách xa xa ta đi. Ngươi đưa dây cương cho ta đi. Như thế tránh hiểu lầm.
Bọn Chí Đại, Lãnh Huyết, Hiểu Minh cùng Hoa Dung đưa mắt tò mò nhìn về Trúc Linh. Ây, chuyện của thái tử cùng tên nhóc Hoàng Song này bọn hắn đã quen rồi. Lúc đầu thì có ngạc nhiên đấy nhưng năng lực tiếp nhận không phải hạng tồi đâu.
Lãnh Hiểu Minh nhìn ba người cạnh mình sao thấy buồn cười. Ai cũng tò mò, cũng muốn biết rốt cuộc Hoàng Song đệ ấy làm như thế nào để tên gian manh như Lưu Dật Bình không chút hoang mang nói hết ra. Có thể đây là một công pháp tà công gì đó.
- Hoàng Song đệ, chúng ta không để ý đệ và thái tử đâu, cứ tự nhiên đi. Nhưng ta có điều muốn hỏi, đệ đã làm gì với tên kia vậy.
Mấy người kia gật đầu lia lịa phụ hoạ.
Hoả Thiên Đức phả hơi nhè nhẹ vào gáy nàng:
- Đấy nàng xem họ có để ý đâu. Nàng cứ yên tâm ngồi ở trong lòng ta đi, hưởng thụ sự chăm sóc của ta đi. Hắc hắc...
Trúc Linh véo eo hắn. Mắt trừng trừng nhìn Hoả Thiên Đức, tên vô lại này. Ai, sao lúc đầu nàng thấy hắn yêu nghiệt lạnh lùng, là đối tượng cần tránh xa cơ chứ.
- Vi phu đau, nương tử, vi phu sai rồi.
-...
E hèm. Có ai đó đang rất sốt ruột để có câu trả lời nha. Hai người kia nên thôi được rồi đấy.
Kệ hắn đi, mặt dày như hắn có nói thế nào cũng chẳng ăn thua đâu. Trúc Linh mặc kệ hắn than thở này nọ, nhìn các huynh đệ của mình, cất tiếng giải thích:
- Các huynh đã nghe đến Thôi miên chưa?
Thôi miên quả là từ lạ lùng, công pháp này bọn hắn chưa bao giờ gặp phải.
- Vậy là chưa. Thôi miên là dạng đưa con người vào tâm thức, khiến họ yếu ớt đến nỗi người khác có thể điều khiển bộ não của người đó để làm việc cho mình.
Hoa Liễu Dung không nén lại được sự tò mò, hỏi tiếp:
- Vậy là ai cũng có khả năng bị thôi miên à?
Trúc Linh lắc đầu:
- Khả năng chịu thôi miên của mỗi người là khác nhau. Có người do tâm trí kém, thể chất yếu nhược thì dễ bị thôi miên hơn so với người khoẻ mạnh, tính cách kiên định. Lưu Dật Bình ta đã nhìn ra thể chất suy nhược vì quá đà chuyện kia nên mới dễ bị thôi miên dễ dàng như vậy.
- Thì ra là vậy, nếu áp dụng tra khảo thì rất tốt.
Hoả Thiên Đức một lần nữa không ngớt lời ca thán. Nếu quân hắn học được cái này thì có phải sẽ dễ dàng tra khảo kẻ địch hơn.
-------
Sáu người Hoả Thiên Đức lại tiếp tục hướng về doanh trại của Hạo Thiên Quân. Nhìn thấy binh lính tập trung đông đúc như thế kia, mỗi người lại trầm tư. Nơi cần đến thì cũng đã đến rồi, giờ thì làm thế nào để tiến vào đây? Hoả Thiên Đức chỉ vào Độc Cô Lãnh Huyết ra lệnh:
- Lãnh Huyết, ngươi vốn là đệ nhất sát thủ, rất giỏi lẩn trốn, ngươi vào cướp mấy người ra đây.
Lãnh Huyết cau mày. Hắn là đệ nhất sát thủ, đúng, nhưng hắn chỉ đi giết người thôi chứ đi cướp người thì chưa. Hắn lãnh đạm nói:
- Ta không vác hết chúng ra được.
Hoả Thiên Đức xuống ngựa, đưa dây cương cho Trúc Linh rồi nói:
- Ta cùng ngươi đi.
Trúc Linh nhớ ra điều gì đó hô to:
- Nhớ đừng đánh vào mặt chúng và hỏi thân thế chúng nhá.
Hoa Dung hiểu ý, cười vu vơ:
- Bắt người để dịch dung? Hoàng Song, đệ có đủ thuốc cho sáu người không?
Nghe Hoa Dung nói nàng mới ngỡ ngàng, nàng mới chỉ điều chế hai lọ mang theo thôi, mà trong đó nàng đã dùng hết một lọ, cũng chưa có thời gian điều chế thêm. Nàng hỏi Hoa Liễu Dung:
- Đệ chỉ còn một lọ thôi. Chắc đủ dùng chứ?
- Không đâu, chỉ đủ dùng trong một ngày thôi. Nếu ở trong thời gian dài thì khó lắm đây. Ta cũng có chế một lọ thôi. Tính ra đủ cho sáu người dùng trong hai ngày.
Vậy thì nguy rồi. Bọn nàng đã đến đây là xác định sẽ phải ở dài hạn, nếu không chế nhanh sẽ lộ tẩy mất. Như vậy đừng có nói đến chuyện làm gián đoạn nội bộ quân địch, chỉ riêng do thám thôi đã khó khăn rồi.
- Rừng này liệu có đủ vị thuốc để bào chế không?
Hoa Dung gật đầu:
- Tất nhiên là có, nhưng đệ muốn tìm đủ dược thảo không dễ dàng đâu.
Trúc Linh trầm tư một lúc.
- Nơi đâu có bán vậy?
- Chẳng lẽ đệ định đi mua sao. Nơi bán đủ dược thảo nhất là kinh thành Hoả Thánh và kinh thành của Phong Thần Quốc.
Phong Thần Quốc ư?... Hoàng huynh của nàng không biết có ổn không?
- Nơi nào gần nhất?
- Kinh thành Phong Thần mất năm ngày đường, kinh thành Băng Quốc tuy mất hai đường nhưng địa hình hiểm trở, dốc đá nguy hiểm lắm. Hơn nữa Băng Quốc thiếu một dược liệu là Dung Tiên thảo, loại cỏ này rất hiếm gặp, thường mọc ở nơi khí hậu ôn hoà thoáng mát thôi.
Trúc Linh thở dài. Nàng sẽ phải trở về Phong Thần rồi.
- Đây là dược liệu đủ để điều chế mấy lọ dịch dung nữa. Đệ sẽ tiến về Phong Thần kiếm dược. Các huynh không cần đợi đệ đâu, cứ tiến hành theo kế hoạch.
Bọn người Chí Đại gật đầu:
- Vậy đệ nhớ cẩn thận, dược thảo quan trọng nhưng đệ còn quan trọng hơn, hiếu chứ?
Trúc Linh lên ngựa, nắm vững dây cương:
- Các huynh cũng bảo trọng. Đệ đi đây.
Tiếng ngựa hí vang, thân ảnh Trúc Linh xa dần. Phía đông là đích đến tiếp theo của nàng. Phong Thần Quốc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...