Nàng đi mãi, đi mãi cho tới khi thoát khỏi ra mảnh không gian tối tăm và lạnh lẽo.
Không một hình ảnh. Không một tiếng động.
Không có bóng người.
Và nàng cảm thấy nhẹ bẫng và thấy mình thật nhỏ như một đứa trẻ.
Có cái gì đó hiện ra từ từ, không rõ nét.
Hình như có tiếng ai đó đang gọi nàng. Một người phụ nữ xinh đẹp ôm nàng vào lòng xoa xoa bàn tay nàng. Bà cười với nàng, bà chải từng làn tóc cho nàng. Bà thêu hài xinh xắn cho nàng. Bà dạy nàng múa, dạy nàng ca, dạy nàng học đủ cầm kì thi họa. Bà không quát mắng chỉ thương yêu vô hạn. Nhưng rồi, nàng cũng thấy bà ra đi về cõi vĩnh hằng. Mẫu hậu nàng đã ra đi trong vòng tay phụ hoàng, bà vẫn cười thật tươi dù khóe miệng đỏ màu máu.
Rồi một viễn cảnh nữa lại xuất hiện. Có một cậu bé nào đó trông cao hơn nàng, mặc hoàng bào sang trọng, hắn cầm bàn tay bé nhỏ của nàng dắt đi chơi. Cậu tặng cho nàng nhiều đồ chơi và bày ra bao trò thú vị khiến nàng cười vui vẻ. Cậu luôn luôn bảo vệ nàng khi có ngươi bắt nạt. Cậu dỗ dành nàng, ôm nàng an ủi khi khóc. Cậu cũng đã cùng ôm nàng và khóc khi mẫu hậu mất. Đó là hoàng huynh Phong Ngọc Dũng của nàng. Hắn luôn chở che, chăm sóc cho nàng. Quả thật nếu không có huynh ấy, nàng có lẽ đã sớm hương tiêu ngọc vẫn nơi hoàng cung rét lạnh này rồi.
Vẫn chưa hết, nàng lại bị hút sang một khung cảnh mới. Còn có một người nam tử trung niên nữa. Ông luôn đứng xa mà nhìn nàng lớn lên. Ông luôn nói ông yêu mẫu hậu nhưng cuối cùng bà cũng chết trong vòng tay ông và huynh muội nàng từ đó sống trong sự ghẻ lạnh phải gọi người khác là mẫu hậu. Ông nhẫn tâm mắng và vứt nàng ở đây không chút quan tâm. Ông có xứng đáng làm phụ hoàng nàng không?
Hoàng cung thật quá đáng sợ.
Nó bao phủ mọi sự cô đơn vô tình của con người làm chai sạn tính cách, đánh cắp tuổi thơ. Không có sự hiện diện của mẫu hậu, không có tình thương của phụ hoàng, không có hậu thuẫn nhà ngoại, huynh muội nàng bị chèp ép.Và ông, ông liệu có xứng đáng với tình yêu của mẫu hậu nàng không?Ông chỉ đứng xa nhìn huynh muội nàng lớn lên trong sự ghẻ lạnh, và luôn luôn phải cảnh giác, phải hại người để mình tồn tại. Vậy là nhờ ông, huynh muội nàng đã có một tuổi thơ bất hạnh và nhuốm đầy máu tanh kẻ khác, chỉ vì hai chữ "sinh tồn"
Kí ức như một thước phim quay chầm chầm, từng viễn cảnh một. Nàng như vừa thoát ra khỏi kí ức tang thương này thì lại bị cuốn thao dòng kỉ niệm đau đớn kia. Nó như một cơn giông tố bao quanh lấy nàng, buộc nàng cuốn theo và không có cách nào để quay đầu bỏ chạy.
Vậy là năm năm trôi qua, nàng đã mười tuổi rồi, nàng cũng không còn là đứa trẻ ham chơi vui vẻ như bao đứa trẻ khác nữa. giờ đây nàng chỉ cô độc một mình mà thôi. Nàng trầm lặng như một cái bóng. Nàng tồn tại như một cái xác không hồn. Người ta ghét, nàng cam chịu. Người ta chứi đánh nàng, nàng không một lời oán thán trách móc. Rồi nàng còn hứng chịu bao trò, làm con rối mua vui cho người ta, nàng chỉ mím chặt môi mà làm theo. Mang danh đại công chúa nhưng nàng sớm đã bị lãng quên từ lâu rồi. Tên tuổi nàng được nhắc đến như một thứ đồ vô dụng, là phế vật người người cười chê. Nếu không phải danh đại công chúa còn mang nặng trên người nàng, chỉ sợ giờ đây, nàng chỉ là một cô hồn lang thang.
Nhưng nàng nghĩ đó lại hay. Chết thì nàng còn vui vẻ hơn hiện giờ. Nhưng chết, còn hoàng huynh của nàng thì sao đây? Vì hoàng huynh.Nàng vẫn phải sống, vẫn phải chịu nhục ngày qua ngày.
Nhưng nàng đã không còn đếm được số lần nàng bị hại, số lần nàng vào ra lãnh cung ngày một nhiều hơn số ngày nàng ở chính phủ Nguyệt Linh Từ nữa.
Trong những người hại nàng thì mẹ con Nghi Phi, nay là hoàng hậu Phong Thần Quốc luôn hãm hại nàng. Tìm mọi cách để vu oan giáng họa cho nàng. Lần thì bà ta bảo nàng cậy công chúa ức hiếp nô tỳ- khi một sợi lông của họ nàng còn chưa động vào. Lần thì bảo nàng ăn trộm đồ- thứ nàng chưa nhìn thấy bao giờ. Lần thì bảo nàng hại Phỉ Thúy- nhị công chúa- con ruột của bà, khi đó chính nàng còn suýt bị Phỉ Thúy hại đẩy xuống nước mà may nàng là quay người lại. Nàng sợ hãi, nàng lại không muốn kể cho hoàng huynh nghe. Nàng sợ huynh ấy sẽ vì nàng mà đổ vỡ kế hoạch đế vương của mình...
Vậy ra, từ lâu nàng coi lãnh cung là nhà ở của mình, coi cuộc sống ăn không no, ngủ không yên, không người hầu hạ vào ra tấp nập đã là đời sống thường nhật rồi.
Nhưng có ai cho nàng được yên ổn. Cứ vài ba bữa lại đến quấy rầy nàng, chửi mắng nàng cay nghiệt, rồi hất cả bữa cơm của nàng xuống đất, đánh đập Xuân Hoa nô tỳ của nàng. Nàng cũng đã chịu hết sức mình rồi. Lần này nàng muốn bỏ trốn. Không chẳng có nơi nào có thể dung túng cho nàng. Chỉ có cái chết mới đem đến cho nàng sự bình yên mong manh. Nàng trốn khỏi lãnh cung, tìm đến Ngọc Hồ một cách dễ dàng không thể tưởng nổi. Nhung lụa đâu có nghĩa là hạnh phúc, nhà to đâu có nghĩa là ấm no. Mong ước nho nhoi của nàng là có một gia đình bình thường; cha mẹ yêu thương, vui vẻ, hạnh phúc đành nhờ trời ban cho kiếp sau vậy.
" Hoàng huynh, muội xin lỗi có lẽ đời này muội nợ huynh rất nhiều rồi mong huynh được hạnh phúc. Kiếp sau mong huynh vẫn là ca ca của muội. Huynh đừng khóc vì muội, muội như thế này sẽ tốt hơn huynh à!"
Nàng để bức huyết thư dưới một hòn đá cuội, rồi nhìn mặt hồ trong veo dưới ánh trăng rằm. Nàng nhảy xuống không chần chừ. Làn nước ôm nàng vào lòng ru nàng giấc ngủ vĩnh hằng. Thế giới này nàng đã sớm không còn hi vọng gì nữa rồi...
- AAAAAAAAAAAAA.....
Phong Linh Nhi vùng dậy, hét lên đầy bi phẫn. Cả người nàng ướt đẫm mồ hôi lạnh. Hai tay nàng ôm chặt lấy đầu, mặc cho từng mảng kí ức hiện ra cắt sâu vào trong bộ não, thật rõ ràng và cũng thật đau đớn. Và nước mắt nàng rơi lã chã ướt đẫm gối.
Ác mộng. Không, không phải là ác mộng, nàng rõ hơn ai hết. Nó rất thật. Nó chính là những kỉ niệm đau đớn nhất của Linh Nhi đã phải hứng chịu. Một quá khứ đầy tang thương và bất hạnh. Nhà đế vương có lẽ không thích hợp với một người con gái lương thiện như nàng ấy.
Ngoài trời mưa xối xả từng cơn. Gió thét gào, sấm ầm ĩ vang khắp trời. Như tâm trạng của nàng bây giờ vậy, có chút điên cuồng và hỗn độn. Nàng cảm nhận một số giọt mưa mát lạnh như làm dịu vơi dần đi cỗ bi thương trong nàng. Giờ nàng là Phong Linh Nhi, là kiếp sau của nàng ấy.Giờ đây, nàng oán hận trời đất luôn đẩy nàng vào cõi tang thương nhất của cuộc đời, chẳng lẽ nàng không xứng có được hạnh phúc ư?
Lúc này là nửa đêm. Không trăng sao, chỉ có những tia sáng chớp nhoáng vạch ra trên nền trời đen tối và mưa thì giăng giăng xối xả khắp nơi, lạnh lẽo, âm u. Không gian thật ồn ã bởi tiếng mưa rơi, chạm vào con đường, mái nhà, và đập mạnh vào tán lá làm át đi tiếng lòng của chính bản thân nàng. Bây giờ thì mưa cắt vào da thịt nàng thứ cảm giác lạnh buốt. Nàng đi chầm chậm dưới mưa, và cho tới khi cả người băng lạnh đi, từng hơi ấm thở trên da thịt nàng yếu dần dần và đôi chân tê dại không cất nổi bước đi. Nàng ngã nhào xuống đất, co gập người,úp mặt vào đồi gối vô hồn. Và giờ thì nàng đau đến mức khóc không nổi. Nước mưa lạnh ngắt hòa vào mồ hôi và nước mắt của nàng, kết tụ lại rồi vỡ tan ra.
Nàng thấy khóe miệng hơi tanh tanh mùi máu chảy. Nàng ngất đi.
Mưa vẫn thế cứ rơi rơi.
Bỗng từ xa,một thân hắc y tiến lại vội vàng ôm nàng vào lòng thật chắc rồi đẩy chân bay về Đông Cung. Nhìn nàng hắn xót xa hơn bao giờ hết. Lòng quyết tâm giành giang san càng vững vàng, chỉ có làm hoàng đế hắn mới cho nàng một cuộc sống giàu sang hạnh phúc mà thôi. Đặt nàng lên giường, hai nắm tay hắn siết chặt lại, tựa như muốn giết chết những kẻ đã đẩy nàng đến nông nỗi này. Hắn sẽ nhớ kĩ ngày hôm nay, nhớ kĩ những kẻ đó. Vì nàng, vì nàng là nơi bình yên nhất của hắn.
Trúc Linh một lần nữa tỉnh dậy, khi này trời đã sáng hẳn rồi. Cả người dường không có sức lực để ngồi dậy, chỉ đủ đưa mắt nhìn xung quanh, nàng bỗng cười lạnh, không ngờ rồi cũng có ngày nàng mất sức như thế này. Nàng bỗng thấy, bên giường, một nam tử mặc kim bào, thêu rồng uốn lượn. Hẳn đó là hoàng huynh của thể xác này và từ bây giờ là hoàng huynh của nàng – Phong Ngọc Dũng. Cố gắng nhìn vị ca ca này, nàng gượng cười yếu ớt. Vậy là nàng lại có người thân rồi, nàng sẽ không còn cô độc nữa rồi. Thế cũng tốt. Nàng cũng mãn nguyện rồi.
- Muội tỉnh rồi, ta lo cho muội quá. Muội hôn mê đã ba ngày hai đêm rồi.
Nàng chăm chăm nhìn hoàng huynh, rồi yếu ớt mỉm cười. Hoàng huynh nàng thật đẹp. So với anh- Liên Ngọc - hắn còn muốn hơn chứ không kém. Huynh ấy cao, trắng nhưng không phải kiểu công tử được nuông chiều mà khí chất toát ra tôn quí có phần uy nghiêm, vương giả. Nàng chép miệng hoàn hảo nha.
Phong Linh Nhi có phần nhớ đến điều gì đó, hỏi hoàng huynh:
- Huynh, muội muốn rời khỏi đây...
Nhưng Ngọc Dũng lại mím môi nghiêm mặt lại rồi dịu dàng xoa đầu nàng:
-Muội không thể rời khỏi đây được. Muội còn sống, muội còn thuộc về nơi này. Vả lại muội đi rồi còn ai để ta chăm sóc đây?
Nàng tĩnh lặng. Giờ thì thế giới dường như chỉ có hai huynh muội nàng nương tựa vào nhau mà thôi. Nhưng nàng là một người không thích bị gò bó ép buộc trong chốn cung cấm này. Nàng chỉ muốn tung hoành thiên hạ, sống tự do thỏa mái, không vướng bận ai, không phải nhuộm máu tanh ai...Thực là khó như vậy sao? Huynh xoa đầu nàng, nói:
-Không sao đâu, ta sẽ bảo vệ muội, không sao đâu, ta sẽ bên muội. Khi ta hoàn thành nghiệp lớn ta sẽ trả thù những ai làm tổn thương muội. Vì vậy muội cứ yên tâm nghỉ ngơi đi.
Nàng thì thào lên tiếng:
- Nhưng... huynh à... thôi huynh phải cẩn thận đấy.
Rốt cuộc Ngọc Dũng cũng nở nụ cười hài lòng, nhìn hoàng muội hắn đầy sủng ái:
- Muội khác xưa rồi, Linh Nhi à.
Nàng giật mình lắp bắp:
- Muội không muốn làm con người nhu nhu nhược nhược nữa. Muội muốn cùng huynh làm nên nghiệp lớn. Muội muốn trả thù...
Ngọc Dũng cười thật sảng khoái. Hắn thích thú nhìn Linh Nhi:
- Rốt cuộc muội mới tỉnh ngộ. Ta chờ muội như vậy quả là xứng đáng. Ta rất thích muội như hiện giờ.
Bỗng có tiếng gọi cửa. Linh Nhi nhíu mày lại.
Có tiếng cận binh kính cẩn, truyền lệnh:
- Thái tử, Hoàng thượng ra lệnh thuộc hạ đưa công chúa về lãnh cung.
Phong Linh Nhi khẽ ngạc nhiên, không phải truyền lệnh là thái giám trong truyền thuyết sao? Về sau nàng mới biết nơi này hầu hạ quý tộc chỉ có cận binh và cung nữ thôi, ngay cả vua cũng có thể lấy một vợ nếu muốn.
Nàng có thể tưởng tượng ra rằng hoàng huynh đang cực kì tức giận. Huynh nhìn nàng rồi gật đầu bảo nàng yên tâm, và nhanh chóng cùng tên cận binh bước ra ngoài.
Và khoảng nửa canh giờ sau, nàng được đưa đến nhưng không phải là lãnh cung ghê rợn mà là Nguyệt Linh Từ Cung của nàng. Nàng tò mò thật không biết huynh ấy đã nói những gì mà khiến ông ta đổi ý nhanh chóng đến vậy. Hắn quả thực tài năng không nhỏ.
Ngày hôm sau, Ngọc Dũng đến tẩm cung của nàng, mang cho nàng một mâm thức ăn với mười món riêng biệt. Nàng trố mắt ra nhìn.
-Đây là Gà Ninh Tứ Vị. Đây là Thịt Hầm Hoa Mai...
Ngọc Dũng cứ liên tiếp vừa kể vừa gắp đồ ăn cho nàng. Phong Linh Nhi cảm động. Trừ anh Liên Ngọc,chưa người nào quan tâm nàng đến vậy. Nàng ăn dù rất no nhưng vì sự ân cần ấy cô nuốt cho bằng hết. Đáp lại sự ngon miệng của nàng, Ngọc Dũng chỉ vui sướng cười.
Vậy là chẳng mấy chốc, một tuần đã trôi qua. Cơ thể nàng tốt lên trông thấy, đã có chút tăng cân rồi. Và giờ thì nàng đã có thể dạo chơi trong khuôn viên tẩm cung rồi.
Phong Linh Nhi bỗng nhắm mắt lại, tiếng Liên Ngọc dường như vẳng lại bên tai, nàng mỉm cười:
- Anh à, em sẽ sống tốt hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...