Phù phù phù...
Trúc Linh vừa về đến phủ không nói không rằng, tỏa sát khí nồng đượm, cất bước nặng nề về phòng. Nàng nằm thở dốc mệt mỏi. Có trời mới biết là nàng phải chịu khổ cực đến mức nào. Không khác nào nô lệ, không không, có lẽ còn tệ hơn nữa. Mà cũng chẳng hiểu sao tên kia ăn lung tung cái thứ gì mà tự dưng đổi tính 180 độ. Ơ cũng có khi đó mới là tính chân thực của hắn đấy. Đúng là kẻ nào không có mắt, không có não mới hồn nhiên như cô tiên, vô tư như ba tư cho rằng hắn lạnh lùng, trầm tính, giỏi giang. Hừ. Nàng đâu biết nàng vô tình chửi tất cả các thiếu nữ không chỉ trong Hỏa Thánh mà còn các khu vực lân cận nữa.
- Tên chết dẫm, tên biến thái, tên ôn dịch nhà ngươi. Hừ...
~~~
Ở nơi nào đó...
- Ách xì. Ách xì. Ách xì.
- Thái tử người bị làm sao vậy, có cần truyền thái y không?
- Không cần. Bản thái tử ổn. Chúng ta bàn tiếp, tình hình quân đội như thế nào rồi, bên kia đã có động tĩnh gì chưa?
Thiên Đức rất không hình tượng, xoa xoa mũi. Hắn mẩm ai đó đang chửi mắng hắn đây. Mà người đó có lẽ là... Nghĩ đến nàng hắn bất giác mỉm cười vui vẻ. Chẳng hiểu sao khi bên nàng hắn chẳng có cảm giác đề phòng, cũng không toan tính. Cảm xúc tự dưng cũng cởi mở hơn. Hắn cũng không ngốc đến nỗi không nhận ra sự thay đổi của mình. Tại sao hắn không thể ghìm xuống ý định muốn bắt nạt nàng??? Tại sao khi hắn nhìn nàng lại đồng hiện bóng ảnh người kia? Nàng trong sáng, dịu dàng như Phong Linh kia ư? Không phải. Nàng rất thông minh, sắc sảo cũng không có chút gọi là hiền thục gì cả. Chẳng lẽ...
- Thái tử, thái tử.
- Hả? Gì vậy? Chúng ta tiếp tục.
Hắn tĩnh tâm. Thuận theo tự nhiên đi.
Lúc đó, có lẽ, sẽ tốt hơn.
~~~
Một ngày, một ngày nối đuôi nhau trôi qua vội như nhảy vọt qua khung cửa thời gian. Những người bận rộn, những kẻ tấp nập lại có dòng thời gian trôi nhanh hơn. Cho đến lúc dừng bước, tĩnh tại mới rõ mình đã bỏ lỡ những gì rồi hối tiếc thốt lên: sao thời gian trôi nhanh quá vậy.
Trúc Linh không phải người bận việc này việc kia như Thiên Đức cùng Liên Tuấn. Nhưng nàng vẫn còn có nhiệm vụ cao cả hơn là chăm sóc tình hình sức khỏe của hoàng thượng kiêm bồi hoàng thái hậu với hoàng hậu trò chuyện. Có lúc là những chuyện tầm phào như chuyện trong cung, người này thế nọ, kẻ lại thế kia, nhưng cũng có lúc là chuyện quốc gia đại sự khi biên giới Hỏa Thánh bị xâm phạm. Cùng lắm lại bị hỏi vài ba câu.
Nhưng với nàng thời gian lại trôi nhanh lắm.Một tuần như thế trôi đi có chút tẻ nhạt. Nàng nhớ về ngọn núi kia, cánh đồng thuốc kia, căn nhà nhỏ kia, và còn có cả hai người sư phụ kia.
- Trúc Linh a Trúc Linh, hoàng thượng đã dần dần bình phục rồi, mày sẽ sắp gặp lại sư phụ rồi. Cố lên chỉ một thời gian ngắn nữa thôi.
Nhưng nàng vẫn không ngờ tới, cách trả ơn cứu mạng của hoàng thượng lại dã man như vậy.
- Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, Hoàng Song Lam tài đức vẹn toàn, đã dùng y thuật cao siêu của mình cứu trẫm tht khỏi cơn nguy kịch. Nay, trẫm ban hôn cho Hoàng Song Lam với thái tử Hỏa Thiên Đức. Hẹn một tháng sau cử hành hôn lễ. Tiếp chỉ~
- Thảo dân cảm tạ thánh ân.
Thái tử phi Hỏa Thánh Quốc.
Như vậy chẳng kinh động quá đi. Nàng mới không cần nha. Lại bóng dáng ai đó xuất hiện.
Lắc lắc lắc.
Không muốn đâu nha.
Nàng không muốn trở thành nô lệ của hắn đâu. Không ngờ số nàng cũng tránh không nổi kiếp sống hoàng cung. Nhưng chính sự cứ ùn ùn kéo tới, hai quốc gia Dược Quốc cùng Kim Quốc hợp tác với nhau cùng hướng đến ý đồ thôn tính Hỏa Thánh Quốc. Nhanh chóng đã kéo quân đến biên giới đánh phá các tòa thành. Hỏa Thiên Đức vì vậy mà liên miên chìm trong chính sự. Ngay cả Liên Tuấn cũng mệt mỏi không kém. Vì vậy mà hôn lễ đành hoãn lại một thời gian.
Lúc này nàng luôn bị triệu vào cung cùng thái hậu, hoàng hậu và các chúng phi tần, công chúa để ra mắt đồng thời an ủi, động viên nàng.
Nàng không cần nha.
- Hoàng tiểu thư, ngài chớ buồn lo, thái tử tương lai là hoàng đế, xuất chinh ra trận cũng là lẽ thường tình. Phận nhi nữ ta nên an phận tin tưởng hắn.
Trúc Linh gật đầu đáp:
- Dạ thưa Quý Phi nương nương.
Nàng có lo cho hắn sao chứ.
- Quý Phi nương nương nói phải nhưng không lo là như thế nào? Chẳng lẽ muốn nàng cười ha hả sao? Xưa nương tử với tướng công gắn kết như một, nàng lo lắng, ưu phiền cũng điều đương nhiên. Ta nói phải không Hoàng tiểu thư?
Nàng nhỏ nhẹ:
- Dạ.
Nhưng Quý Phi đã đặt chén trà mạnh xuống bàn, có lẽ chỉ tức không hắt ngay vào thẳng mặt Hiền Phi. Bà nhỏ nhẹ đáp:
- Hiền Phi muội muội có chắc mình đang an ủi Hoàng tiểu thư không?
Hiền Phì mà cam tâm để người dạy dỗ sao?
- Quý Phi tỷ muội muội nói sự thật.
Nhìn vị Quý Phi mặc thân hồng y cao quý cùng vị Hiền Phi hoa lệ lam y đấu đá nhau, Trúc Linh đành ba phải. Ai bảo người không quyền không lực ở đây nhất là nàng đi. Haiz hậu cung a hậu cung, đấu qua đá lại vốn không có chán mà.
Rầm
- Các ngươi to gan, ai gia ở đây mà không để ta vào mắt sao hả.
Cuối cùng cũng có người thu dọn cục bộ, Trúc Linh thở dài một hơi, đầu hơi cúi không nói năng gì. Liếc nhìn hai vị hoa lệ kia đang vội quỳ xuống có chút thỏa mãn.
- Thần thiếp có tội.
Hai người đồng ngôn.
- Linh nhi, hài tử đáng thương đến cạnh đây ngồi cùng nãi nãi và mẫu hậu con. Con đừng nghe họ xằng bậy.
Nàng mà nghe thì quả là không có não. Nhưng nàng vẫn nhu thuận đáp:
- Dân nữ không dám.
Vẫn là hoàng hậu nói dễ nghe hơn:
- Dân nữ gì nữa? Con giờ sắp trở thành thái tử phi, gọi thái hậu là hoàng nãi nãi với gọi ta là mẫu hậu cũng là đương nhiên thôi. Con mau lên ngồi cùng chúng ta.
Hoàng hậu lợi hại nha, nàng nghe trong ý tứ vừa hài lòng thái hậu vừa khẳng định quyền lực bản thân, lại tỏ vẻ thân thiết với con dâu nha. Chậc chậc, nơi này nói không thể nuôi dưỡng ra kẻ ngốc thì không có sai đâu.
- Nhi thần tuân mệnh.
Người đã có lòng mời ta hà cớ phải phụ. Nàng bước lên ngồi cạnh hai người phụ nữ có quyền lực nhất Hỏa Thánh này dười bao ánh mắt hâm mộ ghen tị.
- Linh nhi khổ cho con rồi, chính sự ùn ùn khiến con và Đức nhi khó gặp nhau. Con phải thông cảm cho hắn. Đó mới là chuyện nên làm.
Trúc Linh cười cười giả dối gật đầu.
- Mẫu hậu dạy phải ạ. Con sẽ không quấy rầy chàng làm việc đâu ạ.
Hoàng hậu mỉm cười, đưa đôi bàn tay ngọc ngà của mình bao phủ lấy tay Trúc Linh, đầy sự hài lòng. Đứa nhỏ này rất hiểu lễ nghĩa nha. Lấy được nó Đức nhi của nàng sẽ gặp phúc.
Mặt khác, Trúc Linh lại nghĩ hoàn toàn ngược lại. Cái gì mà quấy rầy chứ? Hắn mà không đến tìm nàng là may mắn lắm lắm rồi. Chẳng là tuy hắn dạo này bận thì có bận thiệt đó nhưng hắn vẫn có thời gian làm phiền nàng.
Mỗi khi tối đến lại kéo nàng trốn phủ đi tập võ với hắn.
Nàng vì vậy đã tức tối hỏi:
- Ngươi tập là việc của ngươi liên quan gì đến ta mà kéo ta đi tập võ với người đêm hôm khuya khoắt thế này.
Hắn đã chống kiếm xuống đất thở dài một hơi, nói:
- Người ta nói vợ chồng cùng nhau san sẻ mọi chuyện. Ta và nàng cùng San Sẻ là điều đương nhiên.
Nàng tức giận ghìm giọng, nói:
- Ta với ngươi không phải vợ chồng. Ta không có yêu ngươi, ngươi cũng chẳng yêu ta hà cớ làm khó nhau. Ngươi bỏ ta đi ta chấp nhận.
Thiên Đức tức giận đùng đùng bỏ đi. Nàng nhún vai về phủ tướng quân.
Sau tối hôm đó thì chẳng còn hôm nào nàng thấy hắn nữa.
Vậy cũng hay.
Nhưng sao nàng thấy buồn rầu...
- Linh nhi nha đầu.
Trúc Linh bừng tỉnh. Sao nàng lại bị ám ảnh cảnh hắn ra đi chứ. Màu bạch y phiêu bạt trong gió. Lạnh lùng. Cô đơn. Tâm nàng chợt nặng nề.
- Hoàng nãi nãi chỉ bảo ạ?
Thái hậu bỗng nghĩ ra ý nghĩ gì đó hay ho. Bà bảo:
- Linh nhi nha đầu lại nhớ Đức nhi phải không?
Nhớ a, nàng nhớ hắn gì chứ. Nhớ khuôn mặt yêu nghiệt kia, nhớ hắn lúc trầm tư lúc si tình lúc lại phúc hắc kia ư? Bảo không thì có lẽ nàng đang dối lòng, bảo có thì chính bản thân nàng cũng chẳng rõ ràng. Nàng xấu hổ vờ cúi đầu:
- Dạ.
- Ai gia... Tuổi trẻ nha, nghĩ lại bà lão ta cũng từng có thời như cháu vậy. Nhớ là đi gặp hắn thôi, đứng từ xa nhìn cũng thỏa nỗi chờ mong. Đi đi, đi tìm hắn đi.
Nàng sững sờ, thái hậu nói trúng tim đen bao người rồi nha. Ai, nàng đi thôi, nấn ná chỗ này há cũng không phải cách hay.
- Vậy nhi thần xin lui.
- Ừm đi đi con.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...