Phong Hành Trì Thượng

Trì Trì mấy hôm nay có chút uất ức, nguyên nhân là do cô không biết mình chọn đúng hay sai.

“Ai nói cho tôi biết, rốt cuộc là đúng hay sai?”

Trì Trì đi một lát lại dừng lại, mặt nhăn như vỏ bánh bao. Như là có thần giao cách cảm, đang buồn rầu, đột nhiên Lâm Không Đồng lại gọi điện tới.

“Ừ, Lâm Không Đồng à, ta hiện tại đang rất hoang mang. Ngươi thấy ta làm thế có được không?”

“Dù ngươi làm gì ta cũng ủng hộ ngươi.”

“Nhưng, chẳng phải ngươi nói là không thích hng người như Phong Lôi sao?”

Trì Trì nghi hoặc ch

n chờ hỏi. Trước khi vào công ty Tứ Hải cô đã từng hỏi thăm Không Đồng về Phong Lôi, Không Đồng nói về anh với giọng đầy khinh bỉ, ngay lập tức mắng chửi người ta.

“Ách, cái này, là người phải biết thay đổi quan điểm. Ta trước kia tại vì không hiểu rõ về anh ta.”

Lâm Không Đồng nghĩ nghĩ rồi nói, cô hiểu tâm tư của phụ nữ, tự mình có thể nói người ta xấu xa, nhưng người khác ngàn vạn lần không thể nói.

“Ngươi thật quyết định chọn anh ấy?”

Lâm Không Đồng sợ cô dây dưa vấn đề này, nhanh chóng nói sang chuyện khác. Bởi vì cô thật sự không muốn mình phải miễn cưỡng nói tốt về Phong Lôi.

“Chẳng lẽ còn người nào tốt hơn sao?” Trì Trì có chút tuyệt vọng nói.

“Người tốt thì còn nhiều, ngươi phải tin tưởng tương lai, tin tưởng thế giới này.” Lâm Không Đồng rất trống rỗng khích lệ nói.

“Đàn ông tốt thì còn nhiều, nhưng đại đa số đều còn trong bụng mẹ.”

Trì Trì thở dài nói, trong nháy mắt lại còn ra vẻ triết lý: “Hơn nữa, cho dù có là người tốt, người ta cũng chưa chắc đã để ý đến ta, ta trong mặt họ đâu phải là đối tượng tốt.”


Lâm Không Đồng âm thầm khen: “Ngươi thật là biết mình là ai.”

“Mặc dù anh ta nhìn qua rất biến thái, nhưng rốt cuộc cũng có tìm hiểu tôi. Anh ta cũng rất lăng nhăng, , nhưng đàn ông chẳng phải ai cũng thế sao? Cùng lắm thì ta về sau canh chừng cẩn thận một chút là được….”

Trì Trì thao thao bất tuyệt phân tích Phong Lôi, càng nói càng hưng phấn, căn bản không chú ý tới sau lưng đang có một đôi mắt tràn đầy lửa giận.

Cô nói anh biến thái, được rồi, đây không phải là lần đầu tiên nói thế, anh nhịn; cô nói anh lăng nhăng, được rồi, đó là hiểu lầm; cô nói anh…. Phong Lôi nhịn nhịn. Bây giờ cô vẫn chưa hoàn toàn bị trói buộc, anh chịu uất ức một chút, rồi sẽ có một ngày anh đòi lại g lần.

Nửa tiếng sau, điện thoại di động báo hết pin, Trì Trì mới không cam lòng cúp máy. Vừa quay người lại đã nhìn thấy Phong Lôi ánh mắt lóe tia đè nén ẩn nhẫn cộng thêm nụ cười bỉ ổi xấu xa, ánh mắt rất trừu tượng, phức tạp.

“Ha ha, anh đến bao giờ vậy?” Trì Trì tự biết đuối lý, cười có chút nịnh nọt.

“Anh vừa tới.” Phong Lôi từ trong kẽ răng nặn ra mấy lời này.

Được rồi, đàn ông trước hôn nhân luôn phải trải qua giai đoạn là đầy tớ, chỉ cần sống qua giai đoạn này, anh có thể vùng lên.

“Em vừa gọi điện cho ai?” Phong Lôi làm bộ lơ đãng hỏi.

“Lâm Không Đồng, hai người đã gặp nhau rồi.” Trì Trì đáp.

“Lâm Không Đồng? Đã gặp rồi. Cô ấy……..” Cô ta chắc chắn sẽ không nói gì tốt cho anh.

“Không thể ngờ ngay cả Lâm Không Đồng cũng nói tôi lấy anh sẽ hạnh phúc. Không thể hiểu nổi sao cô ấy lại nói thế? Cô ấy nói anh dù có lăng nhăng bên ngoài, nhưng cũng có chỗ tốt, thích sạch sẽ, chưa bao giờ đi đến quán rượu quá muộn….. Anh mặc dù hơi giả dối nhưng cũng coi là đàn ông chững chạc…..”

Phong Lôi sắc mặt ngày càng đen, như có mây đen đang kéo đến. Trì Trì vẫn hồn nhiên nói tiếp.

“Lâm Không Đồng thật tốt, nếu có cơ hội tôi muốn cảm ơn cô ấy.” Phong Lôi lần nữa lại từ kẽ răng nặn ra một câu.

“Tôi thật sự không cho rằng sự lựa chọn của tôi sẽ được bạn bè ủng hộ, tôi cứ cho rằng họ sẽ mắng tôi mèo mù chó đui đấy.” Trì Trì đắc ý.


“Mắt em không mù!” Phong Lôi nói tiếp, mà là mắt tôi mù. Trì Trì mặt mày hớn hở khoác tay anh, như con chim nhỏ nép vào bên người anh.

“Phong Lôi, anh không biết đâu, thực sự sự lựa chọn này làm tôi cảm thấy rất khó khăn.” Trì Trì thổ lộ nội tâm. Phong Lôi ừ một tiếng, cảm thấy thanh âm của cô so với vừa rồi dễ nghe hơn nhiều.

“Tôiném một trăm đồng xu, kết quả có 51 con cá hoa mắt nổi lên.” Phong Lôi có dự cảm không tốt.

“Vì vậy tôi liền chọn anh.” Đúng thế mà, mặt Phong Lôi một lần nữa bầm tím.

“…..”

Sau đó, Trì Trì còn nói vô số lời tương tự, Phong Lôi ghi tạc trong lòng – anh muốn báo thù!

Cũng may, tình yêu luôn là quá trình ngọt ngào cùng thống khổ đan xen. Vượt qua thống khổ, ánh rạng đông sẽ hé sáng.

Dưới nỗ lực vận động không ngừng của Phong Lôi, hôn lễ được ấn định vào nửa năm sau.

Sau đó, công ty Tứ Hải một lần nữa lại nhận người, Phong Lôi dưới bộ dạng một nam nhân đã kết hôn, vô cùng ưu tiên bà xã. Bởi vì anh từ kinh nghiệm của mình rút ra kết luận: “Để có thể lấy nhau, khẳng định khi chưa cưới đàn ông chỉ có kiên nhẫn và kiên nhẫn.”

Ba tháng sau quyết định này mới thấy được hiệu quả. Đám nhân viên lén lút thì thầm tán dương quyết định anh minh tài tình của Phong tổng. Bởi vì căn bản sau khi quan sát đánh giá, bọn họ rút ra kết luận, đàn ông đã kết hôn có ý thức trách nhiệm cao, kiên nhẫn, chịu được áp lực từ cấp trên, lại chịu khó, rất chăm chỉ làm thêm giờ.

Phong Lôi tìm được đủ loại lý do, ngày càng tiến bộ, bởi vì anh muốn báo thù!

Hiện tại chỉ còn lại mấy tháng.

Trì Trì cứ vài ngày lại bị anh lôi kéo đi mua đồ đính hôn, mua đồ dùng gia đình, kết hôn thật đúng là phiền toái, Trì Trì âm thầm thở dài. Nhưng mỗi lần cùng anh đi ra ngoài anh cũng sẽ mua rất nhiều đồ ăn ngon. Nếu không có những thứ này làm động lực, cô cũng không đi được lâu như vậy.

Hôm nay cũng như thường ngày, bọn họ lại cùng nhau đi mua đồ.

“Đưa em về thôi.”


Lúc từ cửa hàng IKEA đi ra, Trì Trì không còn hơi sức nào nói.

“Em không phải muốn cùng tôi về nhà tôi sao?” Phong Lôi có chút không vui.

“Vãn Vãn ở nhà một mình sợ.”

Cô ấy là người mảnh mai yếu đuối, ngộ nhỡ gặp sắc lang thì phải làm sao? Chủ yếu chính là cô sợ ở cạnh cái con người háo sắc tiềm ẩn này.

“Vậy chúng ta kết hôn thì cô ấy làm sao? Em trở về theo cô ấy?”

Nữ nhân này định đem mình làm anh hùng cứu nhân độ thế sao? Cô lúc này mới nhớ tới, sau khi kết hôn không những phải cùng anh ở chung ăn chung mà còn phải…… Mặc dù lần đầu tiên là cô chủ động, nhưng cái gì cô cũng không biết. Về sau, về sau làm sao bây giờ? Nghĩ tới đây, Trì Trì không khỏi đỏ mặt len lén nhìn anh một cái.

“Đúng vậy , ban ngày em sẽ không nhìn anh, tối về…”

Cô nhỏ giọng nói xong, anh chợt thắng xe, cô đụng vào người anh. Người đàn ông này muốn đụng chết cô nha.

“Em dám? Ban ngày không cho phép nhìn đàn ông, chỉ có thể nhìn anh. Buổi tối thì….” Phong Lôi giọng nhỏ dần, nhẫn nại đến gần biến thái, gần như anh đã bộc lộ ra. Chỉ là, anh biết cách mạng chưa thành công, kịp thời nhịn lửa giận xuống, đồng thời ý vị sâu xa giữ lại nửa câu.

Trì Trì nhìn vẻ mặt quỷ dị kia, nhất thời có chút sợ sệt. Cô phát hiện tuy anh rất hay làm mặt lạnh, nhưng có lúc cũng sẽ nổi giận.

Đáng sợ như vậy, cô chỉ là không muốn kết hôn nhanh như vậy thôi. Đều do mình quá xúc động, xúc động là ma quỷ, tức giận là độc dược. Đây chẳng phải là hậu quả lúc cô xúc động và tức giận đó sao, kết quả là lên phải thuyền giặc.

“Em bây giờ có thể không kết hôn cùng anh không? Hay là chờ thêm một thời gian đi.”

Trì Trì nhìn sắc mặt của anh từ nhiều mây chuyển thành mây đen vần vũ.

“Hai trăm vạn, nếu em bồi thường được.”

Anh mặt không chút thay đổi. Hai trăm vạn? Có thể mua mấy trăm anh! Cô cướp cũng không ra được số tiền này.

“Nhưng em có chút hối hận hiểu rõ anh.”

“Em chưa hiểu rõ phương diện nào? Anh lập tức thỏa mãn. Nói!” Phong Lôi lạnh lùng nói.

“Em…. Anh xem tính khí anh như vậy, về sau ngược đãi em thì làm thế nào? Tâm hồn em còn chưa dậy thì hoàn thiện, vô cùng yếu ớt.” Trì Trì chỉ chỉ vào ngực mình nói.


“Chưa dậy thì hoàn thiện không chỉ có tâm hồn đâu, ngay cả người em cũng chưa dậy thì hết đâu.”

Phong Lôi lành lạnh nói tiếp. Trì Trì giận đến thiếu chút nữa thì hộc máu.

“Người thì không phải trời tối không nhìn thấy sao? Tại sao gọi là không hoàn thiện? Địa lôi, anh có thể sỉ nhục nhân cách của em, nhưng anh không được sỉ nhục sức quyến rũ của em.”

Trì Trì hận không thể ngay lập tức cởi quần áo ra cho anh xem. Anh nghiêm trọng sỉ nhục tự ái phụ nữ của cô. Phong Lôi nhếch miệng cười nhạt, tâm tình tốt hơn nhiều. Nữ nhân này thật biết điều. Anh lại không để ý cô, nghiêng đầu thắt dây an toàn cho cô, nhanh chóng lái xe.

“Này, anh cũng đeo đồ an toàn vào đi.” Nhìn xe đi nhanh như vậy, Trì Trì có chút lo lắng.

“Ngay lúc này sao?” Anh nhìn cô một cái rất kỳ quái.

“Hiện tại không đeo, chẳng lẽ muốn về nhà đeo sao?” Người này còn dám nói đầu óc cô không dùng được đấy. Phong Lôi giảm tốc độ, dừng ở ven đường, đấy ra một hộp màu hồng.

Anh thật tốt, biết cô đói bụng, đem đồ ăn cho cô. Trì Trì vụng trộm tăng cho anh chút điểm.

Kế tiếp, cô thấy anh kéo khóa quần.

“Anh nhét đồ ăn vào đó sao?”

Trì Trì trừng to mắt mà nhìn động tác của anh. Nam nhân này không có gì là không kỳ quái.

“Là em bảo anh đeo mà.”

Trì Trì lúc này mới nhìn thấy rõ đó không phải là đồ ăn mà là áo mưa an to

“Em bảo anh đeo dây an toàn chứ không phải áo mưa an toàn. Suy nghĩ của anh sao lại hạ lưu như vậy?”

Trì Trì mặt đỏ bừng tức giận. Không đúng, hình như chính cô đã sai lầm. Giá như trong xe có một cái hang để chui đầu vào. Một lúc lâu sau, Trì Trì mới nhỏ giọng nói: “Chuyện hôm nay không được nói cho người khác.” Nói ra, cô sau này làm sao còn có thể làm người?

“Em cho rằng anh sẽ đem truyện khuê phòng của chúng ta làm chuyện vui khắp nơi sao?” Phong Lôi ánh mắt lấp lánh trong suốt như sao đêm, bao nhiêu buồn bực những ngày qua bị quét sạch. Người xưa có câu, mất cái này thì sẽ được cái kia. Trì Trì lại bị anh làm cho giật mình. Cô mê mẩn nhìn thần thái phấn khởi của người nào đó, tim không tự chủ được đập thình thịch.

“Em nhìn anh có ý xấu gì vậy?” Phong Lôi rất tự đắc cười một tiếng.

“Em không có! Nếu có đèn nê ông kia đâm vào mắt em rồi.” Trì Trì lập tức ngồi thẳng, ra vẻ hết sức nghiêm chỉnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui