Khi tỉnh tại, cô giống như một con cóc ngủ say nằm lỳ trên giường. Không đúng, dưới người cô hình như có cái gì đó ấm áp mềm mại đang động đậy. Trì Trì hoảng sợ, cô cố gắng mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ: “Anh tại sao lại ở bên dưới tôi?”
Cô lúc này đang đường đường chính chính nằm trên người anh. Khó tin nhất chính là, thân thể bọn họ lồi lõm kết hợp vừa vặn. Hai chân của anh ép chặt lấy cô, hai cánh tay ôm quanh cô. Trong cơ thể nhiệt huyết bắt đầu chuyển dộng, chuyển động!
“Anh rốt cuộc đã làm gì tôi?”
Sử Trì Trì vèo một cái nhảy xuống giường, xoa xoa đầu trấn an cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo trong đầu quát. Trên giường, Phong Lôi duỗi duỗi lưng cho đỡ mỏi, chậm chạp mở mắt giải thích: “Tối hôm qua là cô ép tôi, tôi có làm thế nào cũng không đẩy cô ra được.”
Trên mặt Phong Lôi giờ phút này không có chút áy náy nào, ngược lại còn làm ra vẻ uất ức.
“Không thể nào, tôi cho tới bây giờ vẫn là người trong sạch, chưa từng có chung đụng cùng người nào!”
Trì Trì tố cáo, đầu óc của cô hỗn loạn như một nồi tương hồ. Tại sao lại như vậy? Nhất định là anh đang đổi trắng thay đen.
“Cô ép tôi còn chưa đủ, cô còn muốn ép người nào?” Anh duỗi cánh tay định kéo cô về giường.
“Đây là sự thật, thừa nhận đi, cô phải chịu trách nhiệm. Nếu không tối qua có rất nhiều nhân chứng, tôi không ngại kiện ra tòa.”
Phong Lôi nheo ánh mắt dài nhỏ, nhàn nhạt uy hiếp. Trì Trì trong lòng tức giận mắng: Trên thế giới có loại người này sao? Chiếm đoạt người ta rồi còn ra vẻ. Người tổn thất chính là cô, anh lại muốn lên tòa án kiện cô? Không, kiên quyết không khuất phục, Trì Trì âm thầm nắm chặt tay. Không đợi cô lấy tinh thần xong
“Tự cô xem đi.” Phong Lôi tiện tay ném tới một xấp hình liên hoan tối qua của công ty đã được rửa ra. Trong hình cô giống như một nữ lưu manh, không, chính là một Nữ Lưu Manh. Bức thứ nhất, cô trước mặt mọi người xé áo Phong Lôi; bức tiếp theo, cô trước mặt mọi người đẩy anh ngã xuống; rồi cô cưỡi lên người của anh; rồi…rồi…rồi….Trì Trì đã không còn mặt mũi nhìn nữa rồi.
“Đây tuyệt đối không phải là tôi, tôi bình thường uống rượu không có hư hỏng như vậy.”
Cô trước kia uống rượu say cùng lắm là ngồi ở lối đi chửi mắng người ta, sẽ không bao giờ lôi kéo bạn học đi trên đường bắt được một đôi tình nhân hướng về phía nam mà mắng: “Ngươi thật khốn kiếp, dám yêu người khác sau lưng tôi!”…., những loại này rõ ràng là loạn, cô sẽ tuyệt đối không làm.
“Người chụp ảnh là ai? Tại sao lại chỉ ch
Trì Trì bất lực chất vấn, chẳng còn khí thế hào hùng vừa rồi.
“Không chỉ chụp mình cô, nhưng chỉ có cô làm loạn.” Phong Lôi ở một bên giải thích.
“Tôi say rượu trí óc hồ đồ, tòa án sẽ xử khoan hồng.” Sử Trì Trì thanh âm ngày càng nhỏ.
“Một câu say rượu hồ đồ là có thể đẩy trách nhiệm? Nếu như vậy, tất cả mọi người đều có thể mượn những lời này rồi muốn làm gì thì làm.”
Phong Lôi lành lạnh nói tiếp. Trì Trì ngay sau đó vừa buồn bã vừa liên tưởng, chẳng phải say rượu lái xe cũng bị phạt sao?
“Nhưng luật pháp chỉ quy định về đàn ông cưỡng ép phụ nữ, nếu anh đi kiện, sẽ chẳng có gì để dựa vào.”
Hừ hừ, xem anh làm sao bây giờ? Trì Trì cảm thấy 22 năm qua, đầu óc của mình chưa bao giờ nhanh nhạy như hôm nay, quả nhiên cái khó ló cái khôn, thời khắc nguy nan liền thông minh.
“Tôi không ngại trở thành vụ án nữ cưỡng ép nam đầu tiên, đến lúc đó luật pháp Trung Quốc sẽ nhớ rõ công lao của tôi.”
Phong Lôi cười như không cười, phòng thủ kín kẽ, binh tới tướng đỡ, nước tràn đắp đất. Người đàn ông này đúng như Trì Trì nghĩ. Nói không chừng anh ta đã sớm tính toán tất cả. Nếu không, nếu là cô ép anh thật thì với thân thể cao lớn kia vì sao không phản kháng? Sao không kêu người đến? Trì Trì càng nghĩ càng tức giận.
“Tối qua tôi cũng uống khá nhiều, cô làm bộ tốt bụng tới đỡ tôi, ai ngờ cô lại rắp tâm hại người. Tôi coi như đánh đổi danh dự cũng không thể để cô nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật….”
Phong Lôi giống như một trinh tiết liệt nam ở một bên tố cáo.
Không thể, cô tuyệt đối không thể để anh đi kiện, ra tòa lúc đó còn nhiều khó chịu hơn. Ô ô, thể diện cùng phong độ thục nữ của cô đã bị anh phá hỏng.
“Rốt cuộc anh muốn thế nào? Cùng lắm thì tôi bồi thường tiền cho anh.”
Trì Trì thu hồi nanh vuốt vừa giương ra, cưỡng bách bắt mình ăn nói khép nép, cô muốn cùng anh giải quyết riêng, đúng, giải quyết riêng. Tiền lương của cô vốn dành dụm để đi chơi, rốt cuộc không được rồi.
“Cô nhìn bộ dạng tôi giống thiếu tiền sao?”
Anh ngồi dậy, cởi bỏ nốt thứ trên người, lộ ra nơi cám dỗ.
“Anh mặc đồ vào được không?” Trì Trì quay mặt đi chỗ khác.
“Dù sao tối hôm qua cô cũng đã nhìn hết sờ sạch.” Trì Trì bị nghẹn đến không thốt được lên lời.
“Tôi chẳng còn gì để nói với anh, anh thích kiện thì đi mà kiện.”
Trì Trì thấy anh cứng đầu cứng cổ, dứt khoát bỏ mặc, không để ý tới anh quay người đi như chạy. Cô cũng không tin anh không cần thể hiện! Một người đàn ông bị nữ nhân cưỡng ép, mọi người sẽ nhìn anh thế nào, truyền tới công ty nhân viên sẽ nhìn anh thế nào?
Trì Trì trong lòng oán hận, ngay lập tức quay người rời đi, lưu lại một áng mây màu sắc không tốt gì. Sao cô lại tin tưởng sự tốt bụng của anh chứ? Sao lại đi tham dự cái tiệc chia tay ấy chứ? Không cảm thấy địa vị cô như vậy chẳng có gì mà phải đưa tiễn sao? Nguyền rủa trời sập đập tan cái công ty đó.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Trì Trì đi ở trên đường cảm thấy dường như tất cả mọi người đang nhìn cô. Chẳng lẽ cô có tật giật mình. Cô lắc lắc đầu chạy vào siêu thị mua một túi bánh bao, tính toán mấy ngày tới sẽ không ra khỏi cửa để tránh chút tai tiếng.
Đang chuẩn bị chạy về nhà, một nữ nhân tự xưng là ký giả báo chặn cô lại: “Nghe nói Sử tiểu thư có gan cưỡng ép Phong tổng trước mặt mọi người. Chúng tôi đã thành lập một chuyên đề có tên là , đến lúc đó mời cô làm khách mời của chúng tôi được không?
“Cô khỏe chứ, tôi là phóng viên của tạp chí , xin mời cô phát biểu một chút được không?”
“…..”
“Địa lôi, tôi muốn giết
Sử Trì Trì mắt đỏ ngầu rống một tiếng như sư tử Hà Đông, hướng tòa nhà Hạo Thiên chạy như điên. Xong rồi, có người muốn giết người diệt khẩu rồi! Một người chứng kiến chạy đi báo tin.
Công ty Tứ Hải bây giờ khá lặng lẽ, mấy nam nhân viên hơi có vẻ thùy mị tránh ở xa xa, chỉ sợ Trì Trì làm gì mình. Ngay cả ông chú quét vệ sinh đã năm mươi tuổi cũng núp ở nhà việc sinh nam không chịu ra ngoài.
Trì Trì mắt đỏ vằn mặt xanh tái vọt vào phòng làm việc. Phong Lôi đang nghe điện thoại, anh dừng lại, bỉ ổi cười đắc ý, giống như đang chờ sẵn.
“Anh là tên khốn kiếp, anh hại tôi! Một cô gái êm đẹp đàng hoàng như tôi bị anh hãm hại. Tôi muốn kiện anh.”
Trì Trì nhào tới anh ra sức đấm rồi đánh, đem toàn bộ nước mắt nước mũi bôi lên áo sơ mi trắng toát của anh.
“Tốt lắm, đừng khóc, cô nghĩ thế nào cũng có thể mà.”
Phong Lôi chưa từng thấy cô khóc, có chút hoảng hồn, nhưng anh cũng không thể để cô thấy được, nếu không, về sau để cô biết được nhược điểm của mình sẽ không tốt.
“Tôi phải làm sao bây giờ?” Trì Trì tiếp tục vừa đánh vừa khóc, thương tâm muốn chết.
“Cô lấy tôi mọi sự sẽ đại cát.” Phong Lôi nhân cơ hội nói lên đề nghị của anh.
“Không được, tôi không thể lấy anh.”
“Tại sao?” Anh có chút tức giận.
“Bởi vì….”
“Bởi vì sao?” Anh có chút không kiên nhẫn.
“Tôi không thể nói cho anh biết.”
“Nếu như vậy, coi như xong.” Phong Lôi khôi phục lại vẻ lạnh nhạt.
“Tôi thật lòng xin lỗi còn không được sao?” Trì Trì thút tha thút thít.
“Cô cho rằng cô nói câu xin lỗi là tôi lại nguyên vẹn sao?”
Phong Lôi lạnh lùng nói, tiếp tục ngồi xuống làm việc, không để ý đến cô nữa.
……..
Trì Trì ảo não đi ra ngoài, chạy như điên.
Liên tiếp mấy ngày, cứ Trì Trì ra cửa mua thứ gì cũng có người nhìn cô chỉ chỉ chỏ chỏ, có nam nhân cố làm ra vẻ đứng đắn cách xa cô trừng trăm mét, có nam nhân cố ý đứng trước mặt cô chờ xem cô làm gì, các nữ nhân thì thái độ coi cô như kẻ thù, cô nào cũng như gà mẹ bảo vệ gà con bảo vệ ông xã hoặc bạn trai của mình.
“Hừ, dù tôi có uống say nữa, cũng sẽ không thèm để ý cái loại dưa vẹo táo nứt các người. Các người có thể nghi ngờ đạo đức của tôi nhưng đừng có nghi ngờ con mắt của tôi.”
Trì Trì khinh miệt nhìn những người này.
Đáng giận hơn là tên khốn kiếp Trần Bụi cũng lẩn trốn cô.
Dạo này, Trần Bụi thường làm bộ không nhìn thấy cô, làm Trì Trì giận đến muốn nổ phổi. Cô chặn trước mặt anh chua ngoa hỏi: “Anh chạy cái gì mà chạy?Tôi làm gì anh?”
“Cô đừng như vậy, tôi không thích kiểu đó đâu.” Trần Bụi cố làm ra vẻ sợ hãi nói.
“Anh đi chết đi.” Trì Trì tức giận mắng.
“Tôi có tình nguyện chết thì cũng không muốn bị cô hủy hoại.” Trần Bụi gương mặt tiết liệt.
Trì Trì lại một lần nữa khóc chạy đi. Trì Trì vốn định chạy về nhà để trị liệu tâm hồn tổn thường, ai ngờ trong nhà cô lại có hai vị khách không mời mà đến. Phong ba, Phong mẹ trận địa sẵn sàng chờ quân địch. Nhưng biểu tình của hai người rất nghiêm túc, không có vẻ hòa ái dễ gần thường ngày.
“Bác trai bác gái, cháu thật sự là không cố ý.”
Trì Trì bấm một cái vào bắp đùi, làm ra bộ khóc không ra nước mắt. Không có cách nào khác, cô chỉ có thể làm ra bộ dạng này, nếu có thể giống như Giang Vãn Vãn, động một chút là có thể làm ra vẻ điềm đạm đáng yêu thì tốt biết mấy.
“Khụ, yên tâm, chúng tôi sẽ không trách cô. Phụ nữ như cô, vì tương lai của mình mà dùng trăm phương nghìn kế cũng là bình thường.”
Đấy là cái gì, không phải bọn họ tới hỏi tội sao? Thế kéo đến đây làm gì?
“Ý của tôi là, về sau cô đừng quấn lấy Phong Lôi nhà chúng tôi nữa, hai người không cùng một tầng lớp, hôn nhân nhất định phải cùng một giai cấp mới có thể hạnh phúc. Ừ, đây là 50 vạn, cô cầm lấy đi, về sau tránh xa con trai tôi ra một chút.”
Phong mẹ rất có khí thế vất tờ chi phiếu lên bàn, sau đó lôi Phong ba quay người đi thẳng.
“Các người đứng lại cho tôi, tôi không nhớ hai người là loại người dùng tiền dơ bẩn.”
Chờ Trì Trì kịp phản ứng, hai người đã sớm chui vào trong xe chạy xa, chưa bao giờ thấy bọn họ lưu loát như vậy.
“Lão đầu tử, vừa rồi tôi biểu diễn thế nào?” Phong mẹ dương dương đắc ý hỏi Phong ba.
“Bà xã quá tuyệt! Trên đời này có chuyện gì có thể làm khó bà chứ?” Phong ba cười nịnh nọt.
“Thật là tu luyện mười năm dùng một phút, tôi chính là rèn luyện nhiều như vậy mới có thể nói. Nhưng không biết hiệu quả thì thế nào?”
Phong mẹ không yên tâm nói.
“Ai da, cái này xem ý trời, dù sao chúng ta cũng đã hoàn thành nhiệm vụ con trai giao là được.” Phong cha an ủi vợ.
“Tôi thật sự không nghĩ ra, đời này qua đời khác, nam nữ tìm hiểu vốn là chuyện tự nhiên, chỉ cần bản thân để ý, làm cha mẹ đi can thiệp làm gì?”
Phong mẹ đại khái nhớ tới một số chuyện cũ không vui, giọng điệu có chút cay cay.
“Được rồi, chúng ta đã khổ rồi, cho nên, dù đối tượng của con trai thế nào, chúng ta không can thiệp. Trên đời này có tìm cũng không ra người hiểu lẽ làm cha mẹ như chúng ta.” Phong cha tự biên tự diễn.
Bên này, Trì Trì giận đến nỗi lỗ mũi lệch qua một bên. Hai người, coi như mình nhìn nhầm bọn họ. Còn tới đây làm bộ với cô. Cái gì quan niệm kiểu đấy. Cô còn ngại con trai hai người không xứng với cô đấy. Nói chuyện khó nghe, bộ dạng lạnh băng băng. Mau đem tên con trai 30 tuổi bộ dạng như mười mấy tuổi của các người mà giam vào hang đi. Vô lại còn vô sỉ.
Trì Trì càng nghĩ càng giận, cuối cùng lại manh động, bấm số điện thoại phòng làm việc cũ.
Người nhận điện thoại là Với Như Mộng, lạnh nhạt nói cho cô biết Phong tổng không có ở đây, hỏi số điện thoại của anh thì nói không biết. Cô cũng thật là đần, biết anh lâu như vậy mà không biết số di động của anh. Đang muốn gọi điện thoại cho Vãn Vãn cầu xin cô ấy hỏi thư ký Vương, vừa vặn chuông cửa vang lên, chính là Phong Lôi, chẳng lẽ anh nghe thấy cô mắng chửi anh sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...