Phong Đao

Thời điểm Đoan Thanh trở lại Phất Tuyết viện, trời đã gần sáng.

Hắn một đêm chưa ngủ, vẫn không hiện ra chút mệt mỏi nào. Đạo trưởng thực hiện như lời đã nói, trông chừng Thẩm Vô Đoan khóc đến một phen nước mắt nước mũi giàn dụa, cuối cùng quá chén ngủ đi mất. Lúc này đạo trưởng mới đem người an trí vào nhà, sau đó đi về hướng Phất Tuyết viện.

Ba mươi năm chưa quay lại Động Minh cốc, nhưng mà đường đi đến Lưu Phong, Phất Tuyết hai nơi cũng không thay đổi gì lớn. Đoan Thanh đạo trưởng trí nhớ tốt, Nhị nương lại vâng mệnh phân phó trạm gác, một đường đi này đều thập phần thuận lợi, thẳng đến khi hắn ở trước cửa viện thấy được một tên ngốc tử đang ngồi ngẩn người.

Diệp Phù Sinh từ nhỏ tính cách đã tinh quái hiếu động. Năm đó mới bốn năm tuổi đã nhảy lên mái nhà lật ngói, hiếm khi có lúc nào an tĩnh như vậy, lại càng không nói đến hiện tại y ngồi trên thềm đá trước cửa, một tay đặt lên đầu gối, thấy thế nào cũng như đã đi vào cõi thần tiên thiên ngoại.

May mà y phát ngốc, bản năng người học võ ngược lại vẫn không kém. Đoan Thanh mới từ đường mòn trong rừng mai đi ra, Diệp Phù Sinh liền giương mắt nhìn lại, nhanh chóng đứng lên: “Sư công!”

Đoan Thanh gật đầu: “Sở môn chủ đã không còn đáng ngại sao?”

Hắn cùng thế hệ với Thẩm Vô Đoan, nhưng cũng không quan tâm đến bối phận, thái độ đối với Sở Tích Vi tôn trọng mà khách khí. Nhưng Diệp Phù Sinh vừa nghe hắn nhắc tới Sở Tích Vi, liền có chút cảm giác khó hiểu nói không nên lời. Y sờ sờ cái mũi, nói: “Đã ngủ rồi. Quỷ Y vừa mới xem qua, nói tạm thời không có việc gì.”

Đoan Thanh “Ân” một tiếng, ánh mắt ở trên miệng y liếc một cái.

Diệp Phù Sinh nhất thời có chút túng quẫn. Sư công phát hiện cái gì sẽ không bao giờ nói rõ ra, cứ như vậy lẳng lặng chờ y thẳng thắn. Thường thường chỉ cần nhìn bất quá trong chốc lát, y liền tự mình thú tội chờ khoan hồng.

Chỉ là chuyện này, thực sự không dễ nói.

Một nụ hôn nhẹ nhàng kia của Sở Tích Vi, gợi lên một phen say mộng chứa đầy mùi hương hoa quế ngào ngạt; Những lời nói kia của hắn, lại giống như sấm sét chấn động khiến u mộng vỡ tan, trong thoáng chốc thần hồn giao chiến, khiến y thúc thủ luống cuống.

Đến mười bảy tháng chạp sang năm, Diệp Phù Sinh chính là nam nhân tròn ba mươi tuổi. Y từng nhìn qua thanh sắc biểu tượng nhiều không đếm xuể, nếu mà ngay cả lời nói chân tâm hay dối trá đều không phân rõ, phỏng chừng cỏ dại trên mộ y đã cao ngang người.

Thời điểm Sở Tích Vi ôm y nói ra câu kia, Diệp Phù Sinh có thể cách quần áo ngấm nước trên người cảm thụ nhịp tim người đối diện đập từ kịch liệt đến bình thản, giống như những lời nặng tựa Thái Sơn đặt ở trên người Sở Tích Vi bao năm bất động, đến giờ phút này theo một phen tâm ý đều giao phó tất cả.

Diệp Phù Sinh có thể phân biệt được, hắn nói những lời này không phải là giả.

Chính bởi vì như thế, y mới không rõ, cũng không dám dễ dàng đáp ứng.

«Có» hay «Không» hai chữ nói thực nhẹ nhàng, nhưng đầu kia của nó là một trái tim chân thành. Cho dù Diệp Phù Sinh vô tư tới vô tâm như thế nào đi nữa, cũng không dám dễ dàng tiếp nhận, lại càng không dám đem mảnh chân tình này đạp xuống bùn.

Cho tới bây giờ y cũng biết A Nghiêu hận mình, chính như tự y đã nói – trừng phạt đúng tội là lẽ đương nhiên.

Cũng cho tới bây giờ y biết A Nghiêu mạnh miệng mềm lòng. Có lẽ hai người bọn họ có thể còn có một kết cục khác ngoại trừ ước hẹn đã định, nhưng Diệp Phù Sinh chưa từng nghĩ lại biến thành cục diện như thế này.


Là từ thời điểm nào bắt đầu?

Nơi Cẩn Hành cư hoảng hốt tỉnh khỏi giấc mộng lớn, nơi An Tức sơn sinh tử cùng tín nhiệm tương giao, nơi Tướng Quân trấn vui buồn lẫn lộn, Vọng Hải triều mệnh nguy một đường vướng bận…

Cũng có thể là, chấp niệm suốt mười năm trời nam đất bắc, khiến cho thiếu niên nuôi lòng quyến luyến nhớ nhung?

Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm (*)

[(*) Tình không biết từ lúc nào bắt đầu, một ngày bàng hoàng nhận ra đã thành sâu đậm.]

Diệp Phù Sinh không phải là Sở Tích Vi. Y không biết, cũng không rõ rốt cuộc là hắn nghĩ như thế nào.

Bởi vậy tại thời điểm đó, y chỉ có thể nói ra một câu: “A Nghiêu, ta là sư phụ ngươi, cũng là kẻ thù của ngươi.”

Sở Tích Vi trầm mặc thật lâu. Nếu không có nước thuốc hiệu lực thực sự khiến người muốn bất tỉnh cũng khó, Diệp Phù Sinh cơ hồ cho rằng hắn đã ngủ.

Đợi hồi lâu, y mới nghe được Sở Tích Vi nói: “Ta không quên. Nhưng mà… ta… thân bất do kỷ.” (*)

Tình chi sở chung, thân bất do kỷ.

Vọng niệm si tâm, tối nan tiêu dẫn. (*)

[(*) Tình đến mức sâu đậm, thân này không còn là của mình, không thể tự điều khiển được nữa. Si tâm vọng niệm, là điều khó tiêu trừ nhất.]

“Đêm hôm đó ngươi uống say, bản thân nói qua cái gì cũng đã quên mất. Nhưng ta nhớ rõ từng chữ.” Sở Tích Vi nhặt lên một sợi bạc trên tóc y “Ta không muốn cả đời này không lưu lại được cái gì.”

Diệp Phù Sinh nghẹn nửa ngày không thể nào trả lời, chỉ có thể ấp úng một câu: “Cho dù là ngươi buông xuống được, nhưng ngươi tốt như vậy… hà tất treo mình bên một gốc cây sắp chết chứ?”

Y lấy “U mộng” để uyển chuyển cự tuyệt. Bởi vì từ xưa đến nay không ai có thể khống chế được sinh tử, khiến cho người ta lực bất tòng tâm lại không biết làm thế nào.

Diệp Phù Sinh tâm loạn như ma, không thể cấp cho hắn được một câu trả lời “có” hay “không’, liền dứt khoát đem hết thảy lợi hại tai hoạ ngầm đều thẳng thắn bày ra giữa hai người, hy vọng Sở Tích Vi không nên xuất hiện vọng niệm, xem như một hồi dao sắc chặt đay rối.

Nhưng Sở Tích Vi chỉ nhìn y, nhìn đến mức tim y đập liên hồi.


“Trời không tuyệt đường người. Ta tin những lời này… Sư phụ, ngươi cũng phải tin ta.” Sở Tích Vi chịu đựng cơn đau không dứt trên người, từng chữ rành mạch nói với y “Hôm nay là tình thế cấp bách, ta nhất thời ý loạn, nhưng lời nói ra không giả, lòng ta không dối. Ngươi cũng không cần vội vã lấy cái gì ân cừu lễ nghĩa đến bày trước mặt ta.”

Sở Tích Vi kiên định lại thẳng thắn mà thổ lộ cõi lòng như vậy, đem hai người đều trói trên cùng một sợi dây giăng ngang vực thẳm, ai cũng không dám tùy tiện bứt ra, chỉ có thể ở trong vòng  trói buộc mà bình tĩnh suy ngẫm lựa chọn.

Hắn không ngại chờ, lại không muốn một cái đáp án qua loa. Có thể kết quả cuối cùng là sợi dây đứt đoạn, hai người đều ngã xuống vực sâu tan xương nát thịt, hắn vẫn tuyệt không hối hận.

Con cháu của Thiên tử, tùy hứng ngạo khí là bẩm sinh từ trong máu thịt của hắn. Bắt hắn phải nhẫn nại lấy đại cục làm trọng, khuyên hắn lùi bước chính là chuyện hoàn toàn vô nghĩa.

Diệp Phù Sinh rốt cục một câu cũng không nói được.

May mắn là Sở Tích Vi cũng không tiếp tục ép buộc y. Hắn nói xong những lời này liền thật sự không còn thừa khí lực, toàn tâm toàn ý mà chịu đựng dược hiệu, điều động chân khí trong cơ thể chạy khắp kinh mạch. Thẳng cho đến lúc Quỷ Y tiến vào xử lý tiếp hậu quả, Diệp Phù Sinh mới nhẹ tay nhẹ chân mà rời khỏi Lưu Phong cư.

Y về đến trước cửa Phất Tuyết viện, trong đầu vẫn mờ mịt như một nồi tương hồ đặc quánh, liền dứt khoát an vị ở trước cửa ngẩn người, giống một con mèo bị vứt bỏ, không nhà để về.

Từ lúc canh khuya gió lạnh, ngồi đến khi sương thấm áo quần, Diệp Phù Sinh cũng không thể từ trong suy nghĩ miên man trăm mối tơ vò tìm ra nút thắt, cho đến lúc Đoan Thanh trở về.

Ánh mắt Đạo trưởng không đến mức sáng như đuốc, nhưng Diệp Phù Sinh không chịu nổi tự mình chột dạ. Y nhìn trời nhìn đất, chỉ là không dám nhìn thẳng vào mặt sư công. Cũng may là Đoan Thanh nhìn ra y rối rắm, cũng muốn để tự thân y xử lý, liền không truy vấn, tạm thời buông tha, đổi đề tài nói: “Ngươi theo ta đi vào.”

Nói xong, hắn một tay đẩy ra cửa viện. Lọt vào tầm mắt là phong lan khắp nơi như trước, tất cả vật cũ dường như không thay đổi, dưới chân thoáng dừng một chút, liền vượt qua ngưỡng cửa.

Diệp Phù Sinh đi theo sau lưng hắn, nhìn sư công nhà mình ngựa quen đường cũ mà vòng qua thính đường, nội viện, đi thẳng đến thư phòng, có thể thấy Đoan Thanh đối với chỗ này đích thực là quen thuộc vô cùng, cho dù xa cách ba mươi năm cũng không hề có cảm giác xa lạ.

Đi đến trước cửa thư phòng, Diệp Phù Sinh đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng lên tiếng: “Sư công chờ…”

Y phản ứng chậm một bước, Đoan Thanh đã mở ra cửa phòng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy ba tượng người ngồi quanh trước bàn.

Bàn tay đặt trên cửa chỉ dừng một chút, Đoan Thanh liền nhìn như không thấy mà đi vào, lướt qua tượng người, đến sau án thư ngồi xuống, đối Diệp Phù Sinh nói: “Lại đây.”

Diệp Phù Sinh kinh ngạc mà nhìn tượng người, lại quay đầu nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của Đoan Thanh, do dự một chút mới hỏi: “Sư công…”

Ánh mắt Đoan Thanh đảo qua mấy tượng người: “Đồ vật cho dù tinh xảo, cũng chỉ có hình dáng mà không có hồn. Có thể nhớ đến nhưng không thể vọng tưởng.”


Diệp Phù Sinh trong lòng chấn động, ngoan ngoãn ngồi xuống trước mặt Đoan Thanh. Đạo trưởng vươn tay đặt lên uyển mạch của y, thăm dò trong chốc lát mới thu lại.

Đoan Thanh nói: “Ta hỏi qua Thẩm Vô Đoan, độc của ngươi không phải là không có cách giải, chỉ là thiếu một vật.”

Nghe vậy, Diệp Phù Sinh ngẩng đầu nhìn hắn, trong lòng đột nhiên nảy lên kích động đã lâu chưa từng có.

Y đã sớm nhìn rõ sinh tử, hoặc là nói, y đã sớm thấy chết không sờn.

Có phụ ân sư, có thiệt thòi A Nghiêu, có thiếu cố nhân. Dưới ánh mắt của Diệp Phù Sinh xem ra, bản thân mình mười năm nay kéo dài hơi tàn, bất quá chính là vì ứng một lời ước hẹn, không có gì tốt hay không tốt, dĩ nhiên càng vô vị không muốn sống.

Chỉ là hiện tại y còn muốn trông nom Tạ Ly nhiều hơn một chút, vẫn không thể yên tâm về Sở Tích Vi, còn vừa mới gặp lại Đoan Thanh … Từng giọt từng giọt vướng bận hội tụ cùng một chỗ, rót sức sống vào một khối túi da như xác không hồn, đến bây giờ đã khiến y lưu luyến không đành lòng ra đi.

Nhưng mà Diệp Phù Sinh biết rõ “U mộng” khó giải, từ trước đến nay không một người nào thoát chết.

Lão thiên gia liền thích trêu chọc người. Khiến cho một kẻ muốn chết lại kéo dài hơi tàn, một người khát khao muốn sống thì tính mạng lại lâm vào nguy hiểm, tính tới tính lui xem ra mình còn dư không mấy thời gian.

Diệp Phù Sinh vốn đang đau đầu làm thế nào trong thời gian còn lại không đến hai tháng phải an bài cho xong hậu sự, tỷ như dạy thêm cho Tạ Ly một ít bản lĩnh, mặt dày mày dạn mà năn nỉ sư công mang mình đến trước mộ sư phụ dập đầu một lần, còn có… khiến cho Sở Tích Vi cam tâm tình nguyện mà chặt đứt niệm tưởng, tìm cái đường tốt quay về.

Nhưng y không ngờ chuyện này còn có thể cứu vãn.

Diệp Phù Sinh không thể tin mà nhìn Đoan Thanh. Thanh âm đ*o trưởng bất giác dịu xuống, tựa như trấn an y: “Vật còn thiếu chính là một vị thuốc dẫn ‘Cực hàn chi huyết’. Chỉ cần có nó, ngươi liền không đáng ngại.”

“Cái gì gọi là ‘Cực hàn chi huyết’?”

“Một là máu tươi của linh vật sinh trưởng nơi cực âm cực hàn, nhưng cái này chỉ có thể khả ngộ bất khả cầu (*), từ trăm năm qua sớm đã tuyệt tích.” Dừng một chút, ánh mắt Đoan Thanh nghiêm lại “Thứ hai là ‘tâm đầu huyết’ của cao thủ thượng thừa tu luyện võ công cực hàn.”

Diệp Phù Sinh rất nhanh ở trong đầu đem hiểu biết về võ lâm cao thủ lướt qua một lần: “Âm dương chính là nguồn gốc của võ học trước khi biến đổi. Trên giang hồ người theo con đường âm hàn cũng không phải là ít. Nhưng thứ nhất là võ học kinh điển thượng thừa, thứ nhì cảnh giới võ công phải đại thành, người như vậy… Ta trước giờ chưa nghe nói qua.”

Đoan Thanh nói: “Ta đã lâu không hạ sơn, đối với những người này cũng không biết nhiều lắm. May mà vị Sở môn chủ kia đã phái người tra xét kỹ càng, hy vọng có thể có tin tức.”

Diệp Phù Sinh ngẩn ra. Y nhớ tới chuyện lúc mình lấy việc trúng độc “U mộng” để uyển chuyển cự tuyệt Sở Tích Vi, trong mắt người đó hiện lên vẻ đau xót, cùng một câu chắc chắn “Ngươi phải tin ta!”

Tay phải y đặt ở trên đùi lơ đãng xiết chặt. Trong lúc nhất thời trong lòng Diệp Phù Sinh đột nhiên nảy lên chua ngọt đắng cay, dây dưa vạn mối, nói không rõ được là tư vị gì.

Đoan Thanh nhìn y một cái: “Nghỉ ngơi hồi phục một ngày. Ngày mai ngươi theo ta quay lại Vong Trần phong.”

Đông Lăng Vong Trần phong, chính là nơi của Thái Thượng cung, tu hành Đạo giáo. Nghe nói trăm năm trước là môn phái đứng đầu võ lâm bạch đạo. Lúc ấy Thái Thượng cung chủ cũng được Cao tổ tiền triều lập làm quốc sư, tín ngưỡng uy danh bao trùm thiên hạ.


Chỉ là sáu mươi tám năm trước, tiền triều bị huỷ. Thái Thượng cung cũng từ đó mờ nhạt trong tầm mắt. Cho tới bây giờ cũng chưa khôi phục được vinh quang trong quá khứ. Sơn thủy vẫn còn đó, người nay đã không bằng xưa.

Trong sáu mươi năm qua, nhân tài của Thái Thượng cung dần dần mai một, chỉ có tiền nhiệm cung chủ Kỷ Thanh Yến võ công trác tuyệt, ghét ác như cừu, một đời trừng ác dương thiện đếm không hết, ở trên giang hồ được xưng “Đông Đạo” nổi danh, đáng tiếc năm năm trước hắn đã cưỡi hạc về trời.

Thời điểm năm xưa lúc Diệp Phù Sinh còn lông bông ở Phi Vân phong, hiếm khi thấy Đoan Thanh động thủ. Tuy biết võ công của hắn không tệ, nhưng chưa bao giờ nghe qua sự tình của “Thái Thượng cung”, liền chỉ xem Đoan Thanh là sơn dã tán tu. Đến gần đây y mới biết sư công nhà mình cư nhiên là xuất thân từ Thái Thượng cung.

Trong lòng y vẫn còn luôn tưởng sư công là đạo sĩ nhà lành bị sư phụ nữ thổ phỉ của mình xông lên núi cướp về, đột nhiên nghe Đoan Thanh có sư môn truyền thừa, nhịn không được chứng nào tật nấy hỏi một câu: “Sư công… Năm đó ngài không phải là cùng sư phụ bỏ trốn đi?”

Đoan Thanh liếc mắt nhìn y: “Phải.”

Diệp Phù Sinh vốn chính là không kìm nổi lòng mà hỏi, nghĩ chắc chắn sẽ bị răn dạy một phen. Không ngờ tới Đoan Thanh cư nhiên nhận, nhất thời bị sặc nước miếng ho đến chết đi sống lại.

Trong đầu y thốt nhiên lật qua một đống tiểu thoại bản kiểu “Điêu ngoa nương tử tiếu lang quân” trên phố, tưởng tượng từ mở đầu đến kết cục, khởi, thừa, chuyển, hợp… không một khiếm khuyết, quả thực không thể nào kịch tính hơn.

Đoan Thanh mặt không đổi sắc mà nhìn y: “Cười đủ chưa? Lời của ta, nghe có hiểu không?”

“Dạ hiểu!” Diệp Phù Sinh nhanh chóng ngồi nghiêm chỉnh, nhưng vẫn thật cẩn thận mà truy vấn một câu “Nhưng sư công, ngươi dẫn ta trở về…” Thật sự sẽ không bị nhà mẹ đẻ người đuổi ra sao?

Đoan Thanh như không nghe ra ý tứ y chưa nói hết, ánh mắt trầm trầm: “Mười ba năm… Đã đến thời điểm ngươi phải trở về nhìn nàng.”

Những lời này hắn nói rất nhẹ, tựa như trút được gánh nặng trên vai, tựa như lời hứa bao năm rốt cuộc đã thành, ngay cả ánh mắt gợn sóng không sợ hãi cũng tỏa ra một tia dịu dàng hiếm thấy.

Diệp Phù Sinh trong lòng giật thót, trái tim bỗng đập điên cuồng, đột nhiên kinh hoảng lên.

Y mơ hồ có một suy đoán, nhưng lại không dám nghĩ đến, thanh âm tối nghĩa mà xuất ra một câu: “Nhìn … ai?”

Đoan Thanh nhẹ giọng nói: “Sư phụ qua đời, đệ tử phục tang. Thời Phương lúc lâm chung nói nhất định muốn ngươi đưa nàng xuống mồ an giấc… Lại thêm một năm sắp qua, hiện tại ta rốt cuộc đã tìm được ngươi, liền theo ta trở về gặp nàng đi!”

Viết quy viết quy; Tuế diệc mộ chỉ,

Viết quy viết quy; Tâm diệc ưu chỉ. (*)

[(*) Trích trong Kinh Thi, chương “Tiểu nhã”, bài “Thải vi”. Mỗ tạm dịch:

Về thôi, năm tháng vẫn trôi.

Về thôi, lòng vẫn rối bời ưu tư]

[Mỗ có lời muốn nói: gần đây đọc lại bản edit, có mấy xưng hô nghĩ cần sửa lại chút chút. Tỷ như Cố Thời Phương và Đoan Thanh, hẳn là nên dùng “chàng/nàng” và “ta” hơn là “ngươi” và “ta”. Hoặc như khi Diệp Phù Sinh xưng hô với Đoan Thanh nên là “đệ tử” và “người”. Mà ngẫm qua ngẫm lại, một là lười, hai là kiểu xưng hô cũ cũng có vẻ hợp với bối cảnh giang hồ. Thế nên vẫn để như cũ nhé:)]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui