Sự tồn tại của Tôn Mẫn Phong, đại khái là vì đem năm chữ “thầy thuốc như mẹ hiền” (*) đạp xuống bùn vĩnh viễn không bao giờ ngóc đầu lên được.
[(*): nguyên tác « y giả nhân tâm»]
Sau khi trở lại Lưu Phong cư, Tôn Mẫn Phong trước tiên châm cứu cho Sở Tích Vi. Hắn toàn chọn kỳ huyệt mà xuống tay, khiến cho một kẻ đang hôn mê cũng phải đau đến tỉnh lại, ngay cả khí lực để mắng hắn một câu đều không có.
Sau khi thi châm xong, hắn lại sai Diệp Phù Sinh dùng nội lực bức máu bầm tích tụ trong cơ thể Sở Tích Vi, mình thì lệnh thủ hạ nấu một thùng nước thuốc lớn.
Lấy tình huống hiện tại của Sở Tích Vi, dược vật thông thường đối với hắn hiệu quả quá nhỏ, Tôn Mẫn Phong liền dứt khoát hạ mãnh dược, dẫn đến khi Diệp Phù Sinh nhìn đến một thùng «đồ chơi» đen tuyền kia, căn bản không kịp phản ứng đây là thuốc ngâm.
Chỉ màu sắc đã làm người ta trông khiếp sợ, hương vị càng là thập bộ tất sát (*).
[(*): giết người trong vòng mười bước chân]
Sở Tích Vi vừa mới tỉnh lại, thấy một thùng thần vật không còn chút nhân tính nào như vậy, đôi mày kiếm nhất thời nhăn thành một đoàn, lúc này liền vung tay áo muốn đi. Kết quả bị Diệp Phù Sinh nhanh tay trước một bước điểm huyệt.
“Ngươi…”
Hắn mới vừa bị Thẩm Vô Đoan mạnh mẽ ngăn chặn chân khí tại đan điền, lại gặp Tôn Mẫn Phong một phen độc thủ, hiện tại nào có khí lực giải khai huyệt đạo? Chỉ có thể lấy một đôi mắt sắp phun lửa, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Phù Sinh, cả giận nói: “Ta không sao! Buông ra!”
“Con ma men chưa bao giờ thừa nhận mình say, người có bệnh cũng y như vậy.” Diệp Phù Sinh nhún vai, thuận tay đem á huyệt cũng phong bế, lúc này mới quay đầu nhìn Tôn Mẫn Phong.
Tôn Mẫn Phong cố nén cười, nói: “Thời điểm cũng không sai biệt lắm, ngươi đem hắn cởi sạch ném vào đi thôi!”
Sở Tích Vi nghe vậy, đừng nói mặt, hai bên vành tai cũng đều bắt đầu đỏ lên, vừa nhìn qua tựa như con cua bị nấu chín, chưa kể đến giương nanh múa vuốt, ngay cả tròng mắt đều đóng đinh trên người Diệp Phù Sinh.
Diệp Phù Sinh lại không nghĩ nhiều. Y từ chỗ Thẩm Vô Đoan biết được nguyên nhân nội công tâm pháp của Sở Tích Vi phạm sai lầm, vừa đau lòng vừa phẫn nộ, còn kèm theo áy náy cùng bất đắc dĩ, trong đầu liền ngũ vị tạp trần, hiện tại chỉ nghĩ làm sao giải quyết vấn đề, nào có tâm tư đi chú ý hắn đỏ mặt hay không đỏ mặt?
Tôn Mẫn Phong thức thời mà đem những việc cần phải chú ý đều nói rõ ràng rành mạch cho y, liền tìm cớ đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.
Người ngoài vừa rời đi, Diệp Phù Sinh liền không khách khí, vươn tay nâng trảo, thuần thục mà đem quần áo trên thân hắn thoát ra. Chờ đến lúc trung y cũng bị cởi xuống, lúc này mới sờ sờ cằm, nói: “Nhìn đoán không ra nha A Nghiêu, khi còn bé ngươi giống cục thịt viên trắng trắng mềm mềm, hiện tại…”
Lời này của y mặc dù là trêu chọc, nhưng cũng là sự thực – Sở Nghiêu khi còn bé cẩm y ngọc thực, béo tròn trùng trục cực kỳ đáng yêu. Cho dù lúc trước cùng y luyện ba năm võ, cũng chỉ săn chắc thêm một chút, thoạt nhìn vẫn là đầy đặn múp míp đến dễ cưng.
Nhưng mà Sở Tích Vi hiện tại, không chỉ cao lớn, cũng gầy đi nhiều.
Nửa người dưới vẫn mặc quần che đi hai chân thon dài hữu lực, nửa người trên để trần ra không khí, ngực, bụng, thắt lưng, vai không chỗ nào đường cong không mượt mà, cơ bắp cân xứng. Hơn nữa màu da Sở Tích Vi so với người khác sáng hơn một chút, ở dưới ngọn đèn ẩn ẩn như ngọc thạch trau chuốt, ánh lên mái tóc dài đen mượt xõa tung trên lưng, trong thoáng chốc lại có loại cảm giác câu hồn quỷ mị mê hoặc lòng người.
Diệp Phù Sinh đương nhiên không phải là chưa thấy qua người khác khỏa thân.
Không nói đến trước đó đại bộ phận Lược Ảnh vệ đều là một đám nam tử thô lỗ, mà ngay cả bản thân y, thời điểm đi làm mật thám trốn trên xà nhà, nhìn không biết bao nhiêu hồi yêu tinh quấn nhau. Cho dù là xinh đẹp đến thế nào ở trong mắt y bất quá đều là túi da. Từng có sát thủ là “Hoa nương” nổi danh xinh đẹp, cũng là tại thời điểm dùng sắc dụ y, bị một đao chặt đứt đầu.
Diệp Phù Sinh cho là mình đã sớm đến cảnh giới siêu phàm đặt sắc đẹp ra ngoài suy xét, không ngờ tới hôm nay lại bị thân thể một nam tử khiến ánh mắt rúng động.
Đầu tiên là y ngẩn ra, sau đó theo bản năng mà hạ mắt xuống, nhè nhẹ xoa lên ngực, thầm nghĩ: “Kỳ quái, tim ta đập nhanh như vậy là thế nào?”
Diệp Phù Sinh tuy rằng còn chưa thực sự hưởng thụ qua tư vị ôn hương nhuyễn ngọc, nhưng cũng là lão xa phu lăn lộn vạn bụi hoa, phiến lá không dính thân, đương nhiên không cho là mình thích nam nhân, cho dù đó là một đại mỹ nhân đi nữa.
Huống chi mỹ nhân này xét đến cùng vẫn là tiểu đồ đệ của mình. Y làm sư phụ có thể không đứng đắn, nhưng cũng không đến mức cầm thú như vậy.
Thầm niệm xong hai lần «thanh tâm chú» năm đó sư công dùng để thôi miên mình, Diệp Phù Sinh lúc này mới mở mắt ra, đem người ôm lên băng ghế cởi quần dài cùng giày vớ. Y vẫn cảm thấy có chút khẩn trương khó hiểu, cũng không dám nhìn kỹ, ném củ khoai lang phỏng tay Sở Tích Vi vào trong thùng gỗ, bởi vì run tay, còn khiến nước bắn đầy mặt mình.
Ngâm trong thùng thuốc cần chú ý kinh mạch thông suốt, khí huyết xuôi dòng, Diệp Phù Sinh đương nhiên cũng không tiếp tục câu thúc hắn, liền đưa tay giải huyệt. Vốn tưởng rằng Sở Tích Vi sẽ hắt cho mình một trận nước, hoặc là dứt khoát nhảy ra cùng y đánh một trận, không ngờ sau khi được giải huyệt Sở Tích Vi vẫn an tĩnh ngâm mình ở bên trong như cũ, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn y một chút, liền nhắm lại giống như nghỉ ngơi.
Chuyện này cũng không giống tính tình của Sở Tích Vi. Diệp Phù Sinh nheo mắt, nhạy bén mà nhận thấy thân thể Sở Tích Vi run nhè nhẹ, chỉ mới vừa ngâm người trong chốc lát, trên trán thế nhưng liền có một lớp mồ hôi tinh mịn.
Y ngẩn người ra, một tay nâng tay áo lau mồ hôi trên mặt Sở Tích Vi, một tay với vào trong nước thuốc.
Thuốc này nước nấu sôi sau đó lại phóng lạnh, bởi vậy không có hơi nước cùng nhiệt độ. Nhưng vừa mới chạm vào da thịt, giống như là có vô vàn cây châm nhỏ đâm vào lỗ chân lông, không chỉ đau, còn có hàn ý quỷ dị len lỏi vào tận xương tủy. Diệp Phù Sinh theo bản năng mà rút tay về, lúc này mới nhìn thấy Sở Tích Vi đã mở mắt ra nhìn chằm chằm mình.
Tôn Mẫn Phong dùng dược, hiếm khi đưa ra biện pháp ôn bổ nhu hòa gì. Huống chi tình huống Sở Tích Vi như vậy vốn càng muốn hạ đến nặng tay. Trong bồn thuốc này mặc dù là hắn tỉ mỉ phối hợp dược vật, đối với thân thể không có chỗ nào không tốt, có thể mau chóng khôi phục kinh mạch bị hao tổn của Sở Tích Vi, nhưng mà dược tính mãnh liệt, hơn nữa lại đặc biệt kết hợp với vật hàn độc mạnh mẽ áp chế chân khí xao động trong cơ thể hắn, thống khổ quả thực khó có thể nói thành lời.
Bị châm cứu đả thông chín đại huyệt lớn, giờ phút này giống như là đục chín cái lỗ thủng trên người, điên cuồng hút vào dược lực trong nước, điều động khí huyết tỏa ra tứ chi toàn thân, cũng đem loại đau thấu xương thấu cốt này truyền đến từng chỗ từng chỗ trên người, cứ như thế tuần hoàn lặp lại, liền giống như xuống địa ngục chịu tội không khác gì nhau.
Cho dù mười năm này Sở Tích Vi đã học được ẩn nhẫn, hiện tại cũng sắp chịu không nổi, nhưng hắn lại không muốn trước mặt Diệp Phù Sinh lộ ra vẻ chật vật, chỉ đành cắn chặt răng, cho dù không thể nhịn được nữa cũng tiếp tục nhẫn nhịn.
Chỉ là nhẫn nại chung quy sẽ đến lúc cuối. Cho dù dây cung mềm dẻo kéo đến mức tận cùng cũng sẽ đứt.
Sở Tích Vi cảm thấy đau đớn như cắt da cắt thịt, cũng cảm thấy lạnh thấu xương tủy, giống như là người bị cột vào núi băng sống sờ sờ mà nứt da nứt thịt, sau đó lại lấy dao nhỏ từng chút từng chút một mà lăng trì.
Hai tay hắn nắm chặt thành quyền, móng tay cắm ngập vào lòng bàn tay. Nhưng cái này chỉ là một chút đau đớn nhỏ xíu không đáng kể, hoàn toàn không thể khiến cho hắn bảo trì tỉnh táo.
Bị rét lạnh cùng đau đớn tập kích, đại não bắt đầu hoảng hốt. Sở Tích Vi khó hiểu mà nhớ tới rất nhiều năm trước, lúc mình còn nhỏ.
Hậu duệ quý tộc của thiên hoàng, thế tử hoàng tôn, đừng nói là đau, ngay cả chịu khổ cũng đều hiếm thấy. Khi còn bé, chỉ duy nhất một lần hắn khóc đến thảm, chính là chạy trong ngự hoa viên chơi đùa với chó, kết quả bị chó cắn vào cẳng chân, chỉ là vết thương ngoài da đều có thể khiến hắn khóc giống con mèo mướp, còn muốn mẫu phi lấy điểm tâm dỗ hắn, muốn Tuần ca ca cõng hắn nô đùa mới bằng lòng bỏ qua.
Hắn từng cho là mình có thể trải qua cả đời được cưng nựng như vậy, không cần băn khoăn gì nhiều, cũng không cần ẩn nhẫn cái gì.
Không ngờ nhiều lúc tự cho là đúng, cũng địch không lại tạo hóa trêu ngươi cùng định mệnh.
Sở Tích Vi gian nan mà mím mím khóe miệng, cảm thấy xương cốt mình tựa như bị nứt ra. Hắn rốt cuộc nhịn không được, hai tay run rẩy bám vào thành bồn, liền muốn từ giữa đứng lên.
Không ngờ một đôi tay đột nhiên đặt lên bả vai hắn, không cho hắn phân trần mà đem người lần nữa ấn trở lại. Sở Tích Vi sắc mặt trắng nhợt, cắn răng quát: “Diệp Phù Sinh!”
“Quỷ Y nói, ngươi phải tỉnh táo ngâm hết một canh giờ. Lúc này mới được một nửa thời gian.” Diệp Phù Sinh đứng ở bên cạnh hắn, nhìn chăm chú vào đôi môi Sở Tích Vi đã bị cắn đến ứa máu “A Nghiêu, cố nhẫn nhịn!”
Sở Tích Vi ngơ ngẩn mà nhìn y. Cặp mắt kia hiện giờ rút đi vẻ bỡn cợt phong lưu, lộ ra vẻ nghiêm túc đã lâu không gặp, tựa như năm đó không cho phép cự tuyệt cùng cãi lời.
Sở Tích Vi vẫn luôn thực an tĩnh, đột nhiên bắt đầu vùng vẫy.
Hắn giãy dụa đến lợi hại, đôi mày Diệp Phù Sinh cũng càng nhăn chặt, nhưng vừa không dám điểm huyệt lại không dám hạ nặng tay, muốn áp chế một nam tử so với mình còn cao lớn hơn một chút thực sự hết sức vất vả. Y chỉ có thể một bên đè hắn lại, một bên dịu giọng dỗ dành: “A Nghiêu, cố nhẫn nhịn, cố nhẫn nhịn một chút là tốt rồi.”
“Không…” hô hấp Sở Tích Vi đã dồn dập hỗn loạn. Hắn rất đau, đau đến không thể nghĩ được gì, bản năng chỉ muốn đi ra ngoài, ánh mắt mê man, lẩm bẩm nói “Ta lạnh… Ta đau…”
Thanh âm của hắn cũng không lớn, thậm chí có thể nói là yếu ớt, nhưng Diệp Phù Sinh nghe được rõ ràng.
Y nhìn cặp mắt Sở Tích Vi thần thái tan rã mắt, cảm thụ cơ thể dưới tay run rẩy. Y biết nếu không phải thật sự thống khổ, cái kẻ ngốc nghếch bướng bỉnh, tính tình quật cường kia tuyệt đối sẽ không xuất hiện tư thái như vậy, giống như dã thú bị vây hãm giãy dụa sắp chết.
Sở Tích Vi bị y đè lại không thể động đậy, đau đến thân thể đều bắt đầu run rẩy, mắt thấy liền muốn cắn phải đầu lưỡi, một đầu ngón tay đột nhiên đặt vào giữa môi răng hắn, bị hắn gắt gao cắn xuống.
Trên ngón trỏ tay phải của Diệp Phù Sinh có một dấu răng nho nhỏ lâu năm, đến bây giờ lại bị dấu răng mới đè lên, giống như là một hồi luân phiên bạn mới thay bạn cũ.
Sở Tích Vi thần trí không rõ, lực cắn dĩ nhiên cũng không nhỏ. Diệp Phù Sinh cảm thụ đau đớn từ ngón tay truyền đến, máu nóng từng giọt từng giọt chảy ra, lại bị Sở Tích Vi trong miệng khát khô theo bản năng mà liếm liếm.
Răng nanh bén nhọn cùng đầu lưỡi ôn nhuyễn, tựa như hai thái cực băng hỏa mãnh liệt đối lập.
Máu nóng chảy xuống cổ họng, Sở Tích Vi tựa như bị thiêu đốt khiến hắn kinh ngạc, nhìn sắc mặt Diệp Phù Sinh trắng bệch, theo bản năng mà nhả ra. Kết quả đột nhiên thấy hoa mắt.
Diệp Phù Sinh dùng tay trái chống đỡ, xoay người nhảy vào trong thùng dược. Thùng dược này cũng không quá lớn, hai đại nam nhân thân cao thể trường đồng thời ngâm mình liền khó tránh khỏi chật chội, mực nước cũng bởi vậy dâng lên ngang cổ.
Hắn kinh ngạc mà nhìn Diệp Phù Sinh, khó khăn lắm mới mở miệng : “Ngươi… nhảy vào làm cái gì?”
“Ta nhìn ngươi đau như vậy, lại không dỗ được ngươi, đành phải cùng ngươi đồng cam cộng khổ.” Quần áo trên người Diệp Phù Sinh đều ngấm nước, dán vào trên người thực không thoải mái, chưa kể đến hiệu quả của nước thuốc. Cố gắng chịu đựng không để mình mất mặt trước mắt đồ đệ, Diệp Phù Sinh một tay đem đầu Sở Tích Vi đặt lên vai mình, bàn tay phải vẫn còn đổ máu chậm rãi vuốt tóc hắn, tựa như dỗ dành trấn an tiểu hài nhi: “Cố gắng nhẫn nhịn, nhịn một chút liền tốt rồi… Không sợ, ta ở trong này với ngươi.”
Sở Tích Vi bị y bất ngờ không kịp đề phòng mà ôm lấy, trong lòng chưa sinh ra khởi niệm, trước mắt tất cả buồn vui đan xen khó có thể thốt thành lời.
Nước mắt bỗng nhiên tràn mi.
Sở Tích Vi đã thật lâu không khóc. Mười năm này hắn học được đem cực khổ xem như cơ hội để mài giũa, huống chi hắn xem “Cắn răng nuốt máu” như mua vui trong khổ.
Nhưng mà hiện tại được Diệp Phù Sinh ôm như vậy, có thể chịu đựng qua hơn ba ngàn ngày đêm trong miệng máu liếm thương, cũng vượt qua cái đau tận xương cốt sống không bằng chết hiện giờ.
Nước mắt nóng bỏng theo khuôn mặt rơi xuống, đọng trên vai Diệp Phù Sinh. Y sững lại một chút, cũng không nói một lời, chỉ là động tác trấn an Sở Tích Vi càng nhẹ nhàng hơn một chút.
Khoảng khắc này tựa như thời gian đảo ngược, y lại trở về thành thiếu niên tâm tư mềm mại; nam tử trong lòng cũng biến trở về tiểu hài nhi thích nháo thích khóc, người nào cũng không che giấu, thẳng thắn bộc lộ mọi hỉ nộ ái ố.
Thật lâu sau, Diệp Phù Sinh mới mở miệng nói: “Trước cuộc chiến ở Kinh Hàn quan, ta vốn cho là mình chết chắc rồi. Thời điểm đó cũng không sợ, chỉ tiếc là sẽ thất ước với ngươi.”
Sở Tích Vi thân thể cứng đờ, nghe thấy y tiếp tục nói: “Sau lại may mắn không chết, vốn nên lập tức đi tìm ngươi. Nhưng ta chịu đại ân của Tạ Vô Y, không thể để hắn ra đi lại mang theo hận. Khi đó ta suy nghĩ… Nếu ông trời có mắt, liền để ta làm xong chuyện này, lưu lại một chút hơi tàn đi đến trước mặt ngươi.”
“Đoạt phong sinh biến; Thời điển ta ở Vọng Hải triều bị độc phát, cũng lại nghĩ… Đời này ta nói là làm, lại đối với ngươi thất ước, lúc xuống suối vàng nhất định phải đánh đổ chén canh của Mạnh bà, mặt dày mày dạn chờ đến khi ngươi trăm tuổi tái ngộ, mắng ta một câu không giữ lời hứa cũng được… May mà, ngươi đến kịp.”
Thanh âm Sở Tích Vi khàn khàn: “Ngươi… rốt cuộc muốn nói cái gì?”
“A Nghiêu, ta xin lỗi ngươi. Bất luận Cố Tiêu hay là Diệp Phù Sinh, đều đối với ngươi không đúng.” Diệp Phù Sinh nhẹ nhàng cười cười “Ngươi hận ta là lẽ thường tình; Ngươi giết ta, ta cũng cam tâm tình nguyện… Cho nên a, quyền sinh sát ta đều giao vào tay ngươi, ngươi cần gì phải ép buộc chính mình cho tới bây giờ như thế?”
Sở Tích Vi kéo kéo khóe miệng: “Ngươi không hiểu…”
Diệp Phù Sinh nói: “Vậy ngươi liền nói cho ta nghe.”
Sở Tích Vi chậm rãi rời khỏi bờ vai y, bàn tay run rẩy bắt lấy hai tay Diệp Phù Sinh, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt là đen thẫm cùng sâu thẳm chưa từng có.
Sinh tử là việc con người không thể can thiệp, yêu hận từ xưa đến nay lại càng là thân bất do kỷ.
Sở Tích Vi hít sâu một hơi, hắn nhìn gương mặt Diệp Phù Sinh, nói: “Ngươi trúng ‘U mộng’, mạng không còn lâu.”
Diệp Phù Sinh: “Chuyện này không ngại, coi như là báo ứng, cũng không có gì đáng tiếc. Cái đầu này treo đó chờ ngươi, chỉ cần trước khi độc phát lấy đi, cũng coi như hai chúng ta chấm dứt một hồi ân oán.”
Y đối với cái chết hoàn toàn vân đạm phong khinh. Sở Nghiêu từng cực kỳ hâm mộ sự bình tĩnh thong dong như vậy. Nhưng hiện tại hắn lại sinh ra một nỗi tức giận khó có thể áp chế.
Ngay sau đó, Diệp Phù Sinh chỉ cảm thấy đầu vai bị đẩy thật mạnh, cả người bị dán lên vách thùng gỗ phía sau lưng.
Chưa kịp phản ứng, Sở Tích Vi hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng liền cúi đầu hôn xuống. Lần này như chuồn chuồn lướt nước vừa chạm vào lập tức thu lại, cơ hồ đều không tính là một cái hôn, lại đem hồn phách Diệp Phù Sinh chấn kinh bay lên chín tầng mây.
Không biết gió từ đâu thổi tới, mở ra cánh cửa sổ, mang đến một mùi hương hoa quế. Diệp Phù Sinh trong khoảng khắc đầu óc đần độn này bỗng dưng nhớ tới một hồi như mộng như ảo đêm qua, nhớ tới mình say rượu làm ra ngôn hành cử chỉ không hợp lễ giáo, cùng với nụ hôn ẩn nhẫn lại điên cuồng của Sở Tích Vi.
Y ngơ ngác mà nhìn Sở Tích Vi, trong lúc nhất thời cái gì cũng nói không ra.
“Năm đó cung biến, ngươi lâm trận quay giáo khiến cho phụ vương ta thất bại trong gang tấc, bại vong trước kim điện, cũng hại mẫu phi ta tự thiêu, hủy nửa đời cẩm tú tiền đồ của ta. Khi đó ta đâm ngươi vài đao cũng không đủ, cảm thấy cho dù đem ngươi thiên đao vạn quả cũng không đền hết tội…” Dừng một chút, thanh âm Sở Tích Vi chậm rãi khàn khàn “Nhưng ngươi lại vẫn nhiều lần cứu ta, ngay cả mười năm trói buộc phục vụ triều đình, cũng không thiếu lần vì ta một mạng… Ta một lòng sở niệm đều bởi vì ngươi mà sinh, ngươi nói ta làm thế nào mà buông xuống?”
Ngón tay Sở Tích Vi khẽ run rẩy vuốt ve khuôn mặt y: “Sư phụ, giữa ngươi và ta, ân cừu nan giải, yêu hận khó cả đôi đường. Trước khi gặp ngươi, nghĩ đến như cuồng, hận không thể lột da ăn thịt… Nhưng nhìn thấy ngươi chịu khổ, đau đớn khó nhịn, càng hơn trải qua thiên đao vạn quả… Ta nói như vậy, ngươi có hiểu được khó xử của ta, rốt cuộc là vì cái gì?”
Hắn vốn cho là mình có thể một đời ép xuống tình cảm không hợp luân lý thế tục này, cũng lấy làm thẹn với tổ tiên di hận, thường xuyên ẩn nhẫn kìm nén, sợ tiết lộ tội niệm như vậy. Nhưng rốt cuộc khó kìm lòng nổi, chung quy không thể nhịn xuống.
Đêm qua vài lời trong lúc say của Diệp Phù Sinh, bỗng nhiên khiến cho hắn không muốn chịu đựng giày vò nữa.
Nhân sinh vội vàng như bóng câu qua cửa, cho dù ái hận tình cừu cùng khó, hắn không muốn kết quả chỉ là hai bàn tay trắng.
Phụ vương như thế, mẫu phi như thế. Hắn nửa đời đã chứng kiến vô số người, cũng như thế.
Hắn chung quy muốn ích kỷ một lần.
Sáng sớm hôm nay hắn hồi cung đến cấm địa thờ phụng linh vị cha mẹ, Sở Tích Vi ở trước linh tiền quỳ sáu canh giờ, dập đầu thỉnh tội, tự động gia pháp.
Tiệt mạch ba ngón tay, nát tim nứt cốt. May là bản thân hắn tự động thủ cũng thiếu điều không đứng dậy nổi. Nếu không như thế, thời điểm đối mặt với Đoan Thanh cũng không đến mức chẳng còn chút lực nào mà hoàn thủ.
Ba ngón tay xem như hình phạt, là thỉnh ba tội…
Tội thứ nhất: làm con bất hiếu đã buông tha cựu oán, lại đem lòng luyến ái kẻ thù;
Tội thứ hai: làm con bất hiếu nghĩ không an phận, không kéo dài hương khói cho tổ tiên;
Tội thứ ba: làm con bất hiếu, tình đã sâu nặng, đến chết không ngừng.
Kiếp này ân cừu nan giải, bại do cầm lòng không đặng. Nếu phụ thì đồng quy vu tận, yêu hận lưỡng toàn. Nếu thành thì xin được kéo dài thêm vài năm thiên sủng, ngày khác xuống hoàng tuyền tự đọa Vong Xuyên, cốt nhục thành bùn độ cho vong linh cha mẹ vào vòng luân hồi.
Một phen đào tim móc ruột này, cắt ngang mọi suy nghĩ miên man cùng đo lường cân nhắc từng chữ của Diệp Phù Sinh. Y trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Sở Tích Vi, đúng là một chữ cũng cũng không nói ra được.
Sở Tích Vi chậm rãi ôm lấy y. Thân thể Diệp Phù Sinh chấn động, theo bản năng muốn đem người này đẩy ra, rồi lại cảm thấy mái đầu kia nhẹ nhàng đặt lên vai mình, vẫn chưa khô lệ, dụi dụi vào cổ mình.
Sở Tích Vi nói giọng khàn khàn: “Sư phụ, ta không muốn ngươi chết, ta… chỉ còn mình ngươi!”
Phù sinh như nhất diệp, nhân tử như đăng diệt
Thiên ý đa triển chuyển, khuyến tích nhất vi trần (*)
[Đời người như chiếc lá, người chết đèn cũng tắt.
Thiên ý chuyển xoay vòng, trân quý từng hạt bụi.]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...