Lục Minh Uyên là quan môn đệ tử của Nguyễn Phi Dự, thuở nhỏ thông tuệ chăm chỉ, thiếu niên liền đã thành danh, một tay Bôn Lôi chưởng chân truyền, ở trong Tam Muội thư viện những kẻ cùng thế hệ không ai có thể so sánh được.
Chỉ tiếc tính cách hắn hơi cổ hủ cứng ngắc, tài học võ nghệ mặc dù không chỗ nào không tốt, nhưng trên phương diện ứng biến lại có điều khiếm khuyết. Thế cho nên tuyệt kỹ ám khí nổi tiếng thiên hạ “Loạn Vũ kỳ” của Nam Nho đến tay hắn chỉ lợi hại bằng rải một nắm đậu. Vì thế, hắn từ bỏ tâm tư theo đuổi tập luyện ám khí, cải biến dùng quạt xếp phối hợp với quyền chưởng thân pháp, có thể nói tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy.
Hắn vừa nói dứt câu, dưới chân đạp một cái, tựa như mũi tên rời cung bắn ra, chiết phiến trong tay hóa thành một làn sáng như tuyết trắng. Chân vừa đứng ổn định, liền hướng Hà lão bản xuất ra liên tục bảy thức, nhanh như sấm đánh.
Tần Lan Thường thấy rất rõ ràng, Lục Minh Uyên chỉ muốn chế ngự mà không có ý hạ độc thủ, chiêu thức không mang theo sát khí, vốn nên có chút bó tay bó chân. Nhưng mà hắn ra tay rõ ràng dứt khoát, trong thời gian ngắn đã tập trung vào không môn của đối thủ, phản ứng, chiêu thức không chỗ nào không nhanh, không chỗ nào không thấy tinh chuẩn.
Nàng xem đến líu lưỡi, thầm nghĩ: “Con mọt sách này xem ra ăn cơm nhiều hơn ta tám năm không phải là vô dụng.”
Đương nghĩ, nàng cũng không dám thất thần, vừa lúc liền nhìn thấy Hà lão bản lui về phía sau một bước.
Chỉ là một bước, đã xảo diệu tránh được bảy thức điểm huyệt của Lục Minh Uyên. Nam nhân ục ịch nặng nề như vậy, trong một bước này lại như dời hình đổi ảnh, Lục Minh Uyên chỉ cảm thấy hoa mắt, bên tai chợt nghe thấy một tiếng chuông vang.
Tiếng chuông gần trong gang tấc!
Lục Minh Uyên sắc mặt đại biến, chỉ thấy Minh Phượng kích kia cũng trong khoảng một bước này đã đâm đến sát mặt, vừa kéo giãn khoảng cách giữa hai người, cũng đe doạ lấy mạng. Mũi thương cong như trăng non, xuyên gió gạt mưa, như mang theo ánh sáng chỉ trong phút chốc đã đến bên cổ hắn!
Lục Minh Uyên không dám khinh thường, chiếc quạt trắng dựng đứng lên ngăn lại, một sức mạnh trầm trọng ập đến, chấn cho hổ khẩu hắn tê rần. Hắn lúc này liền thu tay, thuận thế ngửa ra sau một cái, hiểm hiểm tránh khỏi mũi kích, kình phong xén mất một lọn tóc nhỏ, Lục Minh Uyên một chân bay lên, đá về hướng thân kích.
Một cước này của hắn dùng tám phần lực đạo, tuy rằng thành công đem thân kích đá lên trên, đùi phải cũng đã tê rần một lát. Nhân cơ hội này, Lục Minh Uyên không lùi mà tiến, chiếc quạt trắng đón gió mà phất tới, tựa như cầu vồng mang theo ngàn vạn mũi đao, tạt về hướng mặt Hà lão bản.
Thế trầm xuống của Minh Phượng kích cực mạnh, nhưng mà binh khí dài một khi cận chiến, liền bất lợi.
Thế tiến của Lục Minh Uyên đánh đến cực khéo.
Nguyễn Phi Dự lại trong khoảnh khắc này mở miệng quát: “Lui!”
Hắn còn chưa kịp phản ứng, chợt nghe đến một tiếng kim loại ma sát chói tai, thân kích thật dài lại từ giữa rời ra, bên trong thế nhưng dấu một sợi xích, được Hà lão bản giật mạnh, liền thu mũi kích đang ở thế công quay về!
Tiếng chuông vang càng cấp bách, thân thể nặng nề của Hà lão bản ở ngay tại chỗ linh hoạt xoay một cái, tránh được một thế công giáp mặt của Lục Minh Uyên, đồng thời dây xích cũng xoay chuyển liên tục, hóa thành một làn sáng lạnh lẽo, mũi kích sắc bén thuận thế bay đến, trong giây lát liền tới bên đầu Lục Minh Uyên, mắt thấy liền muốn đem hắn phong hầu tuyệt mệnh!
Tần Lan Thường kiếm đã rút ra tay, đáng tiếc còn chưa đủ nhanh.
May mà còn có người khác!
Một cục đá từ trong tay Nguyễn Phi Dự như tia chớp bắn ra, theo một góc độ vô cùng xảo diệu xuyên qua kình phong mạnh mẽ, ra sau mà đến trước, bay xuyên qua cánh tay cầm kích của Hà lão bản!
Cục đá so với hạt đậu lớn hơn không bao nhiêu, góc cạnh cũng không lấy gì làm sắc bén, nhưng mà lại xuyên qua máu thịt, vậy mà thế đi còn chưa tuyệt, bắn ra xa ba trượng, khảm vào trong một thân cây.
Nó quá nhanh, nhanh đến mức cả Lục Minh Uyên cùng Tần Lan Thường đều không thấy rõ, nhanh đến khiến Hà lão bản cũng không cảm thấy đau.
Chỉ là kình lực trên tay hắn đột nhiên hư thoát, thân kích trầm xuống, mũi kích nguyên bản cắt ngang yết hầu rơi theo, ở trên vai phải Lục Minh Uyên tạo thành một vết thương không sâu cũng không cạn. Lục Minh Uyên kinh hồn chưa định, bị Tần Lan Thường xông lên bắt được đai lưng, vừa lôi vừa kéo ra ngoài.
Lúc đó, máu từ miệng vết thương mới phun tung toé đi ra, rơi xuống mặt đất, rất nhanh liền thấm vào nền đất đầy cỏ mục.
Hà lão bản sắc mặt trắng nhợt, lại không thấy vẻ đau đớn, cũng không biết bấm vào cơ quan gì, dây xích thu trở về, thân kích lại liền mạch như lúc ban đầu.
Hắn đổi tay cầm Minh Phượng kích, đối Nguyễn Phi Dự nói: “Nguyễn công ra tay, quả nhiên không giống người thường. Đây là ‘Loạn Vũ kỳ’?”
Trời mưa càng lúc càng nặng hạt, Nguyễn Phi Dự lấy tay khăn che miệng ho khan vài tiếng, rất giống một cái bệnh quỷ không còn sống bao lâu.
Bị mưa làm ướt quần áo đầu tóc, hắn thoạt nhìn càng thêm gầy gò, tựa như lão nhân chỉ còn da bọc xương, nhưng dáng đứng vẫn thẳng, không thấy còng lưng chút nào.
Hắn lắc đầu, liếc qua Lục Minh Uyên cùng Tần Lan Thường, chiếc khăn từ trên tay rơi xuống nền đất lầy lội. Nguyễn Phi Dự nhìn Hà lão bản cách đó hơn hai trượng, mỉm cười: “Đây mới là Loạn Vũ kỳ.”
Trong thời gian sáu chữ ngắn ngủi, hai tay hắn đã nâng lên; Ngón tay, lòng bàn tay, cổ tay, cánh tay ở trong màn mưa liên tục di chuyển. Không ai có thể trong vòng sáu chữ này nhìn ra đến tột cùng hắn đã động nhiều hay ít, hai tay vào giờ khắc này giống như thoát khỏi da thịt gân cốt, hoàn toàn hòa lẫn vào trong màn mưa.
Hắn một người hai tay, lại làm cho nước mưa trong vòng nửa thước quanh người ngưng trệ.
Hà lão bản không thấy rõ động tác của hắn, cũng đã đứng ngồi không yên, Minh Phượng kích xoay quanh như trăng tròn, đẩy ra mưa gió, tạo ra một bức màn chắn tương đối an toàn cho hắn.
Chính là ngay sau đó, ba người đều nghe được một tiếng vang kỳ lạ.
Cực nhẹ, cực nhanh, cũng cực kỳ dữ dội, tựa như vạn mũi tên đồng thời được bắn ra, bị một sức mạnh vô hình dẫn dắt, tránh cũng không thể tránh mà khóa cứng đường lui trước sau của hắn.
Trời đất mưa rơi mù mịt, hắn có thể trốn đi nơi nào?
Hạt mưa quanh người lúc này bị nội lực âm lãnh ngưng đọng thành băng, chỉ trong khoảnh khắc ào đến, đánh lên Minh Phượng kích vậy mà nghe thành tiếng “bang bang” liên hồi không dứt, giống như bị đầy trời đầy đất những hạt sen bằng thép đánh vào, khiến bàn tay nắm kích không ngừng bị phản chấn, lực đạo mạnh đến nỗi gân mạch đứt đoạn.
Hà lão bản trong lòng phát lạnh, chân trái hắn dậm lên chân phải một cái, thân thể mượn lực nhảy lên trước để tránh thế công. Cùng lúc đó, Minh Phượng kích lần thứ hai tách ra từ giữa, sợi xích kéo dài đến cực hạn, một tay hắn nắm chặt thân kích, thân thể ở giữa không trung mạnh mẽ xoay chuyển, mũi kích liền nương theo sợi xích xoay vòng, hóa thành một làn sáng như sao băng, đánh về phía Nguyễn Phi Dự!
Một kích này tới quá nhanh, thân thể Nguyễn Phi Dự nhoáng lên một cái, mũi kích sát thân mình hắn xẹt qua ngang ngực, xé rách quần áo, cắt thành một vết máu!
Ngay sau đó, Nguyễn Phi Dự một tay nắm chắc sợi xích, thân thể gầy yếu thuận thế xoay chuyển, mũi kích bị đẩy ngược lại về phía mặt Hà lão bản. Lúc này Hà lão bản đang ở giữa không trung không chỗ mượn lực, nhìn thấy cả kinh chỉ đành triệt lực, nương theo thế rơi xuống đạp lên mũi kích đẩy trật phương hướng ra ngoài. Tuy phá được sát chiêu, nhưng cũng bị trúng dư lực, khi rơi xuống không khỏi lảo đảo một cái, không thể lập tức đánh trả.
Chỉ một khắc trì trệ như vậy, đối với Nguyễn Phi Dự cũng đã đủ.
Hắn mở bàn tay trái ra, trong lòng bàn tay là năm miếng băng mỏng vừa mới dùng mưa ngưng tụ lại thành, chỉ nhỏ bằng móng tay cái, cũng chỉ mỏng bằng móng tay như vậy.
Nước mưa ngưng kết thành băng vô sắc trong suốt, giữa màn mưa đầy trời trong thời điểm nháy mắt xuất ra, không ai có thể chú ý đến.
Bả vai, ngực, bụng, chân, tay năm chỗ cơ hồ đồng thời bị đánh trúng, nội lực băng hàn nhập vào thấu xương, chiếm cứ năm đại yếu huyệt. Nội tức vốn đang trong kinh mạch chuyển vận khoảnh khắc bị đình trệ, giây lát sau trong cơ thể Hà lão bản truyền đến đau đớn kịch liệt, làn da lộ ra bên ngoài phút chốc hiện lên từng điểm từng điểm máu, rất nhanh lại bị mưa hòa tan!
Hà lão bản nhất thời liền run rẩy không ngừng, chỉ là hắn khẽ cắn môi, không chịu ngồi yên chờ chết, cũng không chịu triệt kích quay về phòng vệ, ngược lại cước bộ bước nhanh về phía trước, tiếng chuông rung lên thê lương, Minh Phượng kích hóa thành một đạo hàn quang, mũi kích đâm thẳng về phía ngực Nguyễn Phi Dự.
Một kích này của hắn cực nhanh, thế không thể đỡ, không nói tới một lão nhân gần đất xa trời, cho dù là hán tử thân thể bằng sắt thép, cũng phải bị đâm thủng ngực ngay lập tức!
Chỉ là Nguyễn Phi Dự vẫn đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.
Giang hồ đồn đãi “Loạn Vũ kỳ” là một loại thủ pháp ám khí tối thượng, khi thi triển tựa như trời cao đổ mưa, trải khắp trời che kín đất, khiến cho người ta muốn tránh cũng không thể tránh.
Sự thực đích xác như thế, nhưng cũng không hẳn như vậy.
Loạn Vũ kỳ là thủ pháp ám khí, cũng là một loại ám khí, không chỉ có thể sử dụng châm, đinh, đá… thông thường làm ám khí, còn có thể hóa nước làm châm, đâm vào tận xương cốt.
Như vậy, dưới trời mưa thế này, nếu gặp phải Loạn Vũ kỳ còn nói gì đến phần thắng?
Mũi kích ngay lập tức đã đến trước mặt Nguyễn Phi Dự, chỉ tiến đến một phân là có thể đâm vào máu thịt.
Đáng tiếc Hà lão bản làm không được.
Một thân máu thịt như bàn cờ, kỳ kinh bát mạch như đường đi, Loạn Vũ kỳ thấu tận mạch máu, chi chít như sao trên trời, giống như độc thủ bóp chặt chỗ yếu hại, làm cho băng hàn nội lực theo hạt mưa chui vào trong cơ thể, nháy mắt liền phát tác!
Trong kinh mạch như bị đóng băng, Hà lão bản hoàn toàn vô lực, dưới gối mềm nhũn, thẳng tắp mà quỳ xuống.
Đúng lúc này, Nguyễn Phi Dự cử động.
Ngón cái gập vào trong lòng bàn tay, bốn ngón tay khép lại, mang theo sức mạnh như lôi đình vạn quân hướng về phía đầu Hà lão bản vỗ xuống!
Trúng một chưởng này, cho dù hắn không chết, nửa đời sau cũng là một phế nhân.
Trong mắt Hà lão bản đã hiện ra tuyệt vọng.
Ngay lúc đó, ánh mắt của hắn liền phản chiếu một tia sáng di chuyển.
Tần Lan Thường một kiếm chờ đợi đã lâu, rốt cục ra tay. Nàng thân thể nhỏ nhắn, nếu mà đưa tay rút kiếm dĩ nhiên giảm bớt lực, bởi vậy thuận thế mà xuất ra, vừa vặn mà lách vào khoảng cách giữa chưởng của Nguyễn Phi Dự cùng đầu của Hà lão bản. Kiếm phong chuyển ngược lên trên, nếu một chưởng của Nguyễn Phi Dự vẫn đánh xuống, chính là tự chặt bàn tay mình!
Nguyễn Phi Dự tựa hồ sớm đoán được một chiêu này của nàng, bàn tay ngay tại thời điểm trước lúc xảy ra tai nạn kịp ngừng lại, biến chưởng thành trảo, khóa lại trường kiếm trong tay nàng. Trái lại, Tần Lan Thường cầm được thì cũng buông được, lúc này dứt khoát quăng kiếm, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Nguyễn Phi Dự, người sau mặc dù định lực hơn người, cũng sinh ra hoảng hốt trong khoảnh khắc.
Tần Lan Thường tự biết sức mình. Nàng về điểm này không quan trọng đạo hạnh, không thể so công phu với tiểu thúc nhà mình, Nhiếp hồn đại pháp đối Nam Nho không có nổi tác dụng gì, nhiều lắm chỉ có thể khiến hắn bối rối chưa đầy một nhịp. Bởi vậy, ngay tại một khắc này, Tần Lan Thường một tay đoạt Minh Phượng kích trong tay Hà lão bản, một cước nâng lên, xuất ra toàn bộ khí lực từ khi bú sữa mẹ đến giờ, đem kẻ đang quỳ rạp dưới đất nhanh chóng đạp ra ngoài.
Nguyễn Phi Dự không biết là lười cùng nàng so đo, hay là cố kỵ Sở Tích Vi cùng Diệp Phù Sinh, cũng không nhân cơ hội động thủ. Tần Lan Thường cầm trường kích so với chính mình còn cao hơn lui về phía sau, thuận tay sờ soạng vài cái tìm được cơ quan, dỡ xuống sợi xích cùng mũi kích. Trường kích lập tức ngắn lại một phần tư, thành một cây trường côn bình thường, cầm trong tay vẫn cảm giác nặng, nhưng miễn cưỡng thuận tay hơn.
Lục Minh Uyên kinh ngạc: “Tần…”
“Minh Uyên, lui ra!” Nguyễn Phi Dự chặn lại Lục Minh Uyên, đối Tần Lan Thường mỉm cười “Tần tiểu thư, đây là ý gì?”
Trả lời hắn chính là một côn ngay mặt mà đến.
Tần Lan Thường một chân làm trụ, một chân xoay chuyển, trường côn trong tay thuận thế mà xuất ra, quét thẳng đến mặt Nguyễn Phi Dự.
Nguyễn Phi Dự dưới chân bất động, thân trên nhoáng lên một cái, tránh được một côn này của nàng, tay trái khô gầy như con rắn dài quấn lên, liền muốn giật trường côn trong tay.
Nhưng mà Tần Lan Thường cũng không lùi mà tiến tới, khí lực tụ lại thành một điểm, trường côn vẫy một cái chấn động, lại chỉ trong khoảng nửa nhịp đã đến gần Nguyễn Phi Dự.
Nàng tập võ chín năm, bản lĩnh khinh công cũng vậy, sử kiếm đùa roi cũng vậy, chỉ có công phu chiêu thức ấy là tối quen thuộc.
Đáng tiếc không dám dùng khinh xuất, cho tới bây giờ mới dám bộc lộ.
Thân hình nàng theo trường côn từng bước ép sát, trong nháy mắt xuất ra liên tục ba chiêu công bốn chiêu thủ, kinh nghiệm lực đạo đều không đủ, chiêu thức lại liên miên không dứt, giống như du long hành tẩu, xoay chuyển quấn quanh tập trung không môn trước người Nguyễn Phi Dự. Người này ánh mắt nhất thời ngưng trọng, rốt cục triệt bước lui ngược về phía sau. Trường côn lập tức chuyển hướng hạ xuống, theo sát bước chân của hắn xuất ra liên tục mười ba chiêu, trên mặt đất đâm ra mười ba cái lỗ!
Lục Minh Uyên chưa thấy qua côn pháp như vậy, hoặc là nói… đây căn bản không phải là côn pháp!
Trong mắt Hà lão bản phong vân biến đổi, thất thanh kinh hô: “Tỏa Long thương!”
Một tiếng trầm đục vang lên, Nguyễn Phi Dự nhấc chân đạp lên một đầu trường côn, hắn nhìn thiếu nữ đang mặt cười phát lạnh, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi là…”
“Ta họ Tần.” Tần Lan Thường giương mắt nhìn hắn, gằn từng chữ “Tần trong Bắc Hiệp Tần Hạc Bạch!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...