Đường Chỉ Dương nói xong một chữ cuối cùng, Tĩnh Vương Sở Diễm liền phát hỏa, một cước đá ngã lăn án thư bằng gỗ tử đàn trong phòng. Giấy và bút mực tung tóe đầy đất, cũng không người nào tại đây dám hé miệng.
“Sở Uyển Ninh! Sở Uyển Ninh! Hay cho Sở Uyển Ninh!”
Tĩnh Vương phi mới vừa vào cửa liền có một chiếc chén sứ đập văng đến bên chân. Nàng rũ mắt thấy được đây là bộ trà cụ ngày trước mình bày trò vẽ chơi, Vương gia trước giờ vẫn luôn yêu thích, hiện tại lại vứt bỏ như giày rách, không biết là vì quá giận không nhận ra, hay là căn bản không nghĩ nhiều.
Bàn tay xiết chặt chiếc khăn lụa, trong lòng Tĩnh Vương phi nhẹ nhõm thở ra: may là A Nghiêu đã được sư phụ hắn mang đi xa.
Sở Diễm cơn giận còn sót lại chưa tiêu: “Vương phi không ở Dao Quang các tiếp khách, chẳng lẽ là Sở Uyển Ninh nói gì đó?”
“Chỉ nhìn một cách đơn giản thể diện Thần phi, lấy danh nghĩa công chúa, Vương gia còn phải xưng người này hoàng tỷ, lời nói cẩn trọng mới phải.” Tĩnh Vương phi cẩn thận tránh đi mảnh sứ vỡ, đi đến bên cạnh hắn nhẹ giọng trấn an, rất nhanh áp chế hỏa khí của Sở Diễm.
Tĩnh Vương tính cách khá mạnh mẽ, chỉ là được che giấu bởi bề ngoài ôn hòa ổn trọng. So sánh với người này, Vương phi liền quá mức nhu hòa, bình lặng như dòng suối nhỏ chảy quanh giả sơn trong đình viện, cho dù là nhíu mày phát giận cũng là uyển chuyển hàm xúc tựa như gió xuân phất qua mặt nước.
Chẳng trách Tĩnh Vương cho dù chỉ có một đứa con trai cũng không nạp trắc phi, một lòng một dạ đối xử tốt với nàng, chuyện lớn chuyện nhỏ đều không tránh né kiêng kị. Ngoài mối quan hệ với Đường gia, cũng không ít là tình nghĩa tín nhiệm đối Vương phi.
Thấy Sở Diễm áp chế hỏa khí, Vương phi lúc này mới nói: “Công chúa vẫn chưa nhiều lời, chỉ nói ‘Huyết mạch truyền thừa không dễ. Nàng cùng phò mã cũng đều không còn trẻ, đối với tử tự hết sức cẩn thận. Huống chi bệ hạ tuổi tác đã cao, đối với tôn bối (*) càng coi trọng hơn một chút’.”
[(*) tử tự: đường con cái/ tôn bối: đời cháu]
Nàng vừa dứt lời, sắc mặt phò mã Đường Chỉ Dương nháy mắt trở nên rất khó coi.
Tĩnh Vương phi liếc mắt nhìn hắn, nói: “Kế hoạch Đại Thông tự, vẫn là bàn bạc kỹ hơn đi. Thế sự lúc này thương tổn đến tử tự lại gây rắc rối cùng công chúa, cho dù là đối với Đường gia hay là Thần phi cũng không phải là chuyện tốt.”
Nàng nói đến giới hạn liền ngừng, một câu nói xong liền ngồi xuống tự tay pha trà nhân sâm, sai tỳ nữ nhanh chóng thu dọn đống hỗn độn đầy đất, sau đó dứt khoát dẫn người đi ra, nửa điểm cũng không nấn ná.
Sở Diễm nhìn theo bóng nàng rời đi một lúc, mới bảo Đường Chỉ Dương đóng cửa lại. Trong thư phòng ngoại trừ bọn hắn ra còn có hai người ngoài. Một người là nam tử tuổi trẻ cao lớn oai hùng, một người là nam nhân trung niên mặt trắng râu dài.
Vương phủ ám vệ trưởng Lâm giáo úy, Binh bộ Thị lang Trịnh Thu.
Minh quân ám vệ đều ở đây, có thể thấy Tĩnh Vương đã có chút không kiềm chế được.
Trong bốn người ở đây Trịnh Thu xem như bối phận cao nhất, liền đối với Đường Chỉ Dương cười lạnh một tiếng, không chút khách khí mà nói: “Công chúa uy phong thực lớn. Chỉ Dương, ngươi cưới được phu nhân tốt a!”
Từ sáng sớm hôm nay Sở Tuần tự thỉnh đi cầu phúc, Sở Diễm trở về phủ liền triệu tập bố trí, tính toán mượn cơ hội này động tay động chân một chút. Cho dù không lấy được mạng cũng sẽ lột một tầng da, không quản tàn tật hay là hủy dung đều sẽ mất đi cơ hội đăng ngôi đại bảo, còn có thể nghĩ cách đem hắt nước bẩn lên người hoàng tử khác, chính là một mũi tên bắn hai con nhạn.
Nhưng mà, Ngọc Ninh công chúa đến trước ngự tiền thỉnh nguyện đi theo, lại làm cho kế hoạch này không thể không gác lại.
Nàng là con gái duy nhất của Đường thần phi, lại là thê tử của Đường Chỉ Dương, hiện giờ còn đang mang thai, nếu mà bởi vì hành động của bọn họ xảy ra nửa điểm sai lầm, từ nay về sau đều không dễ nói chuyện.
Cho dù mấy năm gần đây Đường thần phi không chỉ một lần nói qua Ngọc Ninh công chúa đã cùng nàng xa cách, rốt cuộc vẫn là luyến tiếc cốt nhục duy nhất còn lại này. Huống chi sự tồn tại của nàng cũng là lợi thế lớn cho Đường thần phi củng cố sủng ái, trước lúc Sùng Chiêu đế băng hà đều không thể đắc tội được.
“Nàng làm như vậy, là cấp cho Sở Tuần cái bùa hộ mệnh, xem như lấy chính mình và hài tử uy hiếp cữu huynh. Đêm nay lại đích thân tới vương phủ, cũng là đem chúng ta bày ra trước mặt phụ hoàng. Nếu mà xảy ra chuyện, vương phủ trốn không thoát can hệ!” Sở Diễm vẻ mặt âm lãnh “Bởi vậy, lần này chúng ta không những không thể xuống tay, mà còn phải bảo vệ người.”
Trịnh Thu cau mày nói: “Ngọc Ninh công chúa làm sao lại biết chúng ta muốn động thủ?”
Sở Diễm nhìn về phía Lâm giáo úy, thanh âm chuyển lạnh: “Cố Tiêu hôm nay đi nơi nào?”
Thân là sư phụ của Sở Tuần, gia nhập Tĩnh Vương phủ mới gần đây, Cố Tiêu đích thực là người đáng hoài nghi nhất. Lúc trước Sở Diễm nguyện ý mở lời để y nhận Sở Tuần làm đệ tử, bất quá cũng là có ý muốn đem người này làm tai mắt xếp vào bên người Sở Tuần. Nhưng mà đối phương chung quy không phải là tâm phúc tự mình một tay gầy dựng, vĩnh viễn không thể lơ là phòng bị.
“Hồi bẩm Vương gia, thuộc hạ không biết.” Lâm giáo úy sợ hãi cúi đầu “Y khinh công trác tuyệt, lại có ám vệ dưới trướng trải rộng Thiên Kinh thành, người của thuộc hạ không dám theo dõi chặt chẽ, chỉ biết là hôm nay y vẫn chưa tiến cung.”
Thanh âm Sở Diễm lạnh lùng nói: “Bảy năm trước ta đã đem thế lực ám vệ giao vào tay ngươi, nhưng y chỉ dùng ba năm đã khiến cho ngươi biến thành mắt mù tai điếc.”
Sau lưng Lâm giáo úy phát lạnh. Lúc trước là hắn đưa ra ý kiến giết Cố Thời Phương giữ lại Cố Tiêu, là bởi vì so với Cố Thời Phương lão luyện quyết tuyệt, một tiểu bối chưa lăn lộn giang hồ hiển nhiên càng dễ khống chế lợi dụng. Nhưng mà ba năm giày xéo đi qua, đến lúc Cố Tiêu đem ám vệ trong Tĩnh Vương phủ tăng cường gấp đôi, ở ngay dưới mí mắt đế vương đem ám võng phủ kín thành Thiên Kinh, những ý nghĩ khinh thị từng có sớm đã hóa thành sợ hãi.
Nếu như nói vị Táng Hồn cung chủ ở Mê Tung lĩnh kia là ác quỷ khoác da người, Cố Tiêu lại là một gốc cây sinh trưởng trong ánh sáng mặt trời nhưng rễ cắm sâu vào bóng tối, lấy máu thịt để trưởng thành, cho dù võ công nhãn giới hay là tâm cơ thủ đoạn, cho tới bây giờ đều khiến cho những người trong phòng này không ai là không kiêng kị.
Bọn họ dùng thời gian ba năm, đem một con sói con biến thành sói đói.
Lâm giáo úy không chỉ một lần muốn qua sông đoạn cầu, nhưng mà tất cả tay chân đều có cố kỵ, hơi không lưu ý liền sẽ để lộ nội tình, đến lúc đó rắc rối càng sâu, chỉ có thể lo lắng đề phòng mà lấy việc của Cố Thời Phương câu thúc y, tựa như đi trên băng mỏng.
Nếu đã không thể giết người đoạt quyền, cũng chỉ có thể tạm thời ổn định. Cũng may lúc đó thủ hạ tay chân nhanh nhẹn, không lưu lại manh mối, Cố Tiêu lại ở ngay dưới mí mắt Tĩnh Vương, khó có thể tìm được tin tức xác thực hữu dụng về chuyện này.
Ý nghĩ vừa điểm, hắn vội nói: “Vương gia, tuy rằng Cố Tiêu cùng Sở Tuần có danh nghĩa sư đồ, nhưng y cùng với thế tử càng có tình thầy trò hơn. Huống chi việc Đại Thông tự là chúng ta nhất thời nghĩ ra, y không thể biết trước được, dĩ nhiên cũng không kịp tiết lộ tin tức.”
“Nếu không phải là y, tin tức là như thế nào để lộ?” Khi nói chuyện, Trịnh Thu liếc mắt một cái dừng ở trên người Đường Chỉ Dương, lời chưa nói hết ý đã rất rõ ràng.
Đường Chỉ Dương nắm chặt năm ngón tay: “Trịnh đại nhân nghĩ bản tướng quân vừa ăn cướp vừa la làng?”
Không đợi Trịnh Thu chế giễu, Sở Diễm liền mở miệng: “Còn có một khả năng… là Vương phi.”
Lời vừa nói ra, trên mặt ba người đều hiện lên vẻ chấn động. Trịnh Thu lẩm bẩm: “Vương phi như thế nào lại…”
“Chiều hôm nay, nàng phái người đi tặng mẫu phi hương liệu mới điều chế. Tỳ nữ hồi bẩm nói lúc ấy công chúa cũng ở đó. Mùi hương này gọi là ‘Thông trữ’, cái hộp gỗ có hoa văn ‘Thủ cung’ vẽ tay.” Dừng một chút, Sở Diễm cầm lấy chén trà nhân sâm, vuốt ve thân chén bóng loáng “Ta nguyên bản không nghĩ nhiều, cho đến khi uống trà này …”
Lâm giáo úy hoảng sợ hỏi: “Trong trà hay là có độc?”
“Vương phi sẽ không như thế. Nhưng mà nàng xưa này cẩn trọng tỉ mỉ, không thể nào lại không nhớ được bổn vương cực ghét mùi vị kia.” Sở Diễm đem chén trà quẳng lên mặt bàn làm nước hắt ra nửa mặt giấy Tuyên Thành, khiến loang lổ mực trên lá thư dang dở “Nhân sâm như nhân sinh, dù có đắng cay sau đó sẽ quay về vị ngọt, cuối cùng quy thành một chén nước suông… Nàng đang cảnh cáo bổn vương thu tay lại.”
Trịnh Thu nghĩ đến càng sâu: “Đây là ý của Vương phi, hay là ý của Đường đại nhân?”
Đường Chỉ Dương lắc đầu: “Gia phụ cùng Vương gia sớm đã là đồng minh chung thuyền, nào có đạo lý tại thời điểm mấu chốt phản bội?”
“Nữ nhân luôn dễ dàng mềm lòng. Hơn nữa nàng còn có A Nghiêu.” Sở Diễm thản nhiên nói “A Nghiêu đã mười một tuổi, nếu mà bổn vương không khởi sự, một đời vinh hoa phú quý vững chắc. Vương phi không trông cậy vào hắn có thể có tiền đồ gì lớn, chỉ bình an một đời là đủ. Nếu bổn vương thất bại, trái lại ngay cả mạng sống cũng sẽ một đi không quay lại. Nàng nguyện ý cùng bổn vương đồng sinh cộng tử, lại không đành lòng để A Nghiêu theo chúng ta đồng cam cộng khổ.”
Đường Chỉ Dương là thân huynh của Tĩnh Vương phi, lúc này thanh âm lạnh lùng nói: “Đúng là cái nhìn thiển cận của phụ nhân! Đại sự chưa bắt đầu đã trợ giúp chí khí cho người, giảm đi uy phong của mình!”
“Vương phi lo lắng không phải không có lý. Bổn vương cũng không trách nàng. Nhưng mà… bổn vương ghét nhất thua, dĩ nhiên cũng sẽ không thua.” Sở Diễm nheo mắt lại nhìn về phía Lâm giáo úy “Ba năm, theo ý kiến của ngươi, cảm thấy hiện giờ Cố Tiêu còn có thể tin không?”
Lâm giáo úy nói: “Chỉ cần y một ngày chưa biết chân tướng, chính là có thể tin.”
Sở Diễm ấn nhẹ thái dương: “Nhưng mà trên đời này có giấy nào gói được lửa?”
Hắn do dự khó xử, chính là luyến tiếc lợi ích Cố Tiêu mang lại. Dù sao chính mình thân là hoàng tử, nhất cử nhất động đều có vô số người nhìn chằm chằm vào. Điều quan trọng là kế hoạch phải âm thầm trù tính, việc này gần như là đại biểu cho toàn bộ quyết sách.
Lâm giáo úy phụ trách ám vệ bảy năm, cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngang hàng cùng thế lực khác. Cho đến lúc Cố Tiêu đến, dùng thời gian ba năm tổ chức chấn chỉnh lại hậu nhân Lược Ảnh ngày xưa, lại đem ám vệ sắp xếp, một lần nữa an bài huấn luyện. Hiện tại toàn bộ phát ngôn lẫn hành động trong Thiên Kinh thành đều được đặt ở trước mặt Sở Diễm, là từ Cố Tiêu nắm trong lòng bàn tay.
Chính bởi vì như thế, hắn mới sinh ra kiêng kị.
Cố Tiêu có thể trưởng thành như vậy, việc của Cố Thời Phương còn có thể giấu y bao lâu?
Tự đoạn cánh tay chấm dứt hậu hoạn, hay là nghĩ cách lừa gạt kéo dài đi thêm mấy bước?
Trịnh Thu nói: “Việc của Cố Thời Phương, ngoại trừ bốn người chúng ta, còn có ai biết?”
Lâm giáo úy nói: “Tử sĩ lúc ấy theo thuộc hạ đi Táng Hồn cung, toàn bộ đã trở thành người chết kín miệng. Sau đó thuộc hạ cũng tự mình dẫn người đi thiêu rụi Phi Vân phong, sinh vật khắp núi đều tuyệt mệnh hiện giờ không có một ngọn cỏ. Trên đời này người biết chân tướng còn có thể sống được, cũng chỉ còn lại có Hách Liên cung chủ. Bất quá…”
Sở Diễm nhíu mày: “Bất quá cái gì?”
“Lần này thuộc hạ đi Mê Tung lĩnh cùng Táng Hồn cung bàn bạc, Hách Liên cung chủ đưa tặng một người, nói Vương gia có lẽ sẽ dùng đến.”
Đường Chỉ Dương truy vấn: “Người nào?”
“Hắn là một thủ hạ, nghe nói ba năm trước đây từng lĩnh mệnh trông coi Khấp Huyết quật, cũng từng tra tấn Cố Tiêu.”
Sở Diễm đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cười to: “Hay lắm! Thay bổn vương đa tạ Hách Liên cung chủ!”
Lâm giáo úy nói: “Hách Liên cung chủ lần này đem người giao cho thuộc hạ, còn để thuộc hạ nhắn một câu với Vương gia.”
Sở Diễm đang lúc tâm tình sung sướng hết sức, nghe vậy nhân tiện nói: “Hắn nói gì?”
Lâm giáo úy do dự một chút, mới nói: “Hách Liên cung chủ nói vết thương cũ của mình tái phát, trong Táng Hồn cung nhân tâm xao động cần phải cấp tốc chỉnh đốn, lại thêm Mê Tung lĩnh cách Thiên Kinh núi cao đường xa, biến cố lần này có lòng không đủ lực, đành phải đợi ngày Vương gia được như nguyện, sẽ đích thân đến Thiên Kinh hướng ngài kính rượu chúc mừng.”
Nụ cười trên mặt Sở Diễm biến mất.
Trịnh Thu cùng Đường Chỉ Dương đồng loạt nhíu mày. Tĩnh Vương phủ cùng Táng Hồn cung hợp tác xưa nay vừa bí mật lại vừa trọng yếu. Ở thời điểm mấu chốt này, Táng Hồn cung không tiến mà lui, cũng không phải là tin tức gì tốt.
Hách Liên Ngự rốt cuộc là có ý gì?
Một lúc lâu, Sở Diễm ý tứ không rõ mà hỏi: “Cung chủ vết thương cũ tái phát, là bị thương gì? Hiện tại có trở ngại không? Ngươi.. nhìn có chuẩn?”
Lâm giáo úy chần chờ một khắc, nói: “Thuộc hạ lần này đến Mê Tung lĩnh, được ngoại lệ thỉnh đến cấm địa trên ngọn núi cao nhất, nhìn thấy Hách Liên cung chủ đang ở trong suối nước lạnh vận khí luyện công. Trên người của hắn… quả thật có ba vết thương do kiếm gây ra.
Đường Chỉ Dương ngẩn ra: “Vết thương do kiếm?”
“Hai vết phân biệt tại trước ngực phía sau lưng, đều cách tâm khẩu quá gần, còn có một vết trên vai, chỉ cần lệch hai phân có thể cắt cổ phong hầu… Lấy nhãn lực của thuộc hạ, có thể xác nhận đây là vết thương cũ, nhưng mà miệng vết thương khó có thể khép lại, mấy ngày gần đây lại lần thứ hai nứt toạc.”
Gương mặt Sở Diễm rốt cuộc lộ vẻ kinh sợ: “Người nào có thể gây tổn thương cho hắn đến thế?”
Lâm giáo úy nói: “Một người chết.”
Ba người trong phòng rốt cuộc thả lỏng. Nếu là người chết, như vậy cho dù đối phương khi còn sống đáng sợ cỡ nào, hiện giờ đều không đáng để sợ hãi.
Sở Diễm chậm rãi ngồi xuống, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn: “Nếu cung chủ không phải là chối từ, vậy cũng không sao. Tả hữu có phần đại lễ này của hắn, bổn vương có thể đem Cố Tiêu triệt để buộc lên chiến thuyền, việc bí mật giăng bẫy cũng có thể tạm thời yên tâm… sắp tới, khách quý phương bắc đang đến, ngươi cũng phải chuẩn bị sẵn sàng.”
Hắn nói đến mịt mờ, Lâm giáo úy lúc này liền hiểu ý: “Dạ!”
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng tâm phúc thông báo: “Vương gia, Cố phó úy cầu kiến.”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Bốn người trong phòng liếc nhau. Trịnh Thu thân phận đặc biệt liền từ đường hầm bí mật rời đi. Lâm giáo úy nhanh chóng đem cơ quan phục hồi như cũ, Sở Diễm lúc này mới nói: “Để y vào.”
Cố Tiêu mang một thân phong trần bước vào trong cửa, không nhìn nhiều cũng không nói nhiều, trực tiếp lấy một tờ giấy mỏng manh trong tay đem trình lên, nói: “Tối nay thủ hạ đi Túy Xuân lâu xem xét, nhìn thấy Lễ bộ Thị lang vi phạm quy định đi phiêu kỹ, liền dùng chút thủ đoạn hỏi ra vài thứ, thỉnh Vương gia xem qua.”
Trên tờ giấy bất quá ít ỏi vài câu. Ánh mắt Sở Diễm lại dừng lại trên đó thật lâu, một lúc sau mới đem chuyển cho Đường Chỉ Dương (*), gắt gao nhìn chằm chằm Cố Tiêu: “Việc này là thật?!”
[(*) nguyên bản là Trịnh Thu, ông này trước đó đã rời đi rồi mà, vì vậy mỗ tự thay bằng Đường Chỉ Dương]
“Bệ hạ dự định ba ngày sau thượng triều lập Hoàng thái tôn, chiếu thư cũng đã nghĩ xong.” Cố Tiêu nói “Ý chỉ chưa chính thức hạ đạt, bệ hạ đã mật lệnh Lễ bộ chuẩn bị sẵn sàng, có thể thấy quyết tâm đã định.”
Gương mặt Sở Diễm âm trầm, Đường Chỉ Dương lạnh giọng nói: “Tuy nói lấy đích không lấy thứ, nhưng mà cái này lập tôn không lập tử, bệ hạ không sợ gặp phải lời dị nghị?”
[(*) đích: con trưởng dòng chính / thứ: con thứ. Tôn: cháu/Tử: con]
“Hắn không tin được chúng ta.” Sở Diễm lạnh lùng mỉm cười “Nhị hoàng huynh hiện tại tuy rằng yên lặng, nhưng mà hắn dư uy vẫn còn đó, lại có gia tộc Tư Đồ làm hậu thuẫn. Hơn nữa vụ án Tần Công oán hận chất chứa phẫn hận. Phụ hoàng nếu mà chọn hắn, chỉ sợ ngay cả nhắm mắt cũng đều không an ổn… Về phần vài vị đệ đệ của bổn vương, ngoại trừ lão ngũ ra đều là kẻ khó làm lên việc lớn. Đáng tiếc hắn là kẻ trời sinh chỉ có chín ngón, hình thể khiếm khuyết như thế làm sao làm Nhân hoàng?”
Cố Tiêu nói: “Một khi đã như vậy, Vương gia chính là nhân vật mọi người cùng hướng tới.”
Sắc mặt Sở Diễm càng khó nhìn, không cam tâm cùng oán hận nồng đậm chợt lóe lướt qua, nháy mắt liền khôi phục thái độ bình thường.
Đường Chỉ Dương hợp thời nói: “Vương gia, chúng ta không bằng thử lại một lần.”
Tĩnh Vương hỏi: “Thử cái gì?”
“Thử xem bá quan đối với việc này nhìn nhận như thế nào, thử xem thái độ bệ hạ đối với tử tôn.” Tạm dừng một khắc, Đường Chỉ Dương trầm giọng nói “Thập hoàng tử nhanh mồm nhanh miệng, nếu biết việc này, tất nhiên không chịu lặng yên… Từ đó, nếu hắn thành công chính là chúng ý khó trái, nếu không thành công cũng có thể khiến Đoan vương khó có thể chỉ lo thân mình. Nước càng đục đối với Vương gia lại càng có lợi.”
Tĩnh Vương ngẩn ra, sau đó cười to: “Hay lắm!”
Cố Tiêu không nói một lời, cùng Lâm giáo úy biến thành tượng đá trầm mặc. Làm ám vệ kín tiếng ít lời mới là chính đạo, thời điểm không nên nói liền một chữ cũng đừng nhiều lời.
Tĩnh Vương nhìn đến y, bỗng nhiên mở miệng nói: “Lâm giáo úy, ngươi đi tây nam hơn một tháng, có tra được tin tức Táng Hồn cung?”
Lâm giáo úy nghe vậy, lập tức nhớ tới việc vừa rồi, liền đưa ra lí do thoái thác sớm đã chuẩn bị kỹ: “Hồi bẩm Vương gia, thuộc hạ phụng mệnh điều tra người nào trong vương thất cùng Táng Hồn cung cấu kết, mạo hiểm lẻn vào Mê Tung lĩnh, ngoài dự liệu tìm được một người ngày xưa tham dự việc của Cố phó úy, đã áp tải vào vương phủ mật…”
Lâm giáo úy lời còn chưa dứt, bởi vì hắn nhìn về phía Cố Tiêu, thanh âm liền im bặt mà ngừng.
Nam tử chưa kịp nhược quán kia gương mặt vẫn thản nhiên, thoạt nhìn bình tĩnh đến quá phận, một bàn tay dừng ở trên chuôi Kinh Hồng đao, chậm rãi vuốt ve, thanh âm so với đêm thu gió lạnh càng lạnh hơn: “A?”
Hắn thoáng nhìn ánh mắt Cố Tiêu.
Đao phong rút khỏi vỏ một tấc vuông lóe lên hàn quang.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...