[(*) Cuồng lan có nghĩa là sóng cả, ý là sóng to, dữ dội]
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Tiềm Long tạ an tĩnh đến châm rơi có thể nghe thấy. Thẳng đến khi Tạ Vô Y cười lạnh một tiếng mới đánh vỡ sự an tĩnh như miếng băng mỏng này.
Hắn thả người bay lên Mai hoa thung, một tay chậm rãi rút ra Đoạn Thủy đao. Theo một cử động kia, giống như gió lặng mây dừng, mà ngay cả bầu trời hoàng hôn tựa hồ cũng ảm đạm đi một chút.
Cảm nhận được ánh nắng chiếu lên người đã không còn gắt, Diệp Phù Sinh xoa xoa huyệt thái dương đã phình to, miễn cưỡng bình ổn khí huyết trong ngực, vươn tay cởi bỏ khăn đen bịt mắt. Y đứng dưới chỗ bóng râm dưới hành lang, miễn cưỡng có thể nhìn ra thân ảnh hai người trên hồ.
Lệ Phong chụp lên trường đao còn trong bao da bên hông, từ từ rút ra. Thân đao vậy mà gần như trong suốt, giống một khối bạch lưu ly, ánh sáng lấp loáng như mặt hồ, cư nhiên lại không giống vẻ âm trầm lãnh lệ của chủ nhân, mà có một loại nhu tình lưu luyến tựa như sóng mắt thu thủy của giai nhân liếc qua.
“Đao tên ‘Tuyết Tình’, thỉnh chiến Đoạn Thủy!”
Lời vừa nói ra, ánh đao đã chớp động. Ánh đao đó tựa như mỹ nhân nhướng mày liếc tới, nhẹ nhàng uyển chuyển, chỉ trong nháy mắt liền dừng lại trên người của ngươi.
Đao đẹp. Chiêu nhanh. Người độc!
Một khắc trước hắn còn cách Tạ Vô Y ba trượng, ngay sau đó đã tới trước mặt. Đao phong chỉ kém mảy may liền muốn dán lên cổ Tạ Vô Y, giống như đôi môi của mỹ nhân liền muốn nhẹ nhàng hôn đến.
Nhưng mà, chung quy cũng kém một mảy may.
Đoạn Thủy đao chấn tay áo mà xuất, ở trước thời điểm suýt xảy ra tai nạn lấy một góc độ tinh diệu đến cực điểm che ở trước cổ họng chặn lại Tuyết Tình đao. Sau đó thuận thế xoay chuyển, liền trượt về hướng tay cầm đao của Lệ Phong.
Lệ Phong rõ ràng lưu loát mà buông tay. Đoạn Thủy đao theo cánh tay thẳng về phía cổ hắn. Tay cầm đao lại bị Lệ Phong nắm chặt, hắn đưa tay trái ra tiếp lấy Tuyết Tình đao, dụng lực đâm về hướng bụng Tạ Vô Y.
“Hừ!”
Đao của Lệ Phong không thể nói là không nhanh, Tuyết Tình ngay lập tức đã đâm thủng qua quần áo, mũi đao sát vào da thịt, uống được một chút máu ấm áp.
Nhưng hắn cười không nổi.
Tay phải của hắn bị nội lực Tạ Vô Y đánh văng ra. Đoạn Thủy đao thế đi không giảm, mũi của Tuyết Tình đao vừa mới đâm vào nửa tấc, Đoạn Thủy cũng đã để ngang trước yết hầu.
Hắn lập tức rút đao trở lui, một vệt máu tinh mịn theo vết đao cắt ngang khó thể nhìn thấy tràn ra. Chỉ tiến thêm một đường tơ kẽ tóc, là đã có thể cắt đứt khí quản hắn.
Ngay sau đó, lại là một tiếng cười lạnh, thanh âm đao phong cắt qua không khí rít lên sắc nhọn khiến mọi người đau cả tai. Đoạn Thủy Tuyết Tình đột nhiên chạm vào nhau, sau đó liên tiếp giao triền rồi lại tách ra. Tạ Vô Y cùng Lệ Phong đều áp dụng chiêu thức tàn nhẫn không hề hoa xảo, vô cùng nhuần nhuyễn mà bày ra tốc độ cùng sức mạnh của mình, nhanh như tia chớp, nặng tựa ngàn quân, mỗi một lần hạ xuống đều có thể đem cọc gỗ của Mai hoa thung đạp chìm xuống mấy tấc.
Ngay sau đó, song đao lần thứ hai chạm vào nhau, không hề phát ra tiếng vang, mặt hồ lại chợt nổ tung thành mấy cột nước, bọt nước văng khắp nơi, ầm ầm rung động!
Diệp Phù Sinh nheo mắt, thấp giọng nói: “Chẳng lẽ là…”
Bụi nước tràn ngập, phảng phất giống như một cơn mưa giữa ánh tịch dương đầy trời, lộng lẫy rực rỡ khiến người ta khó có thể nhìn rõ. Lệ Phong lao ra khỏi bức màn nước, Tạ Vô Y vẫn còn ở bên trong.
Ngưng mắt một khắc, Tuyết Tình đao xuyên qua vô số bọt nước phá không mà ra. Cả người Lệ Phong tinh -khí-thần đều tập trung vào một đao này, hòa cùng khí thế sắc bén vô cùng như dời non lấp bể áp tới, đao phong đâm thẳng vào trong ngực Tạ Vô Y!
Một đao kia quá nhanh, quá mạnh, quá ngoan độc!
Hắn tự tin không ai có thể tránh thoát.
Trong đám đông đang quan sát cuộc chiến đã có nhiều người không đành lòng nhìn cảnh tượng Đoạn Thủy trang chủ bị một đao xuyên tim.
Đao phong bổ ra tấm màn nước, tay Tạ Vô Y lưu động.
Đoạn Thủy đao lấy tốc độ cực nhanh ở trước người Tạ Vô Y vẽ thành một vòng tròn, kình khí kéo bức màn nước quanh người hắn, hội tụ thành một dòng nước luân chuyển, theo hướng của Đoạn Thủy đao bổ đến, giống như sấm sét ập tới Tuyết Tình đao.
Tựa như bàn tay ngọc ngà, từng ngón thon thon trắng nõn tối nhu tình mật ý của mỹ nhân!
Tựa như dòng sông mênh mang chất chứa nỗi niềm ngậm ngùi lưu chuyển triền miên theo năm tháng!
Tựa như trận chiến sinh tử mà người nào sống trên nhân gian cũng phải đối mặt tránh không khỏi!
Khoảng khắc hai thanh đao đan xen, tất cả mọi người gần như câm lặng. Chiết phiến trong tay Lục Minh Uyên rơi xuống đất, sắc mặt Bộ Tuyết Dao trắng bệch, tiếng thở ra của Diệp Phù Sinh thật dài.
Sau khoảng khắc đan xen, chính là chớp nháy.
Trên mặt Lệ Phong ý cười vẫn còn lưu lại. Bàn tay cầm Tuyết Tình đao của hắn đâm vào trong ngực Tạ Vô Y đúng như ý nguyện.
Chỉ là, người của hắn đã lướt qua Tạ Vô Y.
Hắn đứng ở phía sau Tạ Vô Y, cái tay kia lại nắm chặt Tuyết Tình đao từ trước mặt đâm vào.
Là chuyện gì xảy ra?
Tuyết Tình đao đâm vào trong ngực Tạ Vô Y, chỉ thêm một phân liền thương tổn đến tâm mạch. Đầu gối hắn mềm nhũn muốn ngã khuỵu xuống, cuối cùng vẫn đứng trụ vững vàng, vươn tay điểm huyệt cầm máu, sau đó xoay người chậm rãi rút ra cây đao kia, bao gồm cả bàn tay bị chặt đứt lìa vẫn còn nắm chắc chuôi đao, đồng thời ném tới trước mặt Bộ Tuyết Dao.
Cái tay kia rơi xuống cách Bộ Tuyết Dao ba bước, năm ngón tay vẫn còn hơi hơi co quắp. Một đao kia của Tạ Vô Y quá nhanh; nhanh đến bất luận kẻ nào cũng đều không kịp phản ứng. Thẳng đến giờ phút này, Lệ Phong mới cảm giác được cái đau đến tê tâm liệt phế.
Cơn đau đớn thổi quét qua ý thức, thân thể Lệ Phong run rẩy, máu tươi chảy ròng ròng xuống nửa người, vẩy vào trong hồ nước thành một mảng màu hồng.
Sắc mặt hắn trắng bệch, từ trong hàm răng nghẹn ra hai chữ: “Thương Lan?”
Tạ Vô Y mỉm cười, lau vệt máu bên môi, cổ tay lật lại nắm chắc Đoạn Thủy.
Giờ khắc này, hắn tựa hồ quay lại tuổi đôi mươi, trở lại thời điểm năm xưa tung hoành tại Tây Vực, ân oán tình cừu đều phó dưới đao, khoái ý tiêu sái, không bị tình đời thua thiệt.
Sông núi nào phân ra trong đục. Ta chỉ một đao tách rõ ràng.
“Cái tay này, là để dạy cho các ngươi một bài học.” Tạ Vô Y nâng cằm lên, lộ ra tư thái đã lâu không người nhìn thấy “Cho dù kiêu ngạo cũng chỉ là tay sai, đừng có ở trước mặt người khác mà giương nanh múa vuốt. Dù sao không phải người nào đánh chó cũng nể mặt chủ nhân đâu!”
Tất cả người của Táng Hồn cung sắc mặt nhất loạt biến đổi, phe bạch đạo bên kia lại cơ hồ muốn tung hô.
“Vãn Cuồng lan…” Toàn bộ mơ hồ ù ù cạc cạc trong đầu Diệp Phù Sinh bị một đao kia quét sạch ra ngoài, y nhìn thân ảnh Tạ Vô Y, mơ hồ có thể thấy được một thanh đao đang hiển lộ tài năng.
Hắn hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu Thiên hạ Đệ nhất đao.
Sắc mặt Bộ Tuyết Dao thực khó coi, môi lại khẽ nhếch lên, lặng yên dịch vài bước.
Lục Minh Uyên hắng giọng một cái, nhìn nhìn sắc trời, nói: “Một khi đã như vậy, trận Đoạt phong hôm nay sẽ là Đoạn Thủy sơn trang thắng…”
Lời hắn còn chưa dứt, Tạ Trọng Sơn vẫn luôn an tọa trên xe lăn đột nhiên có dị động. Hai chân ông ta đã phế, chỉ còn nửa người trên có thể cử động, đột nhiên liền nhào về phía Bộ Tuyết Dao, suýt nữa hai người đồng thời lăn xuống lan can.
Cơ hồ cùng lúc đó, Diệp Phù Sinh nghe âm thanh đoán vị trí, băng vải đen che mắt đang cầm trong tay mang theo nội lực bay vụt ra ngoài, vừa kịp xẹt ngang trước mặt Tạ Vô Y, đánh hai mũi ngân châm rơi xuống.
Biến cố thình lình xảy ra, ngoại trừ Tạ Trọng Sơn vẫn luôn chăm chú nhìn vào Tạ Vô Y, cùng với Diệp Phù Sinh tai thính hơn người, không ai chú ý tới động tác của Bộ Tuyết Dao.
Thấy ám toán bại lộ, Bộ Tuyết Dao cũng không phiền lòng. Hắn trở tay chế trụ cổ họng Tạ Trọng Sơn, một cước đá tung Tuyết Tình đao cầm lên, phi thân đứng bên cạnh Lệ Phong.
Trong phút chốc, con phố dài ngoài tường viện đột nhiên truyền đến tiếng binh khí va chạm cùng thanh âm hò hét chém giết, một hồi kinh biến liền phát sinh ngay tại thời điểm này!
Bộ Tuyết Dao ngân nga cười kiều mị. Hưng phấn khiến bàn tay hắn cầm Tuyết Tình đao có chút run rẩy nhưng vẫn thực vững vàng.
“Tạ trang chủ đao pháp tuyệt diệu, võ công thượng thừa…” Lệ Phong chậm rãi xoay người lại, sắc mặt tái nhợt giống như bệnh quỷ, hai mắt lại sáng rực tựa ma trơi phiêu đãng trên mộ phần.
Bàn tay bị chém cụt khiến cả người hắn thoạt nhìn thập phần chật vật, vậy mà hắn còn có thể cười, cười đến thập phần khoái ý.
Hắn cùng Bộ Tuyết Dao đều cực kỳ hưng phấn.
Hưng phấn vì cái gì chứ?
Ba cây hương trên án sớm đã tàn, lại vẫn có một mùi hương dư vị quanh quẩn không tiêu tán. Diệp Phù Sinh, Tạ Vô Y, Lục Minh Uyên ba người sắc mặt đồng loạt biến đổi!
Leng keng mấy tiếng, trên hành lang mọi người rút vũ khí cầm tay. Nhưng mà mấy người bạch đạo bên này mới vừa vận nội kình, ngay sau đó đầu liền choáng váng chân nhũn ra, suy sụp ngã phịch xuống đất, giống như một đám bùn nhão không đứng dậy nổi!
Sắc mặt Lục Minh Uyên không còn chút máu. Hắn vịn vào cây cột đứng lại, nhìn về phía Táng Hồn cung đối diện đi ra vài gương mặt quen thuộc, chính là chủ quán cùng tiểu nhị ở khách điếm mấy ngày trước.
Thì ra là thế!
“Các vị suốt thời gian vừa rồi dùng cơm uống nước đều là được Táng Hồn cung chúng ta tỉ mỉ an bài, có hài lòng không?” Bộ Tuyết Dao cười nói “Để đường đường ‘Thiên Chu’ phải bưng trà rót nước, bọn ngươi lại không cấp thù lao, chúng ta cũng đành phải tự mình đòi chút lợi tức … Trong cơm nước có vô sắc vô vị ‘Tương Tư lệ’, trộn lẫn với ‘Thương Thần tán’. Hai vị đó nguyên bản không độc, hợp cùng một chỗ lại là đệ nhất ma dược thượng đẳng. Võ công càng cao, dùng sức càng nhiều, liền gục ngã càng nhanh.”
Thế gian này, điều gì tối hao tổn tinh thần ngoài tương tư lệ?
Tạ Vô Y lạnh giọng nói: “Bọn ngươi muốn như thế nào?”
“Tạ trang chủ võ công cao cường, đao pháp kinh tuyệt, không thẹn với danh xưng ‘Đệ nhất thiên hạ’.” Bộ Tuyết Dao đem Tuyết Tình đao đặt lên cổ Tạ Trọng Sơn “Cung chủ xưa nay thưởng thức anh hùng. Nhưng kiểu anh hùng như Tạ trang chủ, tính tình ương ngạnh, lại mang thù hận trong lòng. Nếu hôm nay để ngươi chạy thoát, ngày sau chỉ sợ nô gia cùng Lệ lang đều thành quỷ dưới đao của ngươi.”
“Nếu muốn mạng của Tạ mỗ, sao không đích thân đến lấy?”
“Không có ‘Tương Tư lệ’ làm dẫn, nô gia cũng không chắc ‘Thương Thần tán’ đối với nhân vật như Tạ trang chủ có ảnh hưởng bao nhiêu, trăm triệu lần cũng không dám lấy tính mạng ra đánh cuộc.” Bộ Tuyết Dao cong đôi môi đỏ chót, nhìn lướt qua đám người trên hành lang “Lần này bọn ta hao phí tâm huyết như vậy, đơn giản là vì một chữ ‘Lợi’. Chỉ cần các vị đồng ý trả giá tương xứng, tự nhiên có thể mua mệnh chuộc thân…”
Đám người bạch đạo trên hành lang đồng loạt mắng to, có người tức giận kiên cường quát: “Yêu nhân! Đừng nói mua mệnh, cho dù ngươi có năn nỉ cầu xin, ta cũng xem như heo chó…”
Hắn còn chưa dứt lời, đã bị một tên thuộc hạ của Táng Hồn cung đâm kiếm vào trong miệng, cắt mất một đầu lưỡi máu chảy đầm đìa!
“Nô gia đang cùng Tạ trang chủ nói chuyện, nào có chỗ cho bọn ngươi sát phong cảnh?!” Bộ Tuyết Dao nhìn Tạ Vô Y, sóng mắt lưu chuyển “Vừa nói đến chỗ nào rồi nhỉ!? A, đúng rồi… Bọn họ có thể mua mệnh chuộc thân, nhưng Tạ trang chủ ngươi khiến Lệ lang bị thương, lại không chịu hướng Táng Hồn cung chúng ta cúi đầu xưng thần… Như vậy, trang chủ nếu không muốn nhìn thấy Đoạn Thủy sơn trang máu chảy thành sông, thân phụ chết ngay trước mắt, thì xin mời tự sát đi. Như thế nào?”
Tạ Vô Y cười lạnh, hắn nâng đao lên, nhắm ngay Bộ Tuyết Dao, cũng không thèm liếc Tạ Trọng Sơn một cái: “Ma giáo yêu nhân! Tạ mỗ bình sinh hận nhất bị người uy hiếp!”
Lời còn chưa dứt, hắn phóng người lên, vung đao trảm xuống Bộ Tuyết Dao!
Đao của Tạ Vô Y tàn nhẫn ngoan độc bao nhiêu, Bộ Tuyết Dao đã thấy tận mắt. Hắn không dám nghênh đón, chỉ có thể phi thân lui về phía sau, liền đưa tay huy động Tuyết Tình đao, muốn gạt Đoạn Thủy ra.
Ngay tại khoảnh khắc này, Tạ Trọng Sơn trở tay tóm chặt lấy hắn, không màng đến Tuyết Tình đao thuận thế cắt đứt cổ họng chính mình. Máu phun đầy nửa mặt Bộ Tuyết Dao, hắn bị gắt gao ôm lấy, thân hình nhất thời đình trệ!
Chỉ chớp mắt, Đoạn Thủy đao đã gần trong gang tấc!
May mà Lệ Phong lướt đến bên cạnh hắn, tay trái tóm lấy eo Bộ Tuyết Dao, nhấc chân đem Tạ Trọng Sơn đạp về hướng Đoạn Thủy. Hai người song song bay ngược, dừng lại đứng trên đỉnh hành lang dài.
Từ góc độ bọn họ quay đầu nhìn ra, chính là suốt mười dặm đường không phân địch ta đang hăng máu chém giết!
Mắt thấy Tạ Trọng Sơn đập tới, đồng tử Tạ Vô Y co lại, triệt đao vươn tay, khó khăn lắm mới giảm được xung lượng, đem Tạ Trọng Sơn tiếp lấy.
Chỉ là ông đã chết.
Lão nhân này một thời huy hoàng rồi cũng một đời suy bại. Người cha cho hắn cốt nhục cũng lại là người tạo nên một đời bi thảm của hắn, cứ như vậy bất ngờ không kịp đề phòng mà chết ngay trước mặt hắn.
Không ai biết tại sao ông muốn giữ chân Bộ Tuyết Dao.
Cũng không ai biết trước khi ông chết có muốn nói cái gì hay không.
Sinh tử cách nhau chỉ trong giây phút, chung quy cái gì cũng không lưu lại.
Tạ Vô Y kinh ngạc mà nhìn ông, toàn thân đã bắt đầu run lên, rốt cục ôm không nổi khối thi thể này, để mặc cha mình chìm vào trong làn nước.
Trong phế phủ khí tức cuồn cuộn, cốt tủy đau đớn như hàng vạn con kiến gặm cắn.
Ma dược phát tác, nội lực phản phệ. Chất độc bị phong giải cũng đến hồi đòi mạng.
Lúc này đã là cuối giờ Dậu ngày thứ bảy.
Anh hùng mạt lộ, nỏ mạnh hết đà.
Nhưng mà hắn cũng đang cười. Cả khuôn mặt sáng bừng, khóe môi nhếch lên một độ cong châm chọc, nhìn lên Lệ Phong cùng Bộ Tuyết Dao trên nóc nhà giống như nhìn hai kẻ đã chết.
“Âm mưu cẩn mật, kế sách vẹn toàn. Đáng tiếc…”
Lệ Phong nhíu mày: “Đáng tiếc cái gì?”
“Các ngươi có biết vì sao ta lại muốn đem địa điểm luận võ ở trong Đoạn Thủy sơn trang, dẫn sói vào nhà hay không?” Tạ Vô Y đứng thẳng tắp, vẻ tươi cười lại đầy ấm áp, khiến cho gương mặt nam nhân hơn ba mươi tuổi, thần sắc bệnh hoạn, thoạt nhìn tựa như hài tử hân hoan mà chuẩn bị mở ra món quà đã chờ mong từ lâu.
Hắn nhẹ nhàng nói: “Bởi vì… ngay từ đầu… ta đã tính toán không cho các ngươi sống qua hôm nay!”
Lệ Phong, Bộ Tuyết Dao sắc mặt kịch biến!
Tiết Thiền Y vẫn đứng ở góc tường phía Bắc, sau lưng là một bức phù điêu hình đầu thú thông thường.
Thời điểm Tạ Vô Y nói dứt câu cuối cùng, nàng một tay đem Tạ Ly đẩy vào trong ngực Diệp Phù Sinh, một tay đập lên hình đầu thú, phù điêu kia liền lõm vào giữa, phát ra âm thanh cơ quan chấn động!
Ngay sau đó, ầm ầm mấy tiếng nổ liên tiếp. Cả một tòa Đoạn Thủy sơn trang chôn vùi trong biển lửa!
………….
“Tôn chủ, đi tiếp khoảng ba mươi dặm nữa là đến phân đà Lâm Xuyên.”
Bên con đường nhỏ hoang vắng chỉ có một trà quán đơn sơ. Sở Tích Vi đã rời Đoạn Thủy sơn trang mấy ngày trước, hiện giờ dừng lại ngoài thành Cổ Dương khoảng năm mươi dặm.
Tôn Mẫn Phong gỡ xuống tấm vải tẩm thuốc che mắt cho hắn. Sở Tích Vi chớp chớp đôi mắt, chật vật một lúc mới thích ứng ánh sáng lẫn cảnh vật. Hắn vừa lòng gật đầu, hỏi: “Hôm nay hẳn là ngày Đoạt phong đại hội đi, ‘Thiên Cơ’ có truyền đến tin tức gì không?”
Tôn Mẫn Phong nói: “Phỏng chừng cũng sớm… Hắc… nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến!”
Một người như quỷ mị nhẹ nhàng lướt tới, ở trong bóng đêm cơ hồ hóa thành một bóng mờ trôi theo gió. Nhưng mà người chưa tới gần, Sở Tích Vi đã ngửi được mùi máu tươi nồng đậm, không khỏi nhíu mày: “Ngươi bị thương?”
Người nọ ở trước mặt hắn quỳ một gối, sau lưng có một vết thương lộ cả da thịt, chính hắn lại hồn nhiên như không biết đau là gì, đáp: “Hồi Tôn chủ, quả nhiên không ngoài dự kiến của ngài, Táng Hồn cung ra tay!”
Sở Tích Vi trước khi rời đi đã thu được tuyến báo, nói phát hiện bên trong thành Cổ Dương có tung tích “Thiên Chu”, “Bách Túc” của Táng Hồn cung. Trong lòng hắn biết Táng Hồn cung là muốn mượn cơ hội sinh sự, nhưng cũng không muốn nhúng tay mà quyết định bàng quan, đến lúc đó đục nước béo cò, làm ngư ông đắc lợi.
“Chó săn không cắn người, làm sao có thịt ăn?” Sở Tích Vi cười nhạo, thuận miệng vừa hỏi “Tạ Vô Y cũng không phải là người dễ đối phó. Huống chi dưới Đoạn Thủy sơn trang còn chôn vài thứ kia… A, trận này diễn thật thú vị, đáng tiếc lại dễ dàng chọc đến phiền toái.”
Thuộc hạ kia do dự một chút: “Còn có…”
“Còn có cái gì?”
“Lúc thuộc hạ nhìn trộm Đoạt phong hội, phát hiện một người khinh công trác tuyệt, vậy mà cao hơn ‘Phi La Sát’ một bậc. Mà bộ pháp của y lại… có chỗ rất giống chủ thượng. Ngài xem xử trí như thế nào?”
Sở Tích Vi cả người run lên!
Bộ pháp hắn dùng là xuất từ « Kinh Hồng quyết » gọi là “Hà Phi bộ”. Khi hắn còn bé lười biếng dùng mánh lới không chịu chăm chỉ tập luyện, sư phụ đã đem bộ pháp khinh công sửa lại đơn giản hoá, tốc độ càng không tầm thường, lại thay đổi liên tục, ngoại nhân rất khó học được.
“Người kia… Có phải gọi là Diệp Phù Sinh hay không?”
“Hồi tôn chủ, đúng vậy. Thuộc hạ còn nhìn thấy Bộ Tuyết Dao sai người truyền mật thư đi ra ngoài, liền giết người đoạt thư, không dám tự tiện mở ra. Thỉnh chủ thượng xem qua.”
Thời điểm Sở Tích Vi cầm lấy phong thư nhuốm máu kia, bàn tay thậm chí có chút run rẩy.
Nhưng động tác của hắn rất nhanh, lập tức xé mở phong thư, lấy ra một trang giấy mỏng bên trong.
Từng câu từng chữ, không dám sót nửa điểm.
Ngay sau đó, toàn bộ những người ở đây chỉ cảm thấy hoa cả mắt, trang thư bị nội lực chấn nát như hoa tuyết bay xuống, Sở Tích Vi lại hóa thành một làn gió đen, vận đủ mười thành nội lực, dùng khinh công hướng về phía Cổ Dương thành.
Nhưng mà hắn vừa mới đến tường thành, chợt nghe được một tiếng nổ kinh thiên động địa, nền đất dưới chân tựa hồ cũng rung chuyển.
Hắn chưa nhìn được Đoạn Thủy sơn trang, trong khoảng khắc lại có thể thấy rõ ánh lửa sáng lên rực trời.
Ánh lửa như máu, chiếu vào trong mắt Sở Tích Vi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...