Phong Đao

Trời còn chưa sáng, Lục Nguy đã nổi giận, một kiếm bổ lên trên bàn. Chiếc bàn bằng gỗ cứng xiêu vẹo sụp xuống, khiến cho sa bàn phía trên cũng một phân thành hai, rơi xuống đất thành một bãi cát vung vãi, giống như tình hình lúc này.

Những người bên cạnh đều câm như hến. Các tướng lĩnh hai nắm tay xiết chặt, mỗi người trong mắt đều có tơ máu dày đặc, vừa thấy liền biết là tức giận bừng bừng.

“Hình Đạt đến tột cùng là muốn làm gì?” Cơn giận của Lục Nguy còn sót lại chưa tan, bàn tay hạ chuôi kiếm xuống, trường kiếm thẳng tắp mà cắm vào nền gạch bằng đá xanh “Đối đầu kẻ địch mạnh, hắn lại kích động bộ hạ cũ đối nghịch với ta, luôn mồm tâm niệm chủ cũ, ai lại không hiểu tâm tư quỷ kia của hắn?”

“Tướng quân, vậy ‘Sở Nghiêu’ rốt cuộc là…” Vị tướng lãnh kia không thể nói tròn câu đã bị đồng nghiệp dùng sức kéo một cái, đem lời muốn nói nuốt trở vào.

Đêm qua dị tộc đột kích, song phương ở hai bờ sông đào bảo vệ thành giao chiến. Nói là chiến đấu, rốt cuộc chủ yếu là thăm dò, bên nào cũng không chịu tỏ ra yếu thế trước. Mắt thấy bên trong thành đồng tâm hiệp lực, lấy máy bắn đá cùng cung nỏ ngăn chặn thế công của dị tộc, lại có thuỷ quân anh dũng tác chiến đem địch nhân chặn ở bờ bên kia sông, giữa đám dị tộc quân lại đột nhiên tách ra một con đường, “Lang thủ” Trại Thụy Đan phóng ngựa như bay tới trước trận, còn dẫn theo một người ngoài ý liệu.

Con  trai của Tĩnh Vương đã quá cố, Vĩnh Lạc hầu Sở Nghiêu.

Người này vốn nên là một người đã chết, lại vẫn sống sờ sờ xuất hiện trước mặt hai quân. Một khắc đó, đồng tử Lục Nguy co rút nhanh, mồ hôi lạnh đầm đìa tuôn xuống.

Có thứ khi che giấu thì ngầm hiểu trong lòng, sau khi bại lộ lại thiên địa không dung.

Trấn thủ Nhạn Minh thành vài năm nay, Lục Nguy hiểu rất rõ lực lượng bộ hạ cũ của Tĩnh Vương tại Tây Xuyên, cũng quá minh bạch “Sở Nghiêu” này đối bọn họ có ý nghĩa như thế nào.

Với kẻ trung tâm, đây là đứa con của chủ cũ, uy nghi càng sâu như trời bể; Với kẻ gây rối, đây lại là cơ hội lợi dụng để hô gió gọi mưa.

Nếu đối phương không mang theo Lược Ảnh mật lệnh đến, lại ở thời điểm mấu chốt này hỗ trợ quản lí ám vệ, trọng chỉnh thế lực bộ hạ cũ, chỉ sợ Lục Nguy ngay từ ánh mắt đầu tiên cho dù phạm phải sơ suất cực lớn cũng phải đem người này khống chế, không để xảy ra biến cố xen ngang.

Sở Nghiêu đối với gia quốc lòng son không thay đổi là chuyện tốt, nhưng mà y rơi vào tay địch xuất hiện trước trận, chính là chuyện cực kỳ xấu.

Tài bắn cung của Trại Thụy Đan siêu quần, ngưng thần một mũi tên rời cung mà ra, hướng thẳng đến Lục Nguy trên thành lâu. Khoảng cách cũng không phải là nhỏ, hắn như thế nào vẫn ngắm chuẩn. Mũi tên mang theo nội lực xé gió bay tới, cho dù Lục Nguy một kiếm đánh bạt ra, mũi tên thứ hai ngay lập tức ập đến, bắn vào trên cột cờ.

Soái kỳ bị hao tổn, toàn trường chấn kinh. Nhân cơ hội này, Tát La Viêm đem “Sở Nghiêu” đẩy ra trước mặt, thanh âm được vận nội lực truyền ra xa, thẳng tới bờ bên này …

“Mười lăm năm trước Tây Vực đại hạn, Tĩnh Vương phụng mệnh đi sứ bốn nước lớn, hiệp trợ chúng ta đào kênh dẫn nước, cứu tử trị thương, thể hiện Đại Sở cùng chúng ta kết thành huynh đệ, ước định hàng năm thượng cống, mãi mãi về sau. Đây là quốc nghị, cũng là giao tình. Đáng tiếc họa phúc khó lường, ngày vui ngắn chẳng tầy gang, mười năm trước…”

Bí mật của hoàng thất nguyên bản được Sở Tử Ngọc áp chế, cứ như vậy tùy tiện mà bị vạch trần. Tát La Viêm một thân xảo ngôn lệnh sắc đổi trắng thay đen, đem việc Tĩnh Vương mưu nghịch nói thành Tân đế mưu đồ gây rối giết người thân đoạt vị, đem một phen dã tâm rành rành phủ thêm tấm áo khoác ân nghĩa, tựa như cho kỹ nữ chỉ mặc nội khố, nhìn thì đẹp đẽ, lại chẳng che được gì.

Cái cớ này đích xác quá vớ vẩn, lại ảnh hưởng cực lớn đối với bộ hạ cũ của Tĩnh Vương trong Nhạn Minh thành.

Đa số bọn họ đều từng là thân binh của Tĩnh Vương Sở Diễm, không ít người bị mắc kẹt trong nghèo đói và cực khổ. Đối với bại vong của cũ chủ, việc mình bị liên lụy chẳng lẽ thực sự có thể vứt ra sau đầu?

Mười năm thủ quan biên thuỳ, triều đình lại lãnh đạm xem thường, quan viên địa phương tận lực gây khó dễ, bọn họ thực sự có thể thờ ơ?

“… May mắn được thượng thần che chở, trời cao có mắt, Vĩnh Lạc hầu đại nạn không chết trốn đến quan ngoại, hướng chúng ta xin giúp đỡ. Nhớ đến giao tình năm đó, Vương thượng không nhẫn tâm để Đại Sở mặc trong tay gian nhân, đặc biệt để chúng ta hộ tống Vĩnh Lạc hầu về nước, giúp đỡ người này lấy lại công đạo an ủi đức Chiêu đế (*) cùng linh hồn Tĩnh Vương trên trời, trọng chưởng ngôi vị hoàng đế dẹp an lòng quân củng cố lòng dân. Thượng thần chứng kiến, chúng ta sau khi vào thành nhất định không chủ động quấy nhiễu con dân quý quốc, hết thảy vì công, tuyệt không gây rối…”

[(*) thụy hào của Tiên đế]

Lời này đến quỷ cũng không tin, nhưng Lục Nguy lại thấy trán đổ mồ hôi hột.


Bên cạnh hắn ngoại trừ tướng lãnh thân tín của mình ra, còn có đại sứ sáu thành đại biểu cho bộ hạ cũ của Tĩnh Vương cùng với Hình Đạt là thủ lĩnh tại Nhạn Minh thành tạo thành một thế lực lớn.

Những người này rốt cuộc là tâm tư như thế nào, đến bây giờ hắn còn chưa nắm rõ. Hiện giờ gặp biến cố bất ngờ không kịp đề phòng này, càng đoán không chuẩn bọn họ sẽ có phản ứng gì.

Hắn nếu lên tiếng trả lời, liền thuyết minh Sở Nghiêu là thật. Bộ hạ cũ của Tĩnh Vương bất kể nghĩ như thế nào cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, mà ngay cả bản thân hắn cũng đâm lao phải theo lao; Hắn nếu mà phủ nhận, phải chối từ Sở Nghiêu là giả, tất nhiên sẽ làm nhân tâm rét lạnh, cho dù bọn họ lúc này bất động, sau đó cũng sẽ sinh mầm tai vạ, nếu bị người vạch trần việc mình trước đó đã cùng Sở Nghiêu đồng ý hợp tác, vậy liền thành kẻ trở mặt vô tình, không chỉ khó có thể thu phục quần chúng, càng nhục đến Thiên tử, chứng thực việc dị tộc nói bậy là đúng…

Trong lúc nhất thời, Lục Nguy lâm vào tình thế khó cả đôi đường, trên thành lâu thần tình biến đổi, trong quân nhân tâm xao động.

Đương đoạn bất đoạn, phản thụ chi loạn, lấy hay bỏ khó cả đôi đường, có được ắt có mất.

“Đồ tặc tử kia, chớ có nói năng bậy bạ!” Lục Nguy quyết định chủ ý phát ra một tiếng hét to, thanh âm lợi hại chấn động tam quân “Mười năm trước Tĩnh Vương bởi vì bệnh chết bất đắc kỳ tử, Vương phi cực kỳ bi ai tự sát đi theo. Vĩnh Lạc hầu tuổi nhỏ thể yếu lại đột nhiên mất song thân cũng sinh bệnh nặng mà đi. Việc này từ Tiên đế đích thân lập tế văn, Thiên tử trì hoãn xưng vương để phát tang trước, thành Thiên Kinh ai điếu ba tháng, người người Đại Sở đều biết! Nếu đúng như lời ngươi nói, đây là Tân đế mưu nghịch thí thân đoạt vị, Tiên đế chẳng lẽ lại không tiếc con ruột? Cả triều văn võ đều là hạng người sài lang? Vì sao lại không nhổ cỏ tận gốc, còn phải lưu nhược điểm lại cho người mượn cớ?”

Dừng một chút, hắn lại nhìn lướt qua người bên cạnh, lớn tiếng nói: “Tây Xuyên là biên thuỳ trọng địa của Đại Sở, một cánh trong ba quân chính là bộ hạ cũ của Tĩnh Vương. Nếu Thiên tử không tín nhiệm, như thế nào lại cho bọn họ đóng giữ nơi đây? Làm tướng vì quân vì nước vì dân; Năm đó Tĩnh Vương lấy nhân đức trị quân, tướng sĩ dưới trướng hắn như thế nào không rõ đại nghĩa? Ngươi hiện tại lấy giả đánh tráo, xảo ngôn lệnh sắc, chẳng qua là làm nhục người đã khuất cầu một cái danh nghĩa để xuất binh, nói cho cùng khó nén lòng muông dạ thú, hà tất phải nhiều lời? Muốn chiến, liền tới! Chúng ta tướng sĩ Đại Sở còn một người trên ngựa, tuyệt không để bọn hồ mã man binh các ngươi quá quan!”

Thanh âm chấn động, theo gió vang xa, khí thế cường thịnh, lấy tình đổi lý.

Huynh đệ của văn sĩ (*), cho dù thân là võ tướng, cũng không phải kẻ đầu óc ngu si tứ chi phát triển.

[(*) nhắc lại để chư quân nhớ: Lục Nguy là anh của Lục Minh Uyên]

Vẻ tươi cười của Tát La Viêm cứng đờ. Trại Thụy Đan nheo mắt, không dấu vết mà nhìn xuống Diệp Phù Sinh bị mình điểm huyệt đạo không thể động đậy.

Trên mặt Diệp Phù Sinh vừa vặn toát ra vẻ bi phẫn cùng không cam, bị Trại Thụy Đan thu vào trong mắt.

Hắn đối Tát La Viêm thì thầm vài câu. Người sau nhìn lướt qua tình hình chiến cuộc, hiểu được đêm nay cướp không được tiện nghi. Nhưng mà Lục Nguy tuy rằng miễn cưỡng vượt qua ép hỏi trước trận lần này, sau đó nhất định còn phải sứt đầu mẻ trán, như vậy mục đích cũng không tính là thất bại.

Huống chi, sắc mặt vị “Vĩnh Lạc hầu” này, thật sự không dễ nhìn.

Tát La Viêm tâm niệm vừa động, đưa tay hạ lệnh, tạm thời hưu chiến.

Lục Nguy nói xong hai câu, liền cảm thấy đứng ngồi không yên. Hắn ở trên chiến trường sinh tử đều không cảm thụ qua thấp thỏm như thế, lòng bàn tay cầm kiếm đều đẫm mồ hôi. Cũng may Tát La Viêm không phải là người liều lĩnh, bóng người bờ bên kia di động, dị tộc đang tạm lui về phía sau.

Quân địch tạm thời thu binh, Lục Nguy không dám thả lỏng. Hắn quay lại nhìn Hình Đạt cầm đầu tướng lĩnh Bộ hạ cũ của Tĩnh Vương, biểu tình mỗi người mỗi khác, tâm tư càng khó phỏng đoán.

Một khắc kia trong lòng hắn chùng xuống biết sự tình đã trở nên tồi tệ.

Quả nhiên, sau khi dị tộc lui quân hắn cấp tốc triệu mọi người điểm binh hội báo, tiến đến lại chỉ có tướng lĩnh của mình; bộ hạ cũ của Tĩnh Vương không một ai tới. Hắn phái tâm phúc dò hỏi mới biết được Hình Đạt đã đi trước một bước đem những người đó đều thỉnh đến phủ của mình, đóng cửa hội đàm.

Ở thời điểm mẫn cảm này, Lục Nguy không thể cùng bọn họ cứng rắn miễn cho dẫn đến nghi kỵ càng sâu, đành phải nhẫn nại tính tình. Từ giờ Tý chờ đến giờ Dần, sa bàn trận chiến đều đã diễn vài vòng, ánh mắt đều đã đỏ quạch, Hình Đạt bên kia vẫn đóng chặt cửa lớn, một người cũng không lại đây.

Hết nhẫn lại nhẫn, chung quy không thể nhịn được nữa. Sau khi Lục Nguy nghe được thân binh hồi báo tin tức lần thứ năm nói “Hình thái thú tập hợp mọi người nghị sự, tạm không tiếp khách”, rốt cuộc nhịn không được, rút kiếm chém đứt bàn gỗ. Hắn càng muốn một kiếm này xách đi chém bọn vô liêm sỉ đục nước béo cò kia.

Chỉ là hắn cố tình không thể.


Lục Nguy ở Tây Xuyên đã mấy năm nay, biết trong bộ hạ cũ của Tĩnh Vương có con sâu làm rầu nồi canh như Hình Đạt, cũng có hạng người trung nghĩa lòng son không đổi quyết chết vì quốc gia. Nếu mà lúc này hắn động thủ trước, tất nhiên hai bên sẽ trở thành mâu thuẫn gay gắt dẫn đến chậm trễ thời cơ chiến đấu. Đến lúc đó triều đình trách tội xuống, chính mình có thể thoát thân, nhưng những người đó ở ngay vị trí mẫn cảm chỉ sợ sẽ bị một dây liên đới. Điều này cho dù là đạo nghĩa không dung, cũng là mất mát cho xã tắc.

Không quản là vì Thiên tử tín nhiệm, hay là vì “Sở Nghiêu” trước khi đi tha thiết dặn dò, hắn hiện tại đều phải nhẫn nại.

Việc hắn làm hôm nay đã là có lỗi với “Sở Nghiêu”, không thể lại cô phụ phó thác cua y.

Hình Đạt muốn cái gì, Lục Nguy hiểu rất rõ.

Nếu nói là hắn trung tâm với “Sở Nghiêu”, chỉ sợ ngay cả bản thân đối phương cũng là không tin. Hình Đạt chỉ là mượn cơ hội giám sát những kẻ không hòa hợp với mình trong đám bộ hạ cũ, âm thầm gia tăng lực lượng của bản thân, khiến cho hắn có thể an tâm làm Tây Xuyên thổ bá vương, thay vì phải quay lại Thiên Kinh chịu nghi kỵ.

Chính bởi vì như thế, cho dù Lục Nguy không nói, hắn cũng không nghĩ đến việc cứu “Sở Nghiêu”. Dù sao trong thời gian này, một thiếu chủ đã chết so ra còn hữu dụng hơn khi còn sống. Lúc này hắn tụ tập mọi người nghị sự, đơn giản chính là lấy “cứu viện” làm ngụy trang, nhân cơ hội khoanh tay bàng quan để được an toàn, còn muốn đẩy khó khăn cho Lục Nguy, khiến cho người nọ mất đi uy tín, trong thời chiến này không thể không dựa vào hắn, sau đó mới tiện cho hắn đoạt công áp chế.

Lục Nguy cau mày. Tuy nói đối đầu kẻ địch mạnh, nhưng mà có kẻ gian nịnh bậc này như Hình Đạt ở giữa làm khó dễ, nội bộ bất ổn, làm thế nào mà dẹp trừ ngoại địch được?

Nhưng mà để “an nội” lại còn không thể dùng thủ đoạn cứng rắn, càng không thể kéo dài. Rốt cuộc nên làm thế nào cho phải?

Hắn đang nhức đầu, các tướng lĩnh cũng nhăn mày suy nghĩ, lại có tiểu binh cúi đầu đi vào thu dọn đống hỗn độn dưới đất. Lục Nguy nhìn mà phiền muộn, nhân tiện nói: “Để sau hãy thu thập, ngươi trước…”

Thanh âm hắn bỗng nhiên khựng lại. Tiểu binh kia ngồi xổm bên chân hắn thu dọn đồ vật bỗng nhiên ngẩng đầu. Cho dù chỉ là vội vàng thoáng nhìn, cũng làm cho đồng tử Lục Nguy co lại, miệng cũng chuyển đầu đề câu chuyện: “Thôi được rồi, Hình Đạt hạ quyết tâm muốn chơi ta, hiện tại cùng hắn trì hoãn cũng không phải là chính sự. Các ngươi đi về trước tập hợp binh sĩ, tuần bổ doanh cùng thám báo doanh xuất đi trước. Một khi phát hiện tình huống liền kịp thời hồi báo, không được hành động thiếu suy nghĩ.”

“Dạ!”

Các tướng lĩnh mệnh đi ra. Trong trướng chỉ còn lại Lục Nguy cùng “tiểu binh” hai người. Hắn ngưng thần nghe ngóng trong chốc lát, xác định không có người rình mò, lúc này mới hướng “tiểu binh” vừa đứng dậy kia chắp tay, thấp giọng nói: “Các hạ tới đúng lúc lắm!”

Người này rõ ràng chính là Khôn Thập Cửu. Khác với Càn Thập Nhị định cư lâu ở Già Lam thành, Khôn Thập Cửu quanh năm qua lại giữa bảy thành Tây Xuyên, chịu trách nhiệm thăm dò tình báo cùng liên lạc giữa các quan quân, là người chấp chưởng quan trọng nhất của Lược Ảnh tại Tây Xuyên, từng mấy lần cùng Lục Nguy âm thầm gặp mặt truyền đạt mật lệnh của Thiên tử. Hai người cũng xem như là quen biết đã lâu.

Lần này “Sở Nghiêu” lấy thân phận Lược Ảnh vệ đến Nhạn Minh thành, nếu không có Khôn Thập Cửu bí mật truyền tin, Lục Nguy cũng sẽ không tin tưởng đối phương nhanh như vậy.

Lược Ảnh là ám vệ của Thiên tử, cũng là mật đạo để Thiên tử nhanh chóng nắm bắt mạch nước ngầm của từng địa phương. Giờ khắc này nhìn thấy Khôn Thập Cửu, Lục Nguy không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Khôn Thập Cửu thân là Lược Ảnh ám vệ, đối với những việc phát sinh mấy ngày nay rõ như lòng bàn tay, cũng không cần Lục Nguy rườm rà tự thuật, đi thẳng vào vấn đề nói: “Hình Đạt không thể lưu, ‘Sở Nghiêu’ không thể cứu!”

Đồng tử Lục Nguy co rụt lại, một lát sau giọng tối nghĩa nói: “Hình Đạt người này là con sâu làm rầu nồi canh, nhưng hắn xử sự khéo đưa đẩy giỏi tạo thế, lần này nương cơ hội đã bắt đầu nắm quyền phát triển. Lúc mấu chốt này, nếu giết hắn, chỉ sợ sẽ dẫn đến hậu quả càng nghiêm trọng, thậm chí khiến cho binh sĩ thay lòng, quân đội phân hoá. Về phần ‘Sở Nghiêu’ …”

“Diệt trừ Hình Đạt là thế phải làm, nhưng lúc này không vội nhất thời nửa khắc. Trước tiên nghĩ cách để hắn nhả ra quyền lực, tướng quân quản lí chỉnh hợp chung mới là đại sự.”

Dừng một chút, thanh âm Khôn Thập Cửu trở nên lạnh lẽo “Từ xưa đến nay quân vô hí ngôn. Tĩnh Vương chết bất đắc kỳ tử, Vĩnh Lạc hầu chết bệnh đều là việc Tiên đế cùng Kim thượng tự mình hạ chỉ chiêu cáo thiên hạ. Nếu là người đã quá cố, như thế nào lại xuất hiện ở trước trận hai quân được?”

“Huống chi, Vĩnh Lạc hầu cho dù còn ở nhân gian, cũng là con cháu hoàng thất Đại Sở, chảy huyết mạch Đại Sở thiên gia, đảm trách giang sơn Đại Sở. Cho dù có sinh vướng mắc cũng là chuyện trong nhà, như thế nào lại dám thông đồng với địch bán nước, hợp tác cầu viện cùng dị tộc? Hành vi như thế, không chỉ cô phụ tổ tiên, càng liên lụy đến hơn vạn quân sĩ bộ hạ cũ của Tĩnh Vương. Rõ ràng là cẩu tặc dị tộc có lòng muốn dòm ngó Đại Sở ta, hãm hại ly gián, muốn bôi nhọ chúng quân bất nghĩa, vu hãm Thiên tử bất nhân!”

“Nếu không có Lục tướng quân nhìn rõ mọi việc, Hình thái thú hiểu được đại nghĩa, liền phải trúng gian kế gà nhà bôi mặt đá nhau, sinh ra bức phản, liên luỵ rất rộng. Từ đó chiến sự thất bại, mọi người đều thành tội đồ của quốc gia, Thiên tử truy cứu ra, sợ là tam phẩm cũng giết, ngũ phẩm không tha! Như thế hoạ từ trong ruột mà ra, chẳng phải là người thân thì đau kẻ thù thì thích sao? Nếu hiểu rõ âm mưu, các vị phải đồng tâm hiệp lực cộng kháng ngoại địch, hộ quan thủ thành nghiêm cẩn chiến đấu với giặc, để cho Đại Sở dương oai lập thế, bảo hộ gia quốc núi sông toàn vẹn, vì phụ tử Tĩnh Vương rửa sạch bôi nhọ, không phụ Thiên tử phó thác! Thiên tử anh minh, lấy nhân trị quốc, lấy pháp trị quân, người giết địch hộ quan luận công ban thưởng, thăng quan tiến tước; Kẻ thông đồng với địch bán nước luận tội trừng phạt, một người cũng không tha!”


Thanh âm Khôn Thập Cửu rất nhẹ, lại gằn từng chữ không ngừng, giống từng cây đinh vừa cứng vừa lạnh đánh vào trong lòng Lục Nguy, khiến hắn từ trong ra ngoài một thân mồ hôi lạnh.

Lục Nguy không phải là kẻ ngốc, nghe ra được Khôn Thập Cửu ý ở ngoài lời – Đem một hồi châm ngòi ly gián chuyển thành âm mưu của dị tộc, cùng lời hắn nói ở trước trận đêm qua tương ứng. Lúc này đây càng là giương cao cờ lớn của Thiên tử, biểu lộ thái độ của Kim thượng, muốn nhân cơ hội mời chào bộ hạ cũ của Tĩnh Vương.

Thế lực này là cái gai cắm trong thịt Đại Sở, nhưng cũng lại là rường cột chống đỡ cho Tây Xuyên.

Sở Tử Ngọc năm đó vì bảo toàn danh dự của hoàng thất tránh việc xấu xa ngấm ngầm lan truyền nọc độc, đã thuyết phục Tiên đế đem việc Tĩnh Vương mưu nghịch áp chế, âm thầm xử lý phản thần, tìm cách sung quân nghịch thần, đem một trận cung biến bắt đầu bằng máu tanh lấy phương thức hòa bình nhất để kết thúc. Nhưng mà như vậy trong đó đều sẽ liên luỵ đến người vô tội, nhất là quân lính hạ tầng cùng văn võ trung tầng. Bất quá nước chảy bèo trôi, kết cục liền là mười năm khổ hàn.

Diệp Phù Sinh từng khuyên qua hắn chớ có vơ đũa cả nắm. Tiên đế lúc lâm chung cũng nhắc hắn suy nghĩ kỹ hãy hành động. Hiện giờ Tây Xuyên bị bức đến nơi đầu sóng ngọn gió, Sở Tử Ngọc nhất định sẽ ngộ biến phải tòng quyền, mượn cơ hội thu nạp những kẻ hữu dụng để củng cố biên giới. Đây là thời cơ hắn mở rộng thế lực, cũng là cơ hội cho bộ hạ cũ của Tĩnh Vương lập công chuộc tội, một lần nữa bắt đầu lại.

Nhưng mà tôi trung không thờ hai chủ. Chính bởi vì thế, cho dù bọn họ cũng đều biết “Sở Nghiêu” này là thật, hiện tại cũng chỉ có thể xem là giả.

Tất cả chấp niệm của đám bộ hạ cũ Tĩnh Vương đều ở trên người “Sở Nghiêu”, nhưng tất cả tiền đồ của bọn họ lại bị nắm trong tay Sở Tử Ngọc. Nếu muốn một cái tương lai vững chắc, những người này đều phải bỏ qua quá khứ, vứt đi thân phận “Bộ hạ cũ của Tĩnh Vương”, lấy thân phận tướng sĩ Đại Sở trở về dưới tay quân chủ. Từ đó về sau chuyện cũ chôn vùi, nhìn thẳng tiến về phía trước, không quay đầu lại.

Lục Nguy hiểu rất rõ ràng, bộ hạ cũ của Tĩnh Vương bên trong cho dù có người đối với việc này khó chịu không cam, nhưng cũng có rất nhiều người sẽ vì điều kiện này động tâm. Ngoại trừ kẻ gian nịnh như Hình Đạt “người không vì mình trời tru đất diệt”, càng có nhiều người cho dù phẫn nộ cũng sẽ cân nhắc đến gia quyến thân bằng cùng sĩ binh phụ tá dưới trướng. Có vướng bận, tự nhiên liền sinh kiềm chế.

Điều Tát La Viêm muốn chính là hoạ từ nội bộ để hắn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Quyết định của Khôn Thập Cửu cũng là tương kế tựu kế lấy lợi dụ người, tựa như dao sắc chặt đay rối, một mũi tên bắn hai con nhạn.

Lục Nguy chậm rãi thở ra một hơi, sau lưng mồ hôi lạnh ướt đẫm quần áo.

“Biện pháp của các hạ thật tốt.” Hắn đỡ ghế dựa ngồi xuống, giương mắt nhìn thẳng vào Khôn Thập Cửu “Như vậy, nên xử lý Hình Đạt như thế nào?”

“Bọn chuột nhắt trong tối, đều do người của ta xử lí sạch sẽ.” Khôn Thập Cửu đưa tay vào trọng ngực, lấy ra lệnh bài của Trịnh Trường Thanh cùng thủ dụ “Tuỳ cơ ứng biến” của Thiên tử trước đó “Tướng quân mang hai vật này tự mình đi gặp đám người Hình Đạt, vì tình mà cảm động, vì lý để hiểu rõ, tránh đi mũi nhọn tung ra mồi nhử. Chỉ cần là người thông minh cũng sẽ biết hiện tại nên chọn như thế nào.”

Thời điểm Lục Nguy tiếp nhận lệnh bài cùng thủ dụ, bàn tay hơi run rẩy một chút.

Hắn biết việc này mình nhất định sẽ có thu hoạch, cũng biết lúc việc thành chính là khoảng khắc gió tanh mưa máu nổi lên.

Đại cuộc hay tư tình, nặng nhẹ đều sáng tỏ; Quá khứ hay tương lai, không có lựa chọn nào khác.

Khôn Thập Cửu đã rời đi. Hắn biết Lục Nguy là người quyết đoán hiểu rõ lí lẽ, nhất định không phụ sự phó thác.

Hắn chỉ là có chút đáng tiếc.

Thời điểm cung biến mười năm trước, Khôn Thập Cửu đã gặp qua Sở Nghiêu. Tiểu hoàng tôn yếu ớt thích khóc khi xưa hiện giờ có thể trưởng thành, trở thành nhân vật nắm quyền sinh sát trong tay, mưu tính chu toàn như vậy, nếu nói hắn không kinh ngạc, nhất định là gạt người.

Đối phương nói bản thân ở trong Lược Ảnh, Khôn Thập Cửu tin tưởng. Dù sao người trong “Càn tự doanh” thân phận thần bí, chỉ có Thống lĩnh cùng Kim thượng mới biết rõ. Hơn nữa người nọ hành sự thâm sâu đúng tác phong của Lược Ảnh, thủ đoạn lại càng không thua kém tiền nhiệm Thống lĩnh của bọn họ, nếu không có sư đồ truyền thừa, làm sao lại được như thế?

Huống chi, còn có chủ tử Ám Vũ Tây Xuyên chính miệng chứng thực, người nọ là “Sở Nghiêu” đã thần bí mất tích mười năm trước không thể nghi ngờ.

Mười năm hóa ảnh, một ngày hiện thân, là vì thay phụ thân báo đáp, gánh vác trách nhiệm với bộ hạ cũ, cũng là vì không cô phụ tổ tiên, góp sức lực bảo hộ lãnh thổ quốc gia.

Khôn Thập Cửu kính nể y, lại nhất định phải cáo lỗi với y.

“Bước chân ngươi loạn.” Thanh âm mềm nhẹ bỗng nhiên ở sau tai vang lên, Khôn Thập Cửu giật mình cả kinh, dưới tay vô thức sờ vào chủy thủ trong tay áo, quay đầu lại chỉ thấy đám người trên đường rộn ràng nhốn nháo.

Một hạt dưa ném vào gáy làm đau. Khôn Thập Cửu ngẩng đầu, nhìn thấy trên lầu hai của quán trà ven đường, một gương mặt nữ tử quyến rũ nhìn qua cửa sổ, trong tay còn thưởng thức một cái chén sứ trắng muốt.

Khôn Thập Cửu xoay người vào quán trà, theo cầu thang mà lên, nhìn thấy Doanh Tụ ngồi bên cửa sổ, phía sau có bình phong ngăn cách tầm mắt, trước mặt còn đặt một chiếc chén sứ khác, bên trong nước trà đã rót tám phần, còn bốc lên hơi nóng.

Doanh Tụ nhẹ nhàng đưa tay: “Vất vả lang quân rồi, thỉnh.”


Khôn Thập Cửu ở trước mặt nàng ngồi xuống, chợt nghe Doanh Tụ thấp giọng hỏi: “Lục Tướng quân bên kia có đáp ứng?”

Hắn nhìn quét một vòng, bốn phía khách nhân đều là những gương mặt quen thuộc đã gặp tối hôm qua tại Đỗ Khang phường, nơi này đích thực là an toàn.

“Tướng quân đã đi gặp Hình Đạt, việc này tất thành.”

Doanh Tụ như trút được gánh nặng mà cười: “Rất tốt! Chờ những người này há miệng, không cần tướng quân động thủ, những kẻ trong lòng có quỷ … liền sẽ vì quy phục tránh tị hiềm mà thanh lý ám cọc bên người. Hôm nay chúng ta đều phải chú ý, chỉ sợ trong thành muốn nổi gió, nhất định không thể lộ ra phong thanh làm con mồi hoảng sợ.”

Khôn Thập Cửu gật đầu, có chút do dự, nhưng vẫn hỏi: “Người kia… nên làm thế nào bây giờ?”

Hắn nói cũng mơ hồ, Doanh Tụ lại lập tức hiểu rõ ý chỉ.

“Chúng ta có thể làm như thế nào chứ?” Doanh Tụ nắm cái chén, cười nhạo một tiếng “Y nguyện ý đem mình làm mồi, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng việc vùi thân trong bụng cá. Hiện tại nhiệm vụ thiết yếu của chúng ta là thanh trừ gian tế trợ quân thủ quan, nào có biện pháp đi cứu y? Huống chi… có sự tình không cần ta nói, ngươi cũng nên minh bạch mới phải. Làm người như chúng ta cho dù mềm lòng cũng không thể mềm tay.”

Khôn Thập Cửu trong lòng giật thót, Doanh Tụ vừa vặn mà chuyển đề tài. Hai người liền rà soát lại thế cục một phen, sau thời gian một chén trà nhỏ, Khôn Thập Cửu cáo từ rời đi, thủ hạ bên người Doanh Tụ cũng ai vào việc nấy, chuẩn bị sẵn sàng thu lưới.

Một mình nàng ngồi lại bên cửa sổ, ánh mắt tựa hồ là đang nhìn đám đông phía dưới, lại mờ mịt vô định, hiếm thấy mà xuất thần.

Gió lạnh phất vào mặt, mang đến một chút ám hương. Chỉ là trong mùi hương này mang theo chút dược vị ngai ngái, bất giác khó ngửi, ngược lại khiến người thần trí thanh tỉnh.

“Ngươi vẻ mặt mệt mỏi, ánh mắt ẩn hiện vô cùng lo lắng, là có việc khẩn cấp phiền muộn treo trong lòng.” Chủ nhân của mùi hương ở đối diện nàng ngồi xuống, gạt ra chiếc chén Khôn Thập Cửu đã dùng qua, tự mình lấy một chén mới rót đầy trà, lại không tự uống, trái lại đẩy về hướng Doanh Tụ “Chén vỡ không cần nắm lâu, cẩn thận tay bị thương!”

Bàn tay Doanh Tụ được hắn nhẹ nhàng mở ra, chiếc chén sứ nguyên bản vẫn còn duy trì hình dáng trong khoảng khắc nát thành một đống mảnh vụn, may là bên trong cũng không có nước.

Chiếc khăn lụa mang theo vị thuốc đông y đem tay nàng lau sạch sẽ, sau đó đem chén trà mới để vào, chủ nhân lúc này mới chậm rãi rót cho mình chén khác, như trâu nhai mẫu đơn mà uống cạn.

Doanh Tụ hiếm thấy giật mình, nàng nâng chén trà nhấp nhẹ một hơi, thấp giọng nói: “Tôn tiên sinh… như thế nào lại đến đây?”

“Việc ở Vấn Thiện sơn xử lý tốt, ta còn ở lại nơi đó làm gì?” Tôn Mẫn Phong mỉm cười “Giải dược cổ độc ta đã phối trí xong xuôi, chuyện còn lại đều có người khác làm. Ta nghĩ Nhạn Minh thành tình huống khẩn cấp, chủ tử cũng đi trước một bước, liền dứt khoát đuổi về hướng bên này. Một đường chạy chết năm con khoái mã, hiện tại xem ra… còn không tính là muộn.”

“Khôn Thập Cửu muốn cứu y, ta cũng muốn… đáng tiếc, chúng ta đều cứu không được.” Doanh Tụ khóe miệng giật giật, giương mắt nhìn về phía Tôn Mẫn Phong “Trên giang hồ đều nói ‘Quỷ Y’ thần thuật diệu thủ, là Diêm Vương địch có thể khởi tử hồi sinh … Lời ấy là thật hay là giả?”

Tôn Mẫn Phong nói: “Ngươi tin liền là thật, ngươi không tin dĩ nhiên là giả.”

Doanh Tụ môi mấp máy: “Ta…”

“Một bài thuốc không thể dùng cho trăm dạng người. Doanh Tụ cô nương, ngươi có biết là tại sao không?”

Doanh Tụ kinh ngạc lắc đầu, chợt nghe Tôn Mẫn Phong nói: “Thuốc dùng cho người hữu duyên. Đại phu chúng ta cùng Diêm Vương giành mạng sống, cùng chứng bệnh đấu sức, nhưng rất nhiều thời điểm đã làm hết sức mình, cuối cùng vẫn là dược không linh châm không nghiệm. Cái này chính là vô duyên.”

“Phải như thế nào… mới được xem như hữu duyên?”

“Duyên phận khó nói, như cây khô gặp mùa xuân, như trời đại hạn gặp mưa rào, cửu biệt trùng phùng, hay hận gặp nhau quá muộn cũng là duyên phận. Nhưng duyên phận của thuốc với người … là ngay ở tâm.” Thấy Doanh Tụ nghe đến nghiêm túc, Tôn Mẫn Phong tạm dừng một khắc, bỗng nhiên cười “Thuốc cứu mạng ta đã đưa cho người cứu tâm. Cuối cùng có thể thuốc đến bệnh trừ hay không, mấu chốt không ở chỗ ta, mà ở chính bọn hắn. Doanh Tụ cô nương, thay vì lo lắng cũng chẳng ích gì, cùng hối tiếc sắp thành lại bại, không bằng làm một ít việc có thể làm cho phần thắng tăng thêm, như thế nào?”

Doanh Tụ rủ mắt nhìn chiếc khăn lụa trong tay, lại ngẩng đầu nhìn Tôn Mẫn Phong biểu tình cười như xuân phong hoa nở, im lặng hồi lâu. Gương mặt nguyên bản hiện lên vẻ hiu quạnh giống như bị gió mát thổi tan ý lạnh, lần thứ hai hiển lộ vẻ kiều diễm như đóa hoa bừng nở.

Nàng nắm chặt chiếc khăn lụa, đem nước trà uống một hơi cạn sạch, sau đó đầu mày khóe miệng cong lên, nhẹ giọng nói: “Hảo a!”

[Lời mỗ: có ai ship Doanh Doanh và Tôn lão gia không đây:)]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui