Dị tộc liên tiếp dẫn quân đến xâm phạm biên giới, vừa nằm trong dự kiến, cũng vừa ở ngoài phỏng đoán.
Cái gọi là nằm trong dự kiến, là chỉ bọn Lục Nguy trước lúc sự việc phát sinh liền chiếm được tin tức tương đối xác thực, cũng bắt đầu âm thầm phòng bị bố trí; Nhưng mà nằm ngoài phỏng đoán, là bọn hắn không lường được đối phương lại ra tay bất ngờ không kịp đề phòng như thế, cơ hồ chạng vạng cùng ngày Mang Tu Thành bỏ mình, liền có địch quân vượt qua Đại Mạc, liên tục chiếm ba chiến bảo (*). Lúc khói báo động cao lên tận trời, bên trong Nhạn Minh thành cao thấp giới nghiêm, quân sĩ mặc giáp ra trận, dân chúng đóng cửa không dám ra ngoài.
[(*) chiến bảo: thành nhỏ hoặc thị trấn có xây thành lũy xung quanh]
Thời điểm hai quân giao chiến, Diệp Phù Sinh đang ở trong hậu doanh địch ngắm hoa.
Theo lý mà nói, trong quân doanh vốn không nên có hoa. Nhưng mà ở trong đại trướng của chủ tướng Tát La Viêm lại có hai đóa – Trong đó, một đóa “hoa hướng dương” A Mạn Đạt minh diễm động nhân, một đóa khác là Bàn Nhược hoa sinh trưởng trong chậu sứ.
Một bàn tay trắng thuần của A Mạn Đạt nâng chiếc đĩa kia lên. Sắc hoa đỏ tươi bởi vì sinh trưởng trong chậu nên bộ rễ cắm không sâu, lại trải qua lặn lội đường xa, khó tránh khỏi có chút héo úa, nửa chết nửa sống mà ghé vào bàn tay nàng, giống như máu chảy xuống nửa tay, nhìn qua liền không thấy cái gì tốt đẹp.
Nàng cất giọng nhỏ nhẹ hỏi Diệp Phù Sinh: “Tiểu Hầu gia, ngươi cảm thấy nó xinh đẹp không?”
“Xinh đẹp. Chỉ tiếc không nên sinh trưởng ở trong chậu như vậy.” Diệp Phù Sinh liếc mắt đến đóa hoa kia một cái, ngữ khí lạnh lẽo “Loại ‘Huyết nhục hoa’ này nên sinh trưởng ở trên xương cốt thối rữa. Cô nương nếu yêu nó, không bằng đem cái tay còn lại kia của mình bón vào. Nó ăn được huyết nhục của ngươi, chắc chắn lớn lên càng đẹp mắt.”
A Mạn Đạt bị y chặt đứt cánh tay trái, hiện tại tuy rằng được đại phu trong quân cẩn thận xử lý, rốt cuộc vẫn là đại thương nguyên khí, băng gạc băng đầy vết cắt nơi vai trái, sắc mặt tái nhợt giống như quỷ. Nghe vậy, trong mắt nàng chợt lóe lên tia tàn khốc, mãnh liệt đem đóa Bàn Nhược hoa này nhổ tận gốc, ở trên tay phải Diệp Phù Sinh đang bị trói gắt gao quấn vài vòng.
Bàn Nhược hoa thuộc giống cây thuốc phiện, thích hút máu để sống. Rễ cây này thập phần mềm dẻo, mà còn sinh ra gai nhọn dày đặc, một khi bị gai đâm trúng liền sẽ nhiễm độc, tuy rằng không đến mức mất mạng, nhưng độc tố lại khiến cảm quan của người ta phóng đại, đau đớn càng tăng cao đến khó có thể nhẫn nại.
Ở trong Táng Hồn cung có một loại khổ hình gọi là “Hoa táng” – đem người phế đi võ công gân mạch, còn đương sống sờ sờ mà đẩy vào trong bụi hoa Bàn Nhược. Mặc kệ hắn giãy dụa thế nào cũng trốn không thoát một mảng gai nhọn hoa độc chích máu, càng miễn bàn đến việc thả Ngũ Độc trùng bên trong. Đến cuối cùng người thành cái sàng máu me, túi da làm ổ cho trùng độc, máu thịt đều bón cho hoa, ngay cả xương cốt cũng thành bùn nhuyễn, bị rễ cây hấp thu thành chất dinh dưỡng.
Cánh đồng hoa Bàn Nhược nơi Táng Hồn cung là cảnh đẹp thiên hạ khó tìm, chỉ là cũng không ai dám nghĩ, phía dưới đóa đóa kiều diễm ướt át kia chôn vùi bao nhiêu cốt nhục.
Giờ phút này, Bàn Nhược hoa quấn trói trên tay Diệp Phù Sinh, cảm giác tựa như mái tóc mỹ nhân từng vòng quấn quanh, lạnh lẽo ướt át, độc trùng ẩn mình trong đó chầm chậm bò ra, cắn vào da thịt ướt đẫm mồ hôi của y. Chỉ trong khoảnh khắc đã tạo thành từng vết thương đỏ máu, rễ cây xiết vào thật sâu, bén nhọn đâm vào lòng bàn tay cùng lưng bàn tay tạo thành một đám lỗ nhỏ, hút ra từng giọt máu đỏ tươi uốn lượn chảy xuống, một phần bị rễ hoa hút đi, phần lớn đọng lại trên mặt đất.
Diệp Phù Sinh không hề động, ngay cả sắc mặt cũng không biến đổi một phân, thậm chí còn thả lỏng cơ bắp gân cốt, miễn cho gai nhọn nơi rễ cây bởi vì bản năng giãy dụa mà xiết đến càng sâu.
Trên trán y đều là mồ hôi lạnh, cảm giác mờ mịt trong đầu lại bởi vì đau đớn mà miễn cưỡng thanh tỉnh một chút. Y nén xuống một hơi khí huyết quay cuồng, nâng mắt khinh thường nhìn A Mạn Đạt: “Muốn dùng tay ta để đổi một cái cánh tay của ngươi sao? Lấy đâu ra thể diện đó?”
A Mạn Đạt tức giận đến cả người phát run. Rõ ràng nàng là người dụng hình, so với kẻ thụ hình này lại càng khó chịu, đầy mình giận hận không thể phát tiết xông ngược lên suýt nữa đem đỉnh đầu cũng bốc khói. Mắt thấy người này sa cơ thành tù nhân, bị xích sắt buộc thành bánh chưng còn không chịu thua thiệt, lại nhớ đến mối thù khiến mình cụt tay cùng bao nhiêu tên ám khách chết dưới tay Diệp Phù Sinh, trong lúc nhất thời nộ khí xung thiên, xoay người nắm lên cây châm cứng dài bảy tấc liền muốn chọc vào đôi mắt y!
Diệp Phù Sinh nhếch miệng, một dòng máu ẩn ẩn tràn ra khóe môi.
“Ba…”
Một chiếc roi vung tới, đánh thật mạnh lên mặt A Mạn Đạt. Gương mặt so với Bàn Nhược hoa càng xinh đẹp hơn kia nhất thời da tróc thịt bong. Nhưng mà roi nọ thế đi chưa tuyệt, theo cánh tay người tới rung lên quấn vào cây châm cứng, từ trong tay A Mạn Đạt kéo giật ra.
“Trại Thụy Đan!” A Mạn Đạt bưng miệng vết thương, trong mắt lộ ra vẻ tàn khốc như sói hoang. Nàng quay lại đối mặt với Trại Thụy Đan vừa xốc mở cửa lều: “Ngươi dám đánh ta?”
“Ta cho ngươi canh gác, không cho ngươi dụng hình.” Trại Thụy Đan liếc mắt một cái lên cánh tay Diệp Phù Sinh cùng vết máu loang lổ trên người y, nhướng mày “Ta nói rồi, y còn hữu dụng. Nếu lỗ tai ngươi điếc, sau này cũng không cần để lại nữa.”
Diệp Phù Sinh gục đầu xuống, nghe bọn họ đối thoại. Đối với thân phận Trại Thụy Đan này thêm một tầng suy đoán. Người dám can đảm đối đãi như thế với một nữ nhân tay cầm đại quyền lại cùng chủ tướng ái muội không rõ, đầu tiên hắn phải có địa vị thế lực không kém hai người này hoặc là dựa vào người nào đó.
Được gọi là “Lang thủ”, chính là chỉ người đứng đầu “Lang vương” của tất cả các bộ lạc dị tộc khác, bản thân không chỉ có sức mạnh áp quần hùng, còn phải có gia thế lực lượng kiêu ngạo hơn người. Tây nam quan ngoại có bốn quốc gia lớn. Lúc này đây xâm phạm biên giới tấn công thành trì Đại Sở là hai nước An Lặc, Nhung Mạt liên thủ, chủ tướng Tát La Viêm chính là An Lặc Đại vương tử, nhiều năm qua ở quan ngoại chiến công hiển hách. Có thể chẳng cho hắn chút mặt mũi nào như thế cũng không nhiều người, trừ phi… hắn cũng là một Trữ quân (*).
[(*) Trữ quân: hoàng tử con vua, đã định sẵn để sau này kế vị]
Quả nhiên, A Mạn Đạt cho dù giận không kiềm được, cũng không dám trực diện đối kháng với Tát Thụy Đan, chỉ đành nổi giận đùng đùng mà quăng ngã chậu sứ, vén màn lên chạy ra ngoài. Chờ đến lúc màn cửa hạ xuống, Trại Thụy Đan mới ở trước mặt Diệp Phù Sinh cúi người, ngón tay niết giữ cằm y. Người sau phối hợp mà há miệng phun ra một mũi nhọn hình tam giác tinh tế, to cỡ đầu ngón tay, mỏng như cánh ve, lại cực kỳ sắc bén.
“Ám khí tinh xảo như thế, vậy mà giấu ở trong miệng, thậm chí lúc nói chuyện vẫn không có gì khác thường. Ngươi là dán dưới lưỡi hay là giấu trong răng?” Trại Thụy Đan buông tay, nhặt lên mũi nhọn tam giác cẩn thận đánh giá, ánh mắt nhìn một dòng máu nơi khóe miệng y “Vừa rồi nếu ta không ra tay, một khắc A Mạn Đạt tới gần, mũi nhọn này liền sẽ bắn thủng cổ họng nàng đi.”
Diệp Phù Sinh hướng xuống đất phun một búng máu bọt, cười lạnh một tiếng: “Đáng tiếc ngươi đã đến rồi.”
Trại Thụy Đan nhìn người nọ bị dây xích sắt trói chặt quỳ trên mặt đất, hai tay đều bị vòng qua cây gậy nằm ngang treo lên cao, thấy thế nào cũng là con mồi mặc người xâm lược. Nhưng vào giờ khắc này hắn lại sinh ra sợ hãi khó hiểu, như là khi còn bé lần đầu tiên một mình đối mặt với sói hoang đói khát, lòng bàn tay sau lưng tất cả đều là mồ hôi lạnh.
“Ngươi không giống Hầu gia, lại càng không giống con cháu vương thất quý tộc, trái lại giống kẻ lão luyện tàn nhẫn không cần mạng.” Ánh mắt Trại Thụy Đan hơi trầm xuống “Công phu thủ đoạn như vậy, đừng nói mười năm, cho dù là ba mươi năm cũng không nhất định có thể luyện liền ra được.”
Diệp Phù Sinh nâng mắt lên: “Muốn được cái này, đương nhiên sẽ mất đi càng nhiều. Đổi ngươi là ta, sẽ như thế nào?”
Trong một đêm, phụ mẫu đều mất; Trong một đêm, tiền đồ hủy sạch.
Trại Thụy Đan được thỉnh rời núi đối phó “Sở Nghiêu”, dĩ nhiên cũng nắm tin tức có chút kỹ càng tỉ mỉ từ thám tử báo lên. Người nọ vốn là hậu duệ Đại Sở thiên hoàng quý tộc, lại bởi vì cha là Tĩnh Vương mưu nghịch thất bại khiến cho liên lụy, lấy bình phong “chết bệnh” ngăn chặn miệng đời bàn tán, chính mình lại trải qua sinh hoạt mười năm không có thiên lý, thậm chí còn phải bán mạng cho cừu nhân là đương kim Thiên tử.
Nếu đổi thành Trại Thụy Đan đặt mình vào hoàn cảnh đó, hắn cảm thấy bản thân hoặc là điên rồi, hoặc chính là phế đi.
Hắn kính nể anh hùng, cũng tôn trọng dũng sĩ. Nếu không phải hai người lập trường đối nghịch, Trại Thụy Đan cảm thấy chính mình có thể cùng “Sở Nghiêu” làm bằng hữu cùng nhau uống rượu cùng nhau chiến đấu.
“Ta đột nhiên có chút tiếc ngươi không phải là người tộc ta.” Trại Thụy Đan cúi người xuống nhìn thẳng vào Diệp Phù Sinh “Thần “Già La Lạp” của chúng ta xưa nay đều che chở cho người dũng cảm.”
Diệp Phù Sinh trong lòng vừa động.
Cái gọi là “Già La Lạp”, là xà thần trong truyền thuyết cổ của Tây Vực. Tương truyền nó chiều dài ngàn dặm, mở mắt là hoa dương mặt trời mọc, thở ra liền là gió thổi mưa giông, từng là thần thú cũng là chiến thần trong các vị thần Tây Vực, che chở cho chiến sĩ cùng người dũng cảm. Sau khi nó ngã xuống thân thể rơi xuống đất, đầu đuôi kết nối, đem sáu thành trì nơi giao giới Tây Nam đều che trong lòng. Khu vực này chính là Nhung Mạt, một trong bốn quốc gia lớn nhất Tây Vực, cũng được xem là phần thân của “Già La Lạp”.
Như vậy xem ra, Trại Thụy Đan chỉ sợ cũng xuất thân từ vương thất Nhung Mạt. Nghĩ lại một chút, thành trì dị tộc gần nhất là Cửu Diệu thành, cách đây khoảng sáu mươi dặm. Đó là trọng địa nơi biên cương của Nhung Mạt. Quân đội muốn xâm chiếm Nhạn Minh thành, nhất định phải mượn đường từ Cửu Diệu thành đi qua. Có sự tương trợ của địa đầu xà này, khó trách dị tộc có thể tiến quân thần tốc.
Trong lòng y cân nhắc, trên mặt nửa điểm cũng không hiện ra, cười nhạo nói: “Không cần phải tán nhảm cái gì ‘Già La Lạp’ hay là ‘Kệ La Na’ với ta. Ta nghe được thanh âm hỏa khí cùng binh mã, chỉ sợ các ngươi đã cùng thủ quân Nhạn Minh thành đánh nhau … Trong lúc đại chiến, cao thủ như ngươi không đi trợ trận lại tới tìm ta, chắc chắn là chiến sự gặp phiền toái, muốn mượn ta dùng một chút?”
Trại Thụy Đan cẩn thận nhìn chằm chằm phản ứng của y, phát hiện đối phương thực sự không hiểu hàm nghĩa của “Già La Lạp”, lại càng không hiểu câu nói vừa rồi của mình dẫn theo ý mời mọc, lúc này mới khẳng định cái người “Sở Nghiêu” này là không thông văn hóa ngôn ngữ dị tộc.
Trong lòng thả lỏng, Trại Thụy Đan cũng không che dấu, thẳng thắn nói: “Ngoài Nhạn Minh thành có một con sông đào bảo vệ thành, thuỷ quân Đại Sở ở dưới đó mai phục, tình hình chiến đấu nhất thời giằng co vô cùng đáng ngại. Tướng quân sai ta thỉnh Vĩnh Lạc hầu đích thân tới trước trận.”
Ánh mắt Diệp Phù Sinh phát lạnh.
Trước đó y còn đang suy nghĩ, dị tộc không tiếc bại lộ ám cọc gian tế, tổn thất ám khách hảo thủ, thậm chí còn thuyết phục “Lang thủ” Trại Thụy Đan kiên trì ở sau lưng đánh lén, chỉ vì bắt lấy một “Sở Nghiêu”, ngay cả bản đồ phòng thủ bọn họ hao hết tâm tư giành lấy bị hủy cũng không truy cứu, nghĩ như thế nào đều có chút mất nhiều hơn được. Cho tới bây giờ rốt cuộc y mới hiểu rõ.
Hai bên đối chọi. Quân địch đem một tù binh thân phận mẫn cảm mang tới trước trận, chính là vì cái gì?
Trong Nhạn Minh thành có hai thế lực. Một là Lục Nguy đại biểu cho tướng sĩ của Thiên tử, hai là Hình Đạt cầm đầu bộ hạ cũ của Tĩnh Vương.
Mười năm dâu bể, nhân tâm biến đổi, bên trong đám bộ hạ cũ của Tĩnh Vương có người vẫn trung tâm như trước, cũng có người lòng mang ý xấu. Lấy quan sát của Diệp Phù Sinh ra xem, Hình Đạt là cỏ mọc đầu tường chân dẫm hai thuyền.
Hắn là kẻ thông minh cũng là người thức thời. Bởi vậy sau lúc Tĩnh Vương bại vong hắn liền hướng Sở Tử Ngọc quy phục, cắn ra đồng đảng bất lợi với chính mình làm đá lót đường, được triều thần duy trì tán đồng. Hắn lấy điều này dựa thế lĩnh quân tự thỉnh xin chuyển đến biên quan, những năm gần đây đều bằng mặt không bằng lòng, không đến mức ra ngoài quy củ, cũng có thể làm cho mình cùng thủ hạ sống đến thoải mái; Nhưng mà lúc “Sở Nghiêu” mang theo Thiên tử lệnh tái xuất hiện, hắn lập tức phục tòng rất nhanh, trọng chỉnh bộ hạ cũ, lại lưu tâm nhãn, không tiếng động mà diệt trừ dị kỷ, đem tất cả những hạng người không phục gom vào một ổ khiến cho “Sở Nghiêu” vừa coi trọng lại vừa đau đầu, càng thêm không thể rời bỏ hắn.
Người như vậy không có cái gọi là lòng trung thành, chỉ quan tâm đến lợi ích của mình. Nhưng mà sự tình Diệp Phù Sinh có thể thấy rõ, không lý nào Sở Tử Ngọc nhìn không rõ. Hắn đem Lục Nguy phái lại đây làm tướng thủ thành, chẳng lẽ không phải là phân quyền đoạt lợi từ trong tay Hình Đạt, muốn đem biên giới trọng địa như yết hầu này từ trong tay kẻ tiểu nhân lợi kỷ cướp về.
Hình Đạt nếu làm đúng bổn phận, nên thành thành thật thật mà uỷ quyền lui bước. Nhưng hắn cắn chết nơi biên tái này, làm sao lại không đem mình biến thành một cái gai đâm vào máu thịt Đại Sở chứ?
Lần này Mang Tu Thành bán đứng “Sở Nghiêu”, nhìn như chỉ bán đứng một thủ lĩnh ám quân, trên thực tế là đem gió đông thổi mảng cỏ mọc đầu tường đưa đến trong tay dị tộc. Chờ đến lúc “Sở Nghiêu” đích thân ra trước trận, bí sử mười năm trước của hoàng gia Đại Sở bị vạch trần trước mặt mọi người. Chưa nói đến việc quân Đại Sở nhân tâm xao động, ném chuột sợ vỡ đồ, chỉ cần bộ hạ cũ của Tĩnh Vương trước nay vẫn nằm trong quy củ cũng đã dậy lên sóng gió. Tiểu nhân như Hình Đạt dĩ nhiên sẽ nhân cơ hội khuấy nước càng đục vì mình mưu cầu ích lợi, từ đó nhất định trì hoãn cơ hội đối chiến. Nói không chừng sẽ còn nảy sinh càng nhiều hành vi gây rối, tạo ra nhiều lỗ hổng giúp dị tộc công thành.
Hình Đạt không phải là nghịch tặc phản đồ như Mang Tu Thành, nhưng mà lại là sâu mọt cho quốc gia, so với hắn càng đáng sợ hơn. Toàn bộ kế hoạch mà dị tộc hao tâm tổn trí bài bố, chính là để con đê ngàn dặm bị hủy bởi những ổ mối như vậy.
Diệp Phù Sinh rũ mi mắt xuống: “Đúng là giỏi tính kế. Đáng tiếc nếu mà ta không nguyện ý, các ngươi cũng đừng mong đạt được mục đích.”
Âm mưu tính kế tỉ mỉ lần này, chỉ duy nhất một chỗ hiểm chính là “Sở Nghiêu” nếu như chết, vậy tất cả liền thành làn tre đựng nước, dã tràng xe cát.
“Ngươi trên lưng đeo mối thù của phụ mẫu, còn phải vì kẻ thù bán mạng, ngoại trừ tình thế bắt buộc, chỉ sợ cũng là gánh vác trách nhiệm thân là hoàng thất đệ tử của Đại Sở, không chịu phụ gia quốc, đành phải phụ chính mình.” Trại Thụy Đan đứng lên “Ta khâm phục cốt khí của ngươi, nhưng cũng không đồng tình với sự kiên trì của ngươi. Rốt cuộc, mặc dù ngươi xứng đáng với những người này, nhưng bọn họ chưa chắc xứng đáng với ngươi.”
Diệp Phù Sinh không nói, thân thể của y bỗng nhiên chấn động, như là bị đạp đến chỗ đau.
Trại Thụy Đan đem phản ứng của y đều thu vào trong mắt, thanh âm cũng chậm rãi: “Cho dù là lợi dụng hay là bức bách, chẳng lẽ ngươi không muốn tận mắt nhìn thấy … Tất cả quốc dân cùng bộ hạ cũ mà ngươi nhẫn nhục phụ trọng, xá tiểu vi đại đó, rốt cuộc là hồi báo ngươi như thế nào sao?”
Dây xích sắt “loảng xoảng” vang lên vài tiếng, là hai tay Diệp Phù Sinh đang bị trói chặt đột nhiên giẫy dụa một cái.
“Ta kêu quân y nhanh tới xử lý vết thương cho ngươi một chút, đợi một đợt thế công tạm hoãn liền xuất phát.” Trại Thụy Đan vừa lòng mà xoay người, vén màn lên đi ra ngoài. Quân y chờ đã lâu bên ngoài trướng cúi đầu, lo lắng đề phòng mà đi vào.
Màn cửa một lần nữa buông xuống, Diệp Phù Sinh giương mắt nhìn về phía quân y kia. Đó là một lão nhân Trung nguyên làn da ngăm đen, thân hình gầy gò nhưng không yếu ớt, tay chân lộ ra ngoài tuy rằng thô ráp da thịt lại không nhăn nheo, hẳn là đi theo đội quân quanh năm, chỉ là trên người đeo cái hòm thuốc đơn sơ, khả năng không phải là đại phu tùy thân, chuyên trị cho tướng lãnh.
Trên đầu đối phương đội mũ choàng, rũ xuống che gần hết mặt. Hàng ngày cũng không ai chú ý đến vị đại phu bình thường nọ, nhưng mà lúc này Diệp Phù Sinh lại cho hắn một nụ cười.
Quân y cũng không đem y từ trên dây xích thả xuống, chỉ dùng băng gạc rót rượu mạnh đi lau rửa vết thương trên cánh tay phải y. Diệp Phù Sinh nhẹ nhàng mỉm cười, thanh âm tụ thành một đường truyền vào tai đối phương: “Muốn gặp được ngươi một lần đều phải thương gân động cốt, quả thực không dễ dàng.”
Lão nhân không chút nào thu hút này, là ám cọc của Ám Vũ bốn năm trước cài vào quan ngoại, trường kỳ truyền tin tức nơi quan ngoại cho họ. Lần này Doanh Tụ có thể dưới sự phong tỏa tin tức của Mang Tu Thành mà biết được những điểm trọng yếu, công lao của hắn không ít.
Doanh Tụ vì muốn đem toàn bộ nội gian của Mang Tu Thành dẫn ra, không thể không rời đi trước, lại đem tất cả ám cọc mình tin được giao cho Diệp Phù Sinh, đến bây giờ rốt cuộc cũng phát huy công dụng.
Trong mắt quân sĩ dị tộc, quân y này là một người câm, y thuật không coi là tinh vi cũng không quá tệ hại, lại không quen văn tự dị tộc, cho nên sau khi lưu lạc quan ngoại được bọn họ mang đi, có thể có chút hữu dụng cũng không cần lo lắng tiết lộ cơ mật.
Chỉ là Diệp Phù Sinh lúc mười năm trước đã gặp qua hắn – là thân tín của Giang Mộ Tuyết chủ nhân Ám Vũ – “Dạ ưng” Đặng Tư Tầm, một cao thủ nội công thượng thừa, cũng là một người giỏi dùng độc.
“Trước ngực trúng tên cùng miệng máu sau lưng nhìn dọa người, trên thực tế ngươi đều đã điều chỉnh đúng mực, tự hiểm vô hung, ngay cả hành động cũng không gây trở ngại, quay đầu lại dưỡng thương vài ngày liền được… Trái lại cánh tay kia bị thương tổn đến kinh mạch, ta chỉ có thể tạm xử lý, trong vòng bảy ngày nhất định phải tìm người y thuật cao minh nối mạch cho ngươi. Nếu không, về sau cho dù không phế, cũng đừng mong linh hoạt tự nhiên như trước.” Đặng Tư Tầm miệng không hề mấp máy, thanh âm lại vào trong tai Diệp Phù Sinh “Ngươi cố ý chọc giận A Mạn Đạt, vì muốn gặp ta, là có cái gì trọng yếu cần phân phó?”
Diệp Phù Sinh hỏi lại: “Doanh Tụ trở lại chưa?”
“Giờ thìn hôm nay, ta đã phát hiện Văn hương trùng của nàng, nhân thủ cũng đã vào trong thành.”
“Rất tốt. Hiện tại ta nhất định phải cùng bọn chúng ra trước trận một chuyến. Lần này tuy rằng chỉ là thăm dò, nhưng chắc chắn sẽ tạo thành ảnh hưởng cực lớn đối với bên trong Nhạn Minh thành. Ngươi cấp tốc phái tâm phúc nghĩ cách vào thành tìm được Doanh Tụ, bảo nàng chăm chú quan sát những người đương quyền đó. Kẻ nào dám mượn cơ hội tạo thế, gây ra bất đồng, cần phải quyết đoán chặt đứt. Giết một người răn trăm người … nhất là Hình Đạt.”
Đặng Tư Tầm nói: “Phương pháp này có thể áp chế âm thanh bất đồng trong lúc nhất thời, cũng không phải là kế lâu dài, chỉ sợ sẽ sinh ra phản công.”
“Nếu ngay cả hiện tại cũng không thể ổn định, nói gì đến chuyện lâu dài? Doanh Tụ là người thông minh, lại có Lục Nguy cùng Lược Ảnh duy trì, nàng hiểu được nên làm như thế nào.” Dừng một chút, Diệp Phù Sinh nói “Mặt khác, báo cho bọn họ điểm binh chuẩn bị, đêm mai qua sông tấn công doanh trại.”
Đặng Tư Tầm ngẩn ra: “Đêm mai?”
“Có một trận chiến ban ngày này, người bị thương dĩ nhiên không ít, nên làm như thế nào giúp tướng sĩ Nhạn Minh thành tranh thủ cơ hội, xưa nay không cần ta dạy cho ngươi.” Diệp Phù Sinh nheo mắt lại “Tương tự, Tát La Viêm nếu có thể mang ta ra trước trận làm áp lực, càng không bỏ qua vật ta nắm trong tay. Lần này dị tộc đột kích thanh thế hung mãnh, nhưng so với bảy thành Tây Xuyên, có vẻ không đủ tiềm lực. Tát La Viêm tuyệt đối sẽ không để cho bảy thành đồng tâm. Trải qua lần này giằng co, hắn sẽ mau chóng tranh thủ ta quy phục, giúp hắn xúi giục bộ hạ cũ Tĩnh Vương … lúc trong lòng hắn cấp bách, chính là cơ hội của chúng ta.”
Sau khi mưu định phải tập trung hành động, mới có thể dao sắc chặt đay rối.
Hai người nói chuyện đều là dùng nội lực tụ âm, tránh cho tiết lộ ra ngoài. Diệp Phù Sinh vì tiết kiệm khí lực, thanh âm cực nhẹ, Đặng Tư Tầm lại nghe ra một thân mồ hôi lạnh.
Hắn nhìn Diệp Phù Sinh híp mắt dưỡng thần, lại nhìn đối phương lộ ra vết roi hằn nửa ngón tay rướm máu, rõ ràng chật vật bất kham, lại khiến Đặng Tư Tầm sinh ra cảm giác sợ hãi như bị mãnh thú cắn vào trong miệng.
“… Tuân mệnh!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...