Diệp Phù Sinh cải trang thành bộ dáng Sở Tích Vi, lại có tâm phúc Nhị nương của Bách Quỷ môn ở bên người phụ trợ, liền dẫn theo một đội nhân mã từ đường nhỏ hiểm trở cạnh vách đá lặng yên xuống núi, một đường đi che dấu hành tung, cuối cùng không kinh động bất luận tai mắt gì, rốt cuộc rất nhanh đã đến Già Lam thành.
Diệp Phù Sinh cực kỳ minh bạch đạo lý của chữ “Ẩn”. Y đem bốn mươi chín người thủ hạ phân chia thành từng tổ nhỏ từ ba đến năm người, mỗi nhóm lưu lại ám hiệu phương thức liên hệ, để bọn họ cải trang thành đủ loại tam giáo cửu lưu, thừa dịp sáng sớm cửa thành mở rộng lẫn vào trong dòng người, xem như xé chẵn thành lẻ.
Về phần bản thân, y liền hóa trang thành lão nhân ốm yếu, được Nhị nương nâng vào một nhà nhìn như y quán bình thường. Bên trong đích thân lang trung chấp chưởng phân đà Bách Quỷ môn nơi đây vờ thăm mạch cho y một lát, sau khi khai dược liền để bọn họ đi vào hậu đường nghỉ ngơi.
Vào tĩnh thất, Diệp Phù Sinh tắt hương trong lò, giũ đệm chăn trải lên giường, lúc này mới lười biếng mà nằm dài trên chiếc giường gỗ trụi lủi, khép mắt dưỡng thần, hai tay đặt trên bụng, nhìn qua rất giống một kẻ sắp chui vào quan tài yên nghỉ.
Nhị nương nhìn ra vẻ mệt mỏi trên mặt y, nhướng mày, lời đến bên miệng lại nuốt trở vào. Đáng tiếc Diệp Phù Sinh dường như sau gáy cũng có mắt, mở miệng nói: “Ngươi muốn hỏi ta cái gì?”
Nhị nương đứng ở trước tháp mà nhìn y thật sâu “Ngoại trừ ta ra, lần này toàn bộ bốn mươi hai ‘U hồn’ cũng do ngươi điều khiển. Chủ tử lệnh cho chúng ta đối với ngươi nói gì nghe nấy, trong lòng ta không phục ngươi là ngoại nhân lại giọng khách át giọng chủ, ngươi cũng biết điều đó.”
Diệp Phù Sinh lười biếng mà “Ân” một tiếng: “Nhưng cho dù ngươi không phục ta, trên chính sự cũng sẽ không hời hợt qua loa. Một khi đã như vậy liền không hề gì.”
Nhị nương nheo mắt: “Nhưng là một ngoại nhân, ngươi lại quá quen thuộc với Bách Quỷ môn.”
Bốn mươi hai “U hồn” đến từ ngũ hồ tứ hải, ai cũng có sở trường riêng, đều không phải hạng người chỉ có sức mạnh mà không có đầu óc. Nếu để cho bọn họ biết vị “Sở Tích Vi” này là giả, cho dù vẫn tuân lệnh, chỉ sợ trong lòng cũng sinh dị nghị, quay đầu lại không biết được sẽ xảy ra nhiễu loạn gì.
Nhị nương vốn là lo Diệp Phù Sinh sẽ lộ tẩy. Dù sao có thể ngụy trang bề ngoài một người, thanh âm chữ viết cùng thần thái cử chỉ có thể bắt chước, nhưng thủ đoạn hành sự lại không phải sớm chiều có thể thành. Nàng đã chuẩn bị sẵn ứng biến, nhưng không ngờ những rắc rối nàng dự đoán, một cái cũng không xuất hiện.
Khi y không nói một lời, cứ lẳng lặng giống Sở Tích Vi liền tạo thành uy áp, ra lệnh càng cẩn thận lão luyện, thậm chí có thể như hắn đối với từng thuộc hạ biết cách dùng người …
Đám “U hồn” này cùng toàn bộ chín tên thám tử, bao nhiêu năm làm mật thám ẩn núp, đối với các loại tin tức đều rất nhạy bén, ở trong đám tam giáo cửu lưu càng như cá gặp nước. Diệp Phù Sinh để đám thám tử này chia ra thành từng tổ, lại để chín tên thuộc hạ cẩn thận có thể tin tưởng chia nhau làm tiểu đầu mục, đem bọn họ mỗi tổ tách ra, cắt một người nắm giữ liên lạc, một là để bổ sung hỗ trợ, hai là để ngăn chặn tự mình liên hợp tai hoạ ngầm, thứ ba chính là loại trừ nguy cơ có khả năng bị lần đến gốc rễ.
Nếu không có Nhị nương tự tay giúp bọn hắn dịch dung, chỉ sợ ngay cả nàng cũng phải cho rằng người này đích thực là Sở Tích Vi.
Chủ tử tín nhiệm một ngoại nhân không có gì đáng sợ; đáng sợ chính là ngoại nhân này tâm tư thủ đoạn đều toàn vẹn, còn đối với bọn họ hiểu biết quá tỏ tường. Lấy hành xử một ngày nay của Diệp Phù Sinh ra xem, nếu nói người này cùng Bách Quỷ môn tương giao không sâu, Nhị nương là như thế nào cũng không tin được.
Hai tay trong tay áo chậm rãi nắm chặt, đôi mắt rũ xuống của Nhị nương đã xuất hiện một tia sát khí khó phát giác, chính là nàng kiềm chế lại, cũng không hành động thiếu suy nghĩ.
Diệp Phù Sinh vươn tay ngáp một cái, nói: “Ta không phải là hiểu biết Bách Quỷ môn, mà là hiểu biết chủ tử các ngươi.”
Sau khi Sở Tích Vi thượng vị, liền làm một phen đại chỉnh đốn, cải cách Bách Quỷ môn. Chỉ là hắn từ nhỏ đã được Diệp Phù Sinh giáo dục, tác phong làm việc chịu ảnh hưởng của người này thâm hậu, thời điểm hành xử cũng khó tránh khỏi mang bóng dáng của Diệp Phù Sinh.
Diệp Phù Sinh xuất thân từ Lược Ảnh vệ, am hiểu nhất chính là phỏng đoán nhân tâm. Huống chi lúc này đây lại giống như phỏng đoán chính mình.
Nhị nương ngẩn ra, Diệp Phù Sinh cũng đã lật người đưa lưng về phía nàng, tựa hồ là chân chính đi ngủ.
Sắc mặt nữ nhân đã thay một thân áo vải trâm gỗ hiếm thấy mà thay đổi, trong lòng âm thầm để lại ba phần cảnh giác, nói lời cáo từ, liền đi ra cửa.
Nàng vừa đi khỏi, Diệp Phù Sinh mới khe khẽ thở dài.
Trải qua bao nhiêu đau khổ Sở Tích Vi còn có thể tin tưởng như thế, thật sự vượt quá Diệp Phù Sinh dự đoán. Y cũng hoàn toàn hiểu rõ, tín nhiệm như vậy nếu y mà cô phụ, cả đời này cũng sẽ không tìm được người nào thẳng thắn chân thành đối đãi với mình như vậy nữa.
Nhưng đáng sợ là y lại không thể tin chính bản thân mình.
Diệp Phù Sinh so với ai khác đều hiểu rõ, trên người mình liên lụy bao nhiêu thứ, nhất là bây giờ trở về Già Lam thành, sợ là phải gặp lại Ám Vũ lần thứ hai, trên đường sẽ sinh ra bao nhiêu biến cố cũng không ai có thể đoán trước. Nhân tâm là thứ dễ thay đổi nhất, lựa chọn cũng là việc khó khăn nhất. Diệp Phù Sinh không sợ chính mình bị thiên đao vạn quả, mà sợ mình gặp phải một lần lựa chọn thân bất do kỷ, lại tiếp tục tổn thương Sở Tích Vi.
Lần này đem tài năng của mình lộ ra cho Nhị nương, là để nữ nhân thân ở địa vị cao, tay cầm đại quyền trong Bách Quỷ môn này nâng cao đề phòng, xem như chĩa mũi dùi lên lưng Diệp Phù Sinh, vì Bách Quỷ môn lưu lại một đường lui.
Nếu không cầm chắc mình không phụ lời ước hẹn, vậy thì khiến chính mình không có đường cô phụ đi.
Buông xuống một cọc tâm sự, Diệp Phù Sinh cuối cùng cũng có thể tạm thời nghỉ ngơi trong chốc lát, lần này ngay cả trằn trọc cũng đều không có, rất nhanh liền chìm vào mộng đẹp.
Một giấc ngắn từ buổi trưa ngủ thẳng đến giờ Thân, Diệp Phù Sinh từ trong mộng bừng tỉnh.
Đoạn thời gian này, “U mộng” phát tác càng ngày càng thường xuyên. Tâm tình Diệp Phù Sinh chỉ kích động một chút đều dẫn phát dư độc này quấy phá, nếu nhắm mắt nghỉ ngơi, liền càng liên tục gặp ác mộng.
Y bắt đầu cố ý giảm bớt giấc ngủ, tận lực không để cho độc vật có cơ hội phát tác. Nhưng người chung quy cũng là thịt xương phàm thai, Diệp Phù Sinh hiểu tại Già Lam thành chắc chắn sẽ có một hồi chiến đấu ác liệt, vô luận như thế nào cũng phải điều chỉnh tốt trạng thái để ứng chiến.
Giấc ngủ chỉ vỏn vẹn hai canh giờ, Diệp Phù Sinh mơ thấy chính mình lúc niên thiếu, vẫn còn ở trên Phi Vân phong bị Cố Thời Phương giơ vỏ đao đuổi chạy loạn khắp núi, cuối cùng vẻ mặt đưa đám bị tróc nã quy án, ném vào trúc xá cho Đoan Thanh phạt chép hai mươi thiên Chu dịch.
“Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức; Địa thế khôn, quân tử dĩ hậu đức tải vật…” Cố Tiêu còn non trẻ nâng gương mặt bị mực nước đồ thành mặt mèo, hỏi “Sư công, hai câu này có ý tứ gì?”
[(*) giảng 2 quẻ Thuần Càn và Thuần Khôn trong Kinh Dịch, đại ý: Trời dịch chuyển mạnh mẽ, người quân tử tự cường phấn đấu vươn lên không ngưng nghỉ. Khôn gánh trọng trách của đất, người quân tử lấy đức dày để nâng đỡ vạn vật.]
Lúc đó đạo trưởng tóc còn đen như mực buông thư quyển xuống, lấy khăn lụa xoa xoa mặt y, nói: “Ta cũng không hiểu.”
Cố Tiêu sửng sốt một chút: “Còn có việc sư công không hiểu sao?”
“Thánh nhân cũng có chỗ không nói, huống chi ta không phải thánh hiền?” Đoan Thanh nói, “Những lời này thâm ý nặng bao nhiêu, đến nay vẫn không thể định luận. Bất quá đối với ngươi, có thể làm theo nghĩa gốc là được.”
“Nghĩa gốc là cái gì?”
Đoan Thanh cầm lấy bút, ở tám chữ “Không ngừng vươn lên”, “Hậu đức tái vật” nhẹ nhàng khuyên lại, nói: “Gặp ngàn kiếp trăm khó vẫn không ngừng vươn lên, giữa thế đạo gian nguy vẫn có thể khoan dung đối đãi. Không đánh mất bản tâm, không quên sơ tâm, không phụ đạo nghĩa, không cô thâm tình.”
“Nghe có vẻ khó a…” Cố Tiêu rên lên một tiếng ghé vào trên bàn, nghiêng đầu nhìn Đoan Thanh “Sư công hẳn là có thể làm được đi.”
“Sư phụ ngươi có thể làm được, nhưng ta không có.” Đoan Thanh rũ mí mắt xuống “Ta làm sai một việc.”
Cố Tiêu lập tức ngồi ngay ngắn: “Chuyện gì?”
Đoan Thanh cười lắc đầu, lấy thư quyển gõ lên đầu y một chút: “Đừng có nói chuyện phiếm, tiếp tục chép sách!”
Cố Tiêu bẹp miệng im lặng chép được hai ba hàng, lại nhịn không được nói nhiều: “Kỳ thật, ai cũng có việc làm sai, nhưng không được mắc thêm lỗi lầm cùng biết sai mà sửa… cái này là chính sư công nói… sửa đổi được, là tốt rồi đi?”
Thật lâu không có người trả lời y.
Cố Tiêu đợi một hồi mới nghe thấy thanh âm Đoan Thanh trả lời. Từ trước tới nay, thanh âm hắn vẫn ẩn hàm nhu hòa đã biến mất không thấy, chỉ còn lại cô phong hàn tuyết, cứng rắn lạnh băng: “Ân.”
Y sợ hãi cả kinh, nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy đạo trưởng tóc đen trên ghế đã đầu bạc như sương.
Cố Tiêu đứng lên, lại phát hiện thân hình mình nguyên bản không cao hơn cái bàn bao nhiêu đã trở thành một nam tử thành niên đỉnh thiên lập địa. Cả người y chấn động, nhìn về phía ngoài cửa sổ. Cây hoa đào nguyên bản đương tưng bừng nở hoa đã khô héo, hồng y nữ tử dưới tàng cây luyện đao cũng biến mất không thấy. Y quay đầu lại, trên ghế đã không còn một bóng người.
Diệp Phù Sinh mở hai mắt, từ trên giường ngồi dậy, sau lưng một mảng mồ hôi lạnh, trên đầu cũng mướt mồ hôi.
Trong lòng có chút hoảng, Diệp Phù Sinh xoa xoa ấn đường, thật vất vả mới lấy lại bình tĩnh, Nhị nương đã đẩy cửa tiến vào.
Nhìn thấy Nhị nương, Diệp Phù Sinh bất động thanh sắc mà lau đi mồ hôi trên trán, mở miệng hỏi: “Lúc này là giờ nào?”
“Vừa qua khỏi giờ Thân.” Nhị nương đem một phong thư trong tay giao cho y “Thám tử phái đi ra ngoài thăm dò truyền tin tức về, ngươi nhìn xem.”
Diệp Phù Sinh tiếp nhận thư, ít ỏi ba trang giấy, y đọc nhanh như gió mà lướt qua, đuôi lông mày nhướng lên: “Có ý tứ.”
Ba trang giấy, ba phần tin tức.
Đầu tiên là điều tra về hướng đi của các võ lâm nhân sĩ trong gần một tháng nay ở Già Lam thành, có thể xác định bên ngoài xuất hiện nhân sĩ các phái đều đi lên Vấn Thiện sơn. Nhưng từ trong chùa nghe thấy những người đã xuống núi lại không hề xuất hiện ở Già Lam thành lần thứ hai.
Thứ nhì là tóm tắt tình huống du thương bên trong thành Già Lam gần nửa năm qua. Già Lam thành là hậu cần tập hợp và phân tán của biên thuỳ Tây Xuyên, cơ hồ mỗi tháng đều có người từ bên ngoài vào thành, nhưng phần lớn là mua bán, đến lại đi, không có chỗ ở cố định. Những người lưu lại thì đa số có cửa hàng mặt tiền làm ăn lâu dài, Bách Quỷ môn đã thăm dò hiện trạng của những người này.
Thứ ba cũng là việc Diệp Phù Sinh ngay khi vào thành đã giao cho bọn họ đi thăm dò, tức là nhân khẩu lưu động của Già Lam thành hai năm gần đây cùng thương phẩm giao dịch giá hàng thay đổi.
Nhị nương đối với hai phần tin tức trước có điều phỏng chừng, lại không hiểu Diệp Phù Sinh sai người thăm dò việc thứ ba làm gì, nhìn thấy y hai tay hợp lực đem lá thư chấn nát, lúc này mới mở miệng: “Ngươi hỏi thăm chuyện này để làm gì?”
“Bắt đầu từ nửa năm trước, Già Lam thành nhân khẩu lưu động biến đến thường xuyên, lượng lưu dân từ phía Tây tới gia tăng cực lớn, hơn nữa trên cơ bản đều ở chung quanh an cư lạc nghiệp.”
Ngón tay Diệp Phù Sinh cầm một mảnh giấy vụn “Luật pháp triều ta có định, phàm người di chuyển tất phải cầm công văn cuả quan phủ mới có thể ở đất khách định cư, trong đó thủ tục xét duyệt ít ra cũng phải hơn tháng. Đầu năm nay Tây Xuyên dị tộc xâm phạm biên giới tác loạn, dân chúng biên thuỳ chịu khổ di dời vào phía trong cũng là hợp tình hợp lý. Nhưng mà lần đó náo động chưa đến một tháng, trước sau đã phê duyệt cho mấy trăm lưu dân hoàn thành định cư, mà còn đều cư ngụ chung quanh Già Lam thành, ngươi không thấy kỳ quái sao?”
Nhị nương cả kinh.
“Dân chúng phàm là xa xứ, đại bộ phận đều dắt díu con cái, từ Tây Xuyên một đường đến Già Lam thành, ven đường lại nhiều nạn trộm cướp, bình an đến nơi này cũng là cởi một tầng da. Cho dù quan viên địa phương nơi Già Lam thành có lòng từ bi, muốn trong vòng nửa năm đem những người này an trí thích đáng không gây ra đại loạn gì, cũng không phải là chuyện dễ dàng.” Dừng một chút, Diệp Phù Sinh nheo mắt, “Huống chi theo ta được biết, Trịnh Thái thú của Già Lam thành không được xem là quan phụ mẫu thanh liêm.”
Đôi mày Nhị nương gắt gao nhăn lại: “Ngươi hoài nghi đám lưu dân đó có vấn đề?”
“Không chỉ là lưu dân, còn có thương hộ.” Diệp Phù Sinh ngẩng đầu “Người giang hồ thường dùng ân oán tình cừu nhìn mọi việc trong chốn võ lâm. Nhưng mà vô luận người nào, đều đặt chữ «lợi» lên đầu. Từ tin tức xem ra, tại Già Lam thành hai năm gần đây thương phẩm giá hàng thường xuyên thay đổi. Việc này căn bản là do quan phủ thu thuế cao, khiến cho thương hộ cũng chỉ có thể không lời không lỗ. Hậu quả dẫn đến là người nghèo càng nghèo, người giàu càng giàu, kéo dài trường kỳ chắc chắn sẽ kích phát xung đột hai bên, khiến tiền tệ không thể lưu thông, bị ngoại thương thừa dịp xâm nhập… Tỷ như, trong Già Lam thành thường xuyên xuất hiện Hồ thương dị tộc.”
“Ngươi là nói… Chúng ta chân chính phải đề phòng, ngoại trừ Táng Hồn cung bố trí trong thành, còn có dị tộc?” Nhị nương tâm tư nhanh quay ngược trở lại, “Táng Hồn cung hang ổ tại Mê Tung lĩnh, chỗ kia đúng là Tây Nam biên cảnh, cùng những dị tộc đó chỉ cách một đạo biên quan, nếu bọn họ ngầm thông đồng…”
Nàng càng nghĩ càng sợ, vừa kinh ngạc với sự sắc bén cùng phỏng đoán của Diệp Phù Sinh đối với mấy việc nhỏ không đáng kể này, cũng kinh hãi với mạch nước ngầm cuồn cuộn sau lưng.
Táng Hồn cung đến tột cùng có bản lĩnh gì, có thể liên hợp Lễ vương mưu đồ bí mật tạo phản, lại còn cùng quan ngoại dị tộc cấu kết?
Bọn họ đến tột cùng là vì Sở Uyên, hay là lợi dụng Sở Uyên làm một phen ngụy trang đổi trắng thay đen?
Hách Liên Ngự, đến tột cùng muốn làm cái gì?
“Hơn nữa… thứ ta nói thẳng, phạm vi thế lực của Bách Quỷ môn chủ yếu tại Trung đô, đối với Già Lam thành cắm rễ sơ sài, trong khoảng thời gian ngắn có thể tra được mấy việc này chỉ sợ toàn bộ công lao không phải của một mình đi.”
Diệp Phù Sinh ánh mắt lướt qua Nhị nương, nhìn về phía cửa phòng khép chặt, cao giọng “Bằng hữu bên ngoài đã nghe lâu như vậy, không tiến vào ngồi trong chốc lát sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...