Ngón tay lạnh như băng kia dùng sức ấn lên mí mắt, Huyền Tố đã cảm giác đau đớn truyền đến. Nhưng mà không để hai ngón tay này kịp móc mắt hắn ra, liền có một cỗ máu tươi ấm áp bắn đầy lên mặt.
Mùi tanh sộc vào mũi, máu cơ hồ từ lỗ chân lông thấm vào da thịt xương cốt, giống như vô số con trùng nhỏ xíu màu đỏ tươi bò lên người, điên cuồng mà gặm cắn. Huyền Tố sắc mặt trắng nhợt, một cảm giác kinh tâm từ lòng bàn chân thẳng hướng đỉnh đầu, nhất thời da đầu tê dại, tay chân run rẩy.
Huyền Tố lảo đảo lùi hai bước, từ quỷ môn quan nhặt lại nửa cái mạng, đôi mắt vẫn còn có chút đau đớn. Hắn lắc lắc đầu, Vô Vi kiếm trong tay thiếu chút nữa liền tiếp tục đâm tới, nhưng mà Triệu Kình đã ngã xuống.
“Rầm rầm” hai tiếng trước sau vang lên, một nặng một nhẹ. Thân thể Triệu Kình ngã nhào xuống đất, thủ cấp lại lăn đến bên chân Huyền Tố, mang theo một vệt máu dài ngoằn ngoèo, nhìn thế nào cũng đều thấy kinh hãi.
Diệp Phù Sinh không biết đến nơi này từ lúc nào, ngay thời khắc chỉ mành treo chuông bắt lấy cơ hội hạ thủ. Kinh Hồng đao vô thanh vô tức mà sáp nhập chiến cuộc, xé da cắt thịt, đoạn cốt bêu đầu, một chút sinh cơ cũng không lưu, trong nháy mắt chính là máu tươi phun ra ba thước.
Ra tay cực nhanh, hạ đao tàn nhẫn, canh chuẩn thời cơ, ba điểm này thiếu một thứ cũng không được, là lần đầu tiên trong đời Huyền Tố được chứng kiến.
Huyền Tố kinh ngạc cúi đầu, nhìn Triệu Kình chết không nhắm mắt, lại ngẩng đầu nhìn Diệp Phù Sinh. Gương mặt đối phương một mảng tái nhợt, môi cũng xanh mét. Một chiêu này qua đi y liền vươn tay chống vào lan can đỡ thân mình, suýt nữa chân đã mềm nhũn khuỵu xuống.
Chỉ có bàn tay nắm đao vững như bàn thạch, không chút suy chuyển.
Hắn tựa như một cây quạt bị rút hết đi nan trúc, chỉ còn lại một tầng giấy dầu mỏng manh mềm oặt, vẫn không từ bỏ ý định mà che mưa chắn gió.
Diệp Phù Sinh thật vất vả hít thở một hơi, lắc đầu, liếc thấy Huyền Tố nhìn qua, khóe miệng giật nhẹ: “Dọa sợ sao?”
Huyền Tố đần mặt: “Đúng vậy, bần đạo quá kinh hãi!”
Diệp Phù Sinh nghẹn lại, cười xòa. Huyền Tố cường bách bản thân không nhìn tới thi thể cùng vết máu trên mặt đất, bước nhanh đi qua đỡ y một phen, hỏi: “Ngươi sao lại ở chỗ này?”
“Trong chùa động tĩnh náo loạn như vậy mà ta còn chưa chưa tỉnh lại, sợ là đã an nghỉ rồi.” Diệp Phù Sinh lấy tay áo lau lưỡi đao, tra vào vỏ “Khi ta tỉnh lại chỉ thấy Tiết cô nương cùng A Ly sắp ra khỏi cửa, từ chỗ bọn họ biết hướng ngươi đi, liền theo lại đây, vừa vặn có thể kịp cứu ngươi.”
Trên người y độc tính phát tác, chính là bị nội lực cưỡng chế áp xuống, một đường chạy tới đây có thể nói là gian khổ vô cùng. Huống chi tình huống trong tháp lâm không rõ ràng, Diệp Phù Sinh nguyên bản chuẩn bị lục soát, không ngờ nhìn thấy ánh lửa hiện ra, lại nghe tiếng rơi nặng nề trước sau truyền đến, xem như tìm được đúng chỗ.
Nói tới đây, Diệp Phù Sinh mới cúi đầu nhìn kẻ bị mình một đao trảm thủ. Lúc vừa tới vội vàng thoáng nhìn, liền biết người này võ công cao cường, cử trọng nhược khinh, nếu không phải hắn thần chí mờ mịt lại quấn chặt lấy Huyền Tố, y không chắc có thể nhân cơ hội tiếp cận, cũng chính bởi vì vậy mới không dám nương tay.
Diệp Phù Sinh cau mày, ánh mắt chuyển từ thi thể qua thủ cấp, nói ra suy đoán: “Triệu Kình?”
Huyền Tố “Ân” một tiếng: “Khi ta tới đang phát hiện có người muốn thừa dịp loạn cứu Triệu Kình. Chỉ là hắn thần trí điên cuồng không nhận ra đồng bọn, mới kéo dài thời cơ, khiến ta ra tay cản lại.”
Diệp Phù Sinh nheo mắt: “Vậy mới vừa rồi ngươi vì sao lại thất thần?”
Lúc y đi lên vừa vặn thấy Triệu Kình kiềm chế kiếm của Huyền Tố. Người sau vốn có cơ hội triệt tay lui về phía sau, không hiểu sao lại sững sờ tại chỗ. Diệp Phù Sinh không biết làm thế nào, cũng chỉ đành hạ sát thủ.
Nghe vậy, thần sắc trên mặt Huyền Tố biến hóa, muốn nói lại thôi. Nhưng mà chưa đợi hắn kịp nói ra nguyên cớ, phía dưới lại đột nhiên vang lên một tiếng chuông thật to, trong màn đêm lan truyền đi thật xa.
Mỗi tòa Phật tháp phía ngoài tầng thứ nhất đều treo một cái chuông đồng lớn dùng để cảnh báo. Người tập võ tụ lực đánh vào, âm thanh trong khoảnh khắc truyền ra ngoài ba dặm, trong chùa võ tăng phàm là người chưa ngủ đến chết đều có thể nghe rõ thanh âm.
Trong tháp này vậy mà còn có người.
Huyền Tố chạy đến gấp, Diệp Phù Sinh truy theo càng gấp, hai người đều là bám tháp leo lên, không theo bậc thang trong tháp để tiết kiệm thời gian. Vốn tưởng rằng ngoài đám người cướp ngục, trong tháp chỉ sợ không còn người sống, không ngờ vậy mà vẫn còn có kẻ chạy đi đánh chuông.
Xem chừng không bao lâu liền có người đến bao vây tháp, Huyền Tố nhíu mày: “Nơi đây sinh thị phi, cho dù hai người kia rốt cuộc là ai, lại giả làm tăng nhân trong chùa, hiện tại Triệu Kình lại chết, chúng ta tốt nhất rời khỏi nơi này trước.”
Đây cũng có thể xem là một ý kiến hay, nhưng mà cánh cửa lớn dưới chân tháp đã bị khóa chặt, cho dù có khinh công tuyệt đỉnh hộ thân, muốn từ tầng tháp thứ bảy nhảy xuống cũng thật sự mạo hiểm. Huống chi Diệp Phù Sinh cùng Huyền Tố một người bị độc tính quấy phá, một kẻ thì khí lực hao tổn.
Hơi cân nhắc, Diệp Phù Sinh mở miệng nói: “Đem mọi việc lúc ngươi tới đây đều nói cho ta biết.”
Huyền Tố rất nhanh đem hết thảy mọi việc vừa mới xảy ra kể lại, đôi mày nhíu chặt của Diệp Phù Sinh chậm rãi thả lỏng, nói: “Chúng ta không thể đi.”
“Vì sao?”
Diệp Phù Sinh không vội đáp, đưa tay vào lòng lấy ra hỏa tập, xoay người nhảy vào tù thất nguyên bản giam giữ Triệu Kình.
Bởi vì xây dựng trong lòng tháp, tù thất cũng là thiện phòng bố trí lại, chỉ gia cố thêm hàng rào xích sắt, ở giữa có một cái lồng sắt cao to, bên trong ổ khóa đã mở rỗng tuếch.
Trên mặt đất có ba thi thể. Hai cái là lão tăng râu tóc bạc trắng, thân hình khô gầy, sau lưng trúng đao, một kích xuyên tim; một cái là tăng nhân trẻ tuổi, gương mặt dập nát ngã trên nền đất, một vết máu vắt ngang đầu nứt toác, chỉ sợ là bị trúng một sợi xích của Triệu Kình đập vào.
Diệp Phù Sinh ngồi xổm xuống cẩn thận mà quan sát thi thể lão tăng, nhỏ giọng nói một câu “Quả thế!”.
Huyền Tố hỏi: “Phát hiện cái gì?”
Diệp Phù Sinh bóp trán, nói: “Vừa rồi tăng nhân giả mạo kia nói câu ‘Huynh đệ bốn người’, ngươi cẩn thận ngẫm lại xem.”
Từ trong lời nói bọn họ có thể phỏng đoán, một kẻ đã chết trong phòng giam, hai kẻ chết dưới chân tháp, như vậy người thứ tư ở đâu?
“Phật tháp canh phòng sâm nghiêm. Hai vị lão tăng này ta xem vết chai trên tay đều là võ đạo hảo thủ. Cho dù Triệu Kình thực sự thoát vây mà ra, cũng chưa chắc là đối thủ của hai người này. Trừ phi ba người này xuất đao so với ta còn nhanh hơn, nếu không sẽ không thể nào làm được chuyện một đao lấy mạng.” Diệp Phù Sinh nói “Hai vị lão tăng đều bị trúng độc.”
Khi nói chuyện, y đem hỏa tập giao cho Huyền Tố, bản thân đi đến trước hương án, trên đó nhang đèn cũng đã dập tắt. Diệp Phù Sinh đưa ngón tay dài sờ sờ tro nhang, ánh mắt trầm xuống lạnh lẽo: “Ở trong này.”
Trong Phật tháp giam giữ trọng phạm, hai vị lão tăng gánh vác trách nhiệm nặng nề, dĩ nhiên không chút nào dám lơi lỏng. Những tăng nhân khác trong tháp cũng phải vạn phần chú ý, ngoại trừ người có trách nhiệm ra vào, ngay cả thức ăn nước uống đều phải cẩn thận kiểm tra, muốn ở trong đó hạ độc nói dễ hơn làm.
Trừ phi là có tăng nhân trong tháp, đem độc dược trộn lẫn trong nhang, nương theo cơ hội cúng phật cùng vẩy nước quét nhà mà thay đổi nhang đèn châm độc vật, độc này lại phát tán trong yên lặng, chờ đến khi phát hiện cũng đã muộn.
Hai vị lão tăng một đời võ đạo, cuối cùng lại bởi vì mưu mẹo nham hiểm hãm sâu vào tình thế nguy hiểm, chết vì bị kẻ hữu tâm đánh lén.
Diệp Phù Sinh nheo mắt: “Muốn cướp đi Triệu Kình, dĩ nhiên không thể để lộ tiếng gió. Kẻ vừa mới đánh chuông, chỉ sợ là người còn sống cuối cùng trong tháp. Nhưng nếu như là ngươi, sẽ lưu lại người sống không?”
Vừa ăn cướp vừa la làng, không ngoài như vậy.
Huyền Tố liên tưởng đến cái kẻ truyền lời kia, trong lòng phát lạnh: “Bọn họ là cố ý muốn đem ta dẫn dụ lại đây làm người chịu tội thay!”
Diệp Phù Sinh đưa tay gãi gãi cằm, mày nhíu lại, không nói gì.
Huyền Tố cũng không quấy rầy y, thực tế trong lòng hắn cũng tràn đầy rối loạn, chốc lát nhìn thi thể trước mặt, chốc lát lại nghĩ tới Triệu Kình. Đáng tiếc hắn có nhiều nghi vấn như vậy, hiện tại lại không người có thể giải đáp.
Hai người ngay tại nơi này ngồi xuống đất, thẳng đến khi có tiếng bước chân cùng với thanh âm ồn ào từ xa tới gần. Cánh cửa lớn bị ầm ầm đẩy ra, gần hai mươi người nối đuôi nhau đi lên, đem tù thất dồn đến chật chội. Huyền Tố phóng mắt nhìn lại, bên ngoài hành lang dài cũng đầy ắp người, môn phái nào cũng có, phân biệt gác dưới mỗi cái cửa sổ, sợ bọn họ chắp cánh bay ra.
Tiến vào trong tù thất có một nửa là người các môn phái, một nửa là võ tăng, đi đầu chính là Hằng Minh, Hằng Viễn. Nhìn thấy thi thể trên mặt đất, Hằng Minh kinh hô một tiếng “Sư thúc tổ”, vẻ mặt bi phẫn, ánh mắt nhìn về phía Diệp Phù Sinh cùng Huyền Tố cơ hồ muốn nhỏ máu.
Gương mặt Hằng Viễn cũng lộ vẻ cực kỳ bi ai, ngón tay gảy phật châu, miệng niệm “A Di Đà Phật”. Bên ngoài không biết kẻ nào phát hiện thi thể Triệu Kình, hô lớn: “Triệu Kình đã chết? Kẻ nào làm?!”
Âm thanh ồn ào trong lúc nhất thời càng thêm ồn ào. Huyền Tố cảm giác có chút chói tai, đều thấy những người này so với việc khoái ý khi ma đầu đền tội, càng lộ ra một loại ganh ghét không cam lòng nhiều hơn.
Hằng Viễn nhìn bọn họ, nói: “Huyền Tố Thiếu cung chủ, Diệp thí chủ, nhị vị đêm khuya tự tiện xông vào Phật tháp, lại giết Triệu Kình cùng người trong chùa chúng ta, không phải là nên đưa ra giải thích sao?”
Diệp Phù Sinh không mở mắt, Huyền Tố trả lời: “Việc tự tiện xông vào Phật tháp có nguyên nhân, giết Triệu Kình là tình huống bất đắc dĩ cần phải tự vệ. Về phần các vị đại sư này không phải do hai người bọn ta làm. Chưa hỏi rõ ràng đã định tội trước, Hằng Viễn sư huynh không biết là có hàm hồ quá hay không?”
Hằng Minh cả giận nói: “Trên người hai vị sư đệ dưới tháp đều có lưu vết tích võ công của Thái Thượng cung, dám nói không phải là các ngươi hạ độc thủ? Trên người hai vị sư thúc tổ đều là vết đao trí mạng, chẳng lẽ không phải các ngươi rút đao?”
Huyền Tố nghe hắn chưa xem xét tình huống liền một trận chỉ trích tội danh loạn lên, đôi mày hung hăng nhăn lại. Lại thấy Hằng Viễn sắc mặt bi thống nghẹn ngào khôn kể, hiểu được người này là muốn mượn sự xúc động của Hằng Minh đem mọi việc đêm nay đều đẩy lên người mình và Diệp Phù Sinh. Đến lúc đó nghìn người chỉ chỏ, có miệng cũng khó biện minh.
Hắn nhìn liếc qua Diệp Phù Sinh, người sau từ từ nhắm hai mắt, mi mục khẽ run rẩy, trán thấm mồ hôi lạnh, chỉ sợ là đang áp chế khó chịu lại bị khuấy động lên.
Huyền Tố trong lòng gấp tựa như chạy đến sát bờ vực, trái lại bình tĩnh trở lại.
Ở trên Vong Trần phong hắn chưa bao giờ phải hao tâm tổn trí đi đối phó cái gì, sau khi xuống núi lại có Diệp Phù Sinh dẫn đường cùng chỉ giáo, Huyền Tố vẫn là lần đầu tiên đối mặt với tình huống bị người gây sự lại nguy cấp vạn phần như vậy.
Cho dù có đao kiếm nơi tay, cho dù văn thao võ lược, cũng thúc thủ khó giãi bày.
Nhưng hắn không thể cả đời để người ngoài che chở, càng không thể ngồi im chờ chết.
Bàn tay Huyền Tố chậm rãi nắm chặt, đối mặt với Hằng Minh, lạnh giọng nói: “Hai người phía dưới, một người bị bần đạo giết chết, một người bị Triệu Kình ném xuống lầu cao, việc đã làm liền dám đảm đương. Nhưng thỉnh trước hãy tra xét minh bạch thân phận ba tăng nhân tính cả thi thể này. Về phần hai vị đại sư đây…”
Dừng một chút, thanh âm hắn lạnh hơn: “Bần đạo năm nay chưa đến ba mươi, lại người từ bên ngoài đến, cho dù có thể tiếp cận hai vị đại sư từ phía sau nhân cơ hội đánh lén, vậy rốt cuộc là bần đạo thiên phú dị bẩm hay là võ học của Vô Tướng tự vốn chỉ có thế? Hai vị đại sư gánh vác trọng trách trông giữ tù nhân, tại sao lại đem phía sau lưng không hề cảnh giác mà lộ ra cho bần đạo? Vết đao trên người bọn họ, các vị có cẩn thận xem xét, đến tột cùng là đao kiếm trên người hai chúng ta, hay là giới đao xuất ra từ Vô Tướng tự?”
Một loạt câu hỏi liên hoàn khiến cho Hằng Minh giật mình đương trường, có lòng muốn phản bác lại không thể nào nói ra lời. Hằng Viễn rốt cục không cách nào tiếp tục bảo trì trầm mặc, mở miệng hỏi: “Liền tính việc giết người cần làm rõ, vậy vì sao Triệu Kình chết? Vì sao nhị vị tự tiện xông vào Phật tháp?”
Đối phương dẫn dụ hai người lẻn vào Phật tháp dụng tâm kín đáo. Không quản là tư thông ma đạo để cứu Triệu Kình, hay là ý đồ muốn giết Triệu Kình trước đại hội để được nổi danh, đều là việc chọc người cừu hận.
Huyền Tố nhìn Hằng Viễn. Tăng nhân trẻ tuổi vẫn ôn hòa như trước, ánh mắt lại giống như con đỉa, ngửi được mùi máu liền cắn không rời.
Ánh mắt Huyền Tố rốt cuộc hoàn toàn lạnh xuống.
“Hằng Viễn đại sư, bần đạo tôn ngươi một câu ‘Sư huynh’, là kính tuổi tác cùng Vô Tướng tự, mà không phải là kính ngươi.” Huyền Tố chậm rãi đứng dậy, che ở trước mặt Diệp Phù Sinh, Vô Vi kiếm đã tra vào trong vỏ thành đồng tiêu, ở trong bàn tay hắn xoay chuyển, khoanh tay mà đứng.
Ánh mắt của hắn đảo qua Hằng Viễn, Hằng Minh, lại nhìn một đám người thần sắc khác nhau phía sau bọn họ, nói: “Bần đạo đương nhiệm chưởng môn đời thứ sáu cuả Thái Thượng cung, vấn tội cũng thế, trách hỏi cũng thế, đều thỉnh chưởng môn các phái ra mặt đối chất, xuất ra chứng cứ xác thực, phân tích rõ tình lý trắng đen. Bần đạo đi không đổi tên ngồi không đổi họ, không tránh không né, liền ở chỗ này nói rõ phân minh!”
Một lời nói ra, xung quanh ồ lên, bao nhiêu người giận dữ mà không dám nói gì. Hằng Viễn nhìn thẳng Huyền Tố, chỉ cảm thấy đạo trưởng ngày thường ôn nhu như xuân phong đột nhiên tỏa ra khí lạnh xuân hàn, không gay gắt, lại thấu tận xương tủy.
Diệp Phù Sinh chậm rãi mở mắt ra.
Y nhìn bóng dáng Huyền Tố, không khỏi nhếch miệng, bàn tay chống lên mặt đất lấy thế đứng lên, vỗ vỗ vai Huyền Tố, đứng bên cạnh hắn.
So với Huyền Tố, khí thế Diệp Phù Sinh cũng không bức người, tựa như một bóng đen đứng thẳng dưới ánh nến, thanh âm cất lên cũng có chút không nóng không lạnh, giống như hữu khí vô lực.
Chỉ là một câu y nói ra, tựa như cây gậy sắt đánh lên tử huyệt của độc xà, khiến cho nó không thể động đậy….
“Tàng Kinh lâu hỏa hoạn, đường đến đây lại không hề gần, ngược lại các vị tới thật đúng lúc, chỉ là không hiểu hỏa hoạn đã được dập tắt hay chưa? Sắc Kiến phương trượng, Sắc Nhã giám tự cùng Đoan Hành đạo trưởng lại ở nơi nào?” Dừng một chút, Diệp Phù Sinh nhìn về phía mấy tăng nhân “Lại nói, vừa mới đánh chuông cảnh báo không biết là vị đại sư nào, còn thỉnh đi ra làm nhân chứng, tỏ rõ sự thật mới phải!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...