Huyền Tố một đường chạy về này vừa gấp rút lại vừa thấp thỏm, thật vất vả mang theo Diệp Phù Sinh tránh né tai mắt, quay về đến căn phòng nơi Tả sương viện cũng đã qua giờ sửu.
Lúc này đêm lặng người vắng, Huyền Tố lau mồ hôi sớm tụ thành một lớp mỏng trên trán, lòng tràn đầy lo lắng mà đem Diệp Phù Sinh an trí ở trên giường. Hắn vươn tay tham mạch, chỉ cảm thấy người nọ khí huyết ngưng trệ, nội tức hỗn loạn, tựa như nội công nghịch hành, nhưng xem thần sắc lại như là trúng độc. Huyền Tố không biết chuyện, dĩ nhiên cũng không dám vọng động, truyền cho y một đạo nội lực nhu hòa bảo vệ tâm mạch, sau đó liền đi gõ cửa phòng Đoan Hành.
Ngoài ý liệu, Đoan Hành thế nhưng không ở trong phòng. Huyền Tố sờ lên giường cùng ấm trà đều lạnh lẽo, chỉ sợ đối phương từ lúc đi Vân Thủy đường cũng chưa trở về.
Huyền Tố nhíu mày, lại nhớ đến chuyện Diệp Phù Sinh nhắc tới ám cọc, liền không kinh động đến những đệ tử khác đang ngủ, do dự một khắc đi về hướng gian phòng Tạ Ly cùng Tiết Thiền Y đang ở.
Bởi vì Tả sương viện vốn đã kín chỗ, lúc Tiết Thiền Y từ Lộ Hoa viên dọn lại đây, Diệp Phù Sinh liền đem gian phòng của mình nhường cho tỷ đệ hai người, chính mình thì chạy đến phòng Huyền Tố chiếm một chiếc ghế dài. E ngại nam nữ khác biệt, đệ tử Thái Thượng cung cũng không lại gần gian phòng kia, Huyền Tố càng là đi đường vòng tránh xa; Hiện tại chuyện tới trước mặt, hắn đành phải kiên trì đi gõ cửa.
Tạ Ly tuy là nam nhi, rốt cuộc còn nhỏ. Tiết Thiền Y trong lòng lại lo lắng ngủ không được, dứt khoát nhường hắn nằm trên giường, bản thân thì kéo chiếc ghế dài tới sau bình phong, lấy luyện công xem như nghỉ ngơi. Cho nên động tĩnh này vừa vang lên, nàng liền cảnh giác mà mở to mắt.
Tiết Thiền Y nhỏ giọng gọi Tạ Ly tỉnh giấc. Hai tỷ đệ mỗi người cầm binh khí, chờ đến tiếng gõ cửa vang lên lần thứ hai, Tiết Thiền Y liền cách cửa thấp giọng hỏi: “Ai?”
Bên ngoài truyền thanh âm nam tử thanh nhuận tận lực đè thấp: “Bần đạo Huyền Tố, đêm khuya mạo muội tìm Tiết cô nương, có việc cần hỏi ý kiến, không biết có tiện không?”
Là thiếu chủ Huyền Tố của Thái Thượng cung; Hôm nay Tiết Thiền Y dọn lại đây thoáng gặp qua, nhìn tướng mạo xác thực là người tu thân giữ đạo. Huống chi chính mình hiện tại nhận che chở của người ta, như thế nào cũng không thể lên mặt.
Nàng chỉ cân nhắc một khắc, liền đem Tạ Ly đẩy ra phía sau, rút then mở cửa, nói: “Được!”
Huyền Tố nhẹ nhàng thở ra. Nhưng mà đêm khuya gõ cửa đã là không nên, lại còn tiến vào phòng nữ nhi càng là không hợp lễ. Nhìn thấy Tiết Thiền Y mở cửa, hắn ngược lại thối lui đến khoảng tối dưới dưới mái hiên, nói: “Đa tạ Tiết cô nương. Bần đạo hôm nay có việc phải ra ngoài, vừa mới về muộn không thấy sư thúc, không biết Tiết cô nương có tin của hắn?”
Tiết Thiền Y lắc lắc đầu. Nàng hôm nay gặp qua Diệp Phù Sinh liền bắt tay chuyển đồ đạc đưa đến, sau đó liền ở trong phòng nghỉ ngơi miễn gây chuyện thị phi, đích thực là không biết Đoan Hành đi đâu. Trái lại, Tạ Ly từ phía sau nàng nhô đầu ra, nhỏ giọng nói: “Đạo trưởng hẳn là cùng phương trượng đi tháp lâm.”
Cái gọi là tháp lâm, chính là nơi hương khói cường thịnh nhất trong chùa, thiết kế phần mộ từ các đời cao tăng tạo thành. Mặc dù không phải là chỗ đáng nói gì, lại là thánh địa trong chùa; Không nói đến khách lạ, mà ngay cả tăng nhân trong chùa cũng hiếm người có thể đi vào.
Vô Tướng tự truyền đời qua nhiều năm, lại nổi danh xa gần, tháp lâm có gần trăm tòa, trong đó còn thiết lập bảy tòa Phật tháp, mang ý nghĩa tù ác phục ma, khuyên người ta phóng hạ đồ đao, lập địa thành phật. (*)
[(*) tù ác phục ma: giam giữ kẻ ác, hàng phục ma quái/ Phóng hạ đồ đao, lập địa thành phật: vứt dao đồ tể liền thành phật]
Táng Hồn cung Hữu hộ pháp Triệu Kình, nguyên nhân chính của Võ Lâm đại hội lần này, chính là bị giam trong một tòa Phật tháp nơi đó.
Huyền Tố ngẩn ra, Tiết Thiền Y nhíu mày hỏi: “A Ly, ngươi ở đâu biết được tin này?”
Từ lúc gặp mặt, Tạ Ly liền đi theo sát nàng, suốt buổi chiều cơ hồ không ra khỏi Tả sương viện. Nàng không biết việc này, Tạ Ly lại từ đâu biết được?
Tạ Ly nói: “Chạng vạng khi tỷ tỷ ngươi quét dọn trong phòng, ta ở trước viện đi dạo, gặp một vị sư phụ. Hắn vốn là đến tìm Huyền Tố đạo trưởng, chỉ là khi đó đạo trưởng không có ở đây, liền nhờ ta chuyển lời nói Đoan Hành đạo trưởng hôm nay không về, cùng Sắc Kiến phương trượng đi tháp lâm xem ma đầu bị giam giữ kia.”
Đôi mày Tiết Thiền Y vẫn chưa giãn ra: “Vậy sao ngươi không nói sớm?”
Tạ Ly liếc nhìn Huyền Tố một cái, nói: “Vị tiểu sư phụ kia nói… Nhất định phải gặp Huyền Tố đạo trưởng mới báo, cũng không thể tiết lộ với người ngoài.”
Tiết Thiền Y cảm thấy quái dị. Việc này nghe qua cũng không phải là chuyện quan trọng gì, theo lý có thể tùy ý tìm người truyền tin, không cần phải đề phòng như thế; Nhưng đối phương cẩn thận như vậy, lại đem tin tức nói cho một tiểu hài tử, mượn Tạ Ly truyền lời cho Huyền Tố, nghĩ thế nào cũng có chút vấn đề.
Nàng suy tính một lúc, không hiểu ra làm sao, đành phải đối Huyền Tố nói: “Việc này dường như có chút lắt léo, đạo trưởng cần phải cân nhắc. Nếu có chuyện gì ta có thể giúp đỡ, cũng thỉnh ngài không nên khách khí.”
Lông mày Huyền Tố chậm rãi thả lỏng, nói: “Xác thực có một việc, cầu Tiết cô nương tương trợ.”
Hắn nói như vậy, Tiết Thiền Y trái lại yên tâm. Dù sao Đoạn Thủy sơn trang cùng Thái Thượng cung không quen không biết, tỷ đệ hai người cho dù có giao tình với Diệp Phù Sinh, rốt cuộc cũng chẳng có gì liên quan đến Thái Thượng cung, hiện giờ lại chịu người che chở, như thế nào cũng phải bỏ ra chút sức lực.
Chỉ thấy Huyền Tố sờ tay vào ngực, lấy ra một món trang sức, là một chiếc khóa bạc treo bằng sợi tơ đỏ. Đáng tiếc trên đó đều nhiễm đầy máu cùng bùn đất, biến đến bẩn hề hề, như thế nào cũng không dễ nhìn.
Đây là hắn ở trong Độ Ách động từ trên cổ một dược nhân nổi điên giật xuống. Nam tử kia tóc tai bù xù quần áo tả tơi, sớm đã không nhận ra được gì, chỉ có món trang sức này còn coi như nguyên vẹn. Trên đường quay về Huyền Tố lấy nó ra lật xem, cũng không phát hiện ký hiệu gì đặc biệt, chỉ có trên chiếc khóa bạc khắc bốn chữ “Trường mệnh bách tuế”, nét khắc thô kệch hào sảng không giống do thợ thủ công làm ra.
Hắn đem món trang sức này lấy khăn lụa bao lại đưa qua, nói: “Thỉnh Tiết cô nương hỗ trợ thăm dò, vật này là sở hữu của người nào?”
Thái Thượng cung mới đến, lại thực sự đáng chú ý; Huyền Tố không thể phái đồng môn đi thăm dò, đành phải mượn lực Đoạn Thủy sơn trang một phen. Trái phải Tạ gia hiện tại chỉ còn lại cô nhi quả nữ, có đi tới đi lui tìm hiểu chút tin tức cũng không có gì đáng ngờ.
Tiết Thiền Y cũng không hỏi nhiều, chỉ cầm lấy món đồ, nói: “Ta sẽ tự mình dẫn người đi thăm dò.”
Huyền Tố trong lòng thoáng buông lỏng. Diệp Phù Sinh từng nói với hắn Đoạn Thủy sơn trang Tiết cô nương trong thô có tinh, mọi việc đều có cân nhắc chừng mực, lúc cấp bách vẫn có thể xem là trợ thủ tốt, xem ra đích xác không sai.
Sự tình nói xong, Huyền Tố cũng không lưu lại, xoay người trở về gian phòng của mình.
Diệp Phù Sinh còn chưa tỉnh, từ đôi mày nhíu chặt cùng bàn tay bất giác xiết đệm chăn nhìn ra y ngủ cũng không an ổn. Huyền Tố sờ tay lên trán y, cũng không nóng, trái lại có chút lạnh kinh người, mồ hôi lại chảy ròng ròng.
Trong lòng hắn lo lắng lại vô kế khả thi, đành ngồi ở chiếc bàn bên cạnh, tay chống cằm nghỉ ngơi, nhưng đôi mày vẫn nhíu chặt không hề thả lỏng, một mặt lưu ý tình huống Diệp Phù Sinh, một mặt trong lòng đem chuyện xảy ra mấy ngày gần đây xâu chuỗi một lần.
Ngón tay vuốt ve đồng tiêu, hắn nhớ tới một màn chứng kiến trong Độ Ách động kia, lồng ngực lại dâng lên sát ý.
Sát ý này ập tới mạnh mẽ, ngón tay Huyền Tố có chút khống chế không được mà do dự, ánh mắt tàn nhẫn như như mắt sói đơn độc. Sau một khắc hắn lại kiềm chế xuống, thuần thục mà thầm niệm Tịnh tâm chú.
Hắn quả thực là quen thuộc với việc làm thế nào để khống chế sát niệm của mình.
Người tu đạo nên tĩnh tâm dưỡng khí, nhưng Huyền Tố là một kẻ ngoại lệ. Hắn từng là một đứa trẻ khờ khạo vừa điên vừa ngốc, năm tám tuổi lúc được Đoan Nhai đạo trưởng mang về Vong Trần phong hắn chỉ còn nửa gương mặt, người đầy vết thương, tựa như con chó hoang nhỏ bị ngược đãi đánh đập, gặp người liền nổi hung, cái gì cũng không hiểu được.
Theo lý mà nói, một đứa bé cho dù có nổi điên cũng không xảy ra chuyện gì lớn. Vậy mà lên núi không được hai ngày, cậu nhóc Huyền Tố đã đả thương vài người. Tuy nói chỉ là đệ tử cấp thấp công phu thô thiển cùng kẻ tạp dịch, nhưng người nhỏ nhất cũng là thiếu niên, nghĩ thế nào cũng không thể bị một thằng nhóc nhỏ xíu đánh đến đầu rơi máu chảy.
Nguyên nhân đích thực là do hắn. Huyền Tố khi đó mặc dù mới tám tuổi, trên người sớm đã có võ công căn cơ, phỏng chừng là được luyện tập từ bé, chiêu thức đều thấm vào trong máu thịt, cho dù hắn không thể nhớ ra, thân thể đã bị khắc sâu ấn tượng.
Hơn nữa bộ võ công kia không có tâm pháp khẩu quyết gì, thuần túy là bản năng thân thể tựa như dã thú đánh nhau, vừa động giận liền sinh sát ý, chiêu chiêu tàn nhẫn, thay đổi thất thường.
Lúc ấy bởi vì vậy mà không biết bao nhiêu người trong Thái Thượng cung phản đối hắn nhập môn. Rốt cuộc vẫn là Đoan Nhai cường lực áp chế lời bàn ra tán vào, mang theo hắn ra ngoài du ngoạn để tìm cách chữa trị. Một lần đi liền hai năm, cuối cùng không biết ở chỗ nào trị hắn khỏi si ngốc, hiểu việc, ngoan ngoãn nghe lời, lúc này mới quay lại môn phái.
Trí nhớ của Huyền Tố cũng là từ năm mười tuổi kia mới bắt đầu.
Đầu óc hết bệnh, chính là hài tử vừa thông tuệ lại đơn thuần. Hắn tựa hồ vẫn còn lưu lại bản năng của dã thú, dựa vào trực giác mà phán đoán người khác cùng mọi việc, không học được mấy trò vòng vo mưu tính, thẳng thắn đến mức khiến người ta không nỡ khắt khe. Trên phương diện võ đạo, Huyền Tố cũng thiên phú cực cao, lại được Đoan Nhai tâm huyết dạy dỗ, bản thân sẵn sàng chịu khổ, chưa bao giờ khiến cho sư trưởng phải khó xử.
Chỉ là bộ công pháp kia không thể vứt bỏ. Đoan Nhai vốn có ý để hắn luyện lại từ đầu, nhưng những chiêu thức đó ngay từ khi hắn vô tri vô giác đã bị người lấy thủ đoạn đáng sợ rèn luyện như khắc vào xương châm vào cốt, căn bản là quên không được mà vứt không xong.
Mắt thấy “hung khí” không thể bị hủy, Đoan Nhai liền đơn giản để cho hắn học được cách “tàng phong” (*), lấy kinh văn đạo nghĩa để củng cố tâm tư, định ra các loại khuôn phép để hạn chế hành vi của hắn. Tuy rằng việc này đem hắn nuôi dạy thành người có chút khô khan, rốt cuộc cũng giúp hắn không rơi vào lầm đường lạc lối.
[(*) tàng phong: giấu đi mũi nhọn]
Đáng tiếc Đoan Nhai mới dạy hắn làm thế nào đứng dậy, còn chưa kịp chỉ hắn làm thế nào sống trên đời, liền đã buông tay nhân gian.
Đoan Nhai đối với Huyền Tố mà nói vừa như sư phụ vừa như cha. Nếu không có Đoan Nhai đạo trưởng Kỷ Thanh Yến, trên đời sẽ không có Huyền Tố đạo trưởng Kỷ Vân Thư. Hắn hoặc vẫn còn là một thằng nhóc ngây ngốc điên khùng sống uổng một đời, hoặc là không biết chết nơi xó nào thành một đống xương mục nát chó còn không thèm gặm.
Chính bởi vì như thế, Huyền Tố cho tới bây giờ đều đem Thái Thượng cung trở thành bổn phận lẫn trách nhiệm của bản thân, thuận theo lẽ thường phải làm, không hề từ chối. Chỉ là võ công của hắn tốt, lòng dạ lại không đủ, ở cái thời loạn thế này khó có thể gánh vác trọng trách, mới lần lữa đến nay chưa dám chấp chưởng đại quyền.
Lần này Võ Lâm đại hội mạch nước ngầm cuồn cuộn, nhưng cũng đích xác như lời Đoan Thanh nói, là khảo nghiệm cũng là cơ hội cho hắn.
Huyền Tố đầy đầu miên man suy nghĩ, thình lình nghe thấy bên ngoài xa xa truyền đến âm thanh ầm ĩ. Hắn hơi kinh ngạc, đẩy cửa chạy ra, chỉ thấy những người khác trong Tả sương viện cũng đều bị kinh động, vội vã chạy ra sân, một bên bàn tán xôn xao, một bên nhìn về phía đông đột nhiên hiện ra ánh lửa.
Không biết là ai hô một tiếng: “Tàng Kinh lâu bị cháy!”
Tàng Kinh lâu, vị trí hướng đông sau đại điện, bên trong lưu trữ vô số kinh sách điển tịch, cũng cất chứa võ học bí tịch truyền thừa bao đời của Vô Tướng tự.
Lời vừa nói ra, mọi người sắc mặt đại biến. Huyền Tố khó khăn lắm mới hoàn hồn, thấy các đệ tử còn không kịp phản ứng, liền dồn khí đan điền quát lên một tiếng lớn: “Đừng thất thần, nhanh chóng hướng Tàng Kinh lâu hỗ trợ cứu hoả!”
Hơn ba mươi đệ tử trong sân lúc này mới như trong mộng bừng tỉnh, nhanh chóng đổ về hướng cửa viện, kẻ nhanh nhạy còn cầm theo thùng nước cùng đệm chăn. Huyền Tố cau mày nhìn bọn họ nối đuôi nhau mà ra, lại nghe tiếng hô hoán, tiếng chân chạy rầm rập không thôi, sợ là toàn bộ người trong chùa đều bị đánh thức, như ong vỡ tổ chạy đến chỗ xảy ra sự việc.
Hắn nâng bước chân, lại dừng một chút, thoáng nhìn thấy Tiết Thiền Y cùng Tạ Ly cũng ra cửa, liền đi qua thấp giọng nói: “Thỉnh Tiết cô nương đi qua hỗ trợ trông chừng một chút, ta đi nhanh sẽ trở lại.”
Tiết Thiền Y tâm tư linh hoạt: “Ngươi sợ có người dương đông kích tây?”
Huyền Tố nói: “Cẩn thận một chút vẫn hơn. Phiền cô nương…”
Nói xong, dưới chân hắn dậm một nhịp xuống mặt đất, xoay người nhảy lên nóc nhà, chỉ vài cái lên xuống liền biến mất trong bóng đêm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...